Trêu Đùa Khốn Thú

Chương 26: Lệnh cho cô về nhà nhanh lên



Bản thân Đường Tâm Duyệt cũng không muốn hình tượng bạch phú mỹ gì, Dụ Viên lại tâm tâm niệm niệm giữ gìn cho nàng.

Nàng không biết nên trả lời làm sao, cầm điện thoại trầm mặc thật lâu: "Cô có phải đồ ngốc không?"

Ở trong mắt Đường tiểu thư, người nào cũng ngốc. Dụ Viên cũng không kháng nghị, ủy khuất nói: "A, không phải chị nói tôi tàn phá đóa hoa tương lai của tổ quốc sao? Cho nên tôi vốn là đồ ngốc đó."

Đường Tâm Duyệt còn nhớ có một lần nói như vậy Dụ Viên liền tức giận, lần này lại khác, còn hi ha đùa giỡn.

"Tôi phải đi dạy rồi!" Dụ Viên nói, "Tạm biệt!" Nói xong thì cúp điện thoại.

Lúc này Đường Tâm Duyệt đang đứng cạnh cửa sổ nhìn tòa lầu đối diện, khí trời tốt, ngày đông có ánh mặt trời ấm áp, khu vực bên này đều là những tòa cao lầu hơn 10 tầng, có vẻ hơi quạnh quẽ.

"Trông chị như rất thích đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới." Phong Tả Tả đi đến.

Buổi trưa lúc Đường Tâm Duyệt ra ngoài có nói với Phong Tả Tả là đi ăn cơm cùng Đường Tâm Thừa, chỉ là Đường Tâm Thừa không tự mình đưa Đường Tâm Duyệt về, điều này làm cho Phong Tả Tả có chút bất ngờ.

"Trưa nay chị ra ngoài làm việc à?"

Đường Tâm Duyệt gật đầu: "Ừ, có chút việc."

"Sao không để Đường Tâm Thừa đưa chị về?" Phong Tả Tả hỏi.

Đường Tâm Duyệt chỉ nhìn nàng một cái: "Cô thương nhớ anh tôi như vậy làm gì?"

"Muốn biết cô em gái trong mắt chàng hoa hoa công tử đó có bao nhiêu quan trọng nha." Phong Tả Tả đùa giỡn, "Hiếm có anh em nào hòa hợp như thế mà!"

"Ở trong mắt anh tôi chắc chắn tôi quan trọng hơn những người phụ nữ khác." Đường Tâm Duyệt trả lời, "Chí ít tôi cho là thế."

Hai huynh muội Đường thị, tướng mạo xinh đẹp tình cảm tốt, người trong giới đều biết. Tuy người mắc chứng hoang tưởng bị hại cảm thấy cả thế giới đều muốn hại trẫm như Đường Tâm Duyệt, chỉ cần Đường Tâm Thừa đến trước mặt nàng nói mấy câu, chuyện gì nàng cũng có thể đáp ứng.

"Vậy anh ta ở trong mắt chị thì? Ví dụ như... so với tiểu trù nương của chị, ai quan trọng hơn?" Phong Tả Tả lại hỏi.

Cái này giống như vợ và mẹ cùng rơi xuống nước, là một vấn đề khó có thể lựa chọn.

Căn bản Đường Tâm Thừa và Dụ Viên không có quan hệ gì với nhau, sợi dây giữa hai người chính là Đường Tâm Duyệt.

Nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Tả Tả: "Tại sao phải so sánh hai người họ?"

"Ồ..." Phong Tả Tả tỉnh ngộ, "Thì ra ở trong lòng chị tiểu trù nương quan trọng như anh trai nha! Khó lường!"

Đường Tâm Duyệt hừ mũi khinh thường, nhưng mà cũng không phản đối.

Dù sao, không có tiểu trù nương mình có thể chết đói hay không cũng là một vấn đề.

Nàng cảm thấy Phong Tả Tả quá biết chất vấn, trực tiếp đẩy nàng xuống hố*, người xấu! Nhất định là người xấu! Một chút cũng không có thiện lương như Dụ Viên!

*Còn có nghĩa là 'hãm hại'

Không biết nếu như Đường Tâm Thừa hay tin, chưa được hai tháng ở trong lòng Đường Tâm Duyệt địa vị của Dụ Viên đã thăng thẳng lên ngang hàng với hắn, sẽ có tâm trạng gì.

Đường Tâm Duyệt ôm cánh tay đi về vị trí của mình, Phong Tả Tả ở phía sau vẫn tiếp tục đùa hỏi: "Này, đừng đi a! Chị có cảm thấy Dụ Viên-chan siêu giống tiểu trù nương của chị không a!"

"Cô đã nói mấy lần rồi." Đường Tâm Duyệt ôn hòa mở miệng, "Thế nào, cô muốn f_ck fan à!"

Phong Tả Tả trực tiếp sợ run cả người, lời thô tục như thế chui ra từ trong miệng Đường tiểu thư thật là khó mà tin tưởng.

"Tôi giỡn thôi a!" Nàng ở sau lưng giải thích, "Fan của tôi đều biết nhân phẩm của tôi thế nào."

"Tôi cũng không phải fan cô." Đường Tâm Duyệt rét căm căm nói một câu làm Phong Tả Tả nghẹn lời.

Cũng may Phong Tả Tả chỉ nói đùa, bằng không Đường Tâm Duyệt thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ. Nha đầu ngốc thiên chân vô tà Dụ Viên yêu Phong Tả Tả tới sâu đậm, hận không thể mỗi ngày đều liếm ảnh chụp của nữ thần ba trăm lần.

Nàng trở về vị trí của mình lấy điện thoại di động ra, một phút trước khi vào lớp Dụ Viên đăng một weibo.

Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: T tiểu thư vậy mà lại đến trường tặng đồ ăn cho tôi, kích động quá! Làm sao bây giờ, tôi cảm thấy trên con đường biến mập không thể quay trở lại nữa rồi!

—— Dụ Viên-chan mỗi ngày ném thức ăn chó!

—— Thức ăn chó này tôi ăn, T tiểu thư thật dịu dàng a, còn có thể tặng đồ ăn cho cậu.

—— Mấy người tìm bạn gái ở chỗ nào vậy, tìm một người cho tôi có được không!

—— Cảm thấy cả thế giới đều đang ném thức ăn chó, mà chó độc thân như tôi chỉ có phần ăn.

...

Đường Tâm Duyệt thầm khinh bỉ một phen, nếu không phải vì không thể để lộ thân phận Mặt trời lặn, nàng chắc chắn muốn để lại một câu: Cô vốn đã béo rồi, có phải tại tôi tặng đồ ăn cho đâu!

Còn mấy cái bình luận ném thức ăn chó này nữa, nói gì vậy? Tặng chút đồ ăn vặt thì đã ném thức ăn chó rồi? Nếu không phải Đường tiểu thư bỏ nhà đi, đừng nói là đồ ăn vặt, muốn mua gì thì mua nấy, muốn một cái hồ cá cũng có thể nhận thầu cho!

Trong lòng lại đột nhiên có chút xíu vui vẻ, ngày nào Dụ Viên cũng tú* T tiểu thư, có phải việc này nghĩa là một ngày nào đó nàng sẽ biết được Dụ Viên rồi cũng sẽ không bị Phong Tả Tả dụ dỗ đi?

*Chỉ hành động khoe khoang, như 'tú ân ái'

Đường Tâm Duyệt cảm thấy sau khi bỏ nhà đi, ngày nào bản thân cũng như có bệnh, không biết là bệnh gì, chắc là bệnh hoang tưởng.

Phong Tả Tả lại vừa lướt weibo vừa cảm thán: "Ai ui ôi, chị coi fan tôi nè, ngày nào cũng tú bạn gái, T tiểu thư, cái gì T a? T trong TP à? Rất hiếm thấy a."

*TP = công & thụ

Đường Tâm Duyệt thật muốn cầm cái ly trên bàn đập lên đầu Phong Tả Tả, TP cái đầu cô, người ta là Đường!

Phong Tả Tả không biết, cho nên cười hỏi Đường Tâm Duyệt: "Chị nói xem T tiểu thư là người như thế nào?"

Đường Tâm Duyệt tức giận nói: "Fan của cô hỏi tôi cái gì?"

"Hiện tại cũng là fan của chị a! Chị cũng vì người ta mà đăng hai trang rồi!" Phong Tả Tả ngậm kẹo que, "Cô Dụ Viên-chan này rất đáng yêu a, thật muốn ăn đồ do cô ấy nấu, ài đúng rồi, tôi xem địa chỉ của cô ấy, hình như là người ở đây a!"

Đường Tâm Duyệt liền sửng sốt: "Cô muốn làm gì?"

"Có làm cái gì đâu, lúc nào đó mở hội ký tặng ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ đến. Tôi muốn xem xem cô ấy là cô nương thế nào!" Phong Tả Tả tính toán.

Đại thần tôn kính trong giới truyện tranh Phong Tả Tả từng mở không ít hội ký tặng, là khách quen của các sự kiện manga anime, làm việc ở đây cũng chỉ vì quan hệ tốt với bà chủ, đến để thu hút fan cho trò chơi thuận tiện tìm kiếm chút tư liệu sống.

Đường Tâm Duyệt liếc nàng: "Tin tôi đập cho một trận không?"

Phong Tả Tả đá lông nheo với nàng: "Sao chị nghiêm túc thế a? Không biết đùa gì hết!"

Đường Tâm Duyệt thật đúng là một người không biết đùa, nhất là khi có liên quan đến Dụ Viên.

Bởi vì buổi trưa được Đường Tâm Duyệt cho ăn, tan tầm Dụ Viên lại đi mua một bàn đồ ăn, rất có xu thế lấy cơm nước vỗ béo Đường Tâm Duyệt.

Việc này có khả năng không được tốt lắm, nhưng dù sao Đường tiểu thư cũng xinh đẹp như hoa, nếu như mập ra, thì nhất định cũng là một mập mạp đẹp như hoa.

Lúc mùi thơm tràn ngập trong căn bếp, Hành Cuốn đã đúng giờ ngồi xổm trước cửa bếp chảy nước bọt.

Đường Tâm Duyệt ở trong nhà mình, mở điện thoại lấy máy tính xách tay, bất cẩn tiếp tục nhận điện thoại của Đường Thiên Lộc.

"Tâm Duyệt, ngày mai về nhà!"

"Tại sao?" Đường Tâm Duyệt hỏi ngược lại, "Ba bảo con đi thì đi, bảo về thì về à?"

"Đây là thái độ nói chuyện với ba mình sao?" Trong tiếng nói của Đường Thiên Lộc mang theo chút tức giận.

Đường Tâm Duyệt trầm mặc chốc lát: "Không về thì sao?"

"Con nói xem?" Đường Thiên Lộc không có trả lời trực tiếp, "Bây giờ không ép con kết hôn, bảo con về nhà chăm lo quản lý tập đoàn, có vấn đề gì?"

Như vậy trông khá quang vinh tỏa sáng. Dù chỉ mới trải qua hai tháng sống cuộc sống bình thường, nhưng hình như Đường Tâm Duyệt đã mất đi hứng thú với lưng quấn bạc triệu.

Bạn xem, nha đầu ngốc Dụ Viên kia kiếm mấy nghìn đồng tiền lương lại có thể sống tiêu sái lại vui vẻ như thế, chênh lệch giữa mấy nghìn đồng và mấy nghìn vạn lớn bao nhiêu?

Huống chi, nàng thích vẽ, đi về, chuyện lớn chuyện nhỏ, đừng nói là vẽ cơ hội chạm đến bàn vẽ sợ là cũng không có.

Đường Tâm Duyệt chỉ đáp: "Không muốn về."

"Hiện tại con đang ở tiểu khu Ninh Hưng thành tây phải không?" Đường Thiên Lộc hỏi, "Con không biết nấu cơm, cũng không ra ngoài ăn cơm, quan hệ với hàng xóm không tệ đúng không? Là giáo viên tiểu học?"

Nhất thời Đường Tâm Duyệt run rẩy cả người, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng đột nhiên giảm mạnh!

"Ba muốn làm gì?" Đường Tâm Duyệt đứng bật dậy, giận dữ hỏi.

"Cái gì cũng không làm, chỉ gọi con về nhà!" Đường Thiên Lộc nói, "Cho con nửa tháng suy nghĩ, nghĩ xong rồi gọi điện cho ba." Nói xong liền cúp điện thoại.

Ở nhà bên kia dường như Hành Cuốn cảm nhận được chủ nhân, bước cái chân dài nhỏ lệt xệt lệt xệt chạy về, ngồi xổm dụi dụi đầu vào chân Đường Tâm Duyệt.

Đường Tâm Duyệt cúi người, nhíu mày vuốt đầu Hành Cuốn: "Hành Cuốn, chị không muốn về nhà, làm sao bây giờ? Em muốn về chứ?"

Hành Cuốn rụt đầu cúi thấp nức nở một tiếng: Dù bổn bảo bảo luôn ghét bỏ chị, nhưng bổn bảo bảo vẫn yêu chị, chị đi đâu bảo bảo đi đó! Nhưng tiểu tỷ tỷ biết nấu cơm nhà bên cạnh phải làm sao bây giờ?

Đường Tâm Duyệt thấp giọng thở dài, vì không để nàng đi Dụ Viên cũng đã đem truyện tranh cho nàng rồi: "Làm sao bây giờ? Chị cũng không nỡ bỏ tiểu trù nương a!"

Một người một chó cứ như thế bi thương mà nhìn nhau, cảm giác như thiên hạ chợt tĩnh lặng.

Chốc lát sau Dụ Viên đi qua gọi ăn cơm, một người một chó mới tỉnh lại, đi theo mùi thơm.

"Đường tiểu thư, gần đây có truyện tranh mới ra."

"Ừm."

"Không biết lúc nào Mặt trời lặn mới vẽ xong tiểu trù nương, tôi muốn mua."

"Ừm."

"Chị có thể kiếm được truyện có chữ ký của Phong Tả Tả, vậy có thể kiếm giúp tôi truyện có chữ ký của Mặt trời lặn không?" Dụ Viên sùng bái nhìn Đường Tâm Duyệt.

Đường Tâm Duyệt buông đũa: "Không phải quan hệ của cô với Mặt trời lặn không tệ sao, tự đi xin a!"

"Tôi ngại mà." Dụ Viên bĩu môi trả lời, "Cho nên mới hỏi chị."

Đường Tâm Duyệt tạm thời ném việc có về nhà hay không ra sau đầu: "Được a, đặc biệt ký cũng được."

"Thật á!" Dụ Viên vui vẻ đến chỉ kém nhảy tới hôn nàng một cái, "Sao chị quen nhiều họa sĩ như vậy a!"

"Công ty tôi đang làm có hợp tác với các họa sĩ." Đường Tâm Duyệt bịa đặt thành văn, "Muốn gì cũng được."

"Muốn ký tên lẫn chụp hình được hay không!" Dụ Viên liền có can đảm.

Đường Tâm Duyệt vừa nghe, cái này thì không được! Thật sự kiếm cho cổ, chẳng phải mình bị lộ rồi sao!

"Không được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.