Trêu Chọc - Mộc Hề Nương

Chương 12



Một con bướm màu u lam đậu lên chùm đèn xa hoa, đôi cánh to rộng mỹ lệ khẽ vỗ hai cái rồi từ từ dừng lại.

Nó quan sát một đôi nam nữ dưới đèn, tất cả những thứ nhìn thấy nghe thấy đều truyền đến một đôi mắt xinh đẹp khác.

Cô gái ấy 21 tuổi, trẻ trung, xinh đẹp, gia thế hiển hách, vừa có gương mặt xinh đẹp lại còn có tính cách hoạt bát vui vẻ. Cô thích Đỗ Vân Sinh, theo đuổi tình yêu một cách không do dự, và chẳng hề quan tâm sẽ làm tổn thương những người khác không.

Lúc yêu thì nhiệt tình oanh liệt, có sự can đảm dù đập vào tường Nam[*] cũng không bao giờ quay đầu, kéo cả thế giới phất cờ cổ vũ cho tình yêu và thanh xuân của cô.

[*] Tường Nam chỉ tường Ảnh Bích (tường xây làm bình phong ở cửa), là vách tường dùng che tầm mắt trong kiến trúc truyền thống thời Hán.

Cửa lớn kiến trúc Hán đều mở hướng nam, trước đây những người có địa vị cao, thế lực lớn đều dùng tường Ảnh Bích, cho nên ra ngoài sẽ đi sang trái hoặc phải, đi thẳng chắc chắn sẽ đâm vào tường Nam.

‘Không đụng tường Nam không quay đầu’ là so sánh hành vi cố chấp, không nghe những ý kiến khác. Like ‘không thấy quan tài không đổ lệ’.

Câu trong truyện nghĩa như dù thấy quan tài cũng del đổ lệ. (Tổng hợp nhiều nguồn:>)

Đỗ Vân Sinh đã từng là một người như vậy, nên hắn tự nhiên nhận ra được tình yêu của cô.

Ban đầu hắn cũng đã nghiêm túc từ chối, nhưng cô gái rất tài giỏi, hai nhà lại thân nhau, hắn không muốn mất đi một người em gái mà mình luôn cưng chiều, nên mắt nhắm mắt mở dẫn cô bên người dạy dỗ như đồ đệ.

Đỗ Vân Sinh đã từng kể cho Đằng Chỉ Thanh chuyện nhận cô làm đồ đệ, y biết cũng không nói gì, vậy nên chuyện này cứ thế mà qua, không ai nhắc lại.

Ngày ấy, lúc đi tìm nhà đầu tư, cô bị một đám nhà đầu tư không biết thân phận mình làm khó, sợ tới mức trốn đi khóc nhè. Khi Đỗ Vân Sinh đi tìm, cô còn trốn trong nhà kho quán bar khóc thút thít.

Đỗ Vân Sinh đưa cô gái về nhà, an ủi cô gần một giờ.

Trước khi đi, cô bỗng ôm chầm lấy hắn, không thèm chơi trò mập mờ nữa, trực tiếp tỏ tình.

Cô nói cô rất yêu Đỗ Vân Sinh, từ năm mười bốn tuổi lần đầu được gặp Đỗ Vân Sinh đã yêu rồi. Nhiều năm qua, cô vẫn luôn cố gắng trưởng thành, liều mạng học tập, nhảy lớp, không dám lơ là một giây một phút nào. Cuối cùng cũng chờ đến khi tốt nghiệp, được người trong nhà đồng ý, cô mới có thể đến bên cạnh Đỗ Vân Sinh.

Cô gái gọi anh Vân Sinh, nói từ năm cô mười bốn tuổi vẫn luôn phấn đấu chỉ vì một mục tiêu, mục tiêu ấy chính là trở thành vợ Đỗ Vân Sinh.

Tuy Đỗ Vân Sinh biết tình cảm của cô, nhưng chỉ cho rằng đấy là ảo tưởng của bọn trẻ con chưa lớn. Hắn không ngờ được cô gái lại yêu thầm hắn tận tám năm!

Dù muốn từ chối, nhưng hắn nhất thời không thể nhẫn tâm.

Cô gái đáng thương: “Anh Vân Sinh ơi…”

Đỗ Vân Sinh rút tay cô gái đang ôm mình rồi đẩy cô ra. Hắn cúi đầu nhìn đôi mắt lấp lánh ánh nước của cô, trong đôi mắt ấy tràn ngập sự chân thành và nhiệt tình.

Trái tim Đỗ Vân Sinh run lên.

Keng.

Chiếc chuông trên dây buộc tóc rơi xuống đất.

Con bướm trên đèn chùm nháy mắt hóa thành bột phấn rồi bay tán loạn, không ai phát hiện khác thường.



Đèn sáng lên, Đỗ Vân Sinh chưa thích ứng nhắm mắt lại, chờ đã quen mới mở mắt ra.

Hắn thấy Đằng Chỉ Thanh đang đứng trong phòng khách, sau lưng là ban công, ban công ngoài hoa cỏ còn có ánh sáng từ đèn đường hắt vào, trông cô tịch đến khó hiểu.

“Sao còn chưa ngủ?”

Đỗ Vân Sinh đổi giày ở huyền quan, thuận miệng hỏi.

Đằng Chỉ Thanh rũ mắt: “Chờ ngươi.”

Đỗ Vân Sinh xỏ dép lê: “Muộn lắm, về sau ngủ sớm chút. Ban ngày em ở nhà không có việc gì làm chắc cũng thấy chán nhỉ. Hay là đăng ký lớp học sở thích nào và ra ngoài kết bạn nhé? Hoặc là ——” Hắn đi đến trước mặt Đằng Chỉ Thanh, cười nói: “Em vào giới giải trí, anh nâng em?”

Đằng Chỉ Thanh cúi đầu, ngửi được mùi thơm ngọt xa lạ trên người Đỗ Vân Sinh: “Ngươi ở bên cạnh phụ nữ?”

Đỗ Vân Sinh hơi thu lại nụ cười, cau mày trông rất đau đầu nói: “Lần trước anh cũng kể với em rồi đấy, anh mới nhận một đồ đệ, người rất hoạt bát. Con bé cũng là em gái anh, ba mẹ anh có dặn dò anh phải chăm sóc cho nó. Con bé còn trẻ mới vào đời, đêm nay bị mấy nhà đầu tư dọa sợ tới mất hồn mất vía nên anh phải đi giải vây cho nó ——”

“Thuận đường an ủi, đưa cô ta về nhà?” Đằng Chỉ Thanh ngắt lời hắn, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Đỗ Vân Sinh.

Đỗ Vân Sinh bỗng thấy mất kiên nhẫn. Hắn lùi lại, nằm lên sô pha lười nhác nhắm mắt lại. Hắn đã không còn kiên nhẫn nghe Đằng Chỉ Thanh chất vấn, tinh thần cùng thân thể đều mỏi mệt.

“Em biết hết rồi còn hỏi anh làm gì?”

Đằng Chỉ Thanh: “Sao không giải thích?”

“Anh đã giải thích quá nhiều lần rồi. Con bé rất có năng lực, lại là đứa em gái anh nhìn từ nhỏ đến lớn, cho dù không phải do thích tài năng của con bé thì nó cũng là em gái anh. Anh muốn bồi dưỡng con bé, bảo vệ nó trong khả năng cho phép, có gì sai nào?”

Sau một hồi im lặng, Đằng Chỉ Thanh bỗng cười khẽ một tiếng. Đỗ Vân Sinh không hiểu sao, cảm thấy hơi chột dạ và sợ hãi.

“Người em gái đã tỏ tình với ngươi?”

“Đừng nói bậy, nó không hiểu chuyện mà thôi.”

“Vậy ngươi…” Giọng Đằng Chỉ Thanh nhẹ như một làn khói lơ lửng trên đỉnh núi, mặt trời vừa ló dạng đã biến mất không còn dấu vết gì, “Vì sao không từ chối?”

Đỗ Vân Sinh không phản ứng kịp: “Gì cơ?”

Đằng Chỉ Thanh đi ra phía sau Đỗ Vân Sinh, nhìn xuống hắn: “Cô ta tỏ tình ngươi. Cô ta nói cô ta yêu ngươi tám năm, sao ngươi không từ chối? Rõ ràng ngươi và ta đã đính hôn, vì sao không nói?”

“Vân Sinh, ngươi nói cho ta hay, vì sao không từ chối cô gái kia? Vì sao không nhắc đến sự tồn tại của ta?”

“Vân Sinh, ngươi nói cho ta hay.”

Đỗ Vân Sinh vừa sợ vừa giận, nhảy dựng lên xoay người trợn tròn mắt nhìn Đằng Chỉ Thanh, trong ngực tựa như có một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, lý trí gần như bị thiêu hết. Hắn chịu đựng cảm giác đau đớn và tức giận, cắn chặt quai hàm hỏi: “Em theo dõi anh?!”

Đằng Chỉ Thanh im lặng nhìn Đỗ Vân Sinh, trong mắt u ám ẩn hiện.

Y đứng trong bóng tối, Đỗ Vân Sinh ở dưới ánh đèn, rực rỡ sáng ngời.

Đỗ Vân Sinh nắm tóc: “Em vậy mà theo dõi anh? Anh ra sao mà khiến em không thể tin tưởng? Nếu không tin anh, anh hết lần này đến lần khác mời em ra ngoài với anh, sao em lại từ chối hả? Em có biết rằng theo dõi… ghê tởm đến chừng nào?!”

“Đúng, anh không từ chối luôn. Nhưng con bé còn nhỏ, tính cách lại rất kiêu ngạo, nếu anh từ chối luôn, biết đâu con bé lại nghĩ quẩn? Anh sẽ không đáp lại con bé, nhưng em cũng không thể đi theo dõi anh chứ!”

Đỗ Vân Sinh càng nghĩ càng thấy khó chịu cả người. Hắn không dám tưởng tượng có người đang lén lút nhìn từng hành vi, việc làm của mình, đặc biệt người này lại còn là Đằng Chỉ Thanh.

“Anh sẽ không xin lỗi em, A Thanh. Anh đi xã giao bên ngoài và chưa từng vượt rào. Em có thể không tin anh, có thể chất vấn anh, nhưng em không được phép theo dõi anh.”

Một loạt chỉ trích hướng về Đằng Chỉ Thanh. Khi chỉ trích kết thúc, im lặng bắt đầu lan tràn. Trong phòng yên lặng quá mức, yên lặng đến nỗi khiến người cảm thấy tịch mịch.

Thật lâu sau, Đằng Chỉ Thanh cười khẽ: “Ta không theo dõi ngươi.”

Đỗ Vân Sinh nhíu mày, nghi ngờ nói: “Không ư? Vậy sao em biết rõ ràng như thế được?”

Đằng Chỉ Thanh: “Bởi vì ta vẫn luôn nhìn ngươi.”

“Thế mà còn không phải là theo dõi à?” Đỗ Vân Sinh không vui, tiến về phía trước một bước, trông thấy gương mặt xinh đẹp của Đằng Chỉ Thanh thì bỗng mềm lòng. Hắn thở dài nói: “A Thanh, anh hứa là anh sẽ xử lý hết tất cả những mối quan hệ bên ngoài.”

Đằng Chỉ Thanh cười, lắc đầu: “Vân Sinh, ta không tin ngươi.”

Đỗ Vân Sinh nâng cao âm lượng: “Vậy em muốn anh phải làm thế nào?”

Đằng Chỉ Thanh xoáy sâu vào mắt Đỗ Vân Sinh: “Vân Sinh, ta vẫn luôn nhìn ngươi, không phải thông qua những thiết bị điện tử của xã hội hiện đại các ngươi.”

Đỗ Vân Sinh không rõ: “A Thanh, em rốt cuộc đang nói gì vậy?”

Đằng Chỉ Thanh: “Trước khi đi tìm ngươi, ta chưa bao giờ rời khỏi núi Khất La, nhưng chỉ với một địa chỉ, ta đã có thể tìm được chính xác nơi ở của ngươi. Ngươi không nghi ngờ chút nào sao?”

Hắn tiến về phía trước, từng bước đến gần Đỗ Vân Sinh: “Ngươi không nghi ngờ, hay là quá tin tưởng ta? Hoặc là không dám nghĩ sâu hơn? Ta ở trong bản Khất La, hẳn nên hiểu biết ít ỏi đối với thế giới bên ngoài. Ta đi máy bay, tàu điện ngầm, tìm ngươi trong thành phố lớn như này, hẳn nên không tìm thấy mới phải chứ.”

Đỗ Vân Sinh lắc đầu, nhếch khóe môi nói: “A Thanh, anh chưa bao giờ nghi ngờ em cả. Cho dù là lần đầu tiên đi máy bay, tàu điện ngầm, nhưng mấy chuyện kiểu này chỉ cần hỏi một câu là được mà. Thành phố rất rộng lớn, cơ mà chẳng phải em có địa chỉ của anh sao? Ra khỏi sân bay, bắt một chiếc taxi, cho người địa chỉ, tài xế đương nhiên sẽ đưa em đến đúng nơi. Đây không phải vấn đề đáng suy ngẫm sâu xa. A Thanh, đừng nói sang chuyện khác, chúng ta hãy nói về chuyện… theo dõi.”

Đằng Chỉ Thanh vươn tay, nhấc một lọn tóc mai của Đỗ Vân rồi vén ra sau tai, bàn tay áp lên gương mặt hắn: “Vân Sinh, ngươi quên rồi. Ngươi chưa cho ta địa chỉ chỗ ngươi.”

Đỗ Vân Sinh co đồng tử, khiếp sợ lùi lại một bước: “Không thể nào!”

Hắn cuống quít rút điện thoại ra, định tìm lịch sử trò chuyện.

Đằng Chỉ Thanh dịu dàng nhìn hắn: “Địa chỉ ngươi cho ta là nơi khác của ngươi, không phải chỗ này.”

Đỗ Vân Sinh đang tìm lịch sử trò chuyện dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu trợn tròn mắt nhìn Đằng Chỉ Thanh. Hắn bỗng nhớ ra chung cư này mua hồi năm kia, nhưng năm nay mới trang trí xong. Sau lần cuối rời khỏi bản Khất La, hắn mới dọn đến đây.

Nhưng trước đó, hắn chỉ cho Đằng Chỉ Thanh địa chỉ của mình ở chỗ khác.

Hắn quên mất.

Đằng Chỉ Thanh lại có thể tìm tới nơi này một cách chính xác.

Trong lòng Đỗ Vân Sinh dần trào dâng một cảm giác sợ hãi: “Em vẫn luôn theo dõi anh?”

“Không phải, ta vẫn luôn nhìn ngươi.”

“Đừng gạt ta, A Thanh. Em nghiêm túc trả lời cho anh, có phải đã sớm mua chuộc người theo dõi anh rồi không? Là trợ lý kia? Hay là người nào đó từng đến bản Khất La?! A Thanh, hành vi bây giờ của em rất quá đáng.”

Đằng Chỉ Thanh nhìn Đỗ Vân Sinh sợ hãi, tức giận và chỉ trích, cảm xúc vừa bình tĩnh lại điên cuồng.

Hắn như biến thành hai con người, một nửa bình tĩnh thong dong, một nửa điên cuồng căm hận.

“Cách đây rất lâu, ta đã nói với ngươi, chỉ cần ta muốn, những thay đổi rất nhỏ ở bất kỳ nơi nào trên thế giới, ta đều có thể nhìn thấy.”

“Sao nào? Em định nói với anh là em có siêu năng lực à? Hay em là thần tiên?” Đỗ Vân Sinh cười lạnh, tình yêu cuồng nhiệt ngày xưa đối với Đằng Chỉ Thanh giống như bị đóng băng.

Đằng Chỉ Thanh: “Không có siêu năng lực, không phải thần tiên.”

“Cho nên?”

“Cổ thuật.”

Đằng Chỉ Thanh lặp lại: “Là cổ thuật.”

Hắn xòe tay, lòng bàn tay hơi phát ra ánh sáng, ở tâm ánh sáng có một con bướm màu u lam mọc ra, vỗ cánh bay lên trần nhà. Đỗ Vân Sinh run rẩy, trái tim bị nỗi sợ bóp chặt đến khó thở.

Hắn trừng mắt nhìn Đằng Chỉ Thanh, đột nhiên phát hiện hai tròng mắt vốn đen nhánh của đối phương biến thành một màu u lam mỹ lệ. Con bướm u lam rực rỡ xinh đẹp sà xuống từ trần nhà, thân mật bay lượn quanh Đỗ Vân Sinh.

Đỗ Vân Sinh hoảng sợ lùi lại, cuống quít xua đuổi con bướm: “Tránh ra!!”

Đằng Chỉ Thanh: “Nó sẽ không thương tổn ngươi.”

Đỗ Vân Sinh không thể chấp nhận nổi. Hắn nhìn gương mặt tinh xảo xinh đẹp đến nỗi không giống người thật của Đằng Chỉ Thanh, thậm chí còn nghi ngờ y là thần núi của núi Khất La. Hắn cảnh giác vòng qua người Đằng Chỉ Thanh, không lấy bất cứ thứ gì, mở cửa bỏ chạy như ma đuổi.

Đằng Chỉ Thanh nghiêng người, tựa như một pho tượng ngà voi đứng ngược sáng dưới ánh đèn.

“Vân Sinh, chuyện gì đã hứa hẹn, không thể đổi ý đâu.”

Hết chương 12.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.