Đỗ Vân Sinh mang cục bông nhỏ đến trường quay dạo một lượt, giới thiệu con trai nhà mình cho những người trong giới, nhân tiện nói cho mọi người hắn đã ổn định.
Đây coi như là một thái độ, chờ ngày nào đó Đằng Chỉ Thanh bằng lòng ra ngoài, hắn sẽ chính thức giới thiệu với họ.
Trên đường về nhà, Đỗ Vân Sinh dẫn cục bông nhỏ dạo trung tâm thương mại, mua vài đồ dùng sinh hoạt rồi đi khu đồ chơi để cục bông nhỏ chọn.
Bất đắc dĩ, Đỗ Vân Sinh đành dẫn nó đi, sau đó đến chợ chuyên bán hoa, bán chim dạo một vòng, định mua vài loài hoa quý hiếm cho Đằng Chỉ Thanh, y thích trồng hoa.
Đi dạo hồi lâu, cuối cùng hắn chọn được một chậu hoa lan rất quý hiếm.
Tốn số tiền lớn mới khiến ông chủ bỏ chậu cây yêu quý.
Đỗ Vân Sinh vui vẻ nhờ người bê hoa lan lên xe. Lúc đi ngang qua khu bán các loại côn trùng và rắn, cục bông nhỏ xòe bàn tay béo mập kêu ‘đa đa’, hiển nhiên cực kỳ hứng thú với côn trùng và rắn.
“Không được.”
Đỗ Vân Sinh lời lẽ nghiêm khắc từ chối. Tuy hắn không sợ côn trùng và rắn, nhưng không thể chấp nhận chuyện mua chúng về nhà.
Đỗ Vân Sinh mềm lòng, nhưng nhìn những con rắn với màu sắc và hoa văn sặc sỡ, da đầu hắn tê dại, vẫn từ chối: “Không được! Con muốn chơi sâu thì trở về tìm cha A Thanh của con mà đòi, cha con có đầy côn trùng và rắn. Dù sao con không được mang vào nhà.”
Sau đó, hắn bèn nhẫn tâm đưa cục bông nhỏ đi.
Cục bông nhỏ thấy nước mắt không dùng được, quen thuộc chơi ngón tay tiếp, lúc lên xe lại ôm cổ Đỗ Vân Sinh mềm mại lấy lòng: “Pa pa?”
Đỗ Vân Sinh vỗ nhẹ vào mông cục bông nhỏ: “Nhóc con tâm cơ, nhóc thúi.”
Cục bông nhỏ cười khanh khách, đung đưa chuông trên cổ tay. Leng keng, tiếng chuông vang lên, réo rắt không ngừng.
…
Đỗ Vân Sinh mở cửa vào nhà, đổi giày ở huyền quan, đặt đồ mua về xuống đất, sau đó ôm cục bông nhỏ vào nhà. Đằng Chỉ Thanh đang ngồi pha trà trên bàn ăn.
Hắn đi tới, nhìn cuống hoa, cánh hoa lộn xộn trong chén trà, không khỏi trợn trắng mắt: “A Thanh, anh lại pha mấy cái loại trà hoa lung tung hả?!”
Đằng Chỉ Thanh ngước mắt nhìn Đỗ Vân Sinh, rót nước trà nói: “Hoa ta mang từ bản ra, dùng cổ trùng nuôi, uống có lợi cho cơ thể.”
Đỗ Vân Sinh đặt cục bông nhỏ lên bàn, hỏi y: “Vậy anh pha trà hoa như nào?”
Đằng Chỉ Thanh không nói gì, lẳng lặng gạt đi cành trà và cánh hoa.
Đỗ Vân Sinh: “Lại hỏng rồi à? Không được thì thôi.”
Đằng Chỉ Thanh: “Ta biết các bước pha trà hoa.”
“Pha ra rồi à?”
“Có chút sai lầm.”
“…” Đỗ Vân Sinh gãi tóc: “Nhớ dọn rác, và đừng có thả sâu ra!”
“Tại sao? Chúng có thể ăn sạch bụi và muỗi. Hoa ngoài ban công thu hút gián muỗi, chúng có thể xử lý sạch sẽ.”
“Thứ nhất, bụi bặm có robot quét rác và dì xử lý. Thứ hai, mỗi tuần đều có công ty diệt côn trùng vào nhà xử lý. Thứ ba, muỗi và gián là côn trùng, cổ trùng của anh cũng là côn trùng đấy!”
Đằng Chỉ Thanh nhíu mày: “Cổ trùng của ta không phải cái loại cấp thấp như muỗi gián.”
“Em đang thảo luận cấp bậc côn trùng với anh à?” Đỗ Vân Sinh vặn to âm lượng.
“…” Đằng Chỉ Thanh im lặng.
Đỗ Vân Sinh kêu ca một lượt, rồi đưa chậu lan quý mình mua từ chợ hoa chim cho y: “Hoa mua giá cao, cho anh.”
Đằng Chỉ Thanh nhận chậu hoa ngắm nghía một lát, lắc đầu nói: “Trồng nhân tạo, rễ cây kém, màu sắc và hoa văn không tốt.”
Ngẩng đầu thấy Đỗ Vân Sinh mặt không biểu cảm lạnh lùng nhìn mình, Đằng Chỉ Thanh rũ mắt, im lặng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng giống quả thật hiếm có sang quý, chỉ là người trồng không hiểu cách chăm sóc nên hỏng rồi. Người bình thường sẽ bởi vậy mà xem nhẹ sự trân quý của nó, nhưng Vân Sinh em không hề bỏ qua.”
“Để ta thử xem, chăm sóc một hai tuần, giá cả có thể tăng gấp bội.”
Đỗ Vân Sinh cảm thấy hài lòng: “Đặt cơm chưa?”
Đằng Chỉ Thanh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: “Sắp giao tới rồi.”
Đỗ Vân Sinh: “Vậy được rồi, em đi tắm trước đây. Anh trông cục bông nhỏ đi, à mà, quản lý cổ trùng của anh cẩn thận vào, đừng dọa người ta.”