Trêu Đùa Lòng Vua

Chương 6



Nếu có thể giúp ta tìm ra một người, bắt được hắn thì ngân phiếu này chính là của ngươi.

Lúc này, Liễu Ngâm Nguyệt đã trở lại thân phận nữ nhi, vì né tránh Đỗ Quan Bác truy đuổi, nàng không thể không thay đổi y phục, bộ đồ nàng đang mặc chính là chôm của một hoa nương .

Chết tiệt! Y phục này sao lại hở hang thế? Nàng mắng thầm trong bụng. Áo ngoài làm bằng tơ lụa trong suốt như có như không che lại lớp quần áo lót bên trong, khiến những đường cong quyến rũ như ẩn như hiện.

Nàng đi theo hành lang để tới hậu viện, chắc hẳn cửa sau sẽ ở sâu bên trong.

Từ đâu có hai gã say mèm nghênh ngang đi tới, bước đi loạng choạng lại tràn ngập mùi rượu, nhìn thấy cũng biết là ma men, chỉ thiếu điều dựa vào lan can nôn mửa nữa thôi .

Liễu Ngâm Nguyệt muốn đi nhanh qua khỏi bọn họ cho đỡ rắc rối, ai ngờ bị một gã trong đó chắn đường.

“A? Nữ nhân này…cũng khá chứ. . . . . .”

Một tên ma men mê đắm nhìn nàng “Hắc hắc! Rất đẹp, ngươi tên gì? ” Bàn tay lỗ mảng của hắn đã nâng cằm nàng lên.

Liễu Ngâm Nguyệt lập tức lùi về sau ba bước, lấy tay che cằm, đi ngược lại hành lang.

“Còn muốn chạy?”

Hai tên say rượu kia đưa tay to chắn dường, dáng vẻ lưu manh nhìn nàng cười – một nụ cười dâm đãng..

“Xin công tử tránh đường.” Nàng lên tiếng yêu cầu.

” Đại gia muốn ngươi theo chúng ta. . . . . .”

“Bổn cô nương không rảnh!”Mụi rượu nồng nặc làm nàng muốn nôn, nhưng cho dù chạy đi hướng nào, hai người này vẫn không chịu buông tha nàng “Rốt cuộc các ngươi muốn gì? ” Nàng có chút khó thở .

Hai tên say rượu liếc nhìn nhau một cái, sau đó một trong hai gã đưa bình rượu ra, rót một ly đưa cho nàng.

“Ngươi uống hết ly rượu này, chúng ta sẽ để ngươi đi.”

Thấy trời đã tối, Liễu Ngâm Nguyệt sốt ruột vô cùng. Dù sao cũng chỉ một ly rượu, cũng không thể làm gì nàng…Nghĩ xong, nàng liền tiếp nhận ly rượu, uống một hơi cạn sạch .

“Bây giờ tránh ra cho ta đi!”

Hai tên say rượu bỗng nhiên cười to, Liễu Ngâm Nguyệt nghĩ chắc họ say quá nên suy nghĩ có vấn đề rồi.

Một tên, ánh mắt như kẻ trộm đảo quanh trên người nàng, cười nói “Rượu vừa rồi ngươi uống có hạ xuân dược, không bao lâu toàn thân ngươi sẽ rất nóng, thần trí mơ hồ, đến lúc đó không phải ngươi hầu hạ chúng ta, mà ta ngươi cầu xin chúng ta bồi ngươi.” Vẻ mặt hắn hạ lưu vô cùng, nụ cười lại càng thêm phần dâm đãng.

[ĐĐ: Ôi, mấy tên mất nết >”< PD vậy mới có màn hay cho chúng ta coi -0- ]

Liễu Ngâm Nguyệt giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ, cố đèn nén sự kinh hãi trong lồng ngực, thừa dịp hai người đang mất tập trung, liền dùng sức đánh ngã sau đó bỏ chạy về phía hậu viện .

Nàng liều mình bỏ chạy, lại càng làm cho xuân dược trong người mau chóng phát huy tác dụng.

Nguy rồi! Toàn thân nàng thật sự bắt đầu nóng lên.

Do quá vội vàng, nàng ngã vào một bờ ngực cường tráng cứng rắn từ đâu xuất hiện, nàng bực mình ngẩng đầu, muốn biết chủ nhân của khối tường đồng vách sắt này là ai.

Nam tử nhíu mày nhìn nàng hỏi: “Ngươi là ai? Chỗ này đã được bao toàn bộ, không thể tự tiện đi vào.”

“Ta, ta là. . . . . .” Nàng kinh hoảng nhìn nam tử nghiêm túc trước mặt, , thân thể cường tráng thoạt nhìn giống như nhân vật bảo vệ ở chỗ này, nếu bị người phát hiện nàng lạc vào đây có thể sẽ nguy rồi.

Nam tử nghi hoặc nhìn kỹ nàng: “Cô là hoa khôi Túy Hoa Lâu – Hương Hương cô nương?”

“Đúng…đúng vậy! Ta là Hương Hương.” Nàng thuận miệng nói dối.

“Công tử đang ở trong chờ cô, mời theo ta đến đó.”

Sau đó Liễu Ngâm Nguyệt bị dẫn vào một gian phòng tràn ngập mùi hoa quế, nàng còn muốn phân tích rõ ràng tình huống đang xảy ra thì đã bị mang vào nội thất. Nàng đưa tay sờ cái trán nóng hổi của mình…nước, nàng muốn uống nước!

“Nàng đến rồi sao?” Một giọng nói nam tính trầm ổn vang lên.

Nàng vô cùng kinh ngạc, không ngờ trong phòng lại có người. Trong căn phòng đầy ám muội này chỉ có chút ánh sáng từ ngọn nến, trên chiếc giường to là một nam nhân áo trắng, lấy tay gối đầu, cười như không cười nhìn nàng.

Có một tầng lụa mỏng bao quanh phòng hòa lẫn với ánh sáng của nến, tạo ra một loại ánh sáng màu vàng nhạc, làm cho người ta có cảm giác như ảo như mộng, hơn nữa tác dụng của xuân dược càng lúc càng tăng, làm cho đầu óc nàng bắt đầu mụ mị. . . . . .

“Ta. . . . . . Ta là. . . . . .”

“Lại đây đi.” Mệnh lệnh trầm thấp lại vang lên, như có một loại ma lực mê hoặc người ta.

Liễu Ngâm Nguyệt chậm rãi tiến đến chỗ hắn, hai tay hai chân bắt đầu mềm nhũn, ngọn lửa trong cơ thể làm nàng không tự chủ được quỳ rạp xuống đất.

Lí Văn Tĩnh ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt lên giường.

“Nàng làm sao vậy?”

“Ta nóng quá. . . . . .”

Lí Văn Tĩnh nghĩ nàng đang làm nũng, nương theo ánh sáng nến liền nhìn thấy nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của nàng, cho dù hắn đã nhìn qua biết bao nhiêu mỹ nữ, nhưng vẫn có cảm giác kinh ngạc về vẻ diễm lệ của nàng.

“Cởi xiêm y sẽ hết nóng.”

Lúc hắn ôn nhu cởi bỏ áo ngoài lẫn áo lót bằng lụa mỏng của nàng, lúc đụng chạm vào da thịt mềm mại trắng nõn như trẻ con, trong cơ thể của hắn sinh ra một dục niệm mãnh liệt.

Thân thể nữ nhân này mềm mại lạ thường, không hổ là hoa khôi xinh đẹp như hoa thơm cỏ lạ, dễ dàng khơi gợi dục vọng nguyên thủy của nam nhân.

Sau khi cởi lớp áo lót cuối cùng của nàng, đôi mắt đen như màn đêm của Lí Văn Tĩnh để lộ ra dục niệm, bàn tay bắt đầu vuốt ve thăm dò cơ thể nàng.

“Sao lại lạnh như vậy…”Liễu Ngạm Nguyệt rên rỉ, trong cảm giác mông lung thở gấp rất hỗn loạn.

“Ta sẽ sưởi ấm cho nàng.”

“Được. . . . . . Ngươi đến với ta . . . . . . Không cần. . . . . .” Nàng chống cự đẩy hắn ra .

Nghe nàng nũng nịu nỉ non, lại càng làm bàn tay đang vuốt ve của hắn thêm phần kích thích. Nữ tử này thật đa dạng, có thể nhanh chóng khơi lên sự nhiệt tình nơi hắn. Lí Văn Tĩnh cúi người, hôn lên đôi anh đào thơm ngọt, nhẹ nhàng tiến vào trong miệng nàng, cái lưỡi linh hoạt cùng nàng dây dưa .

Bởi vì bị dược tính của xuân dược chi phối, Liễu Ngâm Nguyệt cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể không ngừng tăng vọt, chỉ muốn phóng thích, cảm giác nóng bỏng này làm toàn thân bất an, chổ dưới thân mình mềm mại mấp máy, càng làm cho dục hỏa Lí Văn Tĩnh không ngừng thiêu đốt, quyết định trước thời gian chấm dứt tiền diễn giữ lấy nàng, tuy rằng tác phong này không giống tác phong trong dĩ vãng của hắn.

Cảm giác đau đớn làm Liễu Ngâm Nguyệt kêu ra tiếng, sự thâm nhập của hắn làm nàng không thể thích ứng được trở nên run rẩy, trong chốc lát, sự đau đớn dần dần trở thành một loại khoái cảm, hai tay của nàng vội bắt lấy cánh tay hắn.

“Ngươi khi dễ ta. . . . . .”

“Bởi vì nàng rất đẹp .”

“Đẹp? Có đúng không. . . . . .”

“Lần đầu tiên ta nhìn thấy một nữ tử xuất sắc như nàng, da thịt mềm mại tươi sáng, ngay cả vẻ đẹp nơi tam cung lục viện của Hoàng Thượng chưa chắc bằng một phần của nàng.”

“Lời ngon tiếng ngọt. . . . . . Cố ý lấy lòng ta, nam nhân thật là xấu. . . . . .”

Sự phong tình kiều mỵ của nàng làm cho Lí Văn Tĩnh không thể không mỉm cười, nhưng lời hắn nói chính là sự thật, chưa từng có nữ tử nào có thể khiến hắn nhiệt tình đến vậy, hắn thật muốn chiếm giữ nàng.

Bộ dáng của Liễu Ngâm Nguyệt trở nên mụ mị, hai gò má đỏ ửng nóng rực, vẻ ửng đỏ biểu hiện nàng đã ý loạn tình mê.

“Ta. . . . . . Sao cảm thấy toàn thân nóng rực và vô lực.”

“Đó là biểu hiện bình thường thôi.”

“Khó chịu quá. . . . . .”

“Vậy sẽ dễ chịu hơn ….”

Hắn không nói tiếp, chỉ nồng nhiệt hôn nàng , phóng thích sự nhiệt tình trong cơ thể nàng, ngọn lửa nóng bỏng lại càng dâng cao, sự kích thích của cuộc mây mưa này làm xuân triều* tiết ra càng nhiều. . . . . .

( *chắc mỏi người biết là gì rồi nhỉ ?? “đỏ mặt ing” )


Trời còn chưa sáng, Liễu Ngâm Nguyệt đã chậm rãi tỉnh lại, cảm thấy cả người mềm nhũn vô lực, nhất là hạ thân đau nhức vô cùng, đầu óc cũng còn mơ hồ mụ mị, nhất thời chưa nghĩ được gì.

Sau khi tỉnh táo lại, đập vào mắt nàng là một gian phòng xa lạ, điều đầu tiên nàng nghĩ đến chính là “Nàng đang ở đâu?” Nàng muốn ngồi dậy, thì phát hiện đang bị ai đó ôm, còn đang cố sức nâng người lên, không ngờ nhìn thấy một cánh tay nam nhân đang đặt trên người nàng, nhìn theo cánh tay sang bên cạnh, nàng không khỏi ngây ngẩn kinh ngạc.

Đây, đây không phải là. . . . . . Tam Vương gia Lí Văn Tĩnh sao?

Liễu Ngâm Nguyệt sợ tới mức hồn bay phách tán, thảm hại hơn chính nàng phát hiện toàn thân mình không một mảnh vải, nàng liền biết, tấm thân xử nử đã bị hủy đêm qua !

Nàng hít sâu, cố gắng áp chế hoảng loạn. Nơi này không tiện ở lâu, nàng phải rời đi trước khi tên nam nhân này tỉnh lại.

Thật cẩn thận nhẹ nhàng dời đi cánh tay của Lí Văn Tĩnh, Liễu Ngâm Nguyệt nhanh chóng mặc quần áo vào, chuồn khỏi Túy Hoa Lâu.

Tiểu Nhân đang canh ở cửa sau của Liễu phủ, sốt ruột cả buổi. Đối với chuyện tiểu thư một mình xuất môn, tuy rằng thuận lợi giấu được lão gia cùng phu nhân, nhưng cả đêm tiểu thư còn chưa về, thật làm nàng sốt ruột đến mức không dám chợp mắt, rất lo tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, nàng có chín cái mạng cũng không đền nỗi .

Mãi đến sáng sớm, một tiếng đập cửa nho nhỏ vang lên.

“Tiểu Nhân, ngươi ở đâu?”

“Tiểu thư!” Tiểu nhân ngồi ở băng ghế nhảy dựng lên, mừng rỡ mở cửa. “Ngài đã đi đâu? Làm Tiểu Nhân sốt ruột muốn chết.”

“Ta mệt quá, về phòng rồi nói sau.”

Nàng bảo nha hoàn đỡ mình về phòng, ngồi ở trước gương đồng, Tiểu Nhân mới bắt đầu chải chuốt thay quần áo cho nàng.

“Trơi ơi! Tiểu thư…cái này”

Cổ của Liễu Ngâm Nguyệt đầy dấu hôn xanh tím, nhìn thấy bộ dáng mình trong gương, nàng liền xấu hổ lấy tay che lại.

Tiểu thư đã xảy ra chuyện! Tiểu Nhân vô cùng tỉnh táo lập tức kiểm tra xem bên ngoài xem có người làm đang chờ không, sau đó đóng tất cả cửa sổ lại, rồi mới trở lại bên cạnh tiểu thư.

“Tiểu thư, sao lại thế này?”

“Tiểu Nhân, ta. . . . . .” Khóe mắt Liễu Ngâm Nguyệt tràn ngập lệ quang, cổ họng nghèn nghẹn không nói nên lời.

“Tiểu thư, trước tiên ngài lên giường nghỉ ngơi trước, khi dấu vết ở cổ chưa tan phải tránh ra ngoài, ta sẽ nói với lão gia phu nhân là ngài nhiễm phong hàn cần nghỉ ngơi. Chuyện này ngàn vạn lần không được để lộ ra, đợi ngài ngủ dậy, Tiểu Nhân sẽ đến lau mình cho ngài..”

Liễu Ngâm Nguyệt gật đầu, ngoan ngoãn nằm trên giường, sau khi Tiểu Nhân đắp chăn cho nàng xong, liền ra khỏi phòng.

Tiểu thư ở ngoài bị người ta khi dễ, làm nàng tức giận nhịn không nổi, nhưng bây giờ tiểu thư thương tâm như vậy, không phải là lúc hỏi chuyện, việc hàng đầu là phải bảo vệ danh dự cho tiểu thư.

******

Đã nhiều ngày, Liễu Ngâm Nguyệt giả bộ thân thể không khỏe, nghỉ ngơi ở khuê phòng. Liễu đại nhân cùng phu nhân cũng tới thăm nữ nhi, mời thầy thuốc kê đơn bồi bổ cho con gái, sau đó ra lệnh mọi người không được quấy rầy tiểu thư, chỉ dặn dò Tiểu Nhân chăm sóc nàng. Coi như chuyện này cuối cùng cũng thuận lợi lừa gạt mọi người.

Tiểu Nhân bảo người chuẩn bị nước ấm, giúp tiểu thư rửa sạch thân mình từ đầu đến chân.

“Tiểu thư, dấu vết trên người ngài đã mất hết, không cần lo lắng..”

“Ừ.” Nàng đáp nhẹ.

Tiểu Nhân cẩn thận quan sát chủ tử. Từ sau lần ngoài ý muốn đó, vốn tuởng rằng tiểu thư sẽ thất thần u buồn, nhưng biểu hiện của tiểu thư lại không như vậy, bộ dáng của người chỉ là không yên, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.