Dù Dụ Viên cảm thấy phương pháp của Phong Tả Tả giản đơn thô bạo trực tiếp, nhưng có hơi không tin tưởng, bởi vì nàng nói đúng toàn bộ đặc điểm của Đường Tâm Duyệt.
Thì ra đây là ngạo kiều, bởi vì Dụ Viên nhìn Đường Tâm Duyệt không giống như nhìn truyện tranh, tác giả sẽ thể hiện tất cả nội tâm của nhân vật ra ngoài, còn nàng thì không nhìn được nội tâm của Đường Tâm Duyệt, cho nên không cảm nhận được rõ ràng sự ngạo kiều của nàng.
Tổng hợp lại những bộ phim hoạt hình nàng xem bao năm qua, có lẽ... quả thật nên lưu manh một chút...
Dụ Viên tưởng tượng đến hình ảnh đó, a, đẹp quá, nàng cũng rất chờ mong nữa!
Phong Tả Tả thầm nghĩ, mặc kệ Đường Tâm Duyệt giấu giếm Dụ Viên như thế nào đi nữa, đó là fan của nàng, địa vị của nữ thần há có thể dễ dàng lay động?
Sinh nhật của Đường Tâm Duyệt không có mời Phong Tả Tả, nàng thậm chí còn không biết ngày mấy.
"Đường Tâm Duyệt chị như vậy là không được nha, đừng có nói là sinh nhật chị chỉ mời mỗi một mình tiểu trù nương?" Phong Tả Tả mang theo phẫn nộ lẫn nhiều chuyện đi hỏi, "Chẳng lẽ muốn trải qua bữa tiệc sinh nhật chỉ có hai người?"
Đường Tâm Duyệt lạnh lùng hừ một tiếng: "Sinh nhật tôi, người không quan trọng né ra."
"Tôi cũng là người không quan trọng?" Phong Tả Tả ủy khuất.
Đường Tâm Duyệt nhún vai: "Chờ cô biến thành chị dâu tôi đi rồi nói tiếp."
Phong Tả Tả tổn thương, dù không phải là chị dâu, nàng vẫn là một máy bay yểm trợ có tâm a! Có người đối đãi với máy bay yểm trợ của mình như vậy hả?
"Này, quà cũng không muốn luôn hả?"
"Tôi lại chẳng thiếu gì." Đường Tâm Duyệt nhún vai, "Bảo anh hai tặng nhiều hơn một phần là được."
Từ trước đến nay Đường Tâm Duyệt đều rất lạnh nhạt với ngày sinh của mình, nếu không phải hiện tại có một Dụ Viên.
Sau đó Dụ Viên không có hỏi sinh nhật phải tặng cái gì nữa, Đường Tâm Duyệt càng không biết được nàng đang ủ một âm mưu.
Đây là một buổi sáng trời trong nắng ấm, Đường Tâm Duyệt thức dậy như bình thường, sau đó mở điện thoại xem giờ, nhìn thấy Dụ Viên nhắn tin đến: Sinh nhật vui vẻ!
Nhận được lời chúc tâm trạng của Đường Tâm Duyệt vô cùng vui vẻ, dù năm nào nàng cũng có thể nhận được lời chúc, thế nhưng ý nghĩa không giống.
Từ sớm Đường Tâm Thừa đã mua quà đắt tiền cho em gái, Đường Tâm Duyệt không từ chối, đây cũng là thời cơ tốt để hãm hại Đường Tâm Thừa.
"Sinh nhật em định sắp xếp thế nào?" Đường Tâm Thừa đứng ở cửa phòng Đường Tâm Duyệt, "Có muốn anh trai sắp xếp giúp em không? Chắc chắn thanh thế phô trương, phi thường náo nhiệt!"
"Em là loại người thích náo nhiệt sao?" Đường Tâm Duyệt duỗi người, "Hôm nay xin nghỉ không đi làm."
"Nhưng mà nên vậy!" Đường Tâm Thừa nói như muốn tranh công.
"Em không cần party sinh nhật gì gì." Đường Tâm Duyệt thờ ơ trả lời, "Anh cũng đừng sắp xếp, cứ như vậy là tốt rồi."
Đường Tâm Thừa cảm thấy, nguyên nhân Đường Tâm Duyệt vẫn còn độc thân cho đến nay là bởi vì tính tình nàng quá lạnh nhạt.
"Một năm có một lần à." Đường Tâm Thừa có chút tiếc nuối nói, "Thật sự không cần hả? Dù thế nào đi nữa, gọi vài người bạn tới tụ hội cũng tốt, ví dụ như Tả Tả."
Đường Tâm Duyệt quăng tới một ánh mắt khinh bỉ: "Bản thân muốn hẹn Tả Tả thì đi mà hẹn, đừng vịn vào sinh nhật em!"
Đường Tâm Thừa thở dài, mặt nóng áp mông lạnh.
Phong Tả Tả thì thông minh hơn nhiều, biết rõ người ta chỉ muốn hẹn tiểu trù nương, cho nên sẽ không tới thêm náo nhiệt, tặng quà là được rồi.
Đối với việc này Đường Tâm Duyệt bày tỏ thỏa mãn.
Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Biểu hiện ngày hôm nay của Phong Tả Tả tôi cho 99 điểm.
Phong Tả Tả: Còn phải xem biểu hiện ngày hôm nay của chị có thể khiến tôi chấm bao nhiêu điểm a! Đừng uổng phí nỗ lực của tôi!
—— Cảm giác như sắp có chuyện lớn rồi.
—— Mỗi lần Mặt trời lặn và Tả Tả cùng đăng weibo, thì cảm thấy như chiến tranh thế giới lần thứ ba sắp nổ ra.
—— Chui trong góc ăn dưa hấu hóng biến.
—— Đáng tiếc Tả Tả và Mặt trời lặn không phải là couple, quá khổ sở!
...
Ngày hôm nay Dụ Viên xin nghỉ, nói là có chuyện rất quan trọng, đây là chuyện đối với cô giáo Dụ sinh bệnh cũng phải mang bệnh đến dạy học mà nói là rất hiếm có, các giáo viên trong phòng làm việc cũng cảm thấy đã xảy ra chuyện lớn gì.
Nàng khẩn trương, lòng bàn tay đều là mồ hôi, đánh trứng cũng hỏng mấy lần, thậm chí ngay cả việc đơn giản như tách lòng trắng và lòng đỏ nàng cũng lỡ tay một lần.
Sinh nhật của Đường tiểu thư a, đầy trong đầu nàng đều là lời Phong Tả Tả nói, sống chết hôn cô ấy!
Hôn bên trái tốt hay là hôn bên phải tốt? Da của Đường tiểu thư mịn như vậy, nhất định là thơm ngát!
Mùi bánh ngọt tỏa ra khắp nơi, Dụ Viên vội vội vàng vàng tắt đi, sau đó nhắn một tin cho Đường Tâm Duyệt: "Chừng nào Đường tiểu thư đến?"
"5 giờ tối, tôi sẽ đến đón cô." Đường Tâm Duyệt trả lời.
Nàng còn đang ở trong nhà, buổi trưa muốn ra ngoài làm tóc sau đó mang tâm trạng tốt đi ăn sinh nhật mình, Đường Tâm Thừa không định làm gì, hắn nghĩ dù sao em gái cũng có hẹn, không có tìm mình.
Mà Đường Tâm Thừa còn chưa bước ra khỏi cửa, đột nhiên Đường Thiên Lộc trở về nhà.
"Tâm Duyệt đâu?" Ông hỏi.
Đường Tâm Thừa giật mình: "Ở trên lầu."
"Hôm nay sinh nhật nó, buổi tối ba đã đặt tiệc rồi, bảo nó đừng đến trễ." Đường Thiên Lộc lấy một chiếc hộp nhỏ ra, "Đem cho em đi."
"Sao ba không tự mình đi đưa?" Đường Tâm Thừa thầm kêu không ổn, buổi hẹn hò của Tâm Duyệt phải bỏ lỡ rồi!
Đường Thiên Lộc trầm mặc một hồi: "Con đem đi, giờ nó còn hận ba."
Nói là nói đến chuyện đám cưới, còn có chuyện ép buộc Đường Tâm Duyệt trả phòng ở tiểu khu Ninh Hưng.
Hiển nhiên Đường Thiên Lộc có cách nghĩ của riêng mình, dù sao tốt xấu gì Đường Tâm Duyệt cũng là con của ông, dù quan hệ cha con không hòa thuận, có một số việc vẫn không cách nào xóa bỏ.
Ông nghĩ, tốt xấu gì cũng sinh nhật con, cũng là một cơ hội xoa dịu mối quan hệ.
Mà khi Đường Tâm Thừa đem quà của Đường Thiên Lộc lên lầu đồng thời nhắn nhủ lời của ông thì sắc mặt Đường Tâm Duyệt chợt đen: "Đặt cơm rồi?"
"Ừm."
"Vậy chẳng phải tối nay em không thể tự do hoạt động sao?"
"Có lẽ vậy..."
"Không đi!" Đường Tâm Duyệt căm giận nói, nàng thật vất vả mới hẹn được Dụ Viên a, Dụ Viên chắc chắn sẽ mặc một chiếc váy xinh xinh cầm cái bánh sinh nhật tự tay làm, mà nàng vậy mà lại phải đi ăn cơm với một đám người không có giao hảo?
"Không đi thì ba sẽ bị mất mặt." Đường Tâm Thừa nhún vai, "Đâu phải em không biết, chẳng lẽ thật vất vả trở về rồi lại phải ầm ĩ một trận? Hay là em hồi lại đi?"
"Không muốn." Đường Tâm Duyệt bộc phát, "Chuyện gì ba cũng định đoạt, ngay cả sinh nhật em cũng định đoạt!"
"Nè, quà sinh nhật." Đường Tâm Thừa đem chiếc hộp giao cho Đường Tâm Duyệt.
Đường Tâm Duyệt ngồi ở bàn trang điểm, buồn bực nhận chiếc hộp: "Dù sao em cũng không muốn đi, em đã hẹn trước rồi!" Dứt lời, mở hộp ra.
Mặc dù gia đình Đường Tâm Duyệt có tiền, nhưng dù sao quyền kinh tế của Đường gia cũng nằm trong tay Đường Thiên Lộc, tài chính của anh em hai người đầy đủ, một ngày trong tài khoản không còn tiền là có tiền chuyển đến, nhưng đó đều là nằm dưới mí mắt của Đường Thiên Lộc. Phí ăn mặc của Đường Tâm Duyệt tuy mắc tiền, nhưng mà những vật phẩm quá đắt đỏ nàng vẫn phải cân nhắc xem Đường Thiên Lộc có rầy rà không.
Rất lâu rồi Đường Tâm Duyệt nhìn trúng một sợi dây chuyền, được các nhà thiết kế đề cử khi Yeliya tuyên bố sẽ phát hành vào mùa xuân, là thương hiệu thiết kế trang sức hàng đầu thế giới, đặt làm một sợi giá cũng trên trời.
Đường Tâm Duyệt không biết từ lúc nào Đường Thiên Lộc biết nàng nhìn trúng sợi dây chuyền này, có lẽ bởi vì nàng phản nghịch quá lâu khiến baba phải chịu thua, dùng cách này để sửa chữa tình cảm cha con, nói chung sợi dây chuyền này làm nàng rất thỏa mãn.
Nàng vĩnh viễn cũng không thừa nhận, bản thân vẻ ngoài giả bộ cao lãnh lại dễ dàng mềm lòng như vậy.
"Làm sao ba biết em nhìn trúng sợi dây này rất lâu rồi?" Đường Tâm Duyệt hỏi Đường Tâm Thừa.
Thật ra Đường Tâm Duyệt nhìn trúng cái gì Đường Tâm Thừa cũng không biết được.
Hắn nhún vai bày tỏ chẳng biết: "Anh cũng không biết!"
Có lẽ do một ngày nào đó ánh mắt của nàng dừng lại trên sợi dây này một hồi ngắn ngủi, hoặc có lẽ ánh mắt của hai cha con giống nhau, Đường Thiên Lộc vốn không biết Đường Tâm Duyệt thích nó, nhưng tất cả đều làm nàng bất ngờ.
