Trêu Đùa Khốn Thú

Chương 14: Bất ngờ nhỏ từ Đường Tâm Duyệt



Đường Tâm Duyệt thật không ngờ Phong Tả Tả chỉ dựa vào mấy bức tranh liền mời nàng cùng tham gia chế tác hình ảnh cho trò chơi. Hình ảnh trò chơi không chỉ cần vẽ tay, còn cần phần mềm chuyên nghiệp hơn cùng thao tác với chương trình.

Người chuyên nghiệp chỉ dựa vào mấy bức tranh là có thể phán đoán đối phương có chuyên nghiệp hay không, ít nhất kỹ thuật của Đường Tâm Duyệt là tuyệt đối có thể.

Nàng nhún vai, bày tỏ có thể tiếp nhận.

Phong Tả Tả đặt vài cuốn truyện tranh của mình trên bàn trà, Đường Tâm Duyệt liếc mắt liền nhận ra, truyện tranh của nàng Dụ Viên đều mua hết, bây giờ còn nằm trên bàn Đường Tâm Duyệt.

Phong Tả Tả thấy Đường Tâm Duyệt nhìn chằm chằm vào truyện của mình, hiếu kỳ hỏi thăm: "Chị từng đọc truyện tranh của tôi?"

"Không có." Đường Tâm Duyệt sẽ không cho người khác cảm thấy nàng có bao nhiêu hâm mộ hoặc là sùng bái họ đâu, liếc mắt qua một bên, ôm hai tay, "Tôi có một người bạn rất thích."

"Vậy à!" Phong Tả Tả đặc biệt hiểu chuyện, cầm lấy bút ký tên lên mấy cuốn truyện của mình, sau đó đưa cho Đường Tâm Duyệt, "Nè, tặng cho bạn chị đi!"

Đường Tâm Duyệt cảm thấy, nếu như lúc nào đó bản thân có thể hào phóng giống như Phong Tả Tả, vậy có khả năng đời người đã thành công một nửa.

Nàng không từ chối, nhận mấy cuốn truyện, trong lòng còn có hơi thấp thỏm: Dụ Viên sẽ thích nhỉ? Sẽ thích nhỉ...

Đương nhiên, nàng không cảm nhận được việc đại đại mình thích ký tên cho mình, đối với các mê gái mê trai mà nói là một chuyện có thể khoe khoang cả năm.

Đường Tâm Duyệt sẽ không thừa nhận mình bị một quyển truyện tranh có chữ ký của Phong Tả Tả thu mua, giống như nàng không thừa nhận mình bị bảo bối và mỹ thực của Dụ Viên thu mua.

Đường tiểu thư bề ngoài thoạt nhìn cao quý lãnh diễm không ai bì nổi, tản ra hào quang nữ chính thánh mẫu quý tộc không gì sánh kịp, kỳ thực chỉ cần một viên kẹo và một quyển truyện tranh là có thể thu mua. Nếu như bí mật này bị phát hiện, mấy người muốn lúc trước muốn ôm chân Đường Tâm Duyệt để 'đi nhờ xe' Đường thị không khóc chết ở góc tường mới lạ.

Đợi đến giờ cơm trưa, Phong Tả Tả gọi Đường Tâm Duyệt cùng xuống căn tin ăn, Đường Tâm Duyệt liền nhớ đến cơm trưa sáng sớm Dụ Viên thức làm: "Không, tôi có mang theo."

"Có phải ăn không quen cơm căn tin không?" Phong Tả Tả vuốt cằm, "Chị ăn cái gì?"

"Cơm hộp." Đường Tâm Duyệt dùng giọng điệu cao lãnh cứng rắn cắn ra hai chữ một chút cũng không cao lãnh này.

Mấy người trong phòng làm việc vừa nghe thấy, cuộc sống tiểu thư rất tỉ mỉ, sao lại ăn đồ ngoài đường thế?

Mãi đến khi Đường Tâm Duyệt mở cơm hộp tự tay Dụ Viên làm ra —— một cái cơm cuộn hình heo con cùng bánh khoai tây mặt cười.

Nháy mắt như vậy, bầu không khí trong phòng làm việc đông lại, đột nhiên Phong Tả Tả nhào tới, lớn tiếng kêu lên: "Đáng yêu quá! Tôi cũng muốn ăn! Thì ra chị là một người đáng yêu như vậy nha, bị bề ngoài lừa dối rồi!" Phong Tả Tả, thiếu nữ mê đắm thế giới 2D này, ngây thơ hồn nhiên như Dụ Viên.

Gương mặt của Đường Tâm Duyệt đen hết cả lên, rõ ràng Dụ Viên biết nàng phải đi làm mà lại làm cơm trưa loại này cho nàng, nhất định là muốn làm nàng mất mặt! Nhất định vậy!

Về nhà phải giáo dục Dụ Viên, Đường Tâm Duyệt nàng sao có thể ở bên ngoài ăn mấy cái loại này!

Đường Tâm Duyệt đẩy cơm hộp đi: "Cô ăn đi."

"Chị không ăn hả? Trông ngon như vậy mà! Nhất định là người rất để ý chị mới có thể làm cơm hộp đáng yêu như vậy cho chị a!" Phong Tả Tả nói.

Trong lòng Đường Tâm Duyệt ngớ ra, rất để ý à...

Nữ giáo viên tiểu học dùng truyện tranh bách hợp để bẻ cong nàng ấy hả?

Phong Tả Tả liếc mắt liền nhìn ra cái gì đó không đúng: "Ăn đi ăn đi, có nhiều lắm, tôi ăn với chị!"

Đường Tâm Duyệt làm bộ bất đắc dĩ ngồi xuống, thật ra đồ Dụ Viên làm rất hợp khẩu vị của nàng.

Phong Tả Tả vừa ăn vừa khen ngợi: "Ngon quá chừng, là ai làm vậy, ngày mai còn muốn ăn nữa a!"

Nhất thời trong lòng Đường Tâm Duyệt mềm nhũn, Dụ Viên làm cơm không dễ dàng, hay là, không trừng phạt cô ấy?

Cả buổi trưa Đường Tâm Duyệt đều ở cùng cùng với Phong Tả Tả, Đường Tâm Duyệt ít nói, một mình Phong Tả Tả có thể nói mấy tiếng đồng hồ, trò chuyện về điều mạn*, trò chuyện về linh cảm mình thường dùng để vẽ truyện tranh, còn có phong cách vẽ rất làm độc giả thích mà nàng nghiên cứu được. Đường Tâm Duyệt thu được không ít lợi ích, mặt lại không có biểu tình như trước.

*Một kiểu vẽ truyện tranh theo hàng dọc hoặc chứ không phân ô như manga; ví dụ "Their story" "19 days" chẳng hạn

Đại khái, Dụ Viên chính là độc giả khẩu vị thông thường Phong Tả Tả nghiên cứu, cho nên Phong Tả Tả cho nàng một hướng đi.

Buổi tối lúc về nhà, Hành Cuốn bị nhốt cả ngày hoàn toàn không có điên cuồng vẫy đuôi nữa, mà nằm úp sấp trong góc vỗ sàn nhà: Cho chị bỏ bảo bảo lại một mình! Bảo bảo cô đơn trống rỗng lạnh lẽo, bảo bảo giận, không để ý tới chị!

Đường Tâm Duyệt cho nó ăn thức ăn, Hành Cuốn mới miễn cưỡng ăn hai miếng, tràn đầy trong mắt đều là khinh bỉ.

Cũng phải, lúc trước trong nhà có quản gia có bảo mẫu, còn có người chuyên môn dắt nó đi dạo, ở trong nhà Hành Cuốn chính là tiểu thiếu gia, bây giờ đi theo Đường Tâm Duyệt ăn đất uống không khí, ngay cả người cũng không thích ứng được nói chi là chó?

Đường Tâm Duyệt ngồi xổm trên đất tức giận sờ đầu Hành Cuốn: "Muốn ăn của bố thí hay chết đói?"

Hành Cuốn làm gì nghe hiểu tiếng người, móng chó vỗ xuống đất tỏ vẻ bực bội, Đường Tâm Duyệt cầm chân nó: "Tịch thu thức ăn!"

Vừa mới nhắc thế, Hành Cuốn liền nhào cả con đến, vẫy đuôi bày tỏ ý tốt với Đường Tâm Duyệt, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, trước mặt đồ ăn làm gì cần tôn nghiêm!

Hôm nay Dụ Viên tan trường trễ, bởi vì thứ 6 phải họp.

Đợi đến khi nàng về nhà, Đường Tâm Duyệt đang nghiên cứu kinh nghiệm hôm nay Phong Tả Tả truyền thụ. Dụ Viên ló đầu vào: "Tôi về rồi!"

Đường Tâm Duyệt vừa nhìn máy tính, vừa tự nhiên mà nói: "Đi nấu cơm đi."

Truyện tranh của Dụ Viên, Đường Tâm Duyệt cất trong ngăn tủ trước cửa ra vào, Dụ Viên lặng lẽ luồn tay vào, muốn lén lấy về mấy cuốn, thoáng cái đã bị Đường Tâm Duyệt nhìn thấu: "Buông tay ra!"

Dụ Viên phẫn nộ rút tay về.

Lúc này Đường Tâm Duyệt mới ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái: "Muốn lấy truyện tranh về à?"

Dụ Viên ra sức gật đầu: "Chị không biết đâu, buổi tối không nhìn thấy truyện tranh của mình, tôi sắp ngủ không được rồi!"

"Đi nấu cơm." Đường Tâm Duyệt thản nhiên nói, "Hôm nay đồ ăn không khét trả cô hai cuốn."

Từ trước đến nay Đường Tâm Duyệt nói là giữ lời, Dụ Viên rất ngoan ngoãn trở về nấu cơm.

Dụ Viên làm cháy đồ ăn là do ngoài ý muốn, chẳng qua là Đường Tâm Duyệt bằng lòng trả nàng hai cuốn mà thôi. Nàng cảm thấy lấy về từng cuốn từng cuốn truyện từ trong tay Đường Tâm Duyệt giống như đánh boss trong game vậy, nhìn thanh máu boss từ từ cạn xuống, mãi đến khi chết, đó là một chuyện có cảm giác thành tựu cỡ nào?

Đợi đến khi cơm tối được nấu xong, nàng liền vội vã chạy tới: "Có thể ăn cơm rồi! Không có khét nha!" Ngụ ý, có thể trả tôi hai cuốn truyện tranh rồi.

Đường Tâm Duyệt cầm hai cuốn từ trên bàn đi vào cửa nhà Dụ Viên, Đường Tâm Duyệt bước đến giá sách, đặt truyện lên. Dụ Viên không nhìn thấy, trực tiếp đi ăn cơm.

Đường Tâm Duyệt thoáng yên tâm, nếu như bị Dụ Viên phát hiện truyện tranh của Phong Tả Tả mình giữ gìn bị nàng đổi thành truyện tranh mới có chữ ký của Phong Tả Tả, không biết Dụ Viên sẽ tức giận bỏ đói nàng, hay là vui vẻ mà nấu thêm một bàn cơm nữa.

"Ngày đầu tiên đi làm thấy thế nào? Có chuyện hay người gì buồn cười không?" Dụ Viên mở to mắt hỏi nàng.

Đường Tâm Duyệt muốn nói lại thôi, chuyện buồn cười nhất không phải là Đường tiểu thư mang theo cơm hộp hình heo con đi làm sao?

"Không có, sau này tôi sẽ ăn cơm trưa cùng đồng nghiệp." Đường Tâm Duyệt trả lời.

Dụ Viên có hơi mất mát: "Ừm."

Đường Tâm Duyệt cảm giác được mất mát từ trong giọng nói của Dụ Viên, nhưng mà chỉ một chút xíu liền tiêu tan, ừ, nhất định là Đường Tâm Duyệt không muốn gây phiền phức cho mình, sợ mình quá mệt mỏi cho nên giảm bớt gánh nặng cho mình! Đường tiểu thư thật sự là người tốt!

Cũng không biết bầu không khí vui vẻ này từ đâu tới, Đường Tâm Duyệt thấy nụ cười của Dụ Viên, có hơi rụt rè.

Trầm mê trong thế giới 2D, công lực huyễn tưởng của Dụ Viên quá mức cường đại, hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của nàng đã chuyển tới nơi nào.

Cơm nước xong Đường Tâm Duyệt trở về nhà, gần đây nàng rất dụng tâm vẽ tranh, phàm là chuyện nàng chắc chắn muốn làm, đều cẩn thận tỉ mỉ mà làm.

Dụ Viên dắt Hành Cuốn đi chơi xong chưa trả lại cho Đường Tâm Duyệt, mà đưa về nhà mình lau chân bẩn cho nó, Hành Cuốn phú tam đại nghiễm nhiên coi Dụ Viên là bảo mẫu mới của mình, vươn cái chân cao quý của mình, ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng.

Dụ Viên vỗ đầu nó, sẵng giọng: "Đây là khu chung cư, sẽ làm ồn đến hàng xóm!"

Hành Cuốn đâu quan tâm, lau chân xong thì chạy trong phòng, lông rớt khắp nơi.

Bất đắc dĩ Dụ Viên lại phải quét tước vệ sinh, theo thường lệ đi lau giá sách một lần.

Truyện trên giá từ hơn gần trăm cuốn biến thành 7 cuốn, nàng ngồi xổm xuống, lật lật 7 cuốn truyện.

Chờ một chút... Dụ Viên ngẩn người, tại sao 《 Ma pháp thiếu nữ 》 của Phong Tả Tả biến thành mới rồi? Của nàng rõ ràng là sách cũ a, nàng lật đọc vô số lần!

Dụ Viên lập tức mở sách ra, trang đầu tiên đập vào mắt, vậy mà lại có chữ ký của Phong Tả Tả!

Nhất thời nàng đơ tại chỗ không biết làm sao, truyện có chữ ký của đại đại mình thích! Nàng muốn nhảy dựng lên xuống lầu chạy 10 vòng!

Ngày hôm qua Đường Tâm Duyệt còn hỏi nàng chuyện về Phong Tả Tả, Dụ Viên kích động quá rồi, đây là bất ngờ của Đường tiểu thư giành cho nàng nha! Con người Đường tiểu thư đúng là tốt quá, vậy mà lại dùng phương thức này để làm nàng vui vẻ, cho nên cướp truyện tranh của nàng nhất định chỉ là cái cớ, sự thật là muốn cho nàng truyện có chữ ký của Phong Tả Tả!

Dụ Viên cảm thấy ánh trăng đêm nay vô cùng sáng, tiếng gió đêm nay thổi rất êm tai, 0 độ tối nay giống như 13 độ mùa xuân!

Nàng mặc kệ Hành Cuốn, ôm quyển truyện có chữ ký của Phong Tả Tả chạy tới cửa nhà Đường Tâm Duyệt.

Thật kích động, phải sửa sang lại quần áo trước, thật khẩn trương, nàng nên bày tỏ cảm ơn với Đường Tâm Duyệt thế nào?

Đường Tâm Duyệt nghe được tiếng gõ cửa, chỉ nghĩ là Dụ Viên tới trả chó.

Vừa mở cửa ra, một bóng người hơi béo đột nhiên nhào tới, Dụ Viên ôm lấy Đường Tâm Duyệt, sức nặng làm Đường Tâm Duyệt phải lui ba bước. Nàng lạnh giọng hỏi: "Cô làm gì vậy?"

Dụ Viên chảy nước mắt nước mũi nói cám ơn: "Tôi... Đường tiểu thư chị thật tốt, tôi tới cám ơn chị, nhưng mà tôi không khống chế được mình a! Truyện có chữ ký của Phong Tả Tả a, tôi tôi tôi vui lắm! Vui đến muốn hôn chị một cái luôn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.