Trêu Chọc Trái Tim Em

Chương 5



Dương Thư và Khương Ngâm nói chuyện thêm một lúc nữa, đến khi cô định nghỉ ngơi thì nhận được một cuộc điện thoại từ bạn cùng phòng Triệu Tĩnh.

Triệu Tĩnh vừa nghe máy liền hỏi cô: “Thư Thư, cậu đến thành cổ Hạc Cầu à? Sao không nói trước cho tớ biết, đến nhà tớ ở có phải tốt hơn không?”

Nơi này là quê của Triệu Tĩnh. Sau khi tốt nghiệp đại học cô ấy mở một studio ảnh cưới ở đây, công việc kinh doanh phát triển khá tốt.

Có lẽ cô ấy đã nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè của Dương Thư.

“Tớ sợ công việc của cậu bận rộn, không muốn gây thêm phiền phức nên tự mình thuê chỗ ở rồi. Hôm nào cậu rảnh thì tụi mình gặp nhau nhé.”

“Đã đến đây rồi làm sao tớ lại đành lòng để cậu ở bên ngoài chứ? Chúng ta đã rất lâu không gặp nhau rồi.”

“Chỗ tớ đang ở rất tốt, còn thuận tiện ngắm cảnh tìm thêm cảm hứng. Cậu xem thử hôm nào rảnh thì tớ đến chỗ cậu chơi một ngày.”

Triệu Tĩnh ở đầu dây bên kia yên lặng vài giây, có lẽ đang kiểm tra lịch trình. Sau đó cô ấy nói: “Hai ngày nữa tớ rảnh, đến lúc đó cậu sang đây nhé, tớ dẫn cậu đi chơi.”

Dương Thư mỉm cười đồng ý, hai người trò chuyện thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Sau khi cất di động đi, Dương Thư ngáp một cái chuẩn bị nghỉ ngơi.

Cô đặt báo thức lúc 5 giờ sáng mai, dự định dậy sớm để chụp vài bức ảnh bình minh.

***

Thành cổ Hạc Cầu nằm ở phía Đông Nam, thời điểm mặt trời mọc khá sớm.

Dương Thư tắm rửa xong xuôi thì cầm lấy máy ảnh ra khỏi khách sạn, hướng Đông lúc này đã có một vài tia sáng nhạt của bình minh lấp ló chiếu đến.

Ánh nắng chiếu đến khiến thành phố cổ như phủ một lớp màu cam ấm áp, tia sáng chậm rãi hắt vào mấy kẽ nứt nhỏ trên cây, phía trên còn vang lên vài âm thanh chiêm chiếp nho nhỏ của bầy chim.

Phía bên ngoài nơi dân địa phương ở có một con đường nhỏ lót gạch xanh, hai bên là những ngôi nhà kiểu cũ tường trắng ngói xanh, bên trên là làn khói đục đang tỏa ra từ ống khói. 

Khác hẳn với sự vội vã của thành phố, nơi đây yên tĩnh và giản dị tựa như chốn thiên đường.

Dương Thư cứ nghĩ là sáng sớm như vậy sẽ chẳng có ai, nhưng khi cô đi bộ đến bên hồ lại vô tình nhìn thấy “Nhị Minh” trong trang phục thể thao đang chạy dọc quanh bờ.

Hắn đang chạy từ phía đối diện, mấy lọn tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú trong nắng mai càng thêm cứng rắn, đẹp đẽ.

Dương Thư dựa theo bản năng mà chĩa máy ảnh về phía anh, chụp một tấm.

Khương Bái ngước mắt nhìn về phía bên này, lông mày anh khẽ nhướng lên, động tác chạy cũng bị dừng lại.

Nhìn thấy Dương Thư đang ở đó, anh nhấc chân bước tới.

Vóc người anh rất cao, khiến Dương Thư cảm thấy có một loại áp bức vô hình lúc anh đến gần.

Cô vội vàng giấu máy ảnh sau lưng, kiêu ngạo nâng cằm: “Anh muốn làm gì? Tôi đến đây để chụp ảnh mặt trời mọc thôi, làm phiền gì anh sao?”

Khương Bái cúi đầu nhìn cô: “Điều 42 Luật quản lý trừng phạt, tùy tiện chụp ảnh và xâm phạm đời tư của người khác sẽ bị giam giữ ít hơn năm ngày hoặc phạt tiền năm trăm tệ trở xuống.”

“???”

Dương Thư sững sờ một lúc, nghi ngờ hỏi lại “Còn có quy định vậy à? Không phải anh đang lừa tôi chứ?”

Cô cần điện thoại lên Baidu để xác minh, miệng lẩm bẩm “Nói cho anh biết, đừng tưởng rằng tôi dễ lừa…”

Lời còn chưa nói hết, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào kết quả tra được, khóe môi giật giật.

Quả thật anh đã nói đúng.

Điều thứ mấy cũng trúng nốt?!!

Dương Thư đột nhiên tò mò: “Sao anh biết cả mấy cái này vậy?”

Khương Bái cầm chiếc khăn trên cổ kéo lên lau mồ hôi, giống điệu cà lơ phất phơ: “Rất nhiều người giống cô muốn chụp ảnh tôi. Dĩ nhiên tôi phải nhớ mấy thứ đó để còn bảo vệ bản thân chứ.”

Dương Thư: “……”

“Sao lại đơ ra rồi?” Anh nghiêng đầu khinh bỉ, “Còn không xóa nhanh đi, muốn lén lút đem về thưởng thức à?”

“……”

Thành thật mà nói, tấm ảnh vừa rồi Dương Thư đã chọn góc chụp rất tốt, xứng đáng là một tác phẩm xuất sắc.

Nhưng cô thật sự bị trình độ tự luyến của người đối diện làm cho câm nín, dứt khoát xóa đi, còn bĩu môi ghét bỏ: “Yên tâm đi, về sau tôi thèm chụp nhan sắc này của anh nữa.”

Cô đang chuẩn bị rời đi thì phía sau lại truyền đến giọng nói lười biếng của người đàn ông: “Muốn chụp cũng được.”

Dương Thư quay đầu, thấy Khương Bái nở nụ cười: “Tối qua không phải đã nói rõ rồi à, thuê tôi mỗi ngày năm vạn, trả tiền rồi muốn chụp gì thì chụp.”

Ngừng một chút, anh bổ sung: “Tất nhiên là trừ bỏ mấy ảnh “riêng tư”, muốn chụp cái đó thì phải thêm tiền.”

Dương Thư không hiểu dạo này bị gì, suốt ngày dính dáng đến mấy kẻ tự luyến vô độ thế này. Cô rõ ràng cũng là một người tự luyến, nhưng so với mấy người này thì cô vẫn còn đang khiêm tốn chán.

Người đàn ông này từng nói anh ta và Khương Bái có quen biết nhau.

Quả nhiên là vật họp theo loài mà!!!

Sau khi tránh xa “Tiền Nhị Minh”, Dương Thư nhắn tin phàn nàn với Khương Ngâm trên WeChat: “Bạn của anh cậu có phải tất cả đều giống anh ấy không vậy? Tớ vừa gặp một người ở đây. Cái kiểu tự luyến đó nhất định phải sánh ngang với anh trai cậu.”

Khương Ngâm: [Người bạn đó là ai?]

Thấy Khương Ngâm trả lời nhanh như vậy Dương Thư rất kinh ngạc: [Cậu dậy sớm vậy?]

Khương Ngâm: [Hôm nay có lịch chụp tạp chí, lát nữa tớ phải đến đó.]

Dương Thư gửi một cái icon *ra là vậy*, sau đó trả lời câu hỏi ban nãy của cô ấy: [Người đó tên là Tiền Nhị Minh]

Khương Ngâm: [?]

[Tớ chỉ nhớ anh ấy có một người bạn tên là Tiền Nhất Minh thôi, cậu có viết nhầm không?[]

Dương Thư: [Tiền Nhị Minh là em trai của Tiền Nhất Minh, nhưng trông đẹp trai hơn một tí.]

Khương Ngâm không có ấn tượng gì với người này, đang định hỏi lại thì trợ lý gọi cho cô. Cô vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó đi làm việc.

***

Lúc Dương Thư chụp ảnh bình minh xong, quay trở về khách sạn ăn sáng thì vẫn chưa tới bảy giờ.

Một số khách hàng ở chỗ này cũng dậy sớm, bên trong rất náo nhiệt.

