Là mẹ cô gọi tới hỏi thăm xem cô đang ở đâu, sao muộn như vậy rồi mà vẫn chưa về. Cô lại không có trả lời, dường như bỗng dưng tìm được nơi để ký thác tình cảm, lông mi cô rũ xuống, ôm điện thoại khóc tới ẩn nhẫn.
Cô khổ sở nói: “Mẹ ơi, thế giới này lớn quá.”
Lớn đến nỗi những người quen thuộc một khi đã tách ra thì có lẽ sẽ mãi mãi rời xa.
Mẹ của cô trầm mặc một lúc lâu, nghẹn ngào nói: “Hạ Hạ say rồi sao, muốn khóc thì khóc đi con, phóng thích tất cả áp lực ra thì sẽ không khó chịu như vậy nữa.”
Tiếng nhạc [Thiên nga] bên ngoài vang lên một lần lại một lần.
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô, cô khóc rất lâu, dần dần ngủ mất, an tĩnh nhắm mắt lại, trên lông mi tinh tế còn vương nước mắt.
Màn hình camera hiển thị 3 giờ sáng.
Điện thoại vang lên thanh âm của xe cứu thương, anh nhìn thấy nhân viên y tế cạy cửa xông vào, ôm cô đi ra ngoài.
Bọn họ nói cồn khiến cô tụt huyết áp dẫn đến hôn mê, người bệnh đang trong tình trạng nguy kịch, phải nhanh chóng chữa trị.
Bùi Sí giơ tay ấn xuống trái tim, nơi đó trong nháy mắt tan nát thành từng mảnh nhỏ.
Đỗ Chí Lâm chạy tới, ông mới vừa nghe người hầu nói Bùi Sí có dấu hiệu hồi phục, thử hô một tiếng gọi: “A Sí.”
Bùi Sí không có ngẩng đầu, anh trầm mặc nắm chặt điện thoại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Người đàn ông đưa lưng về phía ánh sáng, hình dáng lạnh như băng.
Sau một lúc lâu, anh mới mở miệng, thanh âm khàn khàn, chậm rãi nói: “Cô ấy có bệnh huyết áp thấp, không thể uống rượu. Cô ấy ngoan như vậy, rõ ràng cái gì cũng làm theo khuôn phép, nhưng lại bởi vì con mà đã say hai lần.”
Đỗ Chí Lâm dừng chân tại chỗ, lẳng lặng nghe anh nói xong.
“Cô ấy một mình tới Nhất Trung, tới Chức Cao, đi qua những con đường quen thuộc, sau đó một mình ngồi máy bay tới Hong Kong,” Thanh âm anh run rẩy, “Lúc đó cô ấy nhất định là rất đau khổ.”
“Căn biệt thự ở Hong Kong, những cây dương tử kinh trong sân đều là con chọn rồi gieo nó xuống, cô ấy nói thích hoa tử kinh, con vốn dĩ sẽ dùng nó để cầu hôn cô ấy.”
Nghe được hai chữ “cầu hôn”, Đỗ Chí Lâm nghĩ tới tin tức truyền tới từ bên kia Giang Thành, đôi mắt ông đỏ lên.
“Nhưng mà con đã bỏ lỡ mùa hè, để cô ấy đợi lâu như vậy.”
Giám sát trên điện thoại bị ấn nút tạm dừng.
Ngón tay anh khẽ run, nhịn không được cách màn hình thay cô lau nước mắt. Bên ngoài băng thiên tuyết địa, ngữ điệu của anh lại trầm thấp ôn nhu: “Thực xin lỗi Hạ Hạ, là anh sai rồi, anh về ngay bây giờ có được không?”
Anh đứng dậy đi ra bên ngoài, dẫm lên từng bước tuyết lớn, thành phố thành thực xa lạ.
Bà ngoại nghe vậy liền kích động đẩy xe lăn tới đây, nắm lấy tay anh: “A Sí, trời tuyết ngồi máy bay sẽ không an toàn, đừng đi, chờ tuyết ngừng rơi, bà ngoại sẽ về với con.”
Thật ra bà lão cũng nghe thấy tin tức kia.
Tin tức truyền tới nói, cô gái nhỏ kia muốn kết hôn với Cố Quyến, hôn lễ tổ chức vào hai ngày sau.
Bà cực kỳ bi ai rơi nước mắt, A Sí với Cố Quyến rốt cuộc gì vẫn là anh em ruột, này rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì vậy chứ!
Anh mím chặt môi, mắt đen không còn chút độ ấm nào, rút tay ra khỏi tay bà ngoại.
Đỗ Chí Lâm bỗng nhiên nhớ tới Đỗ Uyển lúc trước, cũng cứ quyết tuyệt như vậy rời khỏi nhà họ Đỗ.
Ông quyết tâm, tính trực tiếp làm rõ ràng: “A Sí không cần về nữa, con bé đó…”
“Cô ấy là người mà ngay từ năm 16 tuổi con đã muốn cưới.” Bùi Sí đánh gãy lời nói của ông, cảm xúc bùng nổ ngay trong một khắc này, “Con tình nguyện bản thân chết trong vụ tai nạn kia cũng không muốn quên đi cô ấy! Cậu không rõ sao?”
Nhưng mà bây giờ cô lại gả cho người khác.
Hô hấp anh đau xót.
Đỗ Chí Lâm không nói chuyện, ông viết Bùi Sí tức giận là vì cái gì.
Lúc ấy ông không xác định Bùi Sí có khỏe lại được hay không, cho rằng đau dài không bằng đau ngắn, cho nên đã tịch thu điện thoại của Bùi Sí, cắt đứt tất cả liên lạc giữa anh và cô gái nhỏ kia.
Ông không phải không biết, cô từng tới Châu Âu tìm Bùi Sí, nhưng Châu Âu rất lớn, lại không có địa chỉ cụ thể, cô chỉ có thể bất lực trở về.
Cục diện bây giờ, cũng coi như là do một tay ông tạo nên.
Bà ngoại ngồi một bên khóc rất thương tâm.
A Sí của bà và mẹ nó rất giống nhau, xem trọng tình cảm còn hơn tính mạng mình, bà có thể đoán được lần này đi sẽ xảy ra chuyện gì.
Đôi môi già nua run rẩy không ngừng lặp lại, ngữ khí gần như là cầu xin: “A Sí, nghe ngoại có được không, đừng trở về, đừng trở về mà…” Đừng học theo mẹ con, đừng làm việc ngốc nghếch như vậy.
Đám người hầu tiến lên cản anh, anh lạnh giọng: “Cút!”
Một đám người sợ tới mức run bần bật.
Trên mặt bà ngoại đã ngập tràn nước mất, đã từng là tiểu thư danh môn vọng tộc, hiện tại tóc đã sớm bạc trắng. Anh nhàn nhạt nhìn thoáng qua bà lão, xoay người rảo bước vào trong gió tuyết.
Bảy tháng, không dài cũng không ngắn, lại đủ để rất nhiều chuyện thay đổi.
Huống chi anh lại khiến cô khổ sở như vậy.
Cô từng nói, nếu mà còn cách xa lần nữa, cô sẽ không đợi anh nữa, sẽ tìm một người khác gả đi.
Bùi Sí ngước mắt, thế giới ngập trong tuyết trắng, một mảnh yên tĩnh.
Anh vốn sẽ vẫn luôn vây trong giấc mộng không có điểm cuối kia, nhưng khi nghe thấy tên cô và tê người khác xuất hiện ở bên nhau, anh liền tỉnh mộng.
Trước kia anh không chăm chỉ học tập, nhưng cũng từng nghe qua một số đạo lý. Trong sách nói, yêu một người chính là thấy cô ấy được hạnh phúc là tốt rồi, có được hay không cũng không sao cả, Cố Quyến rất ưu tú, rất xứng đôi với cô, bọn họ kết hôn hẳn cũng có thể sống rất hạnh phúc.
Nhưng mà làm người vẫn luôn luôn ích kỷ, anh không muốn làm thánh nhân.
Anh sống trong thế giới này, chỉ cần còn thở, liền không có cách nào tận mắt nhìn cô trở thành vợ của người khác.
Bông tuyết dừng trên người anh, người đàn ông dẫm lên nền tuyết đọng, trời đất xung quanh đều an tĩnh. Anh ở Châu Âu mua một khẩu súng, bên trong chỉ có một viên đạn.
Theo lý thuyết thì súng không thể mang về trong nước, nhưng anh thì không sao cả.
Một khắc máy bay đáp xuống Giang Thành kia, anh đã tha thứ cho Đỗ Uyển, tha thứ cho lời nói sẽ vĩnh viễn yêu anh của bà, rồi sau đó lại vứt bỏ anh đi.
Bởi vì bọn họ là cùng một loại người, đối mặt với cùng một chuyện, sẽ làm ra lựa chọn tương tự.
Bọn họ đều không thể trơ mắt nhìn người mình yêu, ân ái cùng với người khác.
Bất quá anh với Đỗ Uyển chung quy lại vẫn không giống nhau.
Đỗ Uyển lựa chọn yên lặng không một tiếng động mà nhảy lầu.
Bùi Sí nghĩ, cho dù là tự sát, anh cũng phải chết ở trước mặt cô, anh muốn cô vĩnh viễn nhớ tới mình. Anh sẽ đem tất cả những nhiệt tình và ấm áp cả đời này dành cho cô, cô cũng không thể quên được anh.
***
Giáng Sinh qua đi, Giang Thành cũng đổ trận tuyết đầu mùa đầu tiên.
Bên ngoài cửa kính, những bông tuyết mùa đông nhẹ nhàng uyển chuyển lại mỹ lệ, những chuyên viên trang điểm lại cảm thấy cô dâu hôm nay so với tuyết đầu mùa còn đẹp hơn.
Các cô ấy hỏi: “Trì tiểu thư, có muốn thay váy cưới luôn không ạ?”
Trì Hạ lắc đầu: “Không cần váy cưới.” Cô lấy bộ váy công chúa trong hộp quà màu tím nhạt ra.
Đây là phần thưởng hồi lớp 10 anh đã thi đấu thắng được cho cô, dù sao cũng phải mặc vào một lần.
Cô đứng trước gương dài. Thân váy màu lục đậm, vòng eo trắng nõn mảnh khảnh của cô dưới ánh đèn lại càng tăng thêm vẻ mỹ miều.
Những chuyên viên trang điểm dụi dụi mắt, thiếu chút nữa nhìn tới ngây người.
Chiếc váy công chúa xinh đẹp như vậy, các cô ấy còn chưa từng thấy qua bao giờ, ngay cả tua ren ở làn váy cũng như đang phát sáng.
Trì Hạ nhẹ nhàng vuốt ve tua rua trên váy.
Ngày đó ở trong phòng bệnh, Cố Quyến nói: “Anh từng hỏi qua một chuyên gia, khi tế bào ở đại não chịu ngoại thương, công năng có thể thông qua những tế bào thần kinh chưa bị tổn thương xung quanh dần dần thay thể, mà một tin tức kích thích có thể có tác dụng thúc đẩy quá trình này.”
“Anh biết Bùi Sí để ý nhất cái gì,” Mắt đào hoa của anh ta hơi liễm, “Hồi cấp ba, anh lừa cậu ta nói em là bạn gái anh, đêm giao thừa năm ấy, anh cố ý gọi điện thoại cho em trước mặt cậu ta, sau đó cậu ta đã bị kích thích cảm xúc dẫn tới mất khống chế, ở trên đường đua xe đâm vào vành đai xanh.”
Tâm Trì Hạ thình thịch nhảy dựng.
Cố Quyến nhìn về phía cô: “Cậu ta có thể vì em mà nổi điên, nhất định cũng có thể vì em mà tỉnh lại trong bóng tối dài lâu đó, cậu ta để ý em nhất, em có muốn thử một biện pháp tương tự hay không?”
Sắc mặt cô tái nhợt, gật gật đầu.
Cố Quyến đem tin tức lan truyền ra bên ngoài, những nhân vật nổi tiếng trong giới ở Giang Thành đều biết chuyện cô sắp kết hôn với Cố Quyến.
Anh nhất định cũng có thể nghe thấy.
Bên ngoài lễ đường, âm nhạc vang lên, Cố Quyến đi vào hỏi cô có muốn bắt đầu luôn không. Vì để tin tức trở nên chân thật nhất, anh ta thậm chí còn thật sự gửi thiệp mời cho những nhân vật nổi tiếng trong giới, chuẩn bị tốt một buổi hôn lễ đầy đủ nhất.
Trì Hạ nói: “Bất luận kết quả có ra sao, cảm ơn đàn anh.”
Cố Quyến muốn nói cái gì đó, lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ nhàn nhạt cười.
Trì Hạ cầm lấy bó hoa muốn đi ra ngoài, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Cô ấn nghe.
Bên kia điện thoại, thanh âm già nua của bà lão khóc tới mức không thở nổi, bà đã nói không thành tiếng: “A Sí của bà, A Sí của bà, nó sắp rời khỏi chúng ta rồi… Nó mua súng, nó muốn giống như A Uyển, không cần nhà họ Đỗ nữa.”
Hốc mắt Trì Hạ run lên, cô có thể nghe ra là thanh âm của bà ngoại Đỗ, ngữ điệu cũng biến dạng: “Bà, bà đừng nóng vội.”
Cô lập tức gọi điện thoại cho anh, nhưng mà âm thanh nhắc nhở lại nói là đã tắt máy.
