Bị Dương Thư hỏi như vậy, Khương Bái không biết nên nói tiếp thế nào. Sau khi trầm mặc hai giây, hắn ngạo nghễ trả lời: “Dĩ nhiên là không. Tôi mà tùy tiện để cô khi dễ như vậy thì sau ra đường làm gì còn mặt mũi gặp ai chứ?”
“Ồ.”
Khương Bái thấy phản ứng của cô, không hiểu sao lại vui vẻ: “Thế nào, cô thất vọng à?”
“Cũng không hẳn.” Dương Thư liếm môi một cái, nhìn kỹ khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông. “Tôi chỉ đang nghĩ xem một người đàn ông tự luyến như anh mà bị tôi hôn thì có khóc lóc đòi tôi chịu trách nhiệm không thôi.”
Cô tự bổ não một hồi rồi phán. “Tưởng tượng cảnh ấy cũng rất thú vị đó nha.”
Khương Bái: “……”
Gì vậy trời?
“Nước nấu xong rồi, tôi về đây.” Anh nghênh ngang bước ra khỏi phòng.
Dương Thư cầm cốc nước trong tay, nghĩ đến vẻ mặt không nói nên lời của “Nhị Minh” vừa rồi, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Lần đầu tiên cô thấy người đàn ông này kinh ngạc.
Hóa ra trừ cái điệu bộ tự luyến của anh, những phương diện khác cũng không đến nỗi nào.
Quan trọng vẫn là vừa đẹp trai lại còn body đẹp!
Thấy nước vẫn còn nóng cô đành đặt xuống, lại cầm điện thoại lên.
Sau khi tắt điện thoại tối qua, Dương Huyền Diệu đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat, bây giờ cô mới nhìn thấy.
Dương Huyền Diệu: [Ba biết con không thích nghe lải nhải, nhưng con không còn trẻ nữa, đừng chỉ suốt ngày lao đầu vào công việc mà hãy nghĩ về tương lai của mình đi. Dành chút thời gian tìm ai đó để yêu đương đi, rồi chọn ai yêu thương chiều chuộng mình mà cưới, có vậy ba mới yên tâm được.]
Dương Thư không muốn quan tâm đến bộ dáng giả vờ quan tâm con cái của ông, trực tiếp tắt giao diện trò chuyện đi.
Một người đàn ông sống hơn nửa đời người suốt ngày chỉ nói chuyện yêu đương với kết hôn.
Nhưng cuộc sống hôn nhân của ông lại là cái hình dạng gì?
Mẹ cô mất đã hai mươi năm, Dương Thư liên tục chứng kiến cảnh ba mình nịnh nọt lấy lòng mấy phú bà.
Sau đó từ vui vẻ chuyển thành tranh cãi, cuối cùng lại ly hôn.
Dương Thư nhìn đến phát chán.
Cô cũng không có ý định sẽ kết hôn.
Về sau mà gặp một anh chàng nào đó cũng có tư tưởng không muốn kết hôn giống cô, Dương Thư có lẽ sẽ cân nhắc cùng người đó yêu đương lâu dài.
Nhưng người có thể đáp ứng điều kiện của cô, lại còn phải đẹp trai body chuẩn nữa thì không có nhiều trên đời.
Cổ họng khô khan đến khó chịu, Dương Thư một hơi uống cạn ly nước.
Nước ấm vẫn còn đọng lại một ít ở đầu lưỡi cô, thoang thoảng chút vị ngọt ngào.
Cốc nước này vậy mà có pha mật ong ở trong.
Dương Thư nhìn cốc nước trên tay, có chút kinh ngạc.
Người đàn ông “Tiền Nhị Minh” này miệng lưỡi khó nghe, bộ dáng thật không đáng tin cậy. Vậy mà làm việc cũng chu đáo ghê.
Cô giơ cốc nước lên nhấp một ngụm nữa.
——
Buổi chiều Khương Bái thư thái dựa lưng trên ghế tựa đặt trong sân khách sạn, thỉnh thoảng lắc lư mấy cái trông rất nhàn nhã.
Anh tùy ý mở Weibo lên xem tin tức, lúc chuẩn bị thoát ra thì nhìn thấy Khương Ngâm vừa chia sẻ lại một dòng trạng thái của Dương Thư.
Nội dung dòng trạng thái là muốn gửi lời xin lỗi đến fan hâm mộ vì lỡ mất đợt phát trực tiếp vào buổi trưa, đồng thời thay đổi thời gian thành 8 giờ tối nay.
Ngón tay Khương Bái khẽ động, sau đó nhấp vào tấm ảnh avatar của Dương Thư trên Weibo.
Fan hâm mộ của cô khá đông, hơn mấy trăm vạn.
Weibo của cô rất sống động, chủ yếu là ảnh chụp phong cảnh hoặc ảnh selfie, ngoài ra cô còn chia sẻ cách chụp của bản thân.
Khương Bái ngán ngẩm lướt xuống dưới.
Dần dần anh cảm thấy có một bóng đen đang bao phủ lấy mình từ đằng sau.
Anh tắt điện thoại theo bản năng, quay đầu lại nhìn.
Ông chủ khách sạn đang đứng khoanh tay cười ở đằng sau: “Cậu ngắm Weibo của cô gái kia làm gì? Rung động với người ta rồi sao?”
“Vớ vẩn.” Khương Bái nhanh chóng phản bác rồi giải thích. “Đang rảnh không có gì làm nên mới tùy tiện lướt xem một lúc thôi.”
“Tùy tiện mà lướt đến Weibo người ta à? Lại còn bấm xem từng tấm nữa chứ?”
“Tôi muốn soi khuyết điểm của cô ấy trong mấy tấm ảnh này, tất nhiên phải xem xét kỹ lưỡng chứ sao.”
Khương Bái cất điện thoại vào túi, xoay người bước trở lại vào trong khách sạn. “Cậu mà cứ tưởng tượng rồi ăn nói lung tung là phạm tội tung tin đồn thất thiệt đấy. Tốt hơn là chú ý cách ăn nói một tí đi.”
Ông chủ: “……”
Khương Bái trở về phòng bật máy tính lên. Trợ lý của anh đã gửi tài liệu thu thập về vụ án vào trong hộp thư.
Bận bịu làm việc một lúc lâu khiến anh quên sạch những chuyện râu ria khác.
Mãi đến khi trời đã bắt đầu xẩm tối, anh vẫn còn đang bận rộn dưới ánh đèn.
Nhìn văn kiện đã được chỉnh sửa cẩn thận, anh cầm điện thoại lên gọi cho một người trong danh bạ: “Mấy xí nghiệp của nhà họ Giang các anh nội bộ rối tung rối mù, liên quan đến rất nhiều khía cạnh khác nhau. ”
Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia rất nhẹ nhàng ôn hòa: “Có tiến triển gì không?”
“Mai gặp rồi nói chuyện.”
Người đàn ông hơi ngừng một lúc: “Được, mai tôi đến gặp anh.”
Khương Bái dựa vào lưng ghế, ngón tay tùy ý gõ gõ mấy cái lên mặt bạn: “Để chủ tịch Giang đích thân tới gặp tôi, tôi thật vinh hạnh quá đi.”
“Ừ, vậy anh bắt taxi tới đây đi.”
Khương Bái: “……”
Khương Bái đặt điện thoại xuống bàn, cầm lấy cốc nước uống một ngụm.
Anh liếc mắt nhìn xuống, đã tám giờ mười phút rồi.
Không hiểu sao anh lại nhớ đến dòng trạng thái trên Weibo của Dương Thư.
Cô sẽ phát trực tiếp lúc 8 giờ tối nay.
Khương Bái cảm thấy hiếu kỳ, bấm tải ứng dụng phát trực tiếp thông qua liên kết trên Weibo của Dương Thư.
Sau khi hoàn tất các thủ tục đăng ký thì hiện lên một hộp thoại nhắc nhở anh nhập ID.
Khương Bái nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi thử điền vào vài cái biệt hiệu, nhưng ứng dụng liên tục thông báo ID đã được sử dụng rồi.
Anh dần mất kiên nhẫn, điền đại một dòng chữ, vậy mà thật sự cài ID thành công!
Khương Bái nhìn chằm chằm vào tên ID của mình, cảm thán một câu: “Đây là ý trời rồi!”
Anh tìm được phòng trực tiếp của Dương Thư, trên màn hình là một giao diện máy tính. Dương Thư lúc này đang dùng chuột chỉ chỉ vào mấy tấm ảnh trên màn hỉnh, chậm rãi chia sẻ một chút thông tin.
Hệ thống lúc này vang lên một thông báo với âm thanh rất ngọt ngào đáng yêu: Chào mừng bạn nhỏ đáng yêu “Nhìn tên là biết đẹp trai” đã đến với phòng phát trực tiếp của chị Thư, đã biết~
Khương Bái giật giật khóe miệng, cấp tốc thoát ra ngoài. Anh vào cài đặt, tìm cách đổi cái tên ngu ngốc này đi.
