"Tinh tỷ tỷ, Tinh tỷ tỷ?" Giọng trẻ con non nớt không ngừng vang lên bên tai Mộ Tinh Đan, cuối cùng cũng khiến nàng phục hồi tinh thần lại từ trong hoảng hốt.
"Aiz, La Oanh, sao vậy?" Nhìn tiểu nam hài đội khăn trùm đầu trước mặt mình, dịu dàng hỏi.
"Ăn cơm." Hắn chỉ chỉ thức ăn trên bàn.
"Ách!" Nhìn thức ăn trên bàn một lúc, Mộ Tinh Đan mới nhận ra mình đang ăn cơm đến nửa chừng lại xuất thần. Và mấy miếng cơm trắng vào miệng, Mộ Tinh Đan không khỏi âm thầm tự trách. Rõ ràng nàng mới là người lớn, tại sao trái lại còn luôn khiến La Oanh phải chăm sóc nàng? Hơn nữa ban đầu nàng còn son sắt thề thốt rằng sẽ tự chăm sóc mình thật tốt.
La Oanh rất đáng thương, bởi vì trời sinh đầu tóc đã bạc trắng, bị cha nương bán cho mấy người môi giới. Lúc Thiên Kình vương quân công phá ngoại thành của biên thành thì những người môi giới kia cố chạy trối chết, cũng quên mở trói cho hắn. Thật may là lúc nàng bị thương đánh bậy đánh bạ thế nào lại xông vào hầm cứu được hắn, nếu không thì sợ rằng hài tử đáng thương này đã sớm đói chết. Nhưng lương thực nàng mang theo cũng có hạn, mà thực vật ở bên trong thành đã bị Thiên Kình quân vơ vét sạch sẽ. Cho nên vừa phát hiện dấu hiệu rút lui của Thiên Kình vương quân, nàng thừa dịp đề phòng của bọn họ có sơ hở liền dẫn hắn thoát khỏi biên thành.
Chỉ có điều tiểu tử này... Dựa vào giác quan thứ sáu cực kỳ chuẩn của nữ nhân, hắn tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường.
Bởi vì lúc ở trong hầm ngầm, rõ ràng nàng đã hôn mê vì bị trúng tên, khi tỉnh lại lại phát hiện vết thương đã được cầm máu, thậm chí có dấu hiệu kết vảy.
Nàng đã hỏi hắn, hắn nói là người hầu của mấy kẻ môi giới không mang đi dược liệu, nên hắn đã giúp nàng cầm máu. Vấn đề là những dược thảo kia cũng không phải là thần đan, có khả năng chỉ trong một ngày sẽ khiến cho vết thương bị tên bắn kết vảy sao? Còn nữa, từ ánh mắt lóe lên của hắn lúc nàng hỏi lai lịch của hắn, thì nàng càng khẳng định hắn nhất định vẫn còn che giấu điều gì đó chưa nói.
"Đến, ăn nhiều một chút."
Có lẽ là cuộc sống lúc trước quá mức khốn khổ, bệnh căn không dứt, dù cho nàng cố gắng bồi bổ thân thể giúp hắn, hắn vẫn mang bộ dáng thiếu dinh dưỡng.
Ngoài ra, nàng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tới chuyện tìm kiếm phương pháp trở lại thế giới hiện đại. Suy cho cùng, cái thế giới này chơi đùa tốt thì tốt thật, nhưng cũng có quá nhiều chuyện thương tâm.
Thương thân còn có thể trị hết, thương tâm thì biết làm thế
Thương thân còn có thể trị hết, thương tâm trị thế nào đây?
Nhìn ân nhân cứu mạng của mình, trên khuôn mặt có vẻ từng trải của La Oanh thoáng qua một tia buồn bực, hắn khe khẽ thở dài, “Tinh tỷ tỷ, nếu như ngươi thật sự muốn trở về thế giới cũ, ta có thể nói cho ngươi biết phương pháp.”
Thật ra thì hắn biết nàng có điều lưu luyến với thế giới này, Nhưng nhìn nàng khăng khăng chạy một mạch đến vương đô khiến hắn không thể không nói ra những lời này trước thời hạn.