Cả người cô lạnh lẽo chạy ra khỏi phòng nghỉ, xuyên qua lễ đường, trong nháy mắt khi cửa lớn mở ra, bôn tuyết bên ngoài bay đầy vào trong, cô đối diện với cặp con ngươi đen thuần túy của người đàn ông.
Cô thiếu chút nữa đã nghẹn ngào.
Bóng bay màu sắc rực rỡ, những lãng hoa xinh đẹp, lễ đường sáng ngời, Bùi Sí nhìn thấy cô đứng giữa đám người, thân mang muôn vạn hào quang giống như năm đó đứng trên sân khấu của Nhất Trung.
Chỉ là lần này, Cố Quyến lại đang đứng ở phía sau cô.
Lễ đường chật kín người, hoàn cảnh vốn ồn ào thoáng chốc liền an tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào anh, đám đông nhìn bọn họ, anh lại chỉ nhìn về phía cô.
Anh đi từng bước tới gần, sau đó mặt vô biểu cảm nắm tay cô, kéo cô ra khỏi lễ đường.
Phía sau là hàng loạt ánh mắt phức tạp, anh lại làm như không thấy cái gì hết.
Cảnh tuyết bên ngoài thật xinh đẹp, cũng thật sự lạnh lẽo.
Cô mặc phong phanh như vậy, anh đau lòng cởi áo khoác choàng lên trên người cô, động tác giơ tay nhẹ nhàng phủi đi bông tuyết trên tóc cô.
Hồi ức từng chút từng chút hiện lên trong đầu anh, ngừng ở căn phòng bida vào giờ Ngọ của mùa hè năm đó.
Bùi Sí kéo kéo khóe môi, trong ánh mắt lại là sự tuyệt vọng lạnh như băng: “Không phải đã nói để ông đây bảo vệ em sao?”
Cô mím môi, ngước mắt nhìn anh.
“Đừng gả cho hắn, gả cho anh đi, ông đây bảo vệ em cả đời.”
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Ngực Bùi Sí đột nhiên bị va chạm, lông mi cô run rẩy, trong mắt ánh lên sóng nước: “Bùi Sí, em là ai?”
Giọng nói anh khàn khàn: “Là bảo bối của anh, Trì Hạ.”
Cô ôn nhu đáp: “Ừm.”
Anh nhớ ra rồi.
Bông tuyết rơi đầy trời, xung quanh yên lặng không một tiếng động.
Dư quang cô chú ý tới khẩu súng màu đen trong túi anh, bà ngoại Đỗ vừa rồi đã khóc lóc thương tâm ở trong điện thoại như vậy.
Trái tim Trì Hạ tê rần, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu bây giờ em trở về, kết hôn cùng với Cố Quyến…”
Đôi mắt anh đen thẳm, tay nắm tay cô trong chớp mắt không còn sức lực.
Cô nhìn anh, “Anh sẽ làm gì?”
Anh gắt gao mím môi, không nói một lời.
Cô biết, lần này Bùi Sí trở về, nhất định là cho rằng cô không cần anh nữa, cho nên anh cũng tính không cần thế giới này. Anh còn sống, nhất định sẽ không chấp nhận nhìn cô gả cho người khác, nhưng cũng không đành lòng miễn cưỡng cô, chỉ có thể lựa chọn cái chết.
Chỉ cần bây giờ cô xoay người, anh sẽ giơ súng tự sát.
Trì Hạ chủ động nắm lấy tay anh, nói với anh: “Bùi Sí, anh biết hình đại diện WeChat của em vì sao lại là hoa hướng dương không?”
Cô mặc cái váy công chúa Olivia, giống như nàng công chúa chân chính bước ra từ chuyện cổ tích, xinh đẹp giống như trong tưởng tượng của anh.
Cô hơi hơi mỉm cười nói: “Bởi vì ý nghĩa của hoa hướng dương, chính là vẫn luôn yêu như thuở ban đầu.”
Vẫn luôn yêu như thuở ban đầu, lòng bàn tay Bùi Sí căng thẳng.
“Từ năm 16 tuổi thích anh, đến bây giờ vẫn chưa từng thay đổi, em chờ anh lâu như vậy, không phải là để chờ anh trở về tự tiện kết thúc sinh mệnh của mình. Anh cho rằng em thật sự sẽ gả cho người khác, anh không tin tình cảm của em đối với anh sao?”
Anh đột nhiên dùng sức nắm lấy tay cô, ánh mắt đen nhánh chất chứa ánh sáng, độ ấm trong mắt từng chút khôi phục lại.
Một lúc lâu sau anh mới gian nan mở miệng: “Thực xin lỗi, sẽ không có lần sau.”
Lông mi cô bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, cong môi gật đầu.
***
Ngày Cố Yến Lan bị phán quyết.
