Trêu Chọc

Chương 14



Bạc Hà giải thích: “Vừa rồi không phải là diễn thôi sao, tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi.”

Kỷ Lan trợn trừng mắt nói: “Hửm, tôi còn tưởng cậu mời tôi đi xem phim để cảm ơn chứ, hôm nay tôi đã cứu cậu một bản thua trông thấy đấy.”

Khẩu khí của anh nghe vô cùng thất vọng, nhưng lại ngầm ám chỉ Bạc Hà đã vô cùng keo kiệt…

Bạc Hà hơi ngượng: “Để tôi mời cậu đi xem phim!”

Kỷ Lan đồng ý ngay lập tức: “Ừ, đi thôi!”

Bạc Hà không nghĩ anh liền đồng ý, tự nhiên lại muốn đổi ý, bình thường đi vào rạp chiếu phim đều là hai người đang yêu nhau, hai người bọn họ chẳng là gì của nhau, nhưng lời đã nói ra rồi thu lại không được, cô nghĩ một chút rồi nói: “Hai chúng ta đi xem phim. Tiền vé vào rạp cũng rất đắt, nếu đi phòng chiếu phim, sau 20 giờ cũng đã hai mấy tệ.”

Xuất chiếu muộn, Kỷ Lan bị sặc… một lúc lâu sau mới thông khí nói: “Cậu cũng tính toán quá mức cần thiết rồi!”

Bạc Hà không tức giận cười nhẹ nhàng nói: “Hiện tại tôi vô cùng túng quẫn, nếu không tính toán, thì khi nào mới có thể trả lại tiền cho cậu.”

Kỷ thật không phải Bạc Hà muốn tính toán chút tiền lẻ ấy nhưng cảm thấy hai người đi vào rạp chiếu phim thấy không được thích hợp, đi vào phòng chiếu phim, đi muộn như vậy chẳng phải rất ái muội sao.

Kỷ Lan bất mãn nói: “Đi xem ở phòng chiếu phim không bằng về nhà xem, trong nhà cũng không phải là không có máy tính.

Bạc hà lập tức đồng ý: “Đúng vậy không bằng về nhà xem!”

Kỷ Lan bị nghẹn, nói đi nói lại, lúc nào nói quay về nhà vậy.

Lại nhìn Bạc Hà,vẻ mặt cười đơn thuần hiền lành, cũng không biết có phải là cô cố tình chọc tức anh không hay là thật sự muốn tiết kiệm.

Anh thở dài bất đắc dĩ nói: “Vậy đi phòng chiếu phim đi, tôi ở nhà một mình cũng chẳng có việc gì làm, ông nội vừa nhìn thấy tôi lại bị ép trả nợ.”

“Ép trả nợ gì cơ?”

“Tôi nợ ngài một đứa chắt trai, ngày đó không phải cậu cũng nghe được đó sao?”

Bạc Hà thuận miệng nói: “Vậy cậu liền cho ông một đứa là được, việc này đối với cậu không phải là dễ như trở bàn tay sao?”

Kỷ Lan thực vô cùng đau đầu, anh phát hiện cô thật sự khiến anh không biết phải nói gì. Cô tưởng người là củ cải sao, nói có liền có.

Buồn rầu chạy đến một nhà chiếu phim, Kỷ Lan dừng xe, đi vào trong.

Thật là còn muốn trình chứng minh thư, Kỷ Lan cũng không biết lần cuối anh đến chỗ như thế này là từ ngày tháng năm nào, chắc là từ thời đồ đá đi, không nghĩ tới hôm nay lại cùng một cô gái đi vào phòng chiếu phim, aiz, đã từng này tuổi lại vẫn làm loại chuyện này.

Anh một bên nhanh chóng viết số chứng minh thư một bên càu nhàu một chút: “Gần đây cũng không biết tại sao Nghiêm Vị luôn luôn bận việc, muốn hẹn hắn đi chơi cũng không rảnh. Dung Kiền lại đi Bắc Kinh, tôi ở nhà một mình thật là buồn chán.”

“Nghiêm Vị chắc là đi hẹn hò, tôi giới thiệu cho cậu ta một người bạn gái, là nhân viên cùng công ty, đặc biệt xinh đẹp.”

Kỷ Lan liếc mắt nhìn cô một cái: “Cậu cũng bất công quá vậy, giới thiệu cho cậu ta mà không giới thiệu cho tôi.”

Bạc Hà cười hì hì nói: “Nếu được cậu đến công ty tôi nhìn xem, coi hợp người nào tôi giúp cậu làm liên lạc.”

Kỷ Lan quay đầu hung ác trừng cô một cái.

Cô lại còn không biết sợ bồi thêm một câu: “Đúng rồi! Đừng quên viết giấy mọi ánh sao đều biết anh yêu em!”

Kỷ Lan nghiến răng nghiến lợi mặt đầy sát khí.

Bạc Hà không sợ anh, xoa xoa mặt tức cười.

Kỷ Lan hừ một tiếng, đi vào bên trong chọn một chỗ ngồi xuống, mở máy tính lên.

“Xem cái này đi!” Kỷ Lan nhìn thấy tựa đề là phim kinh dị cố tình chọn để trả thù cô.

Bạc Hà gật đầu: “Uhm, xem cái này đi, tôi cũng thích!”

Kỷ Lan run sợ một chút. Xem phim ma mà cô ấy cũng thích!

Phim được 15 phút, Kỷ Lan thấy mắt hơi đau, tim đập thình thịch không theo nhịp.

Híp mắt nhìn Bạc Hà một cái, cô xem rất say sưa, mắt mở to nhìn chăm chăm vào màn hình không rời mắt.

Kỷ Lan hắng giọng một chút: “Bây giờ là buổi tối, đừng xem cái này nữa đổi xem cái khác đi!”

“Đừng, cái này rất kích thích mà, nói gì cũng đã xem được một nửa xem nốt đi!”

Kỷ Lan nhắm tịt mắt, kiên trì xem hết, trong lòng lạnh lẽo.

Bạc Hà vui vẻ đi ra, nhìn anh nói: “Về nhà thôi.”

Kỷ Lan vô tình hừ nói: “Về nhà!”

Về đến nhà, ông nội anh vẫn đang xem chương trình xem mắt, Kỷ Lan không nói gì, đi lên lầu. Kết quả đêm đó, cả đêm anh mơ thấy ác mộng, bị quỷ đuổi giết, liều mạng chạy trối chết, chạy cả một đêm vô cùng mệt mỏi, buổi sáng tỉnh lại, nhìn trong gương, anh thực sự muốn đến trung tâm thẩm mĩ. Trên tầng trên công ty anh có mở một thẩm mĩ viện dành cho đàn ông, ông chủ phát tờ rơi, làm anh ngứa ngáy, anh đi một mình thấy ngượng ngùng, mỗi lần rủ Dung Kiền đi, hắn đều chỉ nói một chữ: “Biến!”

Hôm sau đi làm Tương Lâm nói tối qua lúc hẹn hò, cô cùng Nghiêm Vị có tiến triển vượt bậc, ngày hôm qua đã ôm nhau.

Bạc Hà vô cùng xúc động, vậy là một nhân duyên mới đã thành, giống như vào xuân, khí thế cuộc sống của cô cũng trôi chảy thuận lợi hơn.

Tan tầm về nhà ăn cơn chiều, Bạc Hà đi đến bar Dạ Lan, hát xong hai bài đi ra, thấy Hứa Hoài vẫn còn đừng ở cửa quán bar.

Cô thật sự không nghĩ tới Hứa Hoài lại kiên trì như vậy. Trời đêm cuối thu, thời tiết lạnh khô ráo, anh đứng ở nơi lộng gió, áo gió bị thổi bay phần phật.

Bạc Hà đột nhiên cảm thấy trong lòng mềm nhũn, giống như lần đầu tiên hẹn hò, cũng là vào cuối thu, anh vượt qua nửa thành phố đến trường cô, đứng ở ngoài thư viện chờ cô. Khi đó trong lòng cô thật ngọt ngào, trong lòng tuyệt đối tin tưởng anh.

Đáng tiếc,….

Hứa Hoài đón cô đi với vẻ mặt khẩn thiết: “Bạc Hà, anh muốn cùng em nói chuyện.”

Bạc Hà bình tĩnh nhìn anh: “Hứa Hoài, tôi thật sự không còn hận anh, nhưng cũng không còn yêu anh. Tôi muốn tha thứ cho anh cũng là tha thứ cho chính mình.”

Hứa Hoài ngẩn ra, trong lòng có muốn vàn những lời muốn nói với cô nhưng nghe những lời này lại không nói được ra miệng.

“Tôi cũng đã có bạn trai, muốn bắt đầu một đoạn tình cảm mới, cuộc sống mới. Anh cũng vậy, anh cũng sẽ có tình yêu mới, tôi rất muốn rộng lượng chúc phúc cho anh. Nhưng như vậy tôi cảm thấy thật dối trá, cho nên tôi sẽ không nói gì, tôi biết anh nhất định sẽ gặp được người tốt.”

Hứa Hoài bỗng nhiên cảm thấy vô lực và bất đắc dĩ. Khi anh rốt cuộc hiểu ra anh không bằng người mới, không còn được như anh trong quá khứ, cô đã không còn ở chỗ đó đợi anh.

“Chúng ta về sau cũng không cần gặp lại, thật sự không cần, để bạn trai tôi thấy anh ấy sẽ không vui, tính anh ấy không được tốt lắm, lòng ghen tuông rất lớn, tư tưởng chiếm hữu rất nặng.”

Bạc Hà đang nói đằng sau vang lên một tiếng nói vô cùng bất mãn: “Hửm, anh có nhiều khuyết điểm như vậy sao?”

Bạc Hà quay đầu lại thấy Kỷ Lan từ trên xe đi xuống, vẻ mặt không có chút nào hờn giận.

Bạc Hà xấu hổ không thôi, trên mặt hơi nóng lên.

“Đi xem phim thôi, hôm nay đừng xem phim ma, tối hôm qua xem xong làm anh mơ cả một đêm ác mộng.”

Bạc Hà không biết phải nói gì, anh là nói thật hay vẫn chỉ là cùng cô diễn trò?

“Đi thôi, còn thất thần đứng đó!” Kỷ Lan thân mật kéo tay cô.

Bạc Hà kinh ngạc một chút, vội vàng chạy đến bên cạnh ghế lái phụ.

“Sao hôm nay cậu lại đến đây?”

“Tôi vừa ăn cơm với một người bạn, tiện đường đi qua nên vào xem, nếu Hứa Hoài không đến tôi cứ vậy mà về, không nghĩ tới hôm nay hắn vẫn còn! Xem ra ngày mai tôi vẫn phải tới, tôi không tin hắn vẫn chưa từ bỏ ý định.”

“Tôi cũng nghĩ hôm qua hắn sẽ hết hy vọng!”

Kỷ Lan mỉm cười liếc mắt nhìn cô một cái: “Cậu nói cậu có cái gì tốt, ương bướng, cố chấp, như thế nào anh ta vẫn chạy theo vậy?”

Bạc Hà cũng cười: “Đúng vậy, tôi vừa già, lại còn ương bướng cố chấp, cậu nói anh ta có phải không có mắt không vậy?”

Kỷ Lan nghe xong vội nói: “Tôi hay nói đùa, cậu nhìn một chút cũng không giống đã 26, rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt!”

Mặt Bạc Hà nóng lên. Ngượng ngùng nói chuyện.

Kỷ Lan chà xát hai má mình, không nghĩ mình cũng nhanh miệng như vậy.

“Hôm nay tôi mời cậu đi xem phim. Kungfu Panda.”

“Cậu thật sự muốn đi xem?”

“Đúng, tôi mời!”

Bạc Hà trầm mặc trong chốc lát, thận trọng nói: “Kỷ Lan, tôi xem thế nào sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu.”

Két một cái, Kỷ Lan dừng xe lại, quay đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.