Hoàng Thượng Đại Đường mở cuộc thi văn yến, phàm là triều thần có chức quan trên thất phẩm, trong nhà có khuê nữ tài đức, lại xinh đẹp như hoa, đều có thể ứng cử để tuyển ra bốn mươi hai người vào cung dự tuyển một tháng.
Nha hoàn theo hầu thường là từ một đến hai người, sẽ có một nhóm tiểu công công chuyên phụ trách về ăn uống và cuộc sống hàng ngày của các vị thiên kim, cứ cách ba ngày sẽ mở một yến tiệc họp mặt, ngoại trừ thi văn, còn có các chủ đề cầm kỳ thi họa khác,đến lúc đó mỗi thiên kim danh môn đều có thể phát huy hết tài nghệ của mình, để cho quan văn và Tam vương gia bình luận thưởng thức.
Bốn mươi hai thiên kim trúng cử này, đều vào ở trong Dịch Đình Cung, ai ai cũng tranh thủ dùng bạc nịnh bợ vị công công an bài phòng ốc, hi vọng có thể ở chỗ có phong thủy tốt, vị trí gần chổ ở của Tam vương gia nhất.
Trong lòng mỗi vị thiên kim đều biết, Tam vương gia này anh tuấn phi phàm, tuổi trẻ khỏe mạnh, điều quan trong nhất chính là hắn còn chưa có thú phi nạp thiếp gì, tuy rằng hắn nổi tiếng phong lưu đào hoa khắp kinh thành, nhưng mỗi người ai cũng tin tưởng mình sẽ được vương gia yêu nhất, huống hồ danh hiệu vương phi cao quý vô cùng, cho dù sau này Tam vương gia nạp bao nhiêu thiếp, chỉ cần bản thân có thể an vị trên ghế vương phi là được, còn việc khác, không cần phải so đo.( Ôi mấy chị này mơ tưởng quá =____=” )
“Tiểu thư, ta nghe nói thiên kim của Hứa đại nhân với Nghiêm đại nhân dùng bạc nịnh bợ công công để được gian phòng tốt hơn, sao chúng ta không làm vậy?” Tiểu Ngân khẩn trương chạy đến.
“Chuyện này không quan trọng, cho dù không đưa bạc, thì công công cũng phải an bài phòng vị trí ta muốn mà thôi. ” Liễu Ngâm Nguyệt chậm rãi mở miệng.
“Dễ thôi, lúc nãy đi tới đây, ta phát hiện phía tây Dịch Đình cung gần với cánh rừng nhất, tức là một nơi khá xa, cũng ít có ai lui tới. .”
“Vậy thì sao?”
“Tất cả các thiên kim đều dùng bạc để nịnh bợ công công, chỉ có mình chúng ta là không, vì vậy căn phòng xa xôi kia tự nhiên sẽ thuộc về chúng ta.”
Tiểu Nhân bừng tỉnh đại ngộ.”Chỉ cần ở chỗ này, sẽ khó gặp Tam vương gia, tiểu thư cũng có thể thanh tĩnh, an nhàn mà tu thân dưỡng tánh một tháng trong cung.”
Liễu Ngâm Nguyệt mỉm cười gật đầu.”Vị trí vương phi kia cứ để cho nữ nhân khác đi tranh, ta chỉ cần thừa dịp này vui vẻ ở trong cung một tháng, bằng không sau này sẽ không còn cơ hội.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Mà hoàng cung này cũng thật lớn, đây là lần đầu tiên Tiểu Nhân tiến cung nha! Các nha hoàn khác đều hâm mộ ta có thể nhìn thấy hoàng cung tráng lệ, chỉ mới một cái Dịch Đình Cung đã khiến Tiểu Nhân hoa mắt chóng mặt.”
Chủ tớ hai người tiến cung mang theo tâm tình thưởng ngoạn, tự nhiên sẽ không giống những thiên kim quan lại khác nơm nớp lo sợ. Mà cũng đúng như tính toán của Liễu Ngâm Nguyệt, công công kia thật sự an bài cho hai người ở sương phòng phía tây, chủ tớ hai người rất mừng vui đi vào .
“Tiểu thư, ngài xem! Trước phòng nở đầy hoa quế, rất thơm nha.”
Liễu Ngâm Nguyệt đưa tay hái một đóa hoa quế nhỏ, đưa tới mũi khẽ ngửi.
“Thơm quá.” Mùi hương này thật giống với mùi hoa quế trong phòng Tam vương gia hôm đó ở Túy Hoa Lâu.
“Vậy thì để Tiểu Nhân hái vài đóa đem vào phòng cắm.”
“Ừ.” Nàng gật đầu.
Mỗi một sương phòng đều có tên, thường là theo loại hoa trước phòng, có cúc, lan, hoa sen, súng,…hơn mười loại hoa, mà trước phòng các nàng trồng toàn hoa quế, dĩ nhiên gọi là Quế sương phòng.
Chủ tớ hai người vừa định bước vào trong phòng, chợt nghe sương phòng kế bên truyền đến giọng nói nho nhỏ, Liễu Ngâm Nguyệt cẩn thận nghe kỹ, giọng nói kia mềm mại thanh nhã, có chút quen tai, nàng liền tò mò đi tới bên đó xem .
“Ai?”
Nghe tiếng bước chân, chủ nhân của gian phòng đó quay đầu nhìn lại nàng, Liễu Ngâm Nguyệt liền thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc.
Là Tô Thiến Nhân!
Hai mắt Liễu Ngâm Nguyệt sáng lên, không ngờ trong cung lại gặp người quen, nhất thời vui vẻ định kêu tên nàng, nhưng Tô Thiến Nhân đã mở miệng trước : “Xin hỏi cô nương, tới đây có chuyện quan trọng gì không?”
Vốn là nàng định nói, nhưng mà nghe câu hỏi của Tô Thiến Nhân xong, nàng liền ngậm miệng lại, nhớ tới lần gặp mặt trước nàng đang cải nam trang, mà giờ phút này đã khôi phục thân phận nữ nhân, dĩ nhiên Tô Thiến Nhân sẽ không nhận ra .
Nàng vội vàng sửa lời: “Ta là Liễu Ngâm Nguyệt ở Quế Sương phòng bên cạnh, đây là nha hoàn Tiểu Nhân, phòng của ta và cô nương đối diện nhau, nghĩ tới sau này sẽ gặp nhau thường xuyên, cho nên định làm quen, nếu quấy rầy, xin cô nương thứ lỗi.”
“Không dám! Ta là Tô Thiến Nhân, đây là nha hoàn Xảo Nhân của ta, bởi vì vội xem phòng mà quên hai vị, Thiến Nhân thật áy náy .”
Tô Thiến Nhân âm thầm đánh giá nữ tử quốc sắc thiên hương trước mặt; tuy rằng mộc mạc, lại không cố ý ăn diện, nhưng có một cổ linh khí kiều mị không nói nên lời, hơn nữa đôi mắt to tròn thông minh, giống như là hai chấm nhỏ trên bầu trời . Chỉ mới gặp lần đầu, nhưng nàng lại cảm thấy có chút quen mặt.
“Chúng ta. . . . . . Có phải đã từng gặp nhau?”
“Có sao? Sao ta không có nhớ.”
“Không biết tại sao, ta đối với ngươi có cảm giác rất quen thuộc.” Nàng đoan trang cẩn thận nhìn Liễu Ngâm Nguyệt.
“Xem ra chúng ta vừa gặp mà như đã quen cũng rất có duyên phận, ta cũng có loại cảm giác quen thuộc đối với Thiến Nhân cô nương, lần đầu gặp nhau, nếu có cảm giác quen thuộc như đã từng quen biết, nghe người ta nói có lẽ kiếp trước là người nhà hoặc bằng hữu thân thiết,…..” Nàng tùy ý nói bừa, mong sao có thể làm cho Tô Thiến Nhân hết nghi ngờ.
“Thì ra là vậy . . . . .” Tô Thiến Nhân có chút tin tưởng.
Liễu Ngâm Nguyệt kêu Tiểu Nhân chuẩn bị chút trà nước điểm tâm, rồi mời Tô Thiến Nhân qua phòng nàng chơi. Hai giai nhân xinh đẹp hợp ý, cứ như vậy mà tán gẫu vui đùa.
“Nếu chúng ta hợp ý như vậy, hay kết làm tỷ muội đi?” Liễu Ngâm Nguyệt đề nghị .
“Tốt quá, đây thật là vinh hạnh của Thiến Nhân .”
“Ta năm nay mười tám, còn Thiên Nhân cô nương thì sao?”
“Ta chỉ mới đến tuổi cập kê.”
“Vậy là mười lăm rồi, sau này ngươi kêu ta Ngâm Nguyệt tỷ tỷ, còn ta gọi ngươi là Thiến Nhân muội muội.”
“Ngâm nguyệt tỷ tỷ, muội muội xin chào tỷ tỷ .” Tô Thiến Nhân điềm đạm đáng yêu khẽ cúi người hành lễ.
Liễu Ngâm Nguyệt cũng hoàn lễ nói: “Tỷ cũng vậy, tỷ cũng vậy! Ở trong cung một tháng, chúng ta có thể làm bạn với nhau, chuyện gì cũng có thể giúp đỡ tương trợ.”
Vì cúi người, nên tầm mắt của Tô Thiến Nhân rơi trên một khối mỹ ngọc nơi thắt lưng Liễu Ngâm Nguyệt, mà hình dạng lẫn chất liệu và màu sắc đều tương tự với ngọc bội mà nàng lượm được.
Thấy nàng xuất thần nhìn đâu đó, Liễu Ngâm Nguyệt nương theo ánh mắt nàng mà nhìn tới bên hông mình .
“Đây là ngọc bội gia phụ đã tặng cho tỷ.”Nàng tháo ngọc bội đưa đến trước mắt Tô Thiến Nhân.
“Ngọc bội này. . . . . .”
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là rất giống với miếng ngọc bội lần trước muội nhặt được, nên thấy lạ thôi .”
Hai mắt Liễu Ngâm Nguyệt sáng ngời!
“Nhặt được? Ở đâu vậy? Cho ta xem!”
Tô Thiến Nhân lấy một miếng ngọc bội trong túi áo ra, đó chính là ngọc bội mà hôm đó Liễu Ngâm Nguyệt không cẩn thận đánh rơi, thì ra Thiến Nhân đã nhặt được.
“Thì ra là ở đây, thật tốt quá!”
“Thật tốt quá?”
“Đây chính là ngọc bội của đệ đệ tỷ, không ngờ mất rồi mà vẫn tìm lại được, thật sự quá may mắn..”
“Đệ đệ của tỷ?” Tố Thiên Nhân thẳng thắn hỏi “Tỷ nói đây là ngọc bội của đệ đệ tỷ làm mất?”