Cảnh sát Anh Quốc phán bà ta tội cố ý mưu sát làm thương tổn thân thể người khác không thành, cùng với rất nhiều tội danh chồng chất theo, quãng đời tiếp theo chỉ có thể ăn năn sám hối ở trong tù.
Bùi Chấn Ninh đang bệnh cô đơn rũ mắt, cũng không tiếp tục hỏi thư ký về tình hình của Cố Yến Lan nữa.
Ông soạn một tin nhắn trên điện thoại, muốn gửi cho Bùi Sí, cuối cùng lại xóa đi toàn bộ.
Ngày quán quyết cuối cùng, Cố Quyến bay một chuyến tới Anh Quốc.
Máy bay xuyên qua làn mây.
Anh ta nhớ tới đủ loại chuyện trước kia, từ nhỏ Cố Yến Lan đã nói với anh ta, nếu không phải bởi vì Đỗ Uyển và Bùi Sí, một nhà ba người bọn họ sẽ rất hạnh phúc. Lúc còn đi học, Bùi Sí ở bên cạnh ai, anh ta đều sẽ cố tình tiếp cận người đó, bao gồm cả Tưởng Sân Sân, cũng bao gồm cả Trì Hạ.
Nhưng mà sau đó mới phát hiện, người sai thật ra vẫn luôn là anh ta và Cố Yến Lan.
Anh ta cảm thấy bản thân thật đáng buồn. Từ trước tới nay anh ta cũng không hiểu được cái gì gọi là tình yêu, ngay cả lần duy nhất theo đuổi một cô gái cũng gần như là bởi vì hận.
***
Tự mình mang theo súng ống nhập cảnh, Bùi Sí vi phạm pháp luật, nhưng suy xét tới việc không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn, chỉ bị phán xử 15 ngày tạm giam cùng với phạt tiền.
Tuyết ở Giang Thành ngừng rơi, ánh mặt trời xinh đẹp ấm áp bao phủ thành phố.
Ngày kết thúc tạm giam, Trì Hạ chờ ở bên ngoài cục cảnh sát. Ánh mặt trời ấm áp, tuyết đã tan nhưng vẫn còn chút lạnh lẽo, cô đội một cái mũ nhung màu trắng gạo, cổ choàng một cái khăn quàng ấm áp, khuôn mặt nhỏ trắng nõn.
Cô đứng dưới ánh nắng cười khẽ.
Bùi Sí nghe thấy cô ôn nhu nói: “Bùi Sí, em tới đón anh về nhà.”
Lúc này anh mới dần dần có cảm giác chân thật, hốc mắt chậm rãi ấm áp: “Ừm.”
Bọn họ cùng nhau trở về nhà ở của anh ở Giang Thành.
Cả đường đi anh quá mức trầm mặc, nhưng trước sau vẫn chặt chẽ nắm lấy tay cô. Lòng bàn tay của người đàn ông vẫn nóng bỏng giống như trước, giống như tình cảm của anh, luôn nóng cháy kể cả trong ngày đông.
Trì Hạ nghiêng đầu nhìn anh, anh không nói lời nào, cô sợ anh bởi vì bị giam mà tâm tình không tốt.
Cô nghĩ nghĩ, cong môi nói: “Bùi Sí, em có một thứ muốn cho anh xem.”
Đôi mắt anh thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô.
Cô lấy từ trong túi ra một cái túi thơm, vốn là tính lúc nào ăn Tết mới đưa cho anh.
“Tôn Quang Hiến thời Đường từng nói, dải lụa hồng, túi thơm cẩm. Vì biểu hoa trước ý, ân cần tặng Ngọc Lang.”
Trong mắt cô là ý cười thẹn thùng, sáng lấp lánh, đẹp muốn chết.
Anh nhận lấy túi thơm, một cái túi nho nhỏ tinh xảo, bên trên còn có chữ viết tự thêu, vừa nhìn liền biết là cô tự làm.
Trái tim anh đập càng nhanh hơn, sau đó cũng cong môi cười.
Thật là ngốc mà, cô dỗ danh vui vẻ, lại không biết trong đầu anh bây giờ đang nghĩ cái gì.
Vừa tới nhà, anh một chân đá văng cửa, bóp cằm cô ép cô ngẩng đầu, bắt đầu điên cuồng hôn môi.
Người đàn ông hôn vừa mãnh liệt vừa nóng bỏng, công thành đoạt đất, tính chiếm hữu vô cùng mạnh.
Bọn họ phảng phất như đã qua cả thế kỷ không gặp nhau, mất đi mà lại được tìm về, anh rất nhớ cô.
Tấm rèm trong phòng được kéo lại, chỉ có chút ánh sáng mơ hồ chiếu qua.
Ban tay anh dò vào trong quần áo cô, lòng bàn tay thô lệ đụng tới da thịt trắng nõn mềm mịn của cô khiến cô run lên một trận.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu.
Bùi Sí buông môi cô ra, còn tiếp tục nữa thì anh căn bản sẽ không nhịn được. Thanh âm anh khàn khàn: “Anh đi tắm.”
Nhưng mà giây tiếp theo, anh cảm giác được hai cái tay nhỏ non mềm của cô kéo góc áo anh lại. Cô dúi đầu vào trong ngực anh, nhẹ nhàng thở dốc.
Đôi mắt anh tối lại, cô đang muốn tra tấn anh tới chết có phải không.
“Không cho đi, em có biết bây giờ anh muốn làm cái gì không?” Ngữ khí anh cứng đờ, “Làm em, ông đây bây giờ chỉ muốn ngủ với em, là làm tình đấy em có hiểu không?”
Người đàn ông nói trắng trợn ra.
Trì Hạ quả thực là bực đến mức muốn đánh anh, tim cô đập nhanh, mặt vừa đỏ vừa nóng.
Một lúc lâu sau cô mới nói: “Em cũng không nói là không muốn.”
Thanh âm của cô có thể đem tâm người ta hòa thành đường, hô hấp Bùi Sí hỗn loạn trong nháy mắt.
“Đệch.” Mẹ nó, anh sắp chết trong tay cô rồi.
“Vậy cùng nhau tắm.” Anh túm cô vào trong phòng tắm, hơi nóng bốc lên, anh kéo quần áo cô xuống, một bền dùng sức hôn cổ cô, một bên kéo tay cô đặt trên thắt lưng của mình, khàn giọng ra lệnh: “Ngoan, cởi ra.”
Rồi lại vô cùng thành kính hôn lên đôi mắt thanh triệt của cô.
Trên người anh phảng phất như có một cỗ lực không giới hạn, từ nhà tắm tới phòng ngủ, Trì Hạ bị anh lăn lộn tới mức chỉ muốn cắn chết anh.
Anh yêu tới ẩn nhẫn, áp lực lại hèn mọn. Hiện tại có thể phóng thích toàn bộ tình yêu của mình, cô thiếu chút nữa là không chịu nổi.
Ánh sáng tiến vào trong phòng.
Cô gái nương theo ánh sáng truyền tới nhìn lên hình xăm trên ngực anh, trên làn da trắng lạnh có khắc tên của cô, ba tấc dưới xương sườn là vị trí bị trúng đạn vì cô, những cái này đều là huân chương tình yêu anh dành cho cô.
Ánh mắt cô lấp lánh ánh nước, ôm lấy anh: “Sau này để em yêu anh nhé.”
Đèn bù cho tuổi thơ không trọn vẹn của anh, đuổi đi tất cả những bóng tối trong thế giới của anh, trở thành ánh sáng cho anh.
“Bùi Sí, sau này anh chỉ cần bước tới nơi có ánh sáng thôi.”
Tâm anh mềm nhũn, động tình hôn lên nước mắt của cô: “Được.”
Vòng eo cô mềm mại nho nhỏ.
Anh càng thêm điên cuồng muốn nhiều hơn, từ ngày tới tận khuya, Trì Hạ thật sự mệt không chịu được, dần dần ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, cả người cô đều mềm nhũn vô lực, Bùi Sí ôm cô tới phòng khách, anh vừa nấu cháo, từng thìa từng thìa đút cô ăn, sau đó lại lừa lại gạt nói: “Tối nay đừng về nhé.”
Mặt Trì Hạ đỏ tới mức muốn thấy máu, cô thở phì phì trừng anh một cái, người này không thấy mệt chút nào sao!
Nhưng mà tối đó cô cũng không có trở về. Bọn họ đã rời xa nhau quá lâu, Trì Hạ biết, anh rất muốn cô ở bên nhiều hơn.
Bọn họ cùng nhau xem hai bộ phim, trong mắt cô là ánh sáng rực rỡ, xem vô cùng nghiêm túc. Nhưng anh lại không hề quan tâm tới phim nói gì, đôi mắt cả một đêm chỉ dừng trên người cô.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trước khi ngủ anh cũng không có làm gì, chỉ ôm cô vào trong ngực, hát đồng dao dỗ cô ngủ.
Cô đã bị anh vứt bỏ hai lần, thật sự sợ hãi, nhìn chằm chằm đôi mắt anh hỏi: “Liệu anh có còn quên em không?”
Yết hầu Bùi Sí đắng chát, đau lòng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô, chống trán cô nói: “Không đâu.”
Ngày hôm sau, mặt trời đúng giờ nhô lên.
Cô mở to mắt muốn rời giường, anh đột nhiên giữ chặt tay cô: “Đừng đi.”
“Bùi Sí, em phải đi làm.”
Đôi mắt to thủy nhuận sáng lấp lánh, lúc này đã rút đi vẻ ngây ngô của thiếu nữ, lại nhiều thêm vẻ kiều mị khiến người ta say mê.
Ánh mắt anh vừa động, xoay người trực tiếp đè cô ở dưới thân, tư thế này khiến cô căn bản không thể động đậy, Trì Hạ dùng cả hai tay đẩy anh: “Bùi Sí!”
“Ừ.” Anh cong môi cười, “Đi làm sao thích bằng ngủ với anh!”
Tối hôm qua anh đã để cô nghỉ ngơi khá ổn rồi. Bảo bối anh thiếu chút nữa để vụt mất, anh yêu thế nào cũng không đủ.
Ngoài cửa sổ, xe cộ như nước, ánh mặt trời ấm áp, nước tuyết đọng trên cành cây nhỏ giọt xuống, thế giới phảng phất như trở nên hài hòa hơn rất nhiều.
***
Người sáng lập có được danh hiệu quán quân của Mạn Đảo TT, việc này làm cho nhãn hàng mới được ra mắt của RFL rất nhanh đã trở nên nổi tiếng, hơn nữa sau đó lại nhận được rất nhiều lời mời tổ chức cho các cuộc thi đua xe quốc tế, trong lúc nhất thời, RFL tiền vào như nước.
Truyền thông quốc tế tranh nhau đưa tin, ông chủ trẻ tuổi lập tức trở thành tiêu điểm chú ý.
Rất nhanh, anh liền bị tuôn ra tin tức đã lập di chúc từ khi còn rất trẻ.
Buổi họp báo của nhãn hàng, phóng viên hỏi anh: “Bùi tiên sinh còn tính tiếp tục tham gia Mạn Đảo TT cho nên mới lập di chúc trước sao?”
Ánh mắt anh trầm ổn: “Không phải.”
Di chúc chỉ là thứ để bảo đảm cho cô gái của anh, sau này bất luận anh có sống hay chết, tiền của anh đều có thể nuôi được cô.
Ông chủ trẻ tuổi vừa lạnh lùng vừa hung dữ, đại sảnh buổi họp báo lặng ngắt như tờ, các phóng viên cảm thấy ngay cả bản thân thở thôi cũng sai rồi.
“Tôi sẽ không tham gia Mạn Đảo TT nữa.” Ngữ khí anh bỗng nhiên ôn nhu, cười khẽ, “Tôi còn có một người để yêu, tôi muốn cùng cô ấy sống lâu trăm tuổi.”
Hoàn cảnh vốn an tĩnh bắt đầu trở nên ồn ào.
Đều là người làm truyền thông, tin tức tất nhiên là rất nhanh nhạy.
Bọn họ biết, mỗi một quán quân của Mạn Đảo TT đều sẽ lập bia kỷ niệm ở Mạn Đảo, trên mặt bia viết về sự tích đua xe của đời tuyển thủ đó.
Mà khoảng thười gian trước có truyền thông từng đăng tin, là về quán quân mới của Mạn Đảo TT, lời giới thiệu trên bia kỷ niệm của anh từng khiến cho quốc tế oanh động.
Văn bia viết:
[Trên đời này có một cô gái, sinh ngày 24 tháng 11 năm 1997, cô ấy biết kéo đàn cello, học tập vẫn luôn đạt hạng nhất, cô ấy có một đôi mắt xinh đẹp nhất trên đời này, giống như một tiểu công chúa xinh đẹp, cô ấy có một tín đồ trung thành nhất, nguyện ý yêu cô ấy tới chết.
Nếu tôi quên mất cô ấy, mong nhất định phải nói cho tôi biết, người tôi yêu nhất tên Trì Hạ, cô ấy là công chúa của tôi, cũng là thần minh của tôi.]
Bên dưới khắc:
[The 113th Champion of the Manchester Istand TT Competition Bui Si From China.]
Các nữ phóng viên có mặt đều cảm động tới phát khóc.
Tuyển thủ đua xe trẻ tuổi để cả thế giới giúp anh nhớ kỹ người anh yêu, anh vĩnh viễn sẽ không quên cô gái kia tên là Trì Hạ.
Các phóng viên nam có người thậm chí còn huýt sáo một cái, mọi người không nhịn được trộm cong miệng cười.