"Ba thật sự muốn xin lỗi em." Đường Tâm Thừa thở dài, "Chuyện ngay cả anh cũng không biết mà ba cũng biết rồi, dù lúc trước có nhiều điều không phải, nhưng dù sao cũng là ba em."
Đường Tâm Duyệt cúi đầu suy nghĩ một chút: "Đi vậy, tối nay em sẽ đi một lát."
Nói xong nàng liền gửi tin nhắn cho Dụ Viên: Tối có chút việc, 5 giờ không đến được, ở nhà chờ tôi.
Dụ Viên: Tôi biết Đường tiểu thư bận rộn nhiều việc mà, tôi sẽ chờ chị!
Đường Tâm Duyệt: Chưa thấy được tôi không được ngủ, tôi nhất định sẽ đến.
Dụ Viên có chút mất mát, nhưng Đường tiểu thư đã nói như vậy rồi, nàng cũng chưa từng thất hứa. Dụ Viên nghĩ, nhất định có rất nhiều cao phú soái bạch phú mỹ muốn hẹn Đường Tâm Duyệt, mà mình chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn.
Đột nhiên nàng có hơi lo, dù Phong Tả Tả nói, T tiểu thư rất giống Mặt trời lặn, cho nên có thể dùng thủ đoạn giống nhau, nhưng mà nàng vẫn là một cô gái yếu đuối, nội tâm nhút nhát nha!
Lỡ như, ban ngày Đường Tâm Duyệt hẹn người trong lòng mình thì sao!
Nàng ngồi xổm trước cái bánh sinh nhật xinh xắn cao tám tấc nàng vừa làm xong, nâng má lẩm bẩm: "Dụ Viên mày không thể nhát, nói hôn là hôn! Vạn nhất Đường tiểu thư không thích mày, thì mày lời, vạn nhất Đường tiểu thư thích mày, thì mày cực kỳ lời rồi! Chuyện chỉ lời không lỗ này, nghìn vạn lần không thể nhát!"
Cho tới khi nàng đợi đến bầu trời cũng tối đen.
Đường Tâm Duyệt nghĩ cách sớm thoát khỏi bữa tiệc, nhưng chuyện ăn cơm này sao có thể hai ba phút là kết thúc? Huống chi khách mời ai nấy đều có chuẩn bị quà cáp, ngày hôm nay nàng là người được chúc phúc.
Sinh nhật của tiểu thư Đường gia, còn do Đường Thiên Lộc tổ chức, sức phô trương lớn đến có thể hấp dẫn không ít ký giả.
Người ngoài nghĩ, Đường Thiên Lộc thật sự quá cưng chiều cô con gái, lời đồn đãi hai cha con bất hòa lúc trước nhất định là có người bịa đặt!
Dụ Viên chờ đến lo lắng, nhưng trước sau vẫn tin tưởng Đường Tâm Duyệt sẽ đến, dù bây giờ đã là 10 giờ tối.
11 giờ. Vẫn chưa đến, nàng có chút dao động.
Nếu như qua 12 giờ, vậy sinh nhật còn ý nghĩa gì nữa?
Mãi đến khi nàng mơ mơ hồ hồ buồn ngủ, đột nhiên nhận được điện thoại, giọng nói của Đường Tâm Duyệt như trút được gánh nặng: "Cũng may chưa qua 12 giờ, tôi đến rồi, nhanh xuống đây!"
Nhất khắc đó nàng nhảy dựng dậy từ trên giường! Vừa mở cửa ra, Hành Cuốn bay tới người nàng: Tiểu tỷ tỷ, bổn mỹ cẩu tử tới đón chị nè, nhanh xuống dưới hôn chết chủ nhân đi, chị ấy phải đột phá tầng tầng trở ngại mới chạy được tới đây đó!
===
Đăng sớm một chút.
Những ngày sắp tới sẽ (cố) duy trì mỗi ngày 1 chương, dạo này mình bớt hứng thú với bhtt nên dở dở ương ương lắm, bộ này cũng làm từ 5 tháng trước rồi giờ mới đăng _(:3」 ∠)_