Có điều biệt hiệu đã cài thì không sửa được nữa.
Anh nhìn chằm chằm dòng chữ “Nhìn lên là biết đẹp trai”, lông mày của anh giật giật không ngừng.
Tắt ứng dụng, gỡ cài đặt!!!
——
Dương Thư và Triệu Tĩnh đã hẹn nhau đi chơi vào ngày hôm sau.
Triệu Tĩnh giới thiệu cho cô một nhà hàng ở trong nội thành làm đồ ăn rất ngon, nhưng phải đến sớm bằng không sẽ đóng cửa mất.
Sáu giờ sáng, Dương Thư mặc một bộ váy tinh tế rời khỏi phòng.
Có lẽ bởi vì lúc này vẫn còn rất sớm nên chỗ này rất khó bắt xe.
Nhìn thấy ông chủ cầm chổi quét dọn lá rơi trong sân, Dương Thư bước tới hỏi anh ta xem chỗ nào dễ bắt xe.
Ông chủ cầm chổi trong tay, ngẫm nghĩ một lúc: “Thường thì sau 7 giờ mới có thể đặt xe trực tuyến. Còn nếu cô đang gấp thì tốt nhất là nên nhờ ai đó có xe riêng. Sau đó nhờ người đó chở cô tới đường trung tâm của Hạc Cầu, chỗ đó có rất nhiều xe taxi.”
Xe riêng?
Tầm giờ này thì số người đi xe riêng ra ngoài cũng không nhiều.
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì có một chiếc xe địa hình sang trọng đậu trước cổng khách sạn.
Một người đàn ông bước ra khỏi xe, trên người anh mặc áo sơ mi trắng giản dị, dáng người cao ráo.
Ánh mặt trời chiếu vào mái tóc mềm mại của anh,khuôn mặt thanh tú sạch sẽ lại còn có chút ôn nhu, khiến cho người ta cảm giác như có một làn gió xuân tươi mới đang thổi đến.
Anh ta dựa vào cửa xe, đưa điện thoại áp vào tai.
Không biết lát nữa người này có chạy xe vào nội thành không nữa.
Dương Thư do dự định đi lên thử hỏi thì thấy “Nhị Minh” đang nghe điện thoại bước ra từ bên trong khách sản.
Cả người anh là một cây đen, khuỷu tay còn đang vắt một chiếc áo khoác ngoài, trông cực ngầu.
Nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cổng, anh tắt điện thoại và đưa tay ra hiệu.
Rõ ràng có quen biết với người đó.
Dương Thư liền cảm thấy được một hy vọng nên nhanh chóng chạy theo anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh vào trong nội thành hả? Có thể cho tôi đi nhờ một tí không?”
Khương Bái liếc cô một cái, tiếp tục bước đi: “Chúng ta không quen biết nhau, cô an tâm khi đi chung xe với một người đàn ông lạ à?”
“Chúng ta sao lại không quen chứ? Không phải đã biết rõ về nhau rồi à? Tôi còn mời anh ăn cơm nữa.” Dương Thư đi theo anh ra cổng, ánh mắt rất thành khẩn. “Tôi trả tiền cũng được.”
Khương Bái hất cằm ra hiệu với người đàn ông đang đứng trước xe: “Vậy thì phải hỏi tài xế của tôi mới biết được.”
Bỗng nhiên bị bắt phải làm “tài xế”, ánh mắt Giang Triệt khẽ lóe lên một tia kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng biến mất, anh nhìn về phía cô gái bên cạnh Khương Bái.
Anh lịch sự hỏi: “Cô muốn đến đâu?”
Dương Thư nói tên của nhà hàng, sai đó vội bổ sung: “Nếu không tiện đường thì có thể chở tôi đến đường trung tâm của Hạc Cầu, nghe nói chỗ đó dễ bắt taxi lắm.”
Giang Triệt cười cười: “Trùng hợp quá, chúng tôi cũng đang định đến đó. Cô lên xe đi.”
Dương Thư hớn hở đáp: “Cảm ơn anh nhiều!”
“Nhân tiện, tên của tôi là Dương Thư.” Cô tự giới thiệu.
Giang Triệt giới thiệu tên của anh ta, sau đó giúp cô mở cửa sau.
Bên trong xe rất rộng rãi, Dương Thư ngồi phía sau khẽ quan sát khuôn mặt của Giang Triệt.
Cô đột ngột lên tiếng. “Anh Giang.”
Khương Bái đang ngồi ở ghế lái phụ quay đầu lại trước: “Có việc gì?”
Dương Thư yên lặng nhìn anh: “Tôi có gọi anh đâu, chẳng lẽ anh họ Giang à?”
Khương Bái nhất thời nghẹn họng, anh quay người lại ngồi thẳng lưng không thèm nói chuyện với cô nữa.
Dương Thư tiếp tục hỏi Giang Triệt: “Anh Giang, tôi thấy anh rất quen mắt, chúng ta từng gặp nhau ở đâu chưa?”
“Hình như không có.” Giang Trừng nghĩ nghĩ. “Chắc là trùng hợp thôi.”
Dương Thư cố gắng lục lại trí nhớ, nhưng cô thật sự không có ấn tượng với tên của anh.
Chắc là lý do cũng giống “Tiền Nhị Minh”, tại anh đẹp trai.
Lần đầu cô gặp “Tiền Nhị Minh” vào hai ngày trước cũng có cảm giác rất quen.
Hay là tại cô không có sức miễn dịch với trai đẹp, thấy ai cũng quen mắt nhỉ?
“Nhị Minh” ở phía trước đang thầm chê bai cô trong lòng, cuối cùng có vẻ không nhịn được nữa liên quay đầu lại. “Tôi muốn nhận xét một chút.”
Dương Thư: “?”
“Cách bắt chuyện làm quen của cô cổ hủ quá đi!”
“……”
——
Triệu Tĩnh đã sớm đến và đặt chỗ bên trong nhà hàng. Lúc nhận được điện thoại của Dương Thư thấy cô sắp đến thì đi ra ngoài cửa chờ.
Một chiếc xe hơi sang trọng từ xa chạy đến, Dương Thư mở cửa sau bước xuống. Cô cảm ơn hai người đang ngồi trong xe rồi nhanh chóng đi đến chỗ của Triệu Tĩnh.
Triệu Tĩnh nhìn hai người đàn ông vừa bước xuống xe, cô khẽ kéo cánh tay Dương Thư hỏi nhỏ: “Bọn họ là người mẫu của cậu hả? Đừng nói là ra ngoài ăn với tớ cậu còn muốn tiện thể làm việc đó nha!”
“Không có.” Dương Thư giải thích, “Người mặc đồ đen ở cùng khách sạn với tớ, tớ chỉ đi nhờ xe thôi.”
Hai người cùng nhau bước vào nhà hàng, Triệu Tĩnh cười nói: “Đi nhờ xe mà còn có thể gặp đúng người đẹp trai như vậy, cậu quả thật là lời to.”
Sau đó cô nàng tiếp tục cảm khái: “Nhìn thấy bọn họ, tớ không nhịn được muốn chụp một tấm ảnh quá.”
Dương Thư vừa mới ngồi xuống, tầm mắt trông thấy “Nhị Minh” và bạn của anh đang bước vào, sau đó họ được phục vụ đưa lên lầu.
Cô cầm thực đơn, khẽ gật đầu tán thưởng: “Nói cho cậu biết, tớ đã muốn chụp từ lâu rồi. Sắp tới còn có một cuộc thi chụp ảnh, nhưng vẫn chưa tìm được người mẫu ưng ý.”
“Vậy cậu chụp được chưa?” Triệu Tĩnh rót cho cô một tách trà gạo nếp đặc biệt của nhà hàng, nhiệt tình hỏi.
Dương Thư nhận lấy ly nước, lắc đầu thở dài: “Vẫn chưa.”
Kết quả đúng hệ như dự đoán của Triệu Tĩnh: “Nhìn cái là biết bọn họ không phải người bình thường rồi.Sao có thể tùy tiện làm người mẫu cho cậu được? Nếu người đó là bạn trai cậu thì may ra còn tí hi vọng đó.”
Dương Thư đáp lại lời nói của Triệu Tĩnh: “Vì chụp ảnh mà theo đuổi người ta, chụp xong rồi lại đòi chia tay. Không phải là kiểu người rất cặn bã hả?
“Không được.” Cô kiên quyết phản đối, “Tớ không thể làm ra loại chuyện thất đức như vậy được!”
Triệu Tĩnh nhướng mắt nhìn cô: “Tôi mới nói chơi có tí thôi mà cậu đã nghĩ đến việc theo đuổi người ta rồi, lại còn chụp xong đòi chia tay nữa chứ? Suy nghĩ của cậu thật là xấu xa!”