Mộ Tinh Đan vẫn còn đang lâm vào ngẩn người liền ngây ngốc đáp lời, “Oh, phương pháp trở về sao? Cám ơn ngươi, ách…”
Đột nhiên ý thức được mình vừa mới nghe được cái gì, mắt nàng trừng lớn không dám tin nhìn hắn, “Ngươi vừa mới nói gì?”
La Oanh rất kiên nhẫn lặp lại một lần, “Ta nói, ta có thể nói cho ngươi biết phương pháp trở về thế giới cũ.”
“Ngươi nói thật?” Nàng vẩn không thể tin như cũ.
“Đợi chút, làm sao ngươi biết ta đến từ một thế giới khác?”
“Là thật. Hơn nữa lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi thì ta đã biết rồi.”
Mộ Tinh Đan chớp mắt, đột nhiên đổi giọng thuyết giáo, “La Oanh, ngươi phải biết lừa gạt người lớn là không tốt chứ? Trêu đùa người lớn là không đúng.”
La Oanh vừa tức giận vừa buồn cười nhìn nàng, “Ta không lừa ngươi, ta nói thật.”
“Đợi chút, ta có nghi vấn.” Nàng đứng lên, đi quanh người hắn một vòng, giống như đang quan sát gì đó, “Chắc ngươi không phải là cao nhân cải lão hoàn đồng gì gì đó đó chứ?”
“Không phải.”
Nàng lại đoán. “Vậy… Là thần đồng sao?”
“Cũng không phải.”
“Vậy…” Thì có khả năng là gì?
“Ta chỉ là có năng lực biết trước.” Không để nàng tiếp tục đoán mò, hắn dứt khoát tự mình nói rõ, “Ngoài ra, mta cũng có năng lực chữa trị. Mặc dù không thể khiến ngươi hồi phục hoàn toàn, nhưng có thể làm cho thương thế của ngươi khá hơn một chút.”
Ngày đó lúc hai người gặp nhau, thật ra thì hắn chỉ vừa mới tỉnh lại từ trong mê dược. Cho tới sau đó nàng bị thương nặng mà hôn mê, hắn chỉ có một chút năng lực giúp vết thương của nàng khép lại.
Mà từ kinh nghiệm thê thảm đã trải qua cho hắn biết rằng năng lực này của mình ở trong mắt người đời không đượctiếp nhận. Cho nên, vừa mới bắt đầu mới chọn giấu giếm nàng. Nhưng sau khi tiếp xúc với nàng, hắn biết nàng là một người đáng tin, lúc này mới nguyện ý nói sự thật với nàng, cũng trợ giúp nàng trở lại thế giới cũ.
“Ách.” Phản ứng bình tĩnh của nàng có chút ngoài dự liệu của La Oanh, “Cho nên người giúp ta chữa thương trong hầm ngầm quả nhiên chính là ngươi sao.”
“Ừ.”
Nàng cúi đầu không biết lẩm bẩm cái gì, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Sao ngươi biết ta muốn trở về thế giới cũ?”
“Bởi vì lúc ngươi hôn mê vì bị thương vẫn nói mớ.”
“Vậy ngươi nói xem, ta nên làm thế nào mới có thể trở lại thế giới của ta?” Nàng như là đã hạ quyết tâm, kiên địnhnhìn hắn.
Tròng mắt thâm thúy của La Oanh tựa như có thể vọng vào chỗ sâu nhất trong lòng nàng, “Ngươi chịu trở về thật sao? Nếu ngươi xác định thì ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Bị hắn hỏi làm hoảng hốt, nàng chợt lui về phía sau mấy bước, vội vàng nhìn đi chỗ khác, lại không dám nhìn thẳng.
Nàng hẳn là nói cho hắn biết đáp án khẳng định. Nhưng tại sao lời nói muốn bật ra khỏi cổ họng trong nháy mắt kia, nàng lại không cách nào quả quyết lớn tiếng nói ra?
Ban đêm, Mộ Tinh Đan đang ngồi ngẩn người trong phòng ở khách điếm thì trước mắt của nàng bỗng nhiên nhiều hơn một bóng người làm cho nàng giật mình. Bình tĩnh nhìn qua, thì ra là Lưu Tinh sau khi tách ra ở biên thành vẫn chưa gặp lại.
“Chủ tử, thuộc hạ vẫn luôn lo lắng an nguy của người, thật may là chủ tử cát nhân thiên tướng không xảy rachuyện lớn gì.” Lưu Tinh quỳ một gối xuống nói, “Đúng rồi, người bị trúng tên không sao chứ?”
Ngày đó lúc đóng cửa thành, nàng đưa Như Yên cô nương tiến vào nội thành trước, mới ra ngoài hiệp trợ chủ tử đưa Thịnh lão phu nhân vào thành, lại phát hiện chủ tử đang bị thương trước cửa thành. Mà khi đó, cửa thành đã đóng lại chỉ còn dư một khe hở nhỏ. Bởi vì tường thành của nội thành đã được đặc biệt gia cố, một khi cửa thành khép lại, đừng nói không có bất kỳ một loại vũ khí công thành nào có thể bò lên, nay cả loại người khinh công lão luyện như bọn họ cũng không cách nào nhảy ra. Ngoài bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể phát tín hiệu thông báo cho mật thám của Tam Sắc lâu truy tung tin tức của chủ tử. Song biên thành lâm vào chiến hỏa, cho dù khởi động mạng lưới tình báo, muốn tìm được người dễ như vậy sao? Cũng may, sau mấy ngày Phi Phượng quân phản công biên thành, hành tung của chủ tử là do mật thám của Tam Sắc lâu truyền đến.
“Không sao không sao, đã sớm tốt hơn rồi.” Mộ Tinh Đan cười cười, ở thế giới này còn có người quan tâm nàng như vậy nàng có chút cảm động.
“Không sao là tốt rồi.” Lưu Tinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng lại chợt nghĩ tới một chuyện, chân mày không khỏi nhíu lại, “Chủ tử, thật ra thì…”
“Sao vậy?”
“Thịnh tướng quân…”
“Đừng nhắc tới hắn.” Mộ Tinh Đan đột nhiên lạnh mặt, đánh gãy lời nàng. “Ta đã không còn quan hệ gì với hắn nữa rồi.”
Nam nhân làm cho người ta thương tâm kia, vừa nhắc tới hắn, tim nàng liền không nhịn được mơ hồ đau đớn.
“Chủ tử, có lẽ người không biết, thật ra thì Thịnh tướng quân cũng đã đến tiểu trấn này rồi, hơn nữa sẽ ngụ trong khách điếm ngoài cửa trấn.” Lưu Tinh kiên trì nói cho hết lời.
“Lưu Tinh, ta nói ta không muốn biết-” Mộ Tinh Đan có chút tức giận nhìn nàng.
“Chủ tử, mặc dù ta không hiểu người giận dỗi chuyện gì với Thịnh tướng quân, nhưng hắn đối với người đích xác là thật lòng!”
Trong khoảng thời gian ở trong phủ tướng quân, nàng theo bên cạnh chủ tử là nhìn thấy rõ ràng nhất. Tướng quân luôn ở sau lưng chủ tử dùng ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn nàng. Sau khi chủ tử ngủ say, hắn sẽ đứng ở mép giường nàng nhìn nàng hồi lâu, nói ra những lời nói yêu thương mà chủ tử muốn hắn nói, những lời nói mà chủ nhân không nghe thấy kia, nàng đều nghe được toàn bộ. Càng không cần nhắc tới, vào cái ngày nội thành mở cửa thành đó, sau khi biết chủ tử bị thương nặng, vẻ mặt thất thần kia của hắn, cùng với cuối cùng phun ra một ngụm máu kia. Cũng vì vậy mà sau khi nhận được tin tức của chủ tử nàng mới có thể đa sự cũng để lại tin tức cho tướng quân biết. Ai ngờ tướng quân còn đang bị bệnh liệt giường thế nhưng không đếm xỉa gì đến thương thế của mình giục ngựa đuổi tới.
“Hắn thật lòng hay không chỉ một mình ngươi có thể định đoạt được sao?” Nàng hừ lạnh một tiếng, đi tới bên cửa sổ, cố gắng để cho gió lạnh thổi tắt những rung động trong trái tim mà nàng không nên có nữa.
“Chủ tử, nếu người không tin lời Lưu Tinh nói, thỉnh người tận mắt đến nhìn Thịnh tướng quân một chút đi.”
Lưu Tinh thở dài, “Thịnh tướng quân mang theo thương tích trở về từ chiến trường, cộng thêm sau khi nghe thấy tin chủ tử sống chết không rõ, thế nhưng cứng rắn nôn ra một ngụm máu lớn.”
Nghiêm trọng như thế? Thân thể nàng đột nhiên lắc lư, vội vàng truy vấn, “Vậy bây giờ tình huống của hắn như thế nào?”
Lưu Tinh cúi đầu, bẩm báo theo sự thật, “Bị thương nặng cộng thêm không tĩnh dưỡng tốt, theo Lưu Tinh được biết, Thịnh tướng quna6 trước mắt đã bệnh nặng đến nỗi không cách nào xuống giường được.”
“Không cách nào xuống giường được…” Mộ Tinh Đan thất thần thì thào lặp lại, bỗng chốc, nàng mất bình tĩnh nắm bả vai của Lưu Tinh, “Hắn ở đâu, mang ta đi tìm hắn.”
“Dạ, Lưu Tinh tuân lệnh.”
Đi trên lối đi lầu ba của khách điếm, dưới sự hướng dẫn của Lưu Tinh, Mộ Tinh Đan đi thẳng đến gian sương phòng cuối cùng. Đến khi hai gã thủ vệ đưa tay chặn các nàng lại, lúc này nàng mới gỡ khăn che mặt xuống.
Hai gã thủ vệ thấy mặt của nàng, lập tức lui ra, bởi vì nàng chính là người mà tướng quân muốn tìm.
Mới bước vào sương phòng, mùi thuốc liền xông thẳng vào mũi, khiến Mộ Tinh Đan có chút khó chịu, nhưng nàng vẫn không hề ngừng lại bước chân mà là tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi đi tới bên mép giường. Thịnh Hạo Nhiên nằm trên giường, ngực quấn băng vải. Vốn dĩ khuôn mặt của hắn cũng không đen mấy giờ phút này càng thêm tái nhợt không có nửa phần huyết sắc, hai gò má gầy gò hóp lại, râu dưới cằm không được cạo làm cho hắn càng thêm tiều tụy. Lặng lẽ ngồi bên mép giường, nàng vươn tay khẽ chạm vào gò má của hắn, một cánh tay khác che miệng không để mình phát ra tiếng khóc nghẹn ngào đau lòng quấy rầy hắn. Trong cơn ngủ say, dường như Thịnh Hạo Nhiên ngửi được mùi thơm quen thuộc, hắn chậm rãi mở mắt ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ với hai vành mắt đỏ hoe đang nhìn hắn.
Hắn cười nhẹ, "Tại sao khóc?"
Hắn tưởng rằng mình vẫn còn ở trong giấc mộng, cho nên cảm xúc cũng không quá dao động, chỉ là chống nửa người lên, lau đi những giọt nước mắt làm hắn đau lòng không thôi. Nhưng làm sao sẽ khóc cơ chứ? Trong những giấc mộng trước, hắn luôn mơ thấy nàng tức giận mắng hắn, hoặc là làm mặt lạnh.
"Ngươi... Sao bị thương thành như vậy rồi mà còn không nghỉ ngơi cho tốt hả?" Nàng nghẹn ngào hỏi.
"Tìm nàng." Hắn nói với vẻ không sao cả, ánh mắt thì một chút cũng không rời đi dung nhan của nàng, sợ sau khi tỉnh mộng sẽ không nhìn thấy được nữa. "Nàng đi rồi, ta sợ chờ ta tốt lên, thì sẽ không tìm được nàng nữa."
Nàng đau lòng nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dài, không biết nên trách hắn ngu ngốc hay là nên trách mình đã từng nói ra những lời đó.
"Còn nàng, thương thế của nàng sao rồi?" Hắn cau mày, lo âu nhìn nàng. Cho dù ở trong mộng, hắn vẫn chưa từng quên hỏi nàng vấn đề mà hắn lo lắng nhất.
"Thương thế của ta tốt lắm rồi, ngươi nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt đi! Đừng lăn qua lăn lại vớ vẫn nữa." Hắn nghe lời nàng ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng ánh mắt thì lại nhìn nàng thẳng tắp, khiến nàng bị ánh mắt này nhìn cũng cảm thấy e lệ.
"Còn chưa ngủ sao?"
"Không ngủ."
Nàng có chút tức giận nhìn người trước mặt, sau khi sinh bệnh giống như là từ nam nhân thoái hóa thành nam hài tử vậy. "Bị thương nặng như vậy, không ngủ được chẳng lẽ còn muốn ta dỗ ngủ hay sao?"
Hắn cười, chủ động nắm tay nàng, mười ngón đan xen, không để nàng lại dễ dàng trốn đi ngay trước mắt hắn nữa. "Hát một bài cho ta nghe đi! Thường thường vẫn nghe nàng lầm thầm hát một vài bài gì đó không biết, hát một bài dỗ ta ngủ đi!"
Cánh tay rảnh rỗi kia của Mộ Tinh Đan thay hắn kéo chăn, ra điều kiện, "Nhắm mắt lại trước đi, ta mới hát cho ngươi nghe, còn nữa, không cho phép hỏi nhiều, yên lặng nghe ta hát là được."
"Ừ". Hắn nở nụ cười, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Trong mộng cũng có thể ngủ sao? Hắn buồn cười nghĩ, nhưng không biết sao, đầu hắn cũng càng ngày càng mê man.
Nhìn hắn nhắm hai mắt lại, nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng bắt đầu hát lên bài hát nàng thích nhất, "Ngây thơ" của Đỗ Đức Vĩ.
"Yêu lòng của chàng, yêu người của chàng, yêu chàng lúc sáng sớm, yêu chàng lúc hoàng hôn, ta yêu bất kể mọi lúc, tất cả đều vì chàng…”
Nàng hát không biết bao nhiêu lần, trên mặt dần tràn đầy nước mắt, mỗi lần hát một câu lại càng đau lòng, cho đến khi hắn ngủ thật say mới dừng lại. Lúc này nàng mới cẩn thận rú tay mình về, sau đó đắp kính mền giúp hắn, tay muốn chạm vào hắn lần nữa, nhưng giữa chừng lại rụt về.
“Chúng ta vốn dĩ không phải người cùng một thế giới, hiện tạ đã xuất hiện một người yêu ngươi, nương ngươi cũng thích nàng, thì hãy chấp nhận nàng đi! Nàng mới có thể cho ngươi hanh phúc.” Nhìn hắn một cái thật sâu, nàng mới xoay người rời đi.
Trở lại khách điếm, nàng không chút nào ngoài ý muốn thấy La Oanh đang đứng ngoài cửa phòng nàng. Hít một hơi thật sâu, nàng nói ra quyết định của mình, “La Oanh, ta đã nghĩ kĩ rồi, ta vẫn muốn trở về thế giới cũ.”
“Ngươi nghĩ kĩ chưa? Ngươi thật sự cam lòng quay trở về?” La Oanh yên lặng nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt kia thoạt nhìn có vẻ lão khí hoành thu. (ông cụ non)
“Thời điểm nghe được những lời đó ở phủ tướng quân, ta rất tức giận, giận hắn là một lão già bảo thủ, giận hắn không dám tranh đấu cho tình yêu của chúng ta, nương hắn muốn hắn cưới người nào hắn liền cưới người đó. Giận hắn chưa từng hỏi qua ta, thì đã cho rằng ta nhất định sẽ chấp nhận cho hắn lấy thêm một tiểu lão bà. Khi đó ta thật sự rất giận, cho nên đã quên, chúng ta vốn cũng không phải là người của cùng một thế giới. Ở thế giới của ta, tự do yêu đương, hôn nhân là chuyện của hai người, ngay cả cha nương có thể can thiệp, lại không thể làm chủ.” Nàng dừng một chút, lại rơi lệ, nói tiếp, “Nhưng mà thế giới này thì không có chuyện như vậy, ta cho là mình có thể thay đổi hắn, vấn đề là, ta thật sự có thể làm được sao? Không phải ta chính là yêu sự chính trực bảo thủ của hắn sao? Vậy thì ta muốn thay đổi cái gì, muốn hắn vì yêu ta mà phải mang tội danh bất hiếu hay sao?”
“Cho nên ngươi quyết định rời đi, không để cho hắn bị kẹt trong khó xử giữa ngươi và mẫu thân hắn?” Tiểu quỷ La Oanh ra vẻ đại nhân quy kết.
“Đúng vậy.”
“Chẳng lẽ ngươi không thể thỏa hiệp vì hắn sao? Ngươi đã thương hắn như vậy, thì cũng có thể thông cảm cho lập trường của hắn, tại sao còn nhất định phải rời đi?”
Mộ Tinh Đan cười khổ một tiếng, “Như ta vừa mới nói, đây là một thế giới hoàn toàn bất đồng với thế giới cũ của ta. Ở trong mắt ta chế độ nhất phu đa thê rất buồn cười, đối với nữ nhân rất không công bằng. Hơn nữa chưa nói đến chuyện vứt bỏ tự tôn qua một bên, ta cũng không có biện pháp chia sẻ tình yêu của hắn với nữ nhân khác. Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh kia, tim của ta tự như bị người bóp chặt, chứ đừng nói chi là nương của hắn còn bài xích ta như vậy.” “Vì hắn, đương nhiên ta có thể nhẫn nại, nhưng nếu làm như thế ta biết mình sẽ không vui vẻ, huống chi chẳng lẽ muốn hắn cả đời đều chọn cách đứng một bên? Như vậy sẽ đổi thành hắn không sung sướng.”
La Oanh thở dài, lấy ra chiếc khăn trên người mình đưa cho nàng lau mặt, “Nếu như ngươi đã quyết định xong, vậy thì ta không phản đối.”
“Vậy lúc nào thì có thể trở về?” Qua loa lau mặt, khuôn mặt nàng ửng đỏ hỏi. Khóc thút thít trước mặt một hài tử, khiến nàng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Sáng sớm ngày mai.”
“Ngày mai sao?” Nàng cẩn thận hỏi, “Vậy muốn đi đến đâu? Ta nên làm như thế nào?”
La Oanh dắt nàng vào phòng, mở cửa sổ ra, để cho nàng nhìn thấy ngọn núi đang được bao phủ giữa hơi nước. “Trên đỉnh của ngọn núi kia có một vách đá, nhảy xuống đó trước lúc sương mù dày đặc vẫn chưa tản ra hết, ngươi có thể trở về.”
Mộ Tinh Đan trợn to mắt, chỉ vào đỉnh núi kia, hơi cà lăm hỏi, “Ngươi xác định là nhảy xuống từ bên kia?”
“Xác định, một bên của vách núi kia là một mặt hồ, ngươi nhảy xuống đó trước khi sương mù dày đặc tản ra hết, thì sẽ xuyên thấu qua mặt hồ trở lại thế giới cũ.” La Oanh chỉ cho nàng thấy, “Không phải là phương thức này và phương thức ngươi đến đây cũng gần giống như nhau sao?”
Thật ra thì… Chênh lệch rất lớn! Bởi vì khi đó các nàng chèo thuyền, cũng không phải nhảy cao vượt chướng ngại vật. Nhưng mà hắn nói trúng hai điểm, một là sương mù dày đặc, một là nước, cho nên vốn dĩ nàng còn hoài nghi một chút khả năng tồn tại của “Tiên tri”, hiện tại cũng đã hoàn toàn tin.
Nàng cười sờ sờ đầu hắn, “La Oanh, cám ơn ngươi, sau khi ta trở lại thế giới cũ sẽ nhớ ngươi.”
Muốn cảm tat a, chờ ngươi thật sự trở về đi rồi hãy nói! La Oanh nhìn nàng lắc đầu một cái. Vì sao đến nơi này, đến thời điể này hắn mới nói cho nàng biết phương thức trở về chứ? Này tự nhiên có đạo lý của hắn, tiên tri cũng không phải là ai đều có thể làm.