Trêu Đùa Khốn Thú

Chương 15: Đứng đầu chuỗi thức ăn



Chẳng biết tại sao, trong lòng Đường Tâm Duyệt như bị hất một hũ giấm, nàng chua chát mở miệng: "Là Phong Tả Tả cho tôi, cô đi hôn cổ đi."

Dụ Viên đâu có biết hũ giấm của Đường Tâm Duyệt đã đổ rồi: "Nhưng mà là chị cho tôi nha, chị không biết tôi có bao nhiêu thích Phong Tả Tả đâu, tôi rất vui!" Dụ Viên ôm Đường Tâm Duyệt không buông tay, điều này làm nàng xấu hổ cực kỳ.

"Nói thì nói, đừng động tay động chân." Đường Tâm Duyệt diện vô biểu tình đứng tại chỗ.

Thường ngày Dụ Viên chính là cô nương thích cọ tới cọ lui, hơn nữa thân hình hơi béo, lúc ôm rất mềm mại, giống như một chiếc kẹo bông thật to.

Đường Tâm Duyệt bất đắc dĩ lui hai bước.

Dụ Viên thiên chân vô tà nghĩ, đây là sự chán ghét của Đường Tâm Duyệt đối với mình, nếu là bạn bè, chẳng lẽ không nên nắm nắm tay cọ cọ đầu giống như Hành Cuốn sao? Nhưng mà Đường Tâm Duyệt có ý lảng tránh nàng a!

Dụ Viên bĩu môi, dù là như vậy, nàng vẫn vui vẻ như trước.

Chỉ mỗi việc Đường Tâm Duyệt tặng nàng sách có chữ ký của Phong Tả Tả, nàng có thể khoe khoang một năm!

Mà Đường Tâm Duyệt không có cách nào hiểu được sự mê muội này, nàng có chút hâm mộ Phong Tả Tả, chắc là, có không ít fan não tàn như là Dụ Viên nhỉ?

Dù trước đây Đường Tâm Duyệt cũng có một đống mê trai mê gái, nhưng thích của họ không thuần túy giống như Dụ Viên, cái bọn họ mê không phải là tài hoa của Đường Tâm Duyệt, mà là tiền.

Nếu như một lúc nào đó mình cũng có thể thu hoạch được những fan đơn thuần không lẫn tạp chất giống như Dụ Viên vậy, đó cũng là một chuyện rất đáng vui vẻ.

Dụ Viên nói thêm một lần cám ơn cuối cùng mới đi ra ngoài, Đường Tâm Duyệt ngồi trước máy vi tính suy nghĩ thật lâu.

Hành Cuốn đi bộ mệt mỏi, vẫn luôn nằm dưới chân nàng.

"Hành Cuốn, em có cảm thấy Dụ Viên tốt hơn so với bất cứ người nào khác từng dắt em ra ngoài tản bộ?" Đường Tâm Duyệt ôm đầu gối hỏi Hành Cuốn.

Nếu như Hành Cuốn có thể nói, có lẽ nó sẽ trò chuyện với Đường Tâm Duyệt một ngày một đêm không ngừng nghỉ.

Nhưng nó vẫn là con chó đang lười biếng nằm dưới đất, vấn đề này còn cần phải hỏi sao? Tiểu tỷ tỷ biết làm đồ ăn ngon dĩ nhiên tốt hơn rồi!

"Nếu như chị có thể vẽ ra thứ gì đó cô ấy thích thì tốt rồi." Đường Tâm Duyệt lẩm bẩm một mình. Bên tay là mấy chồng truyện tranh, nàng tiện tay cầm lấy một quyển truyện của Phong Tả Tả.

Truyện tranh của Phong Tả Tả nổi tiếng không chỉ vì nét vẽ, hơn cả thế chính là vì nội dung, nội dung càng tiến cấp càng trôi chảy, hơn nữa còn theo xu hướng tình cảm ngọt ngào, như vậy vấn đề tới rồi, nếu như Đường Tâm Duyệt muốn vẽ một tiểu trù nương Dụ Viên làm nhân vật chính, làm sao để vừa hot vừa ngọt?

Phương pháp thông tục là bố trí một trận đấu quốc tế, để tiểu trù nương từ không có tiếng tăm bộc lộ tài năng đến tiểu thí ngưu đao* đến thanh danh đại táo**, một phát đoạt lấy chức quán quân!

*Ám chỉ người có bản lĩnh, trước tiên thi triển tài năng của mình lên một chuyện nhỏ. Cũng ám chỉ người mới bắt đầu liền bộc lộ tài năng

**Tiếng tăm lan truyền

Nhưng mà... như vậy có hơi tầm thường.

Chưa từng sáng tác văn học Đường Tâm Duyệt cảm thấy tại phương diện này thật sự không có thiên phú, chỉ có thể viết tháo.

Nàng ghé vào bàn mà ngủ, cho nên hôm sau tỉnh lại cả người đau nhức, Hành Cuốn vẻ mặt ngớ người đứng bên cạnh bàn nhìn nàng, cảm thấy chủ nhân là người có thể thiểu năng hơn một con Husky.

Đường Tâm Duyệt duỗi người một cái đi rửa mặt chuẩn bị đi làm, mở cửa phát hiện nhà bên không có động tĩnh, mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần.

Cuối tuần nha, chắc chắn Dụ Viên còn đang ngủ, Đường Tâm Duyệt thở ra một hơi dài, lại quay trở về nằm, Hành Cuốn không vui, chết sống cắn ống quần Đường Tâm Duyệt, ngửa mặt lên trời hú dài, rõ ràng là một con Husky, lại học đòi làm sói, hú đến tê tâm liệt phế, làm như đây là một hiện trường giết chó: Quan hốt phân* của ta tạo phản rồi!

*Làm sen cho các boss tức là kiêm hốt phân cho nó, nhưng vì cứu vớt chút tự tôn nên được phong làm quan, quan hốt phân _(:3」 ∠)_

Dụ Viên, một đảng đi làm thật vất vả được ngủ nướng, vội vã lăn xuống từ trên giường, mặc áo ngủ dụi mắt mở cửa: "Hành Cuốn, Hành Cuốn làm sao vậy?"

Đường Tâm Duyệt đang mở cửa ra cho Hành Cuốn ăn, thấy Dụ Viên đầu tóc lù bù vẻ mặt không tỉnh ngủ, nhất thời lạnh mặt: "Trở về, ngủ tiếp đi!"

"Hẻ?" Dụ Viên ngáp một cái, "Ao, tôi đây đi ngủ tiếp." Dụ Viên đỡ cửa, lảo đảo lắc lư đi vào trong.

Lúc quay lại không cẩn thận đụng vào ngăn tủ, chợt "A" một tiếng, ôm đầu gối hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa.

"Hu hu hu, đau quá!"

Đường Tâm Duyệt và Hành Cuốn trợn mắt há mồm mà nhìn Dụ Viên xuẩn xuẩn, biểu tình có hơi vi diệu.

Chợt Hành Cuốn hiểu ra một đạo lý, thiểu năng hơn Husky chính là chủ nhân Đường Tâm Duyệt, thiểu năng hơn Đường Tâm Duyệt chính là tiểu trù nương Dụ Viên, Hành Cuốn đứng đầu chuỗi thức ăn!

Nghĩ đến đây Hành Cuốn lại chợt "À hú" một tiếng, khiến cho cả tầng lầu cũng run lên ba lần!

Dụ Viên bĩu môi cảm nhận được châm biếm đến từ Hành Cuốn, sau đó nàng ôm đầu gối, vừa định đứng lên, lại ngã mông xuống dưới: "Đau đau đau đau đau!"

Cú đụng kia rất nặng, biểu tình trên mặt Dụ Viên đáng sợ, trong lòng Đường Tâm Duyệt căng thẳng, liền đi đến gần: "Có phải đụng trúng dây chằng rồi không? Đi, đi bệnh viện khám!"

Đường Tâm Duyệt nói xong liền không cho phép có nửa điểm nghi vấn, nàng buộc Hành Cuốn vào nhà, đi thay quần áo. Dụ Viên đỡ tường cẩn cẩn thận thận đứng dậy, không thể không khóc.

Đúng là nhịn không được a! Đột nhiên nước mắt liền chảy xuống.

Những lúc có con gái khóc ở trước mặt Đường Tâm Duyệt rất bực mình, ai mà không biết khóc chứ? Nhưng Dụ Viên khóc thì Đường Tâm Duyệt liền khẩn trương!

Nàng không thừa nhận mình lo lắng cho Dụ Viên đâu, rõ ràng là sợ Dụ Viên bị thương rồi không ai nấu cơm cho nàng ăn!

"Cô... đừng khóc nha, dù rất đau." Đường tiểu thư không biết an ủi người khác như thế nào, lúc nói có hơi lắp bắp lại vụng về, "Chúng ta đi bệnh viện, rất nhanh sẽ hết đau!"

Dụ Viên lau nước mắt: "Tôi không phải đau nên khóc, là vì chị quan tâm tôi như thế tôi cảm động nên khóc!"

Đường Tâm Duyệt, một tiểu thư cảm thấy mình đặc biệt cao lãnh mà nội tâm lại đặc biệt ngạo kiều, nhất thời sững sờ đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Rõ ràng rất đau, rõ ràng là đau nên khóc.

Quan tâm của mình đáng giá sao? Không có, vậy, tại sao lại có người bởi vì sự quan tâm của mình mà cảm động? Lúc trước, nàng luôn cảm thấy, thứ có thể đả động người khác chỉ là tiền, hoặc rất nhiều rất nhiều tiền.

Dụ Viên mặc áo ngủ, bên ngoài trời lạnh, Đường Tâm Duyệt đi vào trong cầm một chiếc áo khoác phủ thêm cho nàng, hai người sống ở lầu ba, lúc này để Dụ Viên tự mình xuống lầu là không hiện thực.

Đường Tâm Duyệt liếc mắt nhìn Hành Cuốn, Hành Cuốn chợt bật người nhảy xa ra một trượng: Chẳng lẽ chị để ý tới bảo bảo? Dù bảo bảo là chó kéo xe, nhưng cõng không nổi một người a!

Hai mắt chó của Hành Cuốn trừng nhìn Đường Tâm Duyệt, Đường Tâm Duyệt hừ lạnh một tiếng, giả bộ cao lãnh mà thỏa hiệp: "Nể tình cô bị thương, tôi cõng cô xuống dưới."

Quả thật Dụ Viên cảm động đến muốn rơi nước mắt rồi, ra sức nói cám ơn: "Hu hu hu cám ơn chị, chờ buổi trưa về tôi sẽ nấu thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon! Đường tiểu thư chị thật sự quá tốt, cho tôi truyện có chữ ký Phong Tả Tả còn đưa tôi đi bệnh viện, tôi không biết nên cám ơn chị thế nào!"

Đường Tâm Duyệt cõng Dụ Viên, không trả lời, nửa ngày mới đỏ bừng mặt nghẹn ra một câu: "Cô nên giảm béo đi!"

Quá nặng, ép tới Đường Tâm Duyệt thở không nổi, dù vóc người hơi béo rất đáng yêu, thế nhưng cõng không nổi a!

Đường Tâm Duyệt khóc không ra nước mắt, còn muốn kiên cường nhịn xuống: "Tôi... sơ xuất..."

Dụ Viên bị Đường Tâm Duyệt ghét bỏ cũng không khổ sở, ngược lại còn ghé vào lưng nàng cười hì hì đáp: "Đường tiểu thư, tôi biết hết đó, dù ngoài miệng chị ghét bỏ tôi, nhưng trong lòng là người tốt." Còn vừa nói vừa cười, rõ ràng hồi nãy khóc tới đau lòng.

Đường Tâm Duyệt cắn răng cõng Dụ Viên, hận không thể để nàng ngã từ trên lưng xuống.

Xe của Dụ Viên ở bãi đậu xe dưới lầu, thường ngày, chiếc xe mini khoảng 10 ngàn này Đường Tâm Duyệt chẳng thèm liếc mắt, nhưng mà chiếc xe sang chảnh của Đường tiểu thư mất rồi, chiếc xe mini là công cụ thay cho đi bộ duy nhất.

Dụ Viên đưa chìa khóa xe cho nàng, nàng vứt Dụ Viên vào vị trí phó lái.

Động tác trông khá thô bạo, nhưng thực tế cũng không có làm đau Dụ Viên.

Dụ Viên hiếm khi ngồi trên vị trí phó lái của xe mình. Xe Đường Tâm Duyệt lái là xe thể thao, chiếc mini của Dụ Viên giẫm chân ga rồi phải chờ một hồi mới chuyển động.

Điều này làm cho Đường Tâm Duyệt khó có thể tiếp thu: "Cô không thể đổi chiếc xe tốt hơn chút sao?"

"Không có tiền..." Dụ Viên nhún vai.

"Vậy lúc trước tôi cho cô thù lao tìm được Hành Cuốn, sao cô không lấy?" Đường Tâm Duyệt ghét bỏ.

Dụ Viên ở một bên kêu to: "Ái ái ái chị chạy chậm một chút, chị chạy như thế xe chịu không nổi! Chậm một chút chậm một chút, đừng vượt xe!"

Đường Tâm Duyệt lái xe không nhanh, nhưng Dụ Viên lại là người chậm chạp, Đường Tâm Duyệt nhíu nhíu mày: "Đừng nói nữa, ồn muốn chết!"

"Ờm..." Dụ Viên liền ngậm miệng, xoa xoa đầu gối.

Nàng ngồi một bên cười nhìn Đường Tâm Duyệt, Đường tiểu thư không chỉ dáng vẻ đẹp, người cũng tốt, aiz, mấy cái tin đồn nghe được hồi đó thật sự quá không có trách nhiệm!

Nàng thử hỏi thăm: "Chị cũng ở Ninh Hưng một tháng rồi, chừng nào trở về vậy?"

Không nói tới về nhà thì hoàn hảo, nói tới về nhà, tâm tình của Đường Tâm Duyệt liền không tốt: "Cô muốn đuổi tôi về?"

"Không có không có!" Dụ Viên lập tức phủ nhận, "Tôi không muốn chị đi đâu nha, chị đi rồi, tôi nấu đồ ngon cho ai ăn?"

Đường Tâm Duyệt không trả lời, trở về à? Đường Thiên Lộc vẫn chưa có động tĩnh gì làm nàng có hơi sợ. Cha của nàng là người thế nào nàng rất rõ ràng, sao dễ dàng thả nàng đi tự sinh tự diệt như vậy được? Đường Tâm Thừa nói với bên ngoài Đường Tâm Duyệt muốn đi thể nghiệm cuộc sống, nếu như để đám thúc thúc bá bá thẩm thẩm bên khu thượng lưu kia biết nàng bị đuổi đi, thứ bị mất cũng là mặt mũi của Đường Thiên Lộc.

"Dụ Viên, tôi muốn ăn nougat." Bất thình lình Đường Tâm Duyệt nói ra một câu như thế.

"Hẻ?" Dụ Viên ngây ngốc, nháy mắt liền gật đầu: "Được được, chờ chúng ta về nhà rồi làm ngay!"

"Nếu như tôi thật sự phải về nhà, cô làm cho tôi một bao nougat to, tôi mang về." Đường Tâm Duyệt nói.

Nhất thời Dụ Viên khẩn trương: "A, chị sẽ không đi ngay đâu phải không?"

"Không đi." Một tay của Đường Tâm Duyệt rời tay lái, vỗ vỗ đầu Dụ Viên, "Truyện tranh của cô còn đang ở chỗ tôi, cô còn chưa lấy về, sao tôi có thể đi?"

Dụ Viên nhìn nóc xe: "A, vậy nếu như tôi không lấy truyện về, có phải chị sẽ không đi?" Đột nhiên nàng vui vẻ, nói thêm: "Vậy tôi sẽ không lấy về đâu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.