Thời tiết hôm nay rất đẹp nên bàn ăn được đặt ở bên ngoài, một vài bàn đã có khách đang ngồi ăn điểm tâm.

Dương Thư sau khi đi lòng vòng cũng cảm thấy mệt mỏi, cô tìm một chiếc bàn trống rồi gọi món.

Trong sân có một cậu bé tầm sáu bảy tuổi đang chơi thổi bong bóng, bên cạnh là một bé gái thấp hơn cậu nhóc một chút đang kiễng chân lên, vừa vươn tay vừa cất giọng nói ngọt ngào như mật: “Anh cho em chơi với.”

Cậu nhóc không để ý đến cô bé, quay đầu một mình chơi tiếp.

Bé gái nhỏ trông thật đáng thương.

Bong bóng đủ màu sắc đang tung bay khắp sân, bỗng có một người phụ nữ từ trong nhà bước ra mắng: “Ồn ào cái gì, hai đứa muốn bị đánh phải không?”

Cậu nhóc nhanh chóng dúi đồ thổi bong bóng vào tay bé gái: “Em thổi đi”.

Bé gái sửng sốt một chút, nhìn đồ vật trong tay, sau đó tức giận nói: “Anh bắt nạt em!”

Người phụ nữ cất đồ thổi bong bóng đi, trừng mắt nhìn con trai: “Mẹ không có mù đâu. Sau này còn mà còn bắt nạt em gái thì mẹ sẽ đem mỗi đứa đi một nơi. Đến lúc đó có muốn gặp cũng đừng hòng!”

Người phụ nữ vừa mắng vừa dắt hai anh em lại một cái bàn đang trống.

Dương Thư không nhìn hai em nữa, mắt hướng đến chiếc vòng đang đeo trên cổ tay trái của mình.

Chiếc vòng được bện bằng sợi dây đỏ trông có vẻ đã lâu rồi, trên đó còn xâu một viên ngọc nhỏ.

Thoáng chốc, bên tai cô văng vẳng âm thanh ôn nhu của người phụ nữ, giọng nói có phần bất đắc dĩ.

—— “Ngôn Lễ, con là anh trai, sao lại bắt nạt em gái?”

—— “Ngôn Duyệt, đeo dép chạy lung tung trên giường của anh trai đúng không? Đừng chối, dấu chân trên giường anh trai rõ ràng là của con đó.”

—— “Nếu hai đứa ngày nào cũng đánh nhau nữa, mẹ sẽ đem một đứa cho người khác nuôi, về sau khỏi gặp nhau nữa.”

Dương Thư ngừng nghĩ ngợi, vuốt ve viên ngọc nhỏ trên cổ tay.

Bên trên viên ngọc vẫn còn một vết khắc mờ nhạt: Ngôn Duyệt.

Khi còn bé, mỗi khi mẹ dọa sẽ đem cô và Ngôn Lễ tách ra cô đều không sợ, vì cô cho rằng mẹ chỉ đang hù bọn cô mà thôi.

Mãi đến một hôm, mẹ đem theo Ngôn Lễ ra ngoài, bắt cô ở nhà trông nhà, cô còn khóc nháo một trận.

Ngôn Lễ tốt bụng dỗ dành cô, còn nói khi về sẽ mua cho cô kẹo hồ lô mà cô thích,

Đêm đó, cô đợi được mẹ về nhà, cũng đợi được kẹo hồ lô.

Nhưng cô không đợi được Ngôn Lễ…

***

“Cái bàn có gì đẹp mà chăm chú thế?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, đôi mắt ươn ướt của Dương Thư khẽ run rẩy, sau đó cô chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Tiền Nhị Minh” rất tự giác ngồi xuống đối diện cô.

Anh nhìn đôi mắt hơi ửng đỏ của cô khoảng hai giây, sau đó chỉ vào bữa sáng trên bàn: “Gọi vậy ăn có hết không? Hay là mời tôi một bữa nữa đi? Được một người như tôi ăn sáng chung, rõ ràng là cô được hời rồi.”

Nhìn thấy anh, tâm trạng ngột ngạt của Dương Thư cũng vơi đi ít nhiều.

Cô chống cằm nhìn anh: “Anh dựa vào mặt kiếm cơm à?”

Khương Bái từ từ rót cho mình một cốc nước: “Cũng không hẳn, thỉnh thoảng cũng dựa vào mặt một chút.”

Dương Thư kéo đồ ăn về phía mình, dùng tay che lại: “Xin lỗi, chỗ này mình tôi có thể ăn hết, anh muốn dùng nhan sắc trao đổi cũng vô dụng thôi.”

Khương Bái nhướng mày, cầm điện thoại quét mã QR ở góc bàn, dáng vẻ bất cần: “Thế thì đành dùng tiền vậy.”

Dương Thư mặc kệ anh ta, tự mình ăn sáng.

——

Sau khi ăn sáng xong Dương Thư đi một mình đến mấy điểm tham quan gần đó.

Đi du lịch cũng là một kiểu vận động. Dương Thư sau khi ở ngoài cả ngày thì mệt mỏi trở về.

Cô vừa bước vào trong sân, còn chưa kịp trở về phòng đã ngồi xuống ghế sô pha ở đại sảnh dưới lầu.

Mệt quá, nghỉ ngơi một tí rồi về phòng sau vậy.

Cô đến chỗ bình nước lấy một cốc, mới quay về chỗ ngồi thì nghe tiếng thang máy kêu lên. 

Dương Thư theo bản năng quay đầu nhìn.

“Tiền Nhị Minh” và một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đang cùng nhau bước xuống lầu. Lúc người đàn ông dừng ở cửa thang máy, thái độ nghiêm túc hiếm thấy: “Cô đi thong thả.”

Dương Thư là một tín đồ thời trang, nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra chiếc túi xách người phụ nữ đang đeo là phiên bản giới hạn mới nhất của một thương hiệu cao cấp trong năm nay, giá trị lên đến sáu con số.

Người này hiển nhiên là một phu nhân giàu có.

Người phụ nữ giàu có mỉm cười: “Trở về tôi nhất định sẽ giới thiệu cậu với mấy người bạn của tôi, để họ chiếu cố cậu.”

“Không cần đâu, tôi sẽ rời khỏi đây sớm thôi.”

Người phụ nữ cảm thấy tiếc nuối, hỏi anh khi nào thì rời đi, muốn tiễn anh nhưng lại bị “Tiền Nhị Minh” từ chối.

Đến khi người phụ nữ giàu có xách túi rời đi, Dương Thư ngồi ở khu nghỉ ngơi vẫn còn đang thất thật.

Nhớ lại cuộc trò chuyện của họ, cô có chút bối rối.

Trên tầng chỉ có mấy căn phòng khách sạn. Bọn nó nói chuyện làm ăn gì mà lại gặp nhau ở nơi riêng tư như vậy?

“Tiền Nhị Minh” này rốt cuộc là làm nghề gì vậy?

Dương Thư đột nhiên nhớ tới hồi sáng “Tiền Nhị Minh” có nói thỉnh thoảng sẽ dùng mặt để kiếm cơm.

Cô kinh ngạc, âm thầm nuốt nước bọt.

… Là kiểu dựa vào mặt kiếm ăn mà cô đang nghĩ à?

Thảo nào anh ta không biết xấu hổ đến độ đòi năm vạn một ngày mới cho thuê.

Người phụ nữ giàu có kia thật sự có thể trả cho anh ta từng nấy tiền.

Đây lẽ nào là cách kiếm tiền của anh?

Người đàn ông bỗng nhìn sang phía cô, Dương Thư ghét bỏ quay đầu, vẻ mặt khinh thường.

Cô không muốn có bất kì quan hệ gì với tên “Tiền Nhị Minh” này nữa!

Dương Thư rời khỏi chỗ ngồi rồi sải bước đi về phía thang máy, chuẩn bị trở về phòng.

Khương Bái thấy phản ứng của Dương Thư như vậy liền sửng sốt, sau đó hình như đoán ra được gì đó nên cảm thấy buồn cười.

Anh vừa cùng người phụ nữ kia ở trên sân thượng nói chuyện về vụ án, không lẽ cô ấy nghĩ anh cùng người kia làm việc đen tối ở trong phòng chăng?

Ngay trước khi thang máy đóng lại, Khương Bái bước một bước lớn đi vào trong.

Dương Thư không muốn đi chung với anh, nhưng lại không quyền đuổi anh ra ngoài, chỉ có thể nhẫn nại đứng ở một góc xem anh như không khí.

Khương Bái nhấn nút đóng cửa, sau đó hé môi: “Hôm nay cô ra ngoài ly kì lắm hả? Hẳn là chủ yếu dành thời gian đi tìm đồ rồi.”

Dương Thư ngạc nhiên nhướn mày.

Làm sao anh ta biết hôm nay cô ra ngoài đã làm mất đồ?

Ánh mắt của Khương Bái quét qua trên người cô, sau đó chỉ vào bả vai. Dương Thư theo đó nhìn xuống thì thấy trên vai bị dính vết bẩn màu đỏ.

Khương Bái nói: “Ở cạnh lối vào nơi tham quan có một bức tượng mới sơn, thông thường khách du lịch không để ý sẽ vô tình bị dính vào. Lớp sơn trên vai cô vẫn còn mới, tức là nó bị dính vào buổi tối. Ra ngoài chơi vào buổi sáng thì buổi tối làm sao ở lối vào được. ” Anh  nghĩ ngợi rồi tiếp tục phân tích: “Dám một mình đến đây du lịch thì cô chắc chắn không bị mù đường, chắc chắn là dọc đường làm rơi gì đó nên mới quay lại tìm. Hơn nữa cô còn tìm nó cả một ngày, chứng tỏ đó là vật rất quan trọng.”

Khương Bái chỉ vào cổ tay trái của cô. “Viên ngọc nhỏ lúc sáng cô đeo không thấy nữa, chắc là làm mất nó rồi hả?”

Dương Thư nắm cổ tay anh trong vô thức, cực kì kinh ngạc.

Người này bình thường nhìn không đáng tin cậy, không nghĩ tới  rằng anh lại giỏi nắm bắt chi tiết đến vậy.

Chuyện cô gặp phải hôm nay, thế mà anh lại nói chuẩn không trật phát nào!?

Cửa thang máy vừa mở, Khương Bái cầm túi bước ra ngoài: “Lúc cô quay về vẫn còn tâm trạng ngồi ở đại sảnh nghỉ ngơi, tiện thể còn có suy nghĩ xấu xa về công việc tôi làm, tôi đoán là —”

Anh dừng lại ở cửa phòng 401, lông mày khẽ nhếch. “Viên ngọc đó chắc tìm ra rồi?”

“… ai, ai nghĩ xấu công việc của anh chứ?”

“Cô.”

“Tôi không có!”

“Không có gì?”

“Tôi không nghĩ anh là “vịt” …”

*Vịt ở đây có nghĩa là trai bao á mọi người, giống “đào” hay “gà” ở nước mình ấy:))

Kết thúc đoạn đối thoại ngắn ngủi, Dương Thư bỗng sững sờ.

Hai người nhìn nhau, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

“Dương Thư.” Khương Bái nghiến răng gọi một tiếng, sau đó cúi người dùng tay bóp cằm cô. Thấy lông mày tinh xảo của cô đang nhăn lại, đôi mắt hoa đào của anh khẽ híp, giọng nói âm trầm: “Cô nhìn thẳng vào mắt tôi, nói lại lần nữa?”

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông nhìn chằm chằm khiến Dương Thư cảm thấy khó chịu.

Cô né khỏi bàn tay đang bóp cằm mình, lùi lại hai bước, cố nở nụ cười: “Tôi… chỉ là đoán chút thôi.”

“Đúng rồi.” Cô tranh thủ đổi chủ đề, mỉm cười hỏi. “Vậy rốt cuộc anh làm nghề gì?”

Khương Bái dựa vào khung cửa khoanh tay, vẻ mặt toát lên ý cười: “Cô nghĩ tôi làm nghề gì?”

Ngón trỏ của Dương Thư khẽ đặt lên cằm, sau đó nịnh hót: “Anh có thể kể lại những gì tôi trải qua hôm nay chỉ bằng việc quan sát, rất lợi hại, hẳn là nghề nghiệp cũng tốt.”

“Đoán ra rồi!” Một tia sáng bỗng lóe lên, cô ngẩng đầu, dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn nói: “Anh chắc là cao nhân chuyên xem bói, đang ẩn cư ở nơi rừng núi này đúng không?”

Khương Bái: “……” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.