***
Trừ tịch đầu tiên bọn họ ở bên nhau.
Trì Hạ đã sớm ăn xong cơm tất tiên, cô ghé vào tai bà ngoại nhẹ nhàng nói gì đó, bà ngoại cười đến không khép được miệng.
Cô mặc cái áo khoác dạ bên ngoài áo len màu hồng nhạt rồi đi ra cửa.
Cửa ở huyền quan mở ra rồi đóng lại.
Trì Nhạn Lan ngồi trên sofa xem TV với bà lão, thấy thế liền hỏi: “Trừ tịch mà Hạ Hạ còn ra ngoài sao, có phải là đi gặp bạn trai không?”
Phó Hạo nghe thế cũng cong môi.
Trì Xương Thịnh không lên tiếng, Tống Mai tiếp lời, cười nói: “Hạ Hạ hạnh phúc là được rồi.”
Bùi Sí lái xe tới đầu hẻm đón cô. Trời còn sáng, anh đưa cô tới nghĩa trang thăm Đỗ Uyển, người phụ nữ đó vì tình yêu mà an nghỉ tại chỗ này, anh đã từng không thể hiểu nổi bà, thậm chí còn không muốn tới thăm bà, hiện tại lại chỉ cảm thấy đáng thương.
Anh ngồi xổm xuống, đem bó hoa đặt trước phần mộ của Đỗ Uyển, kéo tay nhỏ của cô ra nói với ảnh chụp trên bia mộ: “Mẹ, cô ấy tên Trì Hạ, là con dâu của mẹ, mẹ nhớ phù hộ cho cô ấy nhiều chút, phù hộ cô ấy cả đời không bệnh không đau, bình an vui vẻ. Còn có, trừ tịch vui vẻ, mỗi năm sau này con đều sẽ tới thăm mẹ một lần.”
Trì Hạ cũng nói: “Dì ơi, trừ tịch vui vẻ ạ, tương lai sau này, con sẽ thay dì yêu thương Bùi Sí thật nhiều.”
Ánh hoàng hôn ôn nhu.
Người phụ nữ trên hình cười cũng vô cùng ôn nhu.
Bọn họ đứng dậy, dưới chân núi đang nổ đầy pháo hoa, vạn nhà nổ pháo rực rỡ.
Bùi Sí thay cô quấn chặt khăn quàng cổ, nắm tay cô xuống núi.
Tháng 4 là lễ kỷ niệm thành lập trường Chức Cao, xuân phong mười dặm, hoa anh đào bay lả tả.
Là đại biểu cho sinh viên tốt nghiệp ưu tú nhất, Bùi Sí được mời lên bục phát biểu chia sẻ bí quyết thành công cho đám học sinh.
Trì Hạ đứng dưới sân khấu nhìn anh, thiếu niên đã từng đánh nhau ẩu đả phải lên bục đọc bản kiểm điểm năm đó, trước mắt đã trưởng thành thành một người đàn ông thành thục ổn trọng, vì cô mà tạo ra một chân trời mới.
Cô hơi hơi mỉm cười.
Cùng vỗ tay với đám học sinh Chức Cao.
Tòa nhà Nhất Trung được xây mới rất nhanh, tin tức nói qua hai tháng nữa là có thể dọn sang khu nhà mới học.
Trì Hạ tính đi xem một chút, cô dạo một vòng xung quanh sân trường.
Bầu không khí học tập ở nơi này vẫn căng thẳng như trước kia.
Chuông tan học vang lên, một đám học sinh Nhất Trung ùa ra từ bên trong, Trì Hạ đi theo bọn họ tới cổng trường.
Cô giương mắt, đối diện đỗ một chiếc xe việt dã màu đen, Bùi Sí dựa vào cửa xe, ánh mắt lướt qua mọi người cũng đang nhìn cô.
Anh cong cong môi, thời gian như trôi về mấy năm về trước.
Cô mặc đồng phục của Nhất Trung, trong tay ôm sách cùng bạn học ra cổng trường, thiếu niên đứng đối diện mặc quần áo mùa thu, cản gió châm điếu thuốc, một thân phản nghịch.
Bên cạnh anh có một chiếc xe máy.
Dưới ánh hoàng hôn, anh nhìn qua, ánh sáng màu cam dừng ở trên người cô, thiếu niên tâm động khó nén.
Gió thổi bay trang sách trong tay cô, anh cũng kinh diễm.
Sinh nhật 16 tuổi năm đó, anh đã gặp gỡ thần minh của mình.
Từ đó, một bước không thể vãn hồi, rơi xuống dưới ánh sáng của thần minh.