Thể loại: ngôn tình, đô thị, ngọt ngào
Tác giả là một fan của truyện ngôn tình nên nay muốn thử sức mình nên viết ra câu chuyện này mời các bạn ủng hộ.
Đột nhiên, ông chú tài xế hỏi một câu thế này:
- Cô bé, cháu xài nước hoa gì thế?
Có lẽ biết câu hỏi có hơi tế nhị, ông chú bồi thêm:
- Chú muốn mua cho con gái loại giống cháu.
Kì thực không cần ông chú tài xế nói câu sau Trần Mạn Dao cũng đã hiểu, cô mở ví lấy ra một lọ nước hoa còn mới nguyên nói:
- Đây là nước hoa cháu tự điều chế, trên thị trường chưa có bán, cháu tặng chú một lọ, hy vọng con gái chú sẽ thích. Sau này cháu có thành công mở công ty chú nhớ mua ủng hộ cháu nha.
Hơi sửng sốt một chút, ông chú tài xế tiếp nhận lọ nước hoa hết lời khen ngợi:
- Chậc chậc, cháu còn trẻ đã lợi hại như thế, thật hâm mộ cha mẹ cháu a.
Đối với lời khen ngợi này Trần Mạn Dao chỉ mỉm cười cho qua, cô chưa bao giờ có ý nghĩ mình cao hơn người khác cả, chẳng qua cô được sống và học tập trong điều kiện tốt hơn người khác mà thôi.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của cô, còn người ngoài luôn cho rằng cô là một thiên tài, đặc biệt là về phương diện hương liệu, trời sinh cô đã rất nhạy cảm với các loại mùi hương, cho nên chưa đầy mười tám tuổi đã có bằng giáo sư về nghiên cứu hương liệu rồi.
Mười tám tuổi có bằng giáo sư, mặc dù chỉ là về một phương diện thiên hướng thẩm mỹ nhưng cũng rất khủng bố rồi a.
Bình luận truyện