Trêu Ghẹo Quá Mức

Chương 2




 
Âm thanh không lớn không nhỏ, vừa đủ để truyền đến tai người đàn ông phía sau lưng.
Ngay lúc này, Hàn Tư Thân cũng vừa trả lời xong tin nhắn trong điện thoại, mới ngước mắt nhìn qua bóng dáng nhàn nhạt chậm chạp phía trước, nhìn thấy chính là làn da trắng phía sau lưng sáng đến chói mắt, tầm mắt không dễ gì mới dời xuống, dưới lớp quần áo là vòng eo nhỏ nhắn một vòng tay cũng có thể ôm trọn, theo từng động tác chuyển động lộ ra một phần da mỏng manh trắng trẻo, tiếp xuống phía dưới......
Anh thu lại sợi dây của chú chó Becgie*. Vờ như không thấy mà dời mắt khỏi đó. Trong lòng có chút nao nao.
*Becgie: Chó chăn cừu
Phụ nữ đúng là động vật cấp cao lương thiện.
Anh vô tình nghe thấy người ta nói chuyện điện thoại, cũng thật sự không có tâm trạng đi nghe lén, nhưng có thể đoán ra, giọng nói này và vừa rồi giống như hai người khác nhau.
Hàn Tư Thần cau mày lại, tiếp tục chậm chạp mà dắt chú chó Becgie về nhà, đồng thời, cái giai điệu như có thể ép ra nước ở phía trước lại truyền đến.
“Anh đến rồi à? ở vậy đâu nha” mang theo một chút bất ngờ.
“Anh nhìn thấy em rồi ư? Ai ya đáng ghét, anh đang ở đâu nào?” giọng nói còn có chút nũng nịu. 
Sau đó, anh càng đoán được cô gái phía trước đột nhiên bước đi lại càng nhanh thêm , phảng phất như vội vã để tránh đi thứ gì đó.
Bầu không khí xung quanh đột nhiên có chút kỳ quái, chú chó Becgie rất mẫn cảm, nó có hơi gấp gáp mà vây lấy chủ nhân mình mà quay vài vòng, vươn đâu lè ra cái lưỡi dài “ hahahaha” thở hổn hển.
Hàn Tư Thần nheo mày, ngước mắt nhìn bóng dáng có hơi hoảng loạn phía trước, lại cúi đầu nhìn lại chú chó Becgie có hơi khác thường, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nghiêng đầu thầm cười.
Anh cười nhẹ một tiếng, đầu lưỡi đẩy đẩy hàm răng dưới, bất lực mà giơ tay vuốt ve chú chó Becgie vài cái, trong mắt quét qua một tia ôn nhu, nhẹ giọng an ủi, “đừng căng thẳng, chỉ là chúng ta bị hiểu lầm thôi.”
Quả nhiên, chú chó Becgie cọ cọ vào chân anh, buông lỏng cảnh giác.
Hàn Tư Thần ánh mắt chu đáo nhìn về phía trước bóng dáng một người chân trần mà hoảng loạn chạy về phía trước, cuối cùng anh dắt chú chó Becgie của mình dừng lại tại một gốc cây bên đường.

Hạ Vãn Tinh giả vờ bình tĩnh, tay vẫn còn nắm chặt lấy điện thoại, một chút cũng không biết bản thân ngắt điện thoại từ khi nào rồi.
Cho đến khi phía sau không còn cảm thấy kỳ lạ, mới hơi hơi lấy lại bình tĩnh không chế nhịp tim.
Chỉ một khoảnh khắc, phía sau đột nhiên lại truyền đến tiếng xe máy, âm thanh dần dần lại gần, tốc độ nhanh đến nỗi cô không kịp phản ứng.
Thời khắc Hạ Vãn Tinh hoàn thần, xe máy đã như gió cuốn mà chạy đến bên cạnh cô, theo sau là cảm giác đau đến thấu tim gan từ cánh tay truyền đến, cô hét lên trong vô thức, một giây sau, túi đeo trên vai bị người ta giật mất.
Cánh tay bị vật nhọn gạch thành một đường, máu tươi bắt đầu chảy ra, Hạ Vãn Tinh đau đến cắn chặt răng, ngay lúc này, phía trước xoẹt qua một cái, là một cái bóng đen của con vật nào đó.
Cô vẫn còn đang nghĩ ngợi.
“Túi của tôi!”
“Thiên Ưng!”
Hai giọng nói, âm thanh một cương một như cùng lúc phát ra, Hạ Vãn Tinh vẫn chưa phản ứng kịp, chỉ nghe hai tiếng “gâu gâu ~” truyền đến từ trong bóng tối, một con vật to lớn nhảy bổ qua đó, nó nhảy dựng lên, tư thế mạnh mẽ mà đuổi theo chiếc xe máy kia.
Người trên xe máy chắc chắn bị chú chó hung dữ bất thình lình nhảy ra chạy theo này dọa sợ, thất thần đến nỗi ống quần cũng đã bị nó chắn chặt, hắn không thể cởi ra, cả người vì vậy bị chú đại cẩu kéo lại.
Chiếc xe máy tức khắc ngã ra mặt đất, bánh xe vẫn còn chuyển động, phát ra tiếng oong oong sau đó dần dần mới dừng lại. 
Hạ Vãn Tinh ngẩng ngẩng ra, mắt chữ A mồm chữ O mà nhìn một cảnh trước mắt.
Một con chó kéo theo một người , đi về phía chủ nhân của nó một cách khiêu gọi.
Hạ Vãn Tinh lúc này mới hoàn hồn nhìn về phía người đàn ông đang bước vội về phía mình, còn chưa nhìn kỹ mặt mũi anh ta, đột nhiên nhìn thấy cái bóng của anh phản chiếu dưới mặt đất, cô hơi sững lại.
Là người đàn ông vừa rồi theo sau cô?!
Hàn Tư Thần đi qua đó, quét mắt nhìn qua tên cướp mới bị Thiên Ưng kéo về, cong eo mà giành lại cái túi từ trong lòng tên cướp, đơn giản nhẹ nhàng mà xoay người, anh bước nhanh đi qua, cuối cùng mà cao ngạo đứng trước mặt cô.

Trước mắt đột nhiên bị bóng anh che lại , theo làn gió nhẹ, một mùi thơm thanh mát sạch sẽ thoang thoảng cuốn vào mũi, không như người tài xế vừa rồi cả người đầy mùi mồ hôi, ngược lại mùi trên người anh lại dễ chịu đến lạ.
Cô ngẩn ngơ mà ngước đầu lên,liền thấy đôi mắt đen lấy sâu thẳm của anh, cô liền sinh ra một lại áp lực không thể diễn tả được. 
Hạ Vãn Tinh khẽ động đậy, mới phát hiện cánh tay đau đến tê dại.
Anh đem cái túi đưa đến trước mặt cô, giống như chuyện nhỏ thường tình, ngữ khí sóng đánh không đổ, trầm ổn có lực, “ kiểm tra xem bên trong đó có mất thứ gì không.”
Hạ Vãn Tinh nhịn đau, quét mắt qua bàn tay khớp xương rõ ràng, lại ngẩng đầu lên nhìn đến gương mặt góc cạnh sắc sảo, hoãn lại vài giây rồi thản nhiên hỏi, “ Các anh không phải cùng một bọn?”
Người đàn ông sững lại một chút, rồi mới nhìn có vẻ hứng thú mà đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới.
Màu da rất trắng, đèn đường lờ mờ phủ lên trên má cô một tầng ánh sáng nhạt nhạt, đôi mắt to rất linh động, tựa như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, cánh môi căng mọng hồng hào, khóe môi xuất hiện một đường cong, nhưng tinh thần rất nhạt, giống như là tùy ý hỏi vậy thôi.
Hàn Tư Thần quét mắt một lượt trên mặt cô, có chút buồn cười mà cong cong khóe môi, cười như không cười mà hỏi ngược lại, “cô nghĩ sao?”
Anh ý vị không rõ như thể hiểu rõ trong lòng cô nghĩ gì vậy, Hạ Vãn Tinh khẽ nhíu mày một cái.
Hàn Tư Thần đợi vài giây, không phục mà đem chiếc túi trong tay đưa lại lần nữa, âm thanh lạnh nhạt, “ Kiểm tra thử xem” 
Hạ Vãn Tinh đưa tay nhận lấy, nhanh chóng kiểm tra qua một lượt, mím môi một cