Kỷ Lan chỉ vào vạt váy bày ra bộ dạng khó xử: “Cái này toàn là ren, nhìn xuyên thấu mà cậu cũng dám mặc sao?”
Bạc Hà chỉ vào nói: “Cái này có lớp lót bên trong nhìn không ra đâu!”
Kỷ Lan trừng mắt nói: “Cái đó chỉ che được một chút đùi thôi, chỉ cần cậu xoay người thì đến quần lót cũng lộ.”
Bạc Hà nóng bừng mặt, bạn học Kỷ nói chuyện có phải thẳng thắn quá rồi không?
Kỷ Lan cầm chiếc váy hèn mọn nói: “Cậu chọn quần áo mà mắt thẩm mĩ để đi đâu vậy?”
“Là Tương Lâm giúp tôi chọn.”
Kỷ Lan khinh thường làm rơi chiếc váy, kéo kéo: “Tôi thấy cái này thực sự không được chắc chắn cho lắm!”
Lời còn chưa dứt đã nghe tiếng “Roạt!” một tiếng ren cùng lót mỗi thứ đi một đường, Kỷ Lan giả vờ vô tội há to miệng.
Bạc Hà nghẹn họng nhìn trân chối: “Cậu làm cái gì vậy?”
Kỷ Lan lập tức lộ ra vẻ chân thành xin lỗi: “Cái này thực sự là không được chắc chắn mà, cũng là máy mắn nếu xảy ra màn này ở trong hôn lễ, không nghĩ cũng thấy thảm.”
Bạc Hà vội la lên: “Cậu dùng sức như vậy, không rách mới là lạ, bây giờ phải làm sao?”
Bạc Hà thấy Kỷ Lan cũng rất chân thành hồi hận, đành phải không nói gì nữa, chỉ có thể đi mua chiếc váy khác.
Kỷ Lan mang cô đến một nhà chuyên bán áo cưới, tự mình chọn váy cho cô.
Bạc Hà không có ý kiền gì liền thử mặc một chút, nhìn trong gương cũng không có ý kiến gì, cô quay đầu nhìn Kỷ Lan một cái, trưng cầu ý kiền của anh: “Cậu cảm thấy sao?”
Kỷ Lan nghiêm mặt nói: “Rất đẹp! Thanh khiết không thể xâm phạm, chọn cái này đi!”
Thời gian sắp hết, Bạc Hà cũng không xem xét nữa, thấy Kỷ Lan nói vậy liền mặc luôn trên người, hướng cửa lớn mà đi.
Đến nhà Sở Tiếu Tiếu, Bạc Hà gọi điện thoại, một lát sau, xe đến cửa, thấy Sở Tiếu Tiếu đã đứng ở bậc cửa chờ.
Cô vấn tóc, dung nhan xinh đẹp, mặc một bộ váy hồng, vạt sao có một lớp ren hoa. Trong xe bật điều hòa, Sở Tiếu Tiếu liền cởi bỏ áo ngoài, lộ ra lễ phục bên trong, dáng người thướt tha vô cũng khiểu gợi, rất bổ mắt.
Bạc Hà chân thành khen ngợi: “Tiếu Tiếu, dáng người cô thật đẹp!”
Sở Tiếu Tiếu nhìn thoáng qua quần áo trên người Bạc Hà liền hỏi: “Cậu không mặc bộ lễ phục lần trước chúng ta chọn.”
“Aiz, thật ngượng vừa rồi không cẩn thận làm rách bộ lễ phục, đành phải nhanh chóng đi mua đồ mới thay vào.”
Sở Tiếu Tiếu liền cười đùa: “Cái này giống như quần áo của nữ tu sĩ.”
“Cậu cũng thấy thế sao?”
“Đúng vậy, quá rộng không thể hiện được dáng người.”
Bạc Hà ngẩng đầu nhìn Kỷ Lan, anh không nói tiếng nào. Hết sức chăm chú lái xe.
Đến dưới nhà của Tương Lâm, Kỷ Lan thả hai người xuống đi tìm Nghiêm Vị.
Tương Lâm đã trang điểm xong xuôi, làm xong tóc, mặc áo cưới chờ ở trong phòng. Tương mẹ ngôi một bên cầm tay Tương Lâm, vừa khóc vừa cười, một bên vui mừng một bên khổ sở.
Tương Lâm một mặt vui mừng vì sau này sẽ không phải nghe ai ca cẩm nhưng mặt khác cũng thấy buồn vì sau này không thể ở cùng người thân. Về sau cô sẽ chỉ toàn tâm toàn ý ở cạnh một người, cảm giác này làm cô thấy hạnh phúc. Theo tuổi tác lớn dần lên, phụ nữ đối với hạnh phúc ngày càng thực tế, bất đắc dĩ phải thỏa hiệp, ở trong cái không hoàn thiện tìm kiếm cân bằng, đem chính bản thân mình xem một đoạn tình cảm không đến mức kinh tâm động phách nhưng tiến tới hôn nhân, tìm kiếm cuộc sống thong dong nhàn tản đến khi già.
Mười giờ rưỡi, Nghiêm Vị cùng đội ngũ đón dâu đến đây, trải qua những thủ tục thông thường, Nghiêm Vị ôm cô dâu của mình đi lên xe.
Đến khách sạn, hôn lễ do công ty tổ chức sự kiện tiến hành. Bởi vì quan khách nhiều nên Nghiêm Vị bao trọn toàn bộ tầng hai khách sạn. Khách ngoại trừ đồng nghiệp, bạn bè, thân thích của anh trên cơ bản đều là bạn đại học. Bởi vì Nghiêm Vị là thành viên hội sinh viên trường nên ngoài bạn cùng lớp còn có bạn khác lớp, dừng như chính là một cuộc họp mặt bạn cũ.
Tốt nghiệp đã nhiều năm, mọi người tuổi đã không còn nhỏ, rất nhiều đã mang theo gia đình đến.
Bạc Hà làm bà mối, bị người chủ trì mời lên trên sân khấu nói mấy câu, kết quả rất nhiều bạn cũ thấy cô rất kích động.
“A, kia không phải bạn đồng học sao?”
“Đúng vậy, thật là thần kỳ, lại còn là bà mối cho Nghiêm Vị nữa.”
Bạc Hà nói xong chuyện Nghiêm Vị cùng Tương Lâm quen biết, liền đi xuống chào hỏi bạn học. Tốt nghiệp xong hầu như cô không liên lạc cùng các bạn, vài năm không thấy bây giờ lại xuất hiện là bà mối cho Nghiêm Vị, lập tức trở thành nhân vật tiêu điểm, mọi người vây quanh cô nói chuyện.
Kỷ Lan ngồi bên cạnh, ánh mắt quét một lượt các bạn cùng lớp, nhìn những người dẫn theo gia đình không chú ý lắm chỉ để ý những người độc thân đến dự tiệc.
Hôn lễ chấm dứt, mọi người bắt đầu ăn cơm, các học sinh ngồi một chỗ tự nhiên không thể thiếu màn uống rượu. Bạc Hà uống rượu rất hào sảng nhưng chỉ thấy Kỷ Lan một giọt rượu cũng không uống liền thấp giọng hỏi: “Cậu sao lại không uống?”
Kỷ Lan cười cười: “Tôi lát nữa còn lái xe, cậu cũng uống ít một chút!”
Bạc Hà cười ừ một tiếng.
Tiệc cưới chấm dứt, khách lần lượt cáo từ, các bạn học dường như không có ý muốn giải tán. Mọi người sau khi tốt nghiệp cũng không phải thường xuyên gặp mặt, lần này Nghiêm Vị kết hôn khó khăn lắm mọi người mới có thể gặp nhau, lại là nghỉ tết nguyên đán, vì thế hẹn nhau lên KTV trên khách sạn hát. Tương Lâm cùng Bạc Hà và Sở Tiếu Tiếu lên phòng đã đặt trên khách sạn thay quần áo.
Sở Tiếu Tiếu nhẹ giọng nói: “Lâm Lâm tôi về trước, bọn họ là bạn bè cũ gặp nhau, tôi là người ngoài, không quen ai.”
Tương Lâm vội nói: “Cậu đừng đi, cậu không phải quen Bạc Hà cũng Nghiêm Vị sao, Kỷ Lan cũng ở đó, là cơ hội rất tốt!”
Sở Tiếu Tiếu ngượng ngùng bĩu môi: “Anh ấy không có ý kia với tớ.”
Tương Lâm cười nói: “Mới gặp nhau hai lần, cậu gấp cái gì, anh ấy không tỏ vẻ, cũng không thể nói anh ta không háo sắc.”
Bạc Hà đứng một bên nghe Tương Lâm nói chính là muốn tác hợp cho Kỷ Lan cùng Sở Tiếu Tiếu, cô lập tức tỉnh táo, Sở Tiếu Tiếu cũng là một mỹ nữ, có thể sánh với những đối tượng trên tivi, hơn nữa mấu chốt là Sở Tiếu Tiếu có ý với Kỷ Lan. Nếu hai người này thành đôi cô nhất định có cơ hội thoát thân.
Vì vậy, Bạc Hà nhanh chóng nói: “Đi luôn đi, dù sao cô về cũng không có việc gì làm. Kỷ Lan hơi chậm hiểu một chút cô tiếp xúc dần sẽ quen thôi.”
Sở Tiếu Tiếu đi theo hai người vào khách sạn, lên phòng KTV đã thuê sẵn. Các bạn đã bắt đầu, tân nương trình diện sau, mọi người phá lệ hưng phấn muốn lám nháo Nghiêm Vị cùng Tương Lâm.
Lúc đầu các yêu cầu còn có vẻ lãng mạn, như tựa vào ghế, truyền tay hát, sau không khí ngày càng lên cao, mọi người cũng càng hăng say hơn, bắt đầu những trò chơi mạo hiểm hơn.
Kỳ thật mọi người chính là muốn mang Nghiêm Vị ra chơi đùa một phen. Trương Minh luôn là người nghĩ ra nhưng trò chơi quái nhất, vì thế hỏi một vấn đề hiểm hóc: Nghiêm Vị và Tương Lâm có phát sinh động phòng chưa.
Toàn bộ mọi người không khí đều đạt đến cao trào đến các cô gái cũng phải cười.
Tương Lâm vừa thẹn lại quẫn, ghé vào vai Sở Tiếu Tiếu, chặn mặt.
Bạc Hà cố nén cười, mắt thấy Nghiêm Vị mặt đỏ rực như quả hồng.
Trương Minh thấy lửa cháy lại đổ thêm dầu: “Nói hay không? Đại mạo hiểm chỉ có múa thoát y!”
Thoátyý quả thực rất khiêu chiến đi, Nghiêm Vị đành phải thực tình nói: Không có.
Mọi người cười vang cả phòng, nhất là Kỷ Lan cười đến vỗ tay tán thưởng.
Cười người hôm trước hôm sau người cười, lần sau người dính lại chính là Kỷ Lan.
Bạc Hà đem bộ mặt xem kịch vui nhìn Kỷ Lan, không nghĩ tới, Trương Minh hỏi một vấn đề rất đáng khinh: Cậu có phải xử nam hay không?
Toàn bộ mọi người cười đến ngã trái ngã phải, Bạc Hà cũng vui vẻ, liền xem Kỷ Lan trả lời như thế nào.
Kỷ Lan như có như không nhìn qua cô, sau đó nhìn đi chỗ khác.
Cô nghĩ Kỷ Lan sẽ nói thật nhưng hóa ra anh lại chọn đại mạo hiểm.
Trương Minh cười âm hiểm: “Rượu đế một bát lớn, quên đi cậu vẫn nên nói thật.”
Nghiêm Vị cùng Dung Kiền kêu lên: “Ai nha, thật tình cứ nói đi!”
Tất cả mọi người hưởng ứng lời của Dung Kiền và Nghiêm Vị, kết quả Bạc Hà thấy anh cầm bát lớn lên.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh uống rượu, tuy rằng trước đây cùng ăn cơm vài lần, nhưng anh đều phải lái xe nên không uống rượu, không biết anh tửu lượng cũng không tệ lắm, chén lớn như vậy, cả bát rượu đế anh uống một hơi hết.
Nghiêm Vị cùng Dung Kiền bộ dạng thực giật mình, Trương Minh sợ đến ngây người, nhìn chăm chăm Kỷ Lan.
Kỷ Lan buông chén ngồi xuống bên cạnh, hướng Bạc Hà nhìn thoáng qua. Bạc Hà giật mình, ân ẩn tiếc nuối, anh lại lựa chọn đại mạo hiểm.
Mọi người vẫn tiếp tục chơi đến chạng vạng mới tan cuộc, tha cho Nghiêm Vị về động phòng.
Dung Diền gọi mấy người từ công ty đến, lái xe đem mọi người về nhà. Không ngờ Bạc Hà về nhà được không lâu, nhận được một cuộc điện thoại lạ hóa ra là Dung Kiền.
“Bạc Hà, cậu nhanh đến bệnh viện nhân dân tỉnh, phòng cấp cứu”
“Sao vậy?”
“Kỷ Lan cậu ta bị dị ứng cồn, đang truyền dịch cậu đến chăm sóc cậu ta một chút.”
Bạc Hà vội nói: “Dị ứng nghiêm trọng sao?”
“Uhm, cậu nhanh đến đây đi!”
Bạc Hà thế mới biết Nghiêm Vị cùng Dung Kiền nói nguyên nhân, hóa ra Trương Minh cũng biết Kỷ Lan không thể uống rượu đế.
Bạc Hà vội vàng đến bệnh viện, thấy mặt Kỷ Lan hồng hảo, thật sự vừa buồn cười vừa tức giận, nhìn không được oán giận nói: “Cậu không thể uống rượu, sao lại uống, nói thật khó như vậy sao?”
Kỷ Lan sắc mặt thoáng hồng thoáng đen: “Cái loại câu hỏi như vậy cậu bảo tôi trả lời làm sao?”
Bạc Hà liếc nhìn anh một cái: “Thì nói thật chứ sao.”
Kỷ Lan không nói gì chỉ nhìn cô.
Kết quả Bạc Hà lại dùng giọng mũi nói một câu: “Cậu cho là cậu không nói mọi người sẽ không biết cậu không phải xử nam sao?”