Liền biến thành người may mắn nhất trên đời này…..
Sáu tháng sau
Leng keng!
Tiếng chuông cửa thanh thúy trong căn hộ nho nhỏ vang lên.
Không nghe thấy, không nghe thấy, cô không nghe thấy!
Trên gường có một con sâu lười kéo chăn, mền trùm kín đầu, không muốn để ý tới âm thanh ồn ào quấy nhiễu giấc ngủ bên ngoài kia.
Leng keng, leng keng, leng keng ──
Tiết tấu cứ dồn dập, kiên trì vang lên.
Lê Ðồng Ðồng cực hận cái người này mỗi ngày đúng giờ là tiếng chuông cửa vang lên, mặc kệ trời mưa gió lớn, Nhâm Duy Kì đều dúng giờ sáu giờ mười năm phút liền đứng trước cửa nhà cô, vô cùng nhẫn nại gọi cô rời gường.
Mẹ kiếp! Cô thầm mắng liên tiếp mấy lời thô tục cho cái tính kiên trì nhẫn nại của anh, bởi vì anh đã kiên trì hơn mấy tháng rồi.
Mặc dù cô đã tốt nghiệp, cùng anh không còn là quan hệ thầy trò, anh vẫn như cũ kiên trì muốn huấn luyện thể lực của cô.
Anh cho cô một lý do ── nghiên cứu sinh càng cần rèn luyện thể lực hơn nữa.
Đi tập thể lực với anh, đi nghiên cứu sinh với anh, đi Nhâm Duy Kì anh! (Ba câu này đang chửi Nhâm Duy Kì nha)
Cô hiện tại thầm nghĩ chỉ cần ngủ, căn bản không muốn mới sáng sớm rời gường chạy bộ.
Ðột nhiên, trong phòng khôi phục một hồi yên tĩnh, Lê Ðồng Ðồng cho rằng gã đàn ông ngoài cửa đã tha cho cô, vứt bỏ cô, một mình đi vận động.
Lúc cô đang cảm thấy rất cao hứng, bỗng nhiên chăn bông bị kéo mạnh một phát, một cổ không khí mát lạnh thổi vào, làm cho cô lên tiếng thét.
“A… ── lạnh quá!”
Kéo chãn bông không phải ai khác, chính là người ở ngoài cửa bấm chuông nửa ngày Nhâm Duy Kì, anh nâng lông mày, nhìn xem Lê Ðồng Ðồng co lại thành một đống .
“Tôi cho rằng cô ngủ đến chết rồi, không nghĩ tới cô đã sớm tỉnh.” Nhâm Duy Kì cười đến vô cùng không có ý tốt, lại vẫn tuấn mỹ nhã nhặn như trước, bộ dạng làm con gái chết mê chết mệt.
Nếu như là Lê Ðồng Ðồng mấy tháng trước, nhất định sẽ bị vẻ bề ngoài nhã nhặn, tuấn mỹ của anh mê hoặc, dù sao anh cũng là đàn ông cô thích.
Nhưng là qua mấy tháng này, bọn họ hầu như cả ngày lẫn đêm ở chung cùng một chỗ, cái mặt nạ nhã nhặn ôn hòa kia rốt cục xuất hiện khe hở.
Mụ nội nó! Vừa nghĩ tới diện mục thật của anh, cô lại nhịn không được khẽ nguyền rủa vài tiếng.
Lúc trước cô nhất định là có vấn ðề rồi, mới có thể hồ đồ mà thích anh, cho anh là một đàn ông hình mẫu.
Mười phần sai! Cô căn bản không nghĩ tới anh cư nhiên là ngụy quân tử, là tiểu nhân hèn hạ, cái gương mặt có khí chất nhã nhặn kia cãn bản chẳng qua là biểu hiện giả dối, trên thực tế, anh là ác ma thích khi dễ người khác .
Trải qua ngày đêm ở chung, cô bởi vì tin tưởng amj, đem chìa khóa nhà trọ làm thêm một cái cho anh, anh cũng cho cô cái chìa khóa dự bị.
Cô cho là anh cuối cùng thông suốt, hiểu rõ cô đối với anh là – yêu thương.
Mẹ nó! Anh cho cô cái chìa khóa dự bị, kỳ thật chẳng qua là muốn cô mỗi ngày giúp anh làm cõm tối!
Lê Ðồng Ðồng núp ở góc gường, trong mắt phảng phất giống như nhìn thấy ác ma, không biết là bởi vì Nhâm Duy Kì, hay là bởi vì không khí hơi lạnh mà phát run.
“Xem ra trải qua mấy tháng huấn luyện này, thể lực cô vẫn là chênh lệch giống nhau.” Nhâm Duy Kì đánh giá áo ngủ đơn độc mỏng manh trên người Lê Ðồng Ðồng
“Khốn kiếp!” Mấy tháng nau, cô bị anh làm cho tức giận đến miệng đầy lời thô tục, quét sạch hình tượng lúc trước của cô. “Ðem chăn bông trả lại cho tôi!”
“Sáu giờ 20′.” Anh làm như không nghe thấy cô nói!
Anh không hề đồng tình đem cô từ trên giýờng kéo lên, lại kéo cô vào phòng tắm, tùy tiện nắm lên một cái khăn mặt, dùng nước lạnh thấm ướt, lau lên mặt của cô….
“A… ──” lạnh ngắt a! Lê Ðồng Ðồng lung tung kêu, gã đàn ông này như thế nào một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc?
Ô ô. . . . . . Anh là ác ma, cùng hình tượng siêu cấp ban đầu ở trường học là trời vực a.
“Cô muốn chính mình rửa, hay là muốn tôi tiếp tục giúp ðỡ cô?” trên mặt Nhâm Duy Kì luôn có nụ cười nhàn nhạt, một đôi con người lại lộ ra tà khí.
Anh thừa nhận, mấy tháng này đều là anh trêu chọc cô, cuối cùng đã quên mà đem bộ mặt thật của mình mang ra, làm cho cô phát hiện anh tao nhã nho nhã chẳng qua là dối trá bên ngoài, khiến cho cô từ nay về sau đối với hắn thiếu đi cái phần mê luyến kia.
Phảng phất nhìn rõ ràng diện mục thật của anh, cô tựa hồ vội vã muốn cùng anh phủi sạch quan hệ.
Nhưng là làm sao có thể chứ? Cô là con mồi của anh, làm sao có thể để cho cô nói ðến là ðến, nói đi là đi?
Cô xâm nhập vào thế giới của anh, không có anh cho phép, anh sẽ không cho cô tùy hứng rời đi.
Nhưng mà không có nói cho cô biết rõ ràng, kỳ thật anh đối với cô có một loại tình cảm đặc biệt, thực tế mấy tháng ở chung với nhau, cô sớm đã hấp dẫn ánh mắt của anh thật sâu.
Có thể anh còn muốn trêu chọc cô nhiều hơn, đổi lại anh thích đem sự thật trở thành bí mật, hõn nữa, bí mật này chỉ có anh biết rõ, cô cũng không biết.
Lê Ðồng Ðồng một bên rửa mặt, một bên khẽ nguyền rủa “Đời trước tôi nhất định không sống tốt, nên mới thích người như anh, còn cảm thấy anh sẽ là đàn ông tốt, tôi nhất ðịnh là khùng rồi. . . . . .”
Cô thật sự là rất tiện (chữ tiện trong tiện nhân) a…! Không có biện pháp, mấy tháng này anh không có một ngày nào không bắt nạt cô, theo ban đầu không có thói quen này, dần dần được anh dạy dỗ thành quen, chậm rãi thích ứng khi dễ của anh. . . . . .
Cô bị anh dạy dỗ thành nô bộc rồi, trong miệng dù nói không làm, nhưng tay chân cô cũng rất cam chịu số phận mà làm.
Bởi vì ── cô không đấu lại anh nha!
“Thay quần áo.” Nhâm Duy Kì ngồi ở trên ghế sa lon, dù bận vẫn ung dung tươi cười.
Lê Ðồng Ðồng hận cắn môi dưới, vốn là muốn nói lại nhưng chữ đã tới đầu lưỡi lại không có chí khí mà nuốt xuống lại.
Trong lòng cô mắng chửi một cách thô tục, cầm quần áo đi vào phòng tắm thay đồ. Ai! Cô chính là không có gan mắng ở trước mặt anh. . . . . .
Anh tựa như kim cô chú của cô, không dùng tức giận đối với cô, mà là tìm được cơ hội liền ra tay trả thù làm cho cô chênh lệch đường ray, làm cho cô thật sâu thay đổi ý.
Vẻ mặt Lê Ðồng Ðồng trắng xám sau khi đổi y phục xong, đi tới trước mặt Nhâm Duy Kì, trong miệng còn không ngừng nhổ nước bọt nhớ kỹ.
Nhâm Duy Kì thật là hài lòng gật ðầu.”Vận động là vì lại ðể cho tim phổi cô hoạt động cho tốt.” Anh luôn dùng lý do này, bắt buộc cô trải qua sinh hoạt có quy luật.
Sau ðó, một mới ngày của bọn họ lại bắt đầu.
Mỗi ngày sáng sớm đều vận ðộng, Lê Ðồng Ðồng đều mệt mỏi như con chó.
Mà cô thi ðậu ở sở nghiên cứu, chính là làm ở sở nghiên cứu của trường X, nói một cách khác, phạm vi hoạt động của cô vẫn là bị nằm trong phạm vi lạm dụng quyền uy của Nhâm Duy Kì.
Nhâm Duy Kì lái xe đưa Lê Ðồng Ðồng tới trường học, liền tới phòng nghiên cứu của anh, mà cô cũng kéo lấy bước chân nặng nề hướng phòng nghiên cứu mình đi đến.
Cô không ngừng trách cứ chính mình, lúc trước tại sao phải thích cái đàn ông trong ngoài không đồng nhất này? Hơn nữa, anh tựa hồ vĩnh viễn không cảm giác được cô thích anh, chẳng qua là đem cô làm bạn bè. . . . . .
Cô yêu thích anh, anh cũng không hiểu rõ; trải qua mấy tháng này, tình yêu của cô bắt đầu mang theo oán hận.
Không được, cô nhất định phải nghĩ biện pháp thoát khỏi ma chưởng của anh, bằng không thể lực của cô sẽ tiêu hao, bởi vì cô chẳng những về nhà phải viết luận văn, buổi tối còn phải giúp anh nấu cơm tối, mỗi ngày về đến nhà đều bận đến nửa ðêm.
Thậm chí bởi vì sợ cho anh biết cô thức đêm, buổi tối cô chỉ dám mở ngọn ðèn nhỏ, mà hắn lại không cảm kích, còn mỗi ngày đúng giờ gọi cô rời gường, giễu cợt thể lực cô không tốt. . . . . .
Ai! Cô mỗi ngày ngủ không đến bốn tiếng ðồng hồ, thể lực muốn tốt như thế nào?
“Lê Ðồng Ðồng, tôi, tôi có đồ vật muốn giao cho bạn. . . . . .” Một chàng trai đột nhiên ngăn tại trước mặt Lê Ðồng Ðồng.
Chàng trai ngượng ngùng mà cầm lấy một phong thư, gương mặt có chút nóng đỏ, bên cạnh còn có vài tên nam sinh lớn, cùng hắn một chỗ ồn ào.
Lê Ðồng Ðồng đang suy nghĩ đột nhiên dừng lại, khuôn mặt trái xoan không có bất kỳ biểu lộ, con ngươi trong suốt như hồ nước, nhàn nhạt nhìn phong thư trên tay chàng trai, lại chuyển qua trên mặt chàng trai.
“Cho tôi di thư của bạn làm cái gì?” cô lạnh lùng nói, tất cả đám bọn họ đều thở hốc vì kinh ngạc.
“Cái này. . . . . . Ðây không phải di thư!” chàng trai gấp đến độ bối rối mà lắc ðầu.
Lê Ðồng Ðồng khơi mào đôi lông mày nhỏ nhắn, không hiểu nhìn qua chàng trai. “Tôi với bạn không quen biết, đừng cho ta bạch bao(*).” Có chủ tâm mong cô gặp xui xẻo sao?
(*) phong thư trắng; như lúc trước ta đi đám tang ai thì chấp phiếu.
Những lời này vừa ra, tất cả trán của chàng trai đều hiện lên ba gạch màu đen
“Chí Minh, tôi xem bạn vẫn là thừa dịp hiện tại thu tay lại, tôi nghe nói Lê Ðồng Ðồng này rất khó tính.” Bạn bè kiêm bạn thân tốt tận tình khuyên bảo.
Nhưng là bọn hắn không thể không bội phục dũng khí của Trương Chí Minh, dám đi tỏ tình với Lê Ðồng Đồng.
Quả nhiên, tâm ý còn chưa có giao ra, đã bị Lê Ðồng Đồng nổi danh khéo mồm khéo miệng kia gây khó khăn.
“Ðồng Ðồng, tôi thật sự rất thích bạn!” Trương Chí Minh rất kiên trì, đơn giản chỉ cần Lê Ðồng Ðồng ðem thư nhận lấy. “Mời bạn tiếp nhận tỏ tình của tôi.”
Lê Ðồng Ðồng lui ra phía sau một bước, nâng lên một đôi ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhíu lại lông mày tỏ vẻ kiên nhẫn đã dùng hết rồi.
“Tôi thật sự rất thích bạn, mời bạn làm bạn gái tôi được không nào?” Trương Chí Minh kiên nhẫn, toét ra một tươi cười như ánh mặt trời.
“Tránh ra.” Lê Ðồng Ðồng nhìn đồng hồ, cô vốn là muốn muốn tới phòng nghiên cứu ngủ bù một chút, còn kéo dài như vậy, thời gian ngủ của cô sẽ bị lãng phí mất.
“Ðồng Ðồng, tôi là thật ưa thích bạn!” Trương Chí Minh đơn giản chỉ cần ðem thư đưa tới tay Lê Ðồng Ðồng. “Mời bạn nhất định phải đáp ứng tôi. . . . . .”
“Đáp ứng cái gì?” nóng tính của Lê Ðồng Ðồng đã được khơi dậy, con ngươi trong suốt phẫn nộ trừng mắt hắn. “Tôi xong rồi mới đi đáp ứng cùng một cái ðầu heo kết giao? Cậu cho rằng tướng mạo toàn thân của cậu tốt lắm sao? Chẳng lẽ cậu không biết tôi nhìn thấy cậu ðã cảm thấy con mắt rất đau sao?”
Mỗi chữ mỗi câu như là kim đâm, hung hăng đâm thương trái tim của chàng trai ngây ngô, tất cả chàng trai ở đây không ai dám thốt một tiếng.
Miệng của người con gái thật sự đủ độc ác, từng câu từng chữ căn bản là như vạn kiếm xuyên tim.
“Tôi là thật lòng.” Trương Chí Minh vẻ mặt kiên trì, tựa hồ không sợ ác thế lực. “Dù mọi ngýời trong trường biết rõ bạn độc miệng, nhưng tôi tin tưởng tâm địa của bạn vô cùng lương thiện. . . . . .”
“Má!” Lê Ðồng Ðồng nhịn không được mắng thô tục. “Đời trước của ngươi là thực vật đầu thai sao? Tôi đã nói với ngươi tiếng người mà nghe cũng không hiểu phải hay không? Tôi hiện tại muốn đi học, ngươi thức thời cút xa ra một chút.”
“Đồng Đồng, tôi biết rõ cậu chỉ là tự vệ, cậu lúc còn đại học sẽ không như vậy, tôi tin tưởng cậu nhất định từng bị tổn thương rất nghiêm trọng, cho nên thi đậu sở nghiên cứu mới có thể biến thành như vậy. Không sao cả, về sau tôi có thể cho cậu dựa vào, cậu sẽ không khổ cực mà ngụy trang chính mình như vậy. . . . . .” Trương Chí Minh vẫn nhý cũ một bộ dáng si tình .
Phiền muốn chết chết! Bị quỷ ngáng đường, cô không thể nói rõ cùng hắn.
“Dựa cái gì mà dựa, một mực ở nơi đây dựa dựa dựa dựa cái gì. . . . . .” Lê Ðồng Ðồng lại nhìn mắt ðồng hồ, xem ra cô là không thể ngủ nhiều rồi “Ngươi có biết hay không tôi vừa thấy ngươi liền chán ghét, thay ba mẹ ngươi khổ sở. Không làm người thật tốt, ngươi việc gì làm khổ chính mình? Bỏ đi!”
Lê Ðồng Ðồng cảm giác mình thật sự là nói nhảm quá nhiều, đoạt lấy phong thư trên tay Trương Chí Minh, xé thành hai nửa, sau đó ném vào trýớc mặt hắn.
Trương Chí Minh vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới tình cảm mình lao tâm cực khổ viết ra, Lê Ðồng Đồng thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn cứ như vậy xé toang rồi.
Ô ô. . . . . . Hắn thật là bi thảm . Trương Chí Minh nhặt lên hai mảnh vỡ trên mặt đất, tâm cũng vỡ thành thành từng mảnh, cùng các bạn học ảm ðạm bỏ đi.
Lê Ðồng Ðồng đối xử lạnh nhạt nhìn qua bóng lưng Trương Chí Minh, lòng của cô một chút cũng không có cảm giác, cũng không thấy được có tội tình gì.
Đàn ông mà, phải nhận lấy nhiều bài học như thế mới có thể lớn lên.
Hơn nữa hiện tại thiếu ngủ nghiêm trọng, căn bản không có thời gian dư thừa cùng hắn nói chuyện yêu đương, tham gia vào chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Đây là cô, tướng mạo thanh tú ðấy, thế nhưng là nói chuyện lại độc ác vạn phần, nếu là chọc giận cô, từ tổ tông thời xưa, cho tới giáo sư cũng đều lọt vào tầm ân cần thăm hỏi của cô.
“Cô không biết là làm như vậy có chút tàn nhẫn sao?” giọng nam ôn nhu trầm thấp từ sau lưng Lê Ðồng Ðồng vang lên, ngữ khí không giống như là trách cứ, ngược lại có một chút thích thú.
“Liên quan gì đến anh!” Lê Ðồng Ðồng hiện tại rất không thoải mái, quay đầu lại trừng mắt muốn mắng người.
Chẳng qua vừa mới quay đầu, dạ dày của cô lại bắt đầu mơ hồ đau ──
Nhâm Duy Kì đứng ở sau lưng Lê Ðồng Ðồng, hai tay khoanh ở ngực mà nhìn cô.
Kỳ thật anh sở dĩ quay trở lại đây, là vì cô đã quên đem sách giáo khoa đi, cho nên anh mới quay lại tìm cô.
Không nghĩ tới vừa quay lại, lại thấy có người cùng cô tỏ tình.
Nhìn thấy trường hợp như vậy, dịch dạ dày của anh tựa như lập tức trào ngược dòng, một cổ vị chua vọt lên cổ họng.
Nhưng anh nhẫn nại tiếp tục xem tiếp, thấy cô hung hăng cự tuyệt đối phương, mới đè xuống cảm giác khác thường này.
Nếu như cô nhận lấy lá thư này, anh thề anh sẽ đi qua, đem phong thư này thiêu hủy, sau đó sẽ đổ nước!
Muốn nhúng chàm cô? Kiếp sau a!
“Anh. . . . . .” Lê Ðồng Ðồng chỉ vào Nhâm Duy Kì cái mũi hấp hô. “Anh nghe lén chúng ta nói chuyện?”
“Không cẩn thận xem qua.” Anh đem sách giáo khoa trên tay giao cho cô. “Tiểu mơ hồ, ngay cả sách giáo khoa không mang theo cũng không phát hiện.”
Lê Ðồng Ðồng tiếp nhận sách giáo khoa, chu cái miệng nhỏ nhắn. “Ah, cám ơn.”
Nói thực ra, tỏ tình vừa mới đây làm cho cô nhớ tới, thật ra đáy lòng chính mình vẫn là để ý một người. . . . . .
Người kia không phải ai khác, là Nhâm Duy Kì trước mặt .
Chẳng qua là, mặc kệ nàng chỉ rõ, hay ám chỉ, muốn cho anh biết cô rất thích anh, tổng lại bị anh lơ đễnh mà làm mất tiêu điểm.
Anh rõ ràng biết cô thích anh, nhưng anh chưa từng cho cô biết phản ứng của anh
Thì ra, là cô oán hận, không phục .
Anh một mực cùng cô pha trò, làm cho cô cảm thấy rất phiền, giống như là tâm bị treo ở giữa không trung. Cô vẫn luôn không tìm được đáp án, anh luôn đem cô trở thành búp bê đùa bỡn, khi dễ cô, rồi lại yêu thương cô.
Lúc cô muốn thi vào sở nghiên cứu, áp lực so bình thường còn muốn lớn hơn, anh luôn dùng kiên nhẫn vô hạn chỉ giáo cô chuẩn bị như thế nào. Về phần ngày nghỉ, anh cũng sẽ mang cô đến vùng ngoại ô đi chõi một chút, bằng không chính là dạo chơi trên đường phố.
Hai người thật là thân mật, nhưng là quan hệ cũng rất mơ hồ. . . . . .
“Không nghĩ tới giá thị trường của cô so với trong tưởng tượng của tôi còn tốt hơn.” trong giọng nói Nhâm Duy Kì mang theo một chút vị chua, nhưng chính mình không có phát hiện. “Sáng sớm đã có người tới ðến tỏ tình.”
“Nào có giống như giáo sư Nhậm được hoan nghênh như vậy?” Lê Ðồng Ðồng nhịn không được mỉa mai trở lại. “Phần lớn học sinh nữ đối với anh đều điên cuồng không thôi, cái đó của tôi làm sao có thể so với anh?”
Anh nâng mày, hôm nay cô như thế nào lại một mực phản kháng anh?
“Xem ra tôi quá coi thường cô.” Anh vụng trộm thu hồi cảm giác không vui, ở trước mặt cô biểu hiện tự nhiên, không thèm ðể ý. “Thì ra là bên trong sở nghiên cứu, vẫn có người mê luyến cô”
Cô hít hít cái mũi, cảm giác anh hôm nay nói chuyện đặc biệt chói tai.
Trước kia anh cũng không như vậy, vì cái gì hôm nay cảm giác ðặc biệt không giống với trước kia?
“Tôi cũng không phải không ai muốn.” Cô khẽ cắn cánh môi.”Là tôi không thích hắn thôi.”
“Tôi biết rõ.” Anh tiến lên lấy ngón cái nâng cằm của cô.
“Anh biết cái rắm!” Cô giận dữ mà hất đi ngón tay anh.
“Cô yêu thích tôi.” Anh cười đến rất vô lại, giống như ăn định cô rồi. “Hơn nữa, hay là rất yêu thích cái loại kia.”
Mặt của cô rất không có chí khí mà đỏ lên, hai con ngươi nhanh như chớp mà trừng mắt anh.
Thì ra, anh đã sớm biết cô rất thích anh. . . . . . Ðáng giận!
“Hiện tại tôi không thích anh rồi!” Vì cứu vớt mặt mũi, Lê Ðồng Ðồng cố ý nói mát.
“Vậy sao?” Nhâm Duy Kì vô tình nhún vai.”Ngoại trừ yêu thích tôi, cô không có tuyển người thứ hai.”
Anh rất có tự tin, bởi vì anh sớm thì đã ăn định cô rồi.
“Tôi. . . . . . Tôi có!”
Cho dù không có, cô cũng sẽ cố gắng tìm kiếm, sau đó làm anh tức chết!
Thì ra anh đã sớm biết cô thích anh, còn một mực giả ngu, không để cho cô dù chỉ một biểu hiện nào, căn bản chính là đang đùa cô đi!
Nhâm Duy Kì khẽ cười một tiếng, tựa hồ như cười cô thiên trân “Nghe lời, nhớ rõ đúng giờ về nhà nấu cơm.” ANh một chút cũng không có đem lời của cô để ở trong lòng, tiêu sái xoay người rời đi.
Anh tự tin mà cho rằng, cô sẽ không thể thích đàn ông khác, cho nên, anh một mực không có nói cho cô biết, anh cũng yêu mến cô, cho nên anh chỉ có thể thuộc về một người. . . . . .
Nhưng mà, đây là bí mật, Lê Ðồng Ðồng đương nhiên không biết.
Cô tức giận đến đầu bốc khói đấy, hừ! Người đàn ông này căn bản là đem cô đánh bẹp!
Khi dễ người cũng phải có một giới hạn chứ, cô ghét nhất người khác đem cô trở thành ngu ngốc!
Tốt, cô phải đi tìm người đàn ông khác thay thế anh!
Chứng minh. . . . . . Cô cũng có thể lựa chọn không cần tiếp tục thích anh!