Năm phút trôi qua, một tên tiểu đệ đi đến bên cạnh nói nhỏ với La Khiếu:
- Đại ca, cái này... có chút quá yên tĩnh không hợp lẽ thường a, chúng ta có nên vào xem thử một phen không? Dù sao Khương gia và bang chủ giao tình không cạn, chẳng may Khương Hưng xảy ra ngoài ý muốn liền khó bàn giao với bang chủ a.
Thật, không chỉ một mình hắn, trên gương mặt những người khác cũng không che giấu nổi vẻ nghiêm trọng, bởi vì nhà hoang không có cái gì như là hệ thống cách âm, năm phút rồi mà không hề có một chút động tĩnh truyền ra là một sự kiện rất lạ lùng.
Đánh chết bọn họ cũng không tin hai người Khương Hưng và Vân Tiểu Mạn gặp nhau sẽ ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh nói chuyện trong ôn hòa như bằng hữu.
Có động tĩnh không đáng lo, đáng lo nhất là yên tĩnh a.
Đáng lo ở đây, hiển nhiên là lo cho Khương Hưng nhiều hơn, bởi nếu Khương Hưng chiếm thế thượng phong chắc hẳn hắn đã cười phá lên rồi.
Bất quá bọn họ không phải quan tâm tới sống chết của Khương Hưng mà là quan tâm tới thái độ của bang chủ, người ngoài không biết chứ bọn họ biết khá rõ Khương gia và Hồng Bang có dây mơ rễ má với nhau, bằng không còn lâu Khương Hưng mới mời được La Khiếu đích thân ra tay.
Trái ngược với bầu không khí nghiêm trọng, La Khiếu hừ một cái lạnh nhạt nói:
- Chúng ta nhận lệnh áp giải người, không nhận lệnh bảo vệ người, Khương Hưng có chết cũng không liên quan tới chúng ta, hiểu không?
Đúng vậy, vốn dĩ La Khiếu không muốn tiếp nhận cái nhiệm vụ chó má này, hắn là giang hồ nhưng bản tính không xấu, nói trắng ra thì là đánh nhau chém nhau hắn làm tốt, còn cưỡng ép con gái nhà lành gì gì đó hắn rất buồn nôn nhúng tay.
Có điều hắn không phải người đứng đầu của Hồng Bang, muốn tồn tại không thể không nghe theo người phía trên phân phó, ít nhất là ở ngoài sáng không thể không nghe theo, bởi vì nội bộ Hồng Bang không bình yên như vẻ bề ngoài, tranh đấu rất kịch liệt.
Không nghe, người ta sẽ lấy cớ đó thanh trừng hắn, bất đắc dĩ mới phải làm.
Ngay lúc này, một giọng nam trầm thấp gào lên:
- Con mẹ nó La Khiếu, mày dám động vào một cọng tóc của Vân tiểu thư thử xem.
Trong lòng đã đang khó chịu còn bị chửi đích danh, La Khiếu hơi nhíu mày nhìn về phía phát ra âm thanh, hắn muốn biết rốt cuộc là thần thánh phương nào lại hổ báo đến thế, người chưa tới ngõ, câu chửi đã tới trước cửa, phải biết chỗ này vẫn nằm trong phạm vi của Hồng Bang a.
Một giây sau đó, La Khiến chấn động, bởi vì, người đến không phải Quách Đại thì là ai.
Làm đại ca trong giang hồ, ngươi có thể không biết diện mạo của Lâm Phá Thần, nhưng không thể không biết diện mạo của Quách Đại - trợ lí bên cạnh Lâm Phá Thần.
Tại sao?
Giang hồ cũng cần tiền, mà tiền... phần lớn đều đến từ giới doanh nghiệp, cho nên muốn làm đại ca giang hồ thời hiện đại thì điều kiện đầu tiên là phải có vốn kiến thức về những đại boss trong giới doanh nghiệp để biết người nào có thể chọc, người nào không thể đùa.
Quách Đại thuộc nhóm không thể đùa a.
Đợi chút, Quách Đại vừa nói cái gì? Vân tiểu thư là ai? Vân tiểu thư... Vân Tiểu Mạn...
Móa nó, đừng nói cô gái bọn họ đi bắt là người của Quách Đại a, cái này... lớn chuyện rồi.
Khốn kiếp, đây nhất định là kế gắp lửa bỏ tay người của tên kia, hắn sợ bị đoạt chức vị bang chủ nên tiên hạ thủ vi cường trừ khử mình.
Không được, phải giải thích rõ ràng mới được, Quách Đại không đáng sợ nhưng Lâm Phá Thần đáng sợ a, có không ít “cố sự máu tanh” về tác phong làm việc của đệ nhất doanh nhân rồi, số người được cho là “biến mất” trong tay Lâm Phá Thần không phải ít đâu.
Thấy Quách Đại hùng hùng hổ hổ, La Khiếu vội vàng nói:
- Quách gia bình tĩnh, Vân tiểu thư... hẳn là không có chuyện gì.
Không nhìn thấy Vân Tiểu Mạn thì Quách Đại làm sao có thể bình tĩnh, hắn quát ầm lên:
- Bớt nói nhảm, biết điều thì mau đưa Vân tiểu thư ra đây, đừng để tao đánh vào trong.
Đối với Quách Đại hổ báo La Khiếu cũng có chút bực mình, đánh vào trong?
Đừng có đùa, danh tiếng Quách Đại lớn nhưng là nhờ dựa vào gốc cây đại thụ Lâm Phá Thần, hắn chưa nghe qua sự tích gì về Quách Đại đánh nhau a, một đấu một sợ rằng Quách Đại chưa chắc đã thắng được hắn chứ đừng nói tới cộng thêm một đám tiểu đệ bên cạnh a.
Đương nhiên lời này chỉ nghĩ chứ không nói ra, La Khiếu phân phó:
- Lực, đi vào mời Vân tiểu thư ra.
Đột nhiên Quách Đại khoát tay chặn lời:
- Không cần, tao đổi ý rồi, để tao tự vào, tao muốn xem ai là người đứng sau chuyện này.
Nói xong cũng không đợi La Khiếu từ chối Quách Đại đã lách người đi qua, bộ pháp thoạt nhìn không tầm thường.
Không, đây không phải không tầm thường, là cao thủ a.
La Khiếu kinh hãi, đây là cái người ta vẫn gọi là “chân nhân bất lộ tướng” sao? Chỉ dựa trên thân pháp Quách Đại đã ăn đứt hắn mấy con phố rồi a.
Võ đạo vạn đường, duy khoái bất phá, một khi giao chiến thì không thể nghi ngờ Quách Đại đã đứng ở thế bất bại rồi.
Hóa ra Quách Đại không phải nói đùa, người ta thực có khả năng đánh vào trong a.
Một tên tiểu đệ cắt đứt dòng suy nghĩ của La Khiếu nói: