Trước khi ra ngoài Dụ Viên có xem hoàng lịch, trên đó nói hôm nay là ngày hoàng đạo cát nhật.
Hoàng đạo cát nhật là ngày sẽ có chuyện tốt xảy ra, ví dụ như nàng nhặt được một con chó Husky toàn thân dính đầy bùn đất dưới tiểu khu nhà mình, điều này làm một người yêu động vật như Dụ Viên vui vẻ không thôi.
Con Husky này có hơi khác với những con chó khác, nó rất cao ngạo, cao ngạo tràn đầy vẻ quý tộc. Thậm chí nó còn không muốn bị con người ngu ngốc dắt đi, ngẩng cao đầu bò ở phía trước dẫn đường, quen thuộc như đang đi về nhà mình.
Dụ Viên đẩy đẩy mắt kính, có làm sao nàng cũng không ngờ đến toàn bộ duyên phận nàng tích trữ 26 năm chính là để gặp được con chó này.
Nàng vừa mở cửa, chú Husky liền tăng động chạy ào vào, co người lại nằm lăn lộn trên thảm, căn nhà vốn không nhiễm bụi trần tức khắc bừa bộn khắp nơi.
Dụ Viên ôm lấy trái tim đau thương, lật lật lại tờ hoàng lịch, thì ra nàng xem sai rồi, hôm nay không phải ngày hoàng đạo cát nhật, mà là ngày vạn sự không nên.
Con chó này quá bẩn, nhưng ngũ quan sắc nét, Dụ Viên nhìn ra được, tắm rửa xong nó nhất định là một con mỹ cẩu tử. Vì vậy nàng túm con Husky giãy giụa như sắp chết ra ban công, phục vụ trọn bộ tắm rửa chà lưng cho nó.
Thật vất vả tắm cho chó xong, lại chạy đi lấy một chiếc máy sấy không thường dùng ra thổi lông cho nó.
Dụ Viên cảm thấy nếu có một ngày nàng không làm cô giáo nữa, nàng có thể mở một tiệm tắm cho thú cưng.
Ban đầu Husky còn chống cự, thế nhưng cuối cùng vẫn bị hàng phục, nếu như muốn phản kháng, nó chỉ có hai con đường: Đâm đầu chết trên cửa thủy tinh ban công, hoặc là từ trên ban công nhảy xuống biến thành một con chó tự do bay lượn.
Bộ lông của nó khá là bồng bềnh, chắc là được chủ nhân chăm sóc phi thường tốt. Dụ Viên lấy điện thoại ra chụp ảnh cho nó, chuẩn bị đăng lên trang web địa phương tìm chủ nhân.
Husky lắc người, trên ban công bay đầy lông chó, làm Dụ Viên hắt xì.
Vạn sự không nên a, không nên nhặt một con chó xa lạ về nhà.
Chụp ảnh xong nàng dắt nó vào phòng khách, thuận tiện dọn dẹp mấy chỗ bị nó làm dơ.
Nàng rút tờ báo từ dưới bàn trà ra, là tờ báo hôm nay. Vừa mới mở, liền thấy đầu trang xuất hiện gương mặt một con Husky ngũ quan sắc nét, giống y như con chó nàng vừa nhặt được!
Nhất thời Dụ Viên khẩn trương, mạnh vò đầu chó một chút.
Tiêu đề đầu trang là 《Tiểu thư tập đoàn Đường thị bỏ số tiền lớn tìm lại chú chó thân yêu đi lạc》.
Thành phố A có một tập đoàn Đường thị trứ danh, tiểu thư Đường gia Đường Tâm Duyệt có nuôi một con Husky, tên là Hành Cuốn. Đường Tâm Duyệt sủng ái con chó này đến cực điểm, Hành Cuốn chính là trường hợp điển hình của người không bằng chó.
Dụ Viên ngớ ra vẫy vẫy tay về phía con Husky mình mới nhặt về: "Hành Cuốn!"
Husky quẩy người lên như cá chép, kích động phe phẩy đuôi đi đến trước mặt Dụ Viên.
Dụ Viên, đang làm giáo viên ngữ văn tiểu học năm nhất thành phố A, trong một ngày vạn sự không nên, nhặt được con chó Husky Đường Tâm Duyệt sủng ái nhất.
Nàng sợ đến kính mắt cũng rớt.
Hành Cuốn lè lưỡi thở hộc hộc vẫy đuôi đắc ý trước mặt nàng, Dụ Viên nhặt mắt kính đeo lên gương mặt tròn tròn trẻ con của mình, dùng tay vỗ vỗ bàn trà, tằng hắng giọng nói: "Trò Hành Cuốn, xin hỏi tại sao em lại bỏ nhà đi?"
Hành Cuốn sủa một tiếng, ngốc ngốc cọ cọ đầu vào người nàng. Trách không được Dụ Viên vừa liếc nhìn nó liền cảm thấy nó có khí thế quý tộc, giá trị con người nó có thể còn cao hơn cả nàng.
Nàng cảm thấy không chừng mình sẽ vì một con chó mà thăng quan phát tài đi lên đỉnh cuộc đời trở thành danh nhân của thành phố A, bầu chọn cho giáo viên ưu tú năm nay trừ nàng ra không còn ai khác nữa!
"Trò Hành Cuốn, ngày mai gọi phụ huynh của trò đến gặp cô, cô muốn nói chuyện." Dụ Viên bày ra bộ dạng dạy dỗ học sinh, mấy đứa nhỏ trong trường đều thích Dụ Viên, bởi vì dáng vẻ của nàng giống như con nít, tính tình lại tốt, rất có kiên nhẫn dạy học sinh.
Hành Cuốn nằm bò dưới đất, hai mắt đen láy nhìn Dụ Viên chằm chằm. Một người một chó mắt to trừng mắt nhỏ. Ánh mắt của Hành Cuốn mang theo chút nghi hoặc, tiểu tỷ tỷ này thật kỳ lạ, tại sao lại thích nói chuyện một mình?
Dụ Viên đứng dậy vươn vai làm giãn người một chút, quả nhiên nói chuyện với chó có độ khó nhất định, còn đặc biệt dễ có vẻ như thiểu năng.
Nàng lại lấy tờ báo ra, tỉ mỉ tìm phương phức liên lạc.
Trên tờ báo trực tiếp để số điện thoại di động của Đường Tâm Duyệt, đủ thấy rõ nàng có bao nhiêu yêu Hành Cuốn.
Dụ Viên thấp thỏm gọi vào số điện thoại đó, nàng nhớ tháng trước lãnh đạo đến trường thị sát, lúc nàng dự giờ cũng không có khẩn trương như vậy, có lẽ vì khí thế mấy lúc xuất hiện của tiểu thư Đường gia dọa nàng sợ, dù sao nàng cũng chỉ là một giáo viên nhỏ bình thường.
Điện thoại rất nhanh được bắt máy, đầu dây bên kia quả thật là một giọng nói lạnh lẽo: "Vị nào?"
"Tôi... nhặt được một con chó." Dụ Viên sờ sờ đầu Hành Cuốn, "Có hơi giống con chó cô đăng báo tìm."
"Đây là cuộc gọi thứ 8 kể từ lúc tôi đăng báo tìm chó." Người phụ nữ đầu dây bên kia đáp, "Cô ở đâu, đưa con chó đến đây, thù lao không nhỏ."
"Không phải..." Dụ Viên lau mồ hôi, "Thù lao không quan trọng, chị mang theo chút thức ăn, nó đã rất đói, tôi lại không biết nên cho nó ăn cái gì."
Đường Tâm Duyệt trầm một hồi mặc, ừ, tốt lắm, có thể là một phương thức khiến tổng tài chú ý đến mình.
"Quảng trường Kim Hồ bãi đỗ xe khu C." Đường Tâm Duyệt nói xong liền cúp máy.
Dụ Viên buông điện thoại gõ gõ quai hàm, vuốt đầu Hành Cuốn thầm nói: "Chủ nhân của em thật cao lãnh, cô ấy có thể nghĩ chị lừa tiền không?"
Hành Cuốn ngẩng đầu, liếm liếm tay Dụ Viên.
Nhặt được là duyên phận, Dụ Viên vui vẻ ôm Hành Cuốn, sau đó cầm lấy điện thoại bắt đầu chụp hình. Nàng là người nhặt được một con chó nổi tiếng a, dù sao cũng nên làm kỷ niệm.
Dụ Viên lái chiếc xe mini nàng mua sang tay đến quảng trường Kim Hồ, đây là trung tâm thành phố A. Giờ cơm tối đèn đường sáng trưng người người tấp nập, nàng rất ít khi ra ngoài vào giờ này.
Trong bãi đỗ, xe đậu san sát nhau, Dụ Viên đưa Hành Cuốn đi vào từ khu A, không tìm được chỗ đậu.
Điện thoại di động kêu lên, là Đường Tâm Duyệt gọi đến.
"Đến chưa?" Giọng nói tiểu thư Đường gia lạnh tanh, nghe không giống như cầu người làm việc cho mình, mà là người khác cầu nàng làm việc.
Dụ Viên ừ ừ ha ha đáp mấy câu: "Đến rồi đến rồi, tôi tìm không được chỗ đậu xe."
"Khu C có rất nhiều chỗ đậu xe." Đường Tâm Duyệt trả lời.
Dụ Viên yên lặng rồi yên lặng, lát sau mới xấu hổ nói: "Tôi không tìm được đường khu C..."
Dụ Viên, một người mù đường xứng danh, chạy vào quảng trường Kim Hồ đến giờ nàng lái vào cổng khu A, đậu xe rất gần cổng ra, nếu như dừng ở khu khác, có khả năng một tiếng nữa cũng không có cách nào tìm được đường ra. Bình thường đi du xuân du thu đều là mấy đứa nhỏ dắt nàng đi, tìm toilet ở nhà hàng nàng cũng cần nửa tiếng.
Chiếu theo lời đồng nghiệp, bệnh mù đường của Dụ Viên có thể coi như là tàn phế cấp độ ba.
Cho nên lái xe ra ngoài là nàng đã lấy hết dũng khí, một thân một mình đi vào bãi đỗ xe là sự tin tưởng giành cho thế giới.
Đương nhiên, Đường tiểu thư không cho là thế.
"Từ khu A đi vào tới cua rồi quẹo trái, đến cua nữa quẹo phải đi thẳng sẽ thấy bảng Khu B, dọc theo bảng là đến được khu C." Đường Tâm Duyệt lộ rõ bực mình, tính tình Đường tiểu thư không tốt mọi người đều biết, nàng còn có thể chịu đựng chờ Dụ Viên đến hoàn toàn là dựa vào tình yêu với Hành Cuốn.
Dụ Viên có chút ủy khuất, đẩy đẩy mắt kính lái xe về phía trước, sau đó nàng quẹo phải... hoàn toàn không ý thức được mình đi sai hướng rồi.
Lại đợi thêm 10 phút, tính khí Đường Tâm Duyệt cũng chịu không nổi nữa gọi điện thoại cho Dụ Viên: "Đi ra cửa khu A chờ, đừng vào!"
Dụ Viên càng thêm ủy khuất: "Tôi tìm không được đường ra..."
Thiếu chút nữa Đường Tâm Duyệt phẫn nộ công tâm, đúng lúc tiếng sủa của Hành Cuốn truyền vào điện thoại, âm thanh này nàng đã quá quen thuộc, Đường Tâm Duyệt hít sâu một hơi, lạnh lẽo trả lời: "Đưa định vị cho tôi, tôi ra tìm cô!"
Dụ Viên bĩu bĩu môi, như cô vợ nhỏ gửi định vị của mình đi, sau đó đậu xe vào bãi, sờ sờ đầu Hành Cuốn: "Hành Cuốn, một lát em không gặp chị nữa, có nhớ chị không?"
Hành Cuốn ngồi xổm trên phó lái đưa mắt nhìn nàng, dùng móng vuốt gãi gãi cánh tay Dụ Viên. Hành Cuốn rất thân thiết với con người, có lẽ vì Đường Tâm Duyệt sủng nó, cho nên xung quanh không ai dám không nể mặt nó.
Đằng trước có một chiếc xe thể thao màu trắng chạy đến, lúc đến gần nàng, Hành Cuốn lập tức vươn đầu ra sủa về phía chiếc xe, chiếc xe thể thao liền dừng lại trước mặt chiếc mini sang tay của Dụ Viên. Cửa xe vừa mở ra, một đôi bốt đen cao gót mũi nhọn xuất hiện trước tiên, theo sau là đôi chân dài thẳng tắp, góc áo gió, nửa cơ thể, rồi đến gương mặt. Giống như trên tạp chí, khí phách cao quý lãnh diễm của tiểu thư Đường gia toàn bộ khai hỏa, vóc người cao gầy cùng gương mặt tinh xảo, khiến mấy tài xế lái xe ngang cũng phải ghé mắt nhìn thêm mấy chốc.
Hành Cuốn nhảy xuống xe Dụ Viên, nguyên con chó nhào đến mắc lại trên đùi Đường Tâm Duyệt, vẫy đuôi vút vút, tiếng sủa vang dội ở bãi đỗ xe.
Gương mặt lạnh lùng của Đường Tâm Duyệt liền nở một nụ cười, cúi người xuống dùng trán cọ cọ mặt Hành Cuốn: "May quá em không sao."
Hành Cuốn liếm liếm mặt Đường Tâm Duyệt, vô cùng thân thiết nhảy nhót xoay tròn quanh nàng.
Lúc này Đường Tâm Duyệt mới đi đến trước mặt Dụ Viên, liếc mắt quan sát nàng từ trên xuống dưới. 1m56, hơi béo, da trắng, mặt tròn, bốn mắt, thoạt nhìn không có sức sát thương, thậm chí có hơi mềm mại.
"Cám ơn cô." Đường Tâm Duyệt cúi thấp đầu, từ trong túi xách lấy ra một tấm chi phiếu, "Đây là thù lao của cô."
"A?" Dụ Viên mông lung tiến đến nhận chi phiếu, nhìn số tiền một cái liền hoảng sợ, "Quá... quá nhiều rồi, tôi không thể nhận."
"Đây là tôi hứa." Đường Tâm Duyệt cố gắng làm chính mình trông không quá xa cách như vậy. Tính khí của nàng vẫn không tốt lắm, vô luận là trước mặt công chúng hay cá nhân, nàng luôn là vẻ mặt thù hằn nhiều khổ, chỉ là người bình thường không nghĩ ra được bi thương của kẻ có tiền, "Cầm lấy thù lao chúng ta thanh toán xong, tôi không nợ nhân tình của cô."
"Tôi vẫn dạy tụi nhỏ không được lấy của rơi." Dụ Viên vội vã xua tay, "Cho nên thật sự không nhận được."
"Tôi nên cám ơn cô thế nào?" Đường Tâm Duyệt dắt Hành Cuốn nhìn Dụ Viên, có lẽ do đại đa số người ở bên cạnh nàng đều vì tài sắc nên mới ân cần với nàng, cho nên trong mắt Đường Tâm Duyệt không ai có ý tốt.
Dụ Viên thì khác, sau khi tốt nghiệp nàng liền thi làm giáo viên, từ trước đến nay sống cùng với trẻ em, thế giới của trẻ em ngây thơ trong sáng, bị sự ngây thơ lương thiện của tụi nhỏ lây nhiễm Dụ Viên cảm thấy cả thế giới đều tràn đầy thiện ý đối với nàng.
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nở một nụ cười ấm áp: "Mời tôi ăn bữa cơm là được rồi, chúng ta thanh toán xong!"
Đường Tâm Duyệt trầm mặc chốc lát.
Khu thượng lưu thành phố A đều biết, tiểu thư Đường gia thật sự cao quý lãnh diễm, nàng cự tuyệt ăn chung với tất cả những người không quen. Câu nói của Dụ Viên thật sự chọt đến kíp nổ của Đường Tâm Duyệt, con tim nàng gần như tan vỡ.
Hành Cuốn vẫy đuôi đi bộ giữa chân hai người, bỗng nhiên cọ cọ chân Dụ Viên, Dụ Viên ngồi xổm xuống chơi với Hành Cuốn, hài hòa như người một nhà.
Đường Tâm Duyệt cắn răng: "Đi, ăn cơm."
===
Đừng nhìn tựa truyện, tất cả chỉ là lừa gạt, bộ truyện này hoàn toàn là SỎA - BẠCH - ĐIỀM! Cái nghĩa ngu ngốc, ngây ngô, ngọt ngào ý. Không có âm mưu ai hại ai, không có ngược, ngay cả nội dung coi như không có luôn cũng được ???? nếu bạn thấy có chứng tỏ nó là lừa gạt nốt ????
Tác giả có 1 bộ khác nổi hơn, (nghe đồn là) rất hài, nhưng trên 100c mình không làm, tên là Đế Sư, có hứng thú thì mời xem.
_(:3」 ∠)_ thế giới tốt đẹp như vậy, bạn lại dễ thương như vậy, ngại gì mà không nhảy vào đây cùng nhau sỏa bạch điềm~