Trêu Chọc - Mộc Hề Nương

Chương 17



Bụng Đỗ Vân Sinh từ từ lớn lên như một quả bóng căng phồng. Ngoài bụng ra, thịt ở những chỗ khác đều biến mất, chẳng biết có phải bị thứ trong bụng hút hết đi không.

Đỗ Vân Sinh không thừa nhận trong bụng có đứa bé. Hắn cảm thấy bên trong là sâu, một đám cổ trùng giả làm đứa bé để hút máu thịt hắn, chờ đến khi dinh dưỡng không đủ chúng nó sẽ phá vỡ bụng bò ra ngoài.

Hắn định mổ bụng ra nhưng lại sợ chết, sợ nhiễm trùng, sợ vết thương không khâu lại được sẽ mất máu quá nhiều.

Đỗ Vân Sinh muốn đến bệnh viện phẫu thuật, nhưng hắn không thể rời bản Khất La, hắn sợ lạc đường.

Không có ai dẫn đường, hắn không thể đi ra ngoài.

Đỗ Vân Sinh ngốc đến nỗi trộm ăn thuốc xổ, cơ mà lại bị Đằng Chỉ Thanh phát hiện.

Y, cổ không phân biệt nên Đằng Chỉ Thanh nhanh chóng giải quyết dược tính trên người hắn, đồng thời cũng nhận ra Đỗ Vân Sinh gầy đi. Vì vậy y bắt đầu bồi bổ cho Đỗ Vân Sinh, chẳng bao lâu đã vỗ béo hắn.

Tuy nhiên, cân nặng phải được khống chế ở một giá trị nhất định, không thì sẽ nguy hiểm.

Đỗ Vân Sinh không thoát ra được. Trên đường hắn cũng làm ầm ĩ vài lần, làm khổ Đằng Chỉ Thanh. Đằng Chỉ Thanh coi như trông trẻ con, dung túng hắn, dỗ dành không được thì chịu đựng một lát. Cứ lặp lại như vậy, sau khi chịu đựng một lát, Đỗ Vân Sinh sẽ thành thật được hai ba ngày.

Thành thật xong lại bắt đầu quậy phá, cứ thế lặp đi lặp lại.

Đôi khi Đằng Chỉ Thanh cảm thấy Đỗ Vân Sinh hình như thật sự ấm đầu, đã biết kết quả còn không chịu bỏ cuộc.

Chờ khi vác cái bụng to như dưa hấu, Đỗ Vân Sinh nghĩ rằng Đằng Chỉ Thanh không dám đụng vào hắn, cho nên hắn bèn làm mình làm mẩy, và thật sự chạy ra ngoài bản Khất La. Nhưng hắn lại bị lạc trong núi lớn, không bị côn trùng độc đốt chết mà lại rơi xuống một cái hố hôn mê bất tỉnh.

Đằng Chỉ Thanh đưa hắn trở về, cắt cổ tay đổ hơn phân nửa máu vào Đỗ Vân Sinh mới giữ được mạng cho hắn.

Đỗ Vân Sinh dưỡng bệnh nửa tháng, bụng dần lớn hơn. Hắn càng ngày càng kiêu căng, còn lấy chuyện suýt chết ra uy hiếp Đằng Chỉ Thanh, vì thế bị ấn ở trong phòng cả đêm. Đôi tay hắn ôm bụng khóc hu hu thút thít, khóc đến giọng nói cũng khàn đi, xin tha cũng vô dụng.

Dù sao cuối cùng hắn đã thật sự sợ hãi, không dám nghịch dại nữa.

Ngày 14 tháng 7, Đỗ Vân Sinh chuyển dạ, hơn phân nửa trưởng lão bản Khất La đều chạy tới hộ pháp, giúp trấn áp tiểu yêu nghiệt trong bụng hắn.

Đằng Chỉ Thanh tự mình đỡ đẻ cho Đỗ Vân Sinh, mổ bụng lấy đứa bé ra, rồi khâu lại, sau đó đặt một con cổ trùng trong suốt ở trên vết mổ. Con cổ trùng ăn sạch máu thịt trên vết mổ, cuối cùng xóa hết cả sẹo mà không để lại bất kỳ dấu vết gì.

Đỗ Vân Sinh hôn mê bốn ngày. Trong bốn ngày này, Đằng Chỉ Thanh nhờ người trong bản chăm sóc hắn, mà y dẫn các trưởng lão đi thung lũng Hồ Điệp, nuôi dưỡng tiểu yêu nghiệt. Những vu cổ sư như Đằng Chỉ Thanh đã hòa làm một với thiên nhiên đất trời, mà đứa bé do máu của y tạo thành có thể gọi là tiểu yêu nghiệt cũng không quá đáng.

Thung lũng Hồ Điệp nhiều cổ trùng, kỳ trân dị bảo cũng nhiều, cơ hồ bị tiểu yêu nghiệt hút đi một nửa linh khí.

Nhưng may mắn thay, sau này tiểu yêu nghiệt sẽ phải quay lại đây, và nó sẽ phải dùng bản thân để nuôi dưỡng thung lũng Hồ Điệp.

Tình huống trước mắt đã khá khả quan, bởi vì hồi Đằng Chỉ Thanh sinh ra gần như hút sạch linh khí trong thung lũng Hồ Điệp. Nhưng cũng là khi ấy, lá chắn bảo vệ tự nhiên của bản Khất La biến mất, bản lộ ra với thế giới bên ngoài và trở thành một địa điểm du lịch.

Mấy năm gần đây đã dần phong bế, chỉ là giờ lại sắp bại lộ.

Đỗ Vân Sinh tỉnh lại, nhìn thấy Đằng Chỉ Thanh song không nhìn thấy đứa nhỏ.

Hắn hỏi: “Bé con đâu?”

Đằng Chỉ Thanh: “Nó ở thung lũng Hồ Điệp.”

Đỗ Vân Sinh: “Anh đừng gạt tôi. Trong bụng tôi là cổ trùng, nó chui ra chết luôn. Căn bản không có đứa bé nào, trước đây anh chỉ lừa tôi thôi.”

Đằng Chỉ Thanh đút canh cho hắn: “Giờ em thích tự lừa dối bản thân thế nào cũng được. Hai ngày nữa, ta sẽ ôm nhóc con về.”

Đỗ Vân Sinh uống canh xong, hỏi y: “Bao giờ tôi có thể đi?”

Đằng Chỉ Thanh không trả lời hắn.

Đỗ Vân Sinh tự nói chuyện một mình: “Tôi phải đi, nhất định phải đi. Anh không thể ngăn tôi, bây giờ đã là xã hội pháp quyền —— không uống.”

Đằng Chỉ Thanh hôn lên khóe miệng Đỗ Vân Sinh, rồi uống hết bát canh còn lại của hắn. Y ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt lưu luyến.

Không biết có phải do linh khí duy trì thung lũng Hồ Điệp hao hụt quá nhiều hay không mà đôi mắt Đằng Chỉ Thanh đã không thể che giấu tùy ý, hoàn toàn là một màu u lam rực rỡ, nhìn kỹ còn có thể thấy được đồ văn thần bí phức tạp lộng lẫy.

Trông vừa yêu dị lại quyến rũ, thậm chí còn mê người hơn trước.

Quả thực như một con yêu tinh, một con yêu tinh câu hồn đoạt phách.

Đỗ Vân Sinh không dám nhìn Đằng Chỉ Thanh nữa. Nhìn một lúc mà trái tim hắn đã bắt đầu loạn nhịp, như thể quay về hồi mới yêu Đằng Chỉ Thanh.

Hắn là một con người mê nhan sắc hết thuốc chữa.

Mười ngày trôi qua, Đằng Chỉ Thanh mang đứa bé trở về và nuôi ở phòng bên cạnh. Đỗ Vân Sinh vốn muốn nói đó là đứa trẻ y nhận nuôi để mang về lừa gạt hắn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bé con, hắn không thể tự lừa gạt lương tâm mình.

Đôi mắt đứa trẻ là màu u lam, mặt mày giống Đằng Chỉ Thanh, miệng và mũi lại y sì Đỗ Vân Sinh.

Hơn nữa, lúc sinh con, Đỗ Vân Sinh vẫn còn tỉnh táo, hắn nghe thấy tiếng khóc trẻ con.

Đứa bé rất thích người ‘mẹ’ này của nó, nhưng Đỗ Vân Sinh lại sợ nó, nhất thời không biết làm sao chấp nhận.

Đỗ Vân Sinh loạng choạng chạy trốn, khóa trái cửa phòng, ôm đầu trốn.

Hắn nghĩ đứa bé rốt cuộc là thứ gì. Hắn không thể hình dung ra làm cách nào mà cổ trùng có thể khiến hắn sinh con được. Hắn thắc mắc đứa nhỏ có phải do cổ trùng biến thành không.

Hắn thật sự sợ hãi.

Đỗ Vân Sinh bị nhốt trong nhà Đằng Chỉ Thanh rất lâu, lúc trước còn chạy ra chạy vào vài lần, giờ rốt cuộc không chạy ra nổi nữa.

Bên cạnh hắn vẫn luôn có một con rắn độc nho nhỏ dõi theo.



Đỗ Vân Sinh càng ngày càng chán nản. Hắn bắt đầu hồi tưởng quá khứ, nếu ngay từ đầu không trêu chọc Đằng Chỉ Thanh, thì giờ hắn sẽ ra sao?

Như bị mê muội, Đỗ Vân Sinh không ngừng hồi tưởng. Nếu không trêu chọc Đằng Chỉ Thanh, hắn sẽ vẫn là Đỗ đạo dạo chơi khắp thế gian, hắn sẽ không sinh ra một thứ không biết là người hay là cổ.

Nếu không trêu chọc Đằng Chỉ Thanh, hắn sẽ không bị nhốt ở bản Khất La, vác bụng bự như phụ nữ.

Đằng Chỉ Thanh cũng sẽ không bị hắn tổn thương —— trong tiềm thức, Đỗ Vân Sinh biết hắn đã làm tổn thương A Thanh.

Bởi vì A Thanh và hắn không phải cùng loại người, y khác với bất cứ người nào hắn từng gặp. Những người hắn từng gặp không hề coi trọng tình yêu đến vậy, từ trước đến giờ đều làm theo ý muốn của bản thân mình, chia tay thì say một lần, sau khi tỉnh lại có lẽ còn làm bạn với nhau được.

Song Đằng Chỉ Thanh thì khác, y và những người bản Khất La đều khác.

Họ coi lời thề như mạng sống.

Không phải Đỗ Vân Sinh không nhận ra chuyện này, chỉ là hắn quá tùy hứng, không chú ý lại liều lĩnh làm bậy.

Càng nghĩ Đỗ Vân Sinh càng hối hận.

Hắn hoang mang bối rối. Đằng Chỉ Thanh cũng không biết phải làm gì. Y không chữa được tâm bệnh, lại cố chấp không chịu buông tay, không muốn để Đỗ Vân Sinh rời khỏi bản Khất La, sợ hắn sẽ một đi không trở lại.

Đằng Chỉ Thanh ôm Đỗ Vân Sinh, nỉ non nói muốn có đứa nữa.

Đỗ Vân Sinh run rẩy bờ vai, năn nỉ y không muốn có thêm con.

Đằng Chỉ Thanh vốn cũng không coi trọng con nối dõi, nên y cũng đồng ý luôn.

Đỗ Vân Sinh rúc vào lồng ngực Đằng Chỉ Thanh lấy lòng. Đằng Chỉ Thanh vuốt ve bờ vai Đỗ Vân Sinh, sờ thấy toàn xương xẩu, trong lòng thầm nghĩ gầy quá.

Đỗ Vân Sinh mệt mỏi, cuộn tròn trong lòng y ngủ ngon lành. Đằng Chỉ Thanh dùng tay vẽ theo từng đường nét trên gương mặt hắn, ánh mắt đờ đẫn: “Phải làm sao mới tốt đây?”

Y nghĩ, Đỗ Vân Sinh muốn bé con, đã cho.

Nhưng Đỗ Vân Sinh không thích bé con, hắn không bế nó.

Đỗ Vân Sinh sắp rời khỏi bản Khất La. Hắn muốn đi, Đằng Chỉ Thanh bằng lòng để hắn đi, nhưng y sợ Đỗ Vân Sinh một đi không trở lại.

“Nếu mà giống như trước vậy, Vân Sinh ra ngoài, mệt mỏi lại trở về được không?”

“Không được, Vân Sinh sẽ thay lòng đổi dạ, hắn nhất định sẽ thay lòng đổi dạ.”

Đằng Chỉ Thanh lẩm bẩm một mình, càng ôm chặt lấy Đỗ Vân Sinh.

Hết chương 17.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.