Ở dưới cùng một mái nhà, nếu tâm trạng của bạn cùng phòng không vui, thì Thẩm Kiều cũng không thể thoải mái được.
Suy cho cùng, Kỳ Ngôn Châu có vẻ hơi tức giận vì đợi cô quá lâu. Thời tiết tháng sáu, nên ngoài trời nhiều muỗi về đêm, nóng nực, lại còn đói bụng. Ai cũng chẳng vui nổi, nói chi là Kỳ Ngôn Châu.
Thật ra cô cũng sợ bản thân không quen đường.
Đúng thật là người giống tướng mạo, ngoại hình của Kỳ Ngôn Châu đẹp trai, nên cậu cũng là người tốt từ trong xương cốt.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều càng cảm thấy có lỗi.
Đêm càng ngày càng sâu.
Cô xoay người, nằm xụi lơ trên bàn một lúc lâu, rồi nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, trước khi mặt trời ló dạng, Thẩm Kiều đã mở mắt và đứng dậy khỏi giường.
Cô cảm thấy rất nhẹ nhàng. Lúc bước ra khỏi phòng, cô còn dựa vào cầu thang, rồi lắng nghe một hồi. Khi chắc chắn rằng Kỳ Ngôn Châu vẫn chưa thức dậy, cô mới yên tâm đi xuống lầu, và bắt đầu chuẩn bị.
Tối hôm qua, trong lòng Thẩm Kiều đã quyết định nhất định hôm nay phải giúp Kỳ Ngôn Châu làm một số việc nhà để xin lỗi. Nhưng một số việc lần đầu tiên làm nên không thể tránh khỏi những động tác chưa khéo léo.
Ví dụ, bánh sủi cảo đông lạnh hơi nhão.
Thấy nồi mở vung, Thẩm Kiều vội vàng tắt lửa, vớt bánh bao ra khỏi nước. Cô lại cắn môi, cầm đĩa bánh bao lên, nhìn trái phải quan sát, trong lòng thầm nghĩ có nên làm thêm một gói nữa không.
Một lúc sau, một giọng nam truyền đến từ phía sau.
Giọng nói trầm thấp rất dễ nghe, mang theo một chút khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ. Thật sự rất gợi cảm: “Thẩm Kiều? Cậu đang làm gì vậy?”
Thẩm Kiều không chuẩn bị trước, nên cô bị giật mình, suýt chút nữa thì cái đĩa đã rơi xuống.
May mắn thay, Kỳ Ngôn Châu đang đứng sau, cách cô không xa. Cậu di chuyển rất nhanh, tiến lên nửa bước, dùng đầu ngón tay ấn mạnh cái đĩa, rồi để nó nằm chắc trên tay Thẩm Kiều.
"Cảm ơn, cảm ơn cậu…"
Thẩm Kiều sửng sốt. Cô lập tức đặt đĩa bánh bao lên bàn ăn, rồi vỗ tay, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ Ngôn Châu nhướng mày, cậu nhàn nhàn nhìn cô chằm chằm: “Cậu đói à?”
Nếu không, tại sao buổi sáng mới ngủ dậy lại lén lút làm bánh sủi cảo.
Thẩm Kiều lắc đầu và nói rất nghiêm túc: "Không, tôi làm món này cho cậu. Kỳ Ngôn Châu, tôi thực sự xin lỗi vì hôm qua đã khiến cậu phải đợi lâu. Tôi muốn làm bữa sáng cho cậu như một lời xin lỗi. Nhưng lần đầu tiên tôi làm sủi cảo, tôi không biết tại sao...chúng lại dính vào nhau. Nhưng! Chắc chắn là chín rồi! Cậu có để ý không?"
Nói đến câu cuối, cô lại mím môi, giọng điệu từ kiên định chuyển sang thận trọng.
Cô luôn cảm thấy lời xin lỗi của mình dường như chưa đủ thành ý, nên tự nhiên cô thấy hơi buồn cười.
Nghe vậy, một hồi lâu sau Kỳ Ngôn Châu vẫn không lên tiếng. Đôi mắt cậu luôn hướng về đĩa sủi cảo, nhưng chỉ từ biểu cảm, cũng không nhìn ra cậu đang nghĩ gì.
Trong nhất thời, bầu không khí trở nên rất kỳ lạ.
Thẩm Kiều đan các ngón tay vào nhau. Ngừng một chút, cô lại gọi cậu: “…Kỳ Ngôn Châu?”
“Ừ.”
Kỳ Ngôn Châu nhìn cô, con ngươi giống như vực sâu vô tận, không đáy. Cậu muốn hút cả người cô vào trong.
Cậu lại hỏi lại: "Là cho tôi sao?"
Thẩm Kiều gật đầu: "Ừ. Sao vậy?"
Kỳ Ngôn Châu: "Không có gì. Cảm ơn cậu. Nhưng tôi không cần xin lỗi, tôi không tức giận vì chuyện hôm qua. Hơn nữa, cậu đã gửi cho tôi một tin nhắn, là do tôi, tôi không nên trách cậu."
Thẩm Kiều: "Nếu đã thế thì chuyện này bỏ qua đi? Được không?"
“Được.” Giọng của Kỳ Ngôn Châu dần thấp.
Dường như cậu đã rơi vào màn sương mù.
"Vậy cậu có ăn sủi cảo không?"
"...Ăn."
Thẩm Kiều yên tâm. Cô híp mắt lại, rồi cười.
____
Ăn sáng xong, cả hai cùng nhau đến trường.
Chuông tự học buổi sáng vang lên.
Thẩm Kiều bước nhanh vào lớp.
Cô đã biểu diễn trên sân khấu từ khi còn là một đứa trẻ, và rất nhạy cảm với thị giác của người khác. Ngay lập tức, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, dường như tất cả các bạn trong lớp đang lén nhìn cô, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của cô, họ lập tức giả vờ quay đi như không có gì.
Cách đó không xa, Chu Ý Cầm đang vẫy tay với cô, với vẻ mặt đầy lo lắng: "Kiều Kiều! Lại đây!"
Thẩm Kiều đi tới ba hai bước, rồi đặt cặp sách xuống, sau đó cô ngồi xuống, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Là việc của gia đình cậu. Họ nói cậu là một đứa trẻ mồ côi, bây giờ lại bị bố mẹ nuôi đuổi ra khỏi nhà, nên phải sống ngoài đường. Đoán mà cứ như là biết rõ vậy. Nói cuộc sống như công chúa của cậu đã kết thúc rồi."
Thẩm Kiều ngây người, một lúc sau, cô mới cố gắng mở miệng: “Bọn họ cũng thật nhàm chán. Tớ hết cách rồi, nói thì cứ nói đi.”
Mặc dù cô không thích bị bàn tán, nhưng cô không thể tránh khỏi.
Có thể là do trước đó cô đã rất tỏa sáng trên sân khấu, và gánh lấy những hư danh, trở thành người nổi tiếng ở trong trường. Nói tóm lại là cô vẫn không thể thoát khỏi những lời bàn tán của một số người. Hơn nữa, cho dù có quan tâm thì cũng không thể thay đổi được gì.
Nghĩ đến Kỳ Ngôn Châu, nghe nói từ lớp 10 đến lớp 11, trong hai năm đó, cậu đều bị mang ra bàn tán. Cậu còn không quan tâm, vậy thì cô cũng chẳng phải bận tâm.
Nhưng Chu Ý Cầm rất tức giận thay cho bạn của mình: "Cậu không để ý đến chuyện ai đi loan tin đồn khắp nơi sao?"
“Mặc kệ là ai, dù sao tớ cũng không cần phải biết. Hơn nữa, tin đồn đó đều là sự thật.” Thẩm Kiều vỗ vai Chu Ý Cầm, rồi an ủi bạn cô: “Sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, để cho bọn họ nói thêm hai ngày nữa, rồi sẽ nhanh quên thôi.”
Nhưng hai người bọn họ đều không nghĩ tới hậu quả của những tin đồn này đã xuất hiện.
Tiết thứ hai tan học vào buổi chiều.
Thẩm Kiều đã bị vài nam sinh chặn lại trên đường.
Đồng phục của nam sinh dẫn đầu là ống quần cuộn đến bắp chân, trên tay cầm quả bóng rổ, tóc cậu ta ướt như thể vừa mới gội. Cậu ta không thể coi là đặc biệt đẹp trai, chỉ là đường nét trên khuôn mặt ngay ngắn, nhưng vì có làn da trắng, nên trên mặt ẩn hiện nụ cười, cả người như có mùi nắng sương mùa hè, lại rất hăng hái.
Trên mặt cậu ta ẩn hiện nét cười, đằng sau cậu ta là những tiếng ồn ào, vui đùa, còn lộ ra một chút xấu hổ.
“Bạn học Thẩm Kiều, xin chào.”
Thẩm Kiều theo thói quen lùi lại nửa bước, rồi cô cau mày: "Cậu là ai?”
Nam sinh đó tự giới thiệu: “Tôi là Lam Dĩ Nặc ở lớp 12 ban 1, cậu không nhớ tôi sao? Lễ văn nghệ năm ngoái của trường, lớp của chúng tôi biểu diễn trước cậu một tiết mục, chúng ta đều ở trong hội trường chờ kết quả cùng nhau."
Nghe vậy, Thẩm Kiều nhớ lại vài giây, nhưng cô không có một chút ký ức nào.
Cô đành ngượng ngùng cười, rồi dừng lại, sau đó nhẹ nhàng đáp lại: "Xin lỗi, tôi không nhớ lắm. Xin hỏi cậu có chuyện gì sao?"
Lam Dĩ Nặc chuyển bóng rổ sang tay khác, rồi liếc nhìn đám anh em của mình, sau đó gãi gãi mặt, và có chút ngượng ngùng: "Chuyện đó, bây giờ cậu có bạn trai chưa?"
"..."
"Tôi có thể tự đề cử mình không? ”
Thẩm Kiều mắt mở to, toàn thân cô cứng lại ngay khi nghe cậu ta nói xong.
Không phải trước đây cô chưa từng gặp phải kiểu tỏ tình như thế này, nhưng vì cô đã từ chối một vài người, nên được gọi là "học sinh của trường" và đánh mất rất nhiều bức thư tình trong đầu năm cấp 3 đầu tiên của mình. Hầu hết mọi người đều biết rằng cô là công chúa múa ba lê không chịu khuất phục, cao sang không thể với, tin đồn cũng ít dần lại, và ít người theo đuổi cô đi.
Chuyện này xuất hiện quá đột ngột, trong lúc nhất thời, cô vẫn chưa đưa ra đáp án được.
Lam Dĩ Nặc: “Thẩm Kiều?”
Thẩm Kiều khẽ “A" một tiếng. Cô chớp chớp mắt, rồi nhìn cậu ta một cách đầy áy náy: “Tôi xin lỗi, tạm thời tôi không có bất kỳ suy nghĩ gì về chuyện này."
Áp lực cuộc sống, học hành, còn có hướng đi tương lai nữa. Từng cái, từng cái đ3 xuống khiến cô không thở nổi. Làm sao cô có tâm trạng để yêu đương chứ.
Sau khi nhận được câu trả lời này, Lam Dĩ Nặc liền mỉm cười. Có thể nhìn thấy tâm trạng của cậu ta đang đi xuống: "Vậy thì..."
Không đợi cậu ta nói xong, đột nhiên, có tiếng la ó từ phía sau.
Nó trông giống như một tiếng thì thầm, nhưng thực tế, tất cả mọi người có mặt đều có thể nghe thấy nó rõ ràng.
“Cái gì, đang diễn cảnh gì vậy!”
“Em gái, đàn anh chúng tôi đều khuyên em nên suy nghĩ kỹ. Lam Dĩ Nặc rất tốt, nếu em yêu cậu ấy, chắc chắn sẽ không bị thiệt đâu.”
“Chậc, cũng không phải là công chúa thật. Có lẽ năm sau sẽ không đủ khả năng học ở Thánh Mẫn nữa...haha."
"... "
Hai má Thẩm Kiều đỏ bừng. Cô cắn chặt môi. Hiện tại, cô chỉ muốn bỏ chạy, để trốn thoát khỏi tình huống xấu hổ này. Mắt cô nhìn xung quanh như đang cầu cứu.
Đầu tiên, cô nhìn Lam Dĩ Nặc. Nhưng Lam Dĩ Nặc dường như không thể cứu được thể diện trước các anh em, nên cậu ta xấu hổ, vò đầu bứt tóc và không nói gì.
Cô chỉ có thể nhìn xa hơn, và cố gắng tìm một người quen.
Đột nhiên, hai mắt Thẩm Kiều sáng lên. Cô gọi: “Kỳ Ngôn Châu!”
Cuối lối đi, một bóng dáng cao gầy vụt qua, đó là Kỳ Ngôn Châu. Hai người ở cùng nhau đã lâu, cũng coi như rất quen thuộc. Trong phút chốc, Thẩm Kiều có thể nhận ra cậu, nên cô vội vàng hét lên.
Kỳ Ngôn Châu dừng bước. Cậu ngơ ngác quay đầu lại.
Thẩm Kiều kiễng chân, vẫy tay với cậu. Đôi mắt cô đầy khẩn cầu.
Một giây tiếp theo, Kỳ Ngôn Châu bước lên một bước, đến bên cạnh cô, rồi cậu cúi đầu nhìn cô, sau đó, lại nhìn về phía những nam sinh trước mặt.
Cậu nổi tiếng là hung dữ và bạo lực.
Hầu hết mọi người ở Thánh Mẫn đều biết rằng cậu không phải người dễ chọc vào.
Một vài nam sinh bị ánh mắt hung ác của Kỳ Ngôn Châu làm cho sợ hãi. Nên đám đông dần tản ra khỏi Thẩm Kiều.
Kỳ Ngôn Châu: "Cậu nói cái gì?"
Lam Dĩ Nặc: "...Nói, nói cái gì?"
Kỳ Ngôn Châu lạnh lùng nhìn cậu ta: "Đi bắt nạt nữ sinh?"
"Không có chuyện đó! Tôi biết cậu, Kỳ Ngôn Châu, học sinh lớp 11. Cậu muốn làm gì? Muốn đánh nhau sao?"
“Đến đây đi, xem ai sợ ai.”
Mặc dù nói như thế, nhưng cậu ta không dám bước về phía trước, mà vẫn giữ khoảng cách với Kỳ Ngôn Châu.
Thẩm Kiều không muốn gây phiền phức, nên cô liền kéo vạt áo của Kỳ Ngôn Châu, rồi nói thì thào: "Kỳ Ngôn Châu, thật là trùng hợp, tôi có chuyện muốn hỏi cậu. Chúng ta đi bộ, rồi nói chuyện, được không?"
“...” Kỳ Ngôn Châu không nhúc nhích.
"Kỳ Ngôn Châu?"
"... Được."
Thẩm Kiều thở phào nhẹ nhõm. Cô lại nói "xin lỗi" với Lam Dĩ Nặc, rồi nhanh chóng kéo Kỳ Ngôn Châu đi.
Cả hai người cứ đi cho đến khi khuất khỏi tầm mắt của bọn họ thì mới dừng bước.
Thẩm Kiều vỗ ngực, rồi nói lắp: "Thật may, thật may, thật may là cậu đã đến."
Nếu không, cô sẽ không biết làm cách nào để thoát ra nếu bị bọn họ chặn lại.
Kỳ Ngôn Châu: "Bọn họ làm gì cậu rồi?"
"Không sao, chỉ là... tôi không muốn bị họ làm phiền. Họ đều là những người tôi không biết. Bỏ đi, không nhắc nữa. Nhưng tại sao cậu lại ở đây?”
Bây giờ là thời gian tan học, khắp nơi trong trường đều là hoạt động của học sinh. Nhưng may mắn là có Kỳ Ngôn Châu ở đây.
Kỳ Ngôn Châu chỉ vào một căn tin cách đó không xa: “Đến mua đồ, còn cậu?”
“Tôi cũng vậy, tôi đi mua nước.”
Điểm đến giống nhau, nên tự nhiên hai người đi chung một con đường.
Thẩm Kiều đi theo Kỳ Ngôn Châu. Cô cảm thấy thoải mái hơn một chút. Suy nghĩ một hồi, cô thản nhiên nói: “Tuần sau không phải là thi đại học rồi sao? Tại sao bọn họ chưa được nghỉ?”
Kỳ Ngôn Châu: “Hoạt động đơn cử để tạm biệt học sinh.”
“…Ồ, đúng rồi. "
Cô mím môi, rồi nước vào canteen: "Cậu muốn mua gì? Để tôi đi tính tiền."
Kỳ Ngôn Châu mở tủ lạnh, rồi cầm lấy một chai đồ uống, và giúp Thẩm Kiều lấy một chai nước khoáng, sau đó, cậu đặt chúng lên quầy thu ngân, lấy điện thoại ra để sẵn sàng thanh toán.
Thấy vậy, Thẩm Kiều lập tức nắm cổ tay cậu: “Tôi nói tôi sẽ trả tiền.”
“Khác gì nhau sao?”
Dù sao hai người đều ở chung, ăn ở cùng nhau. Đâu cần phải chia ra tôi với cậu.
Thẩm Kiều: "Không khác lắm, nhưng tôi muốn trả tiền. Coi như là cảm ơn vì đã giúp tôi thoát khỏi bọn họ.”
Kỳ Ngôn Châu nhướng mày. Cậu không nói gì, mà cất điện thoại rồi để mặc cô.
Thẩm Kiều nở một nụ cười với cậu.
Cô có đôi môi đỏ và hàm răng trắng, đôi mắt sáng và hàng lông mày. Đẹp như một cây sơn chi.
Bỗng nhiên, cổ tay cô bị đầu ngón tay chạm vào. Cô bắt đầu cảm thấy nóng và rát.
Nghĩ tới đây, Kỳ Ngôn Châu liền dùng tay trái để nắm lấy cổ tay trắng nõn gầy guộc của cô. Cậu nắm chắc trong lòng bàn tay, và ngăn cô mở mã thanh toán.
Thẩm Kiều: “?”
Giọng Kỳ Ngôn Châu có chút khàn khàn: “Tôi đổi ý rồi.”
“A?”
“Đừng có làm loạn nữa.”
Kỳ Ngôn Châu buông tay, rồi nhanh chóng thanh toán tiền. Cậu đưa nước cho cô, sau đó sải bước ra ngoài. Bỏ lại Thẩm Kiều ngu ngơ, hồi lâu sau, cô cũng không đoán ra được, nên chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.
“Kỳ Ngôn Châu, cậu sao vậy?”
“Kỳ Ngôn Châu?”
“Sao cậu lại thay đổi ý định…”
Hai người đi đến cửa phòng dạy học.
Nhìn thấy chuông vào lớp vang lên, trước khi trở về phòng học, cuối cùng Kỳ Ngôn Châu cũng thấp giọng hỏi: “Thẩm Kiều, trước đây cậu có tiếp xúc cơ thể với nam sinh nào không?”
Thẩm Kiều không hiểu cho lắm. Cô lại nhìn vê mặt nghiêm túc của cậu, nên cô liền trả lời lập tức.
"Tất nhiên là có, vì lúc múa, có bạn múa nam. Nhiều vũ công đều không múa đơn. Sao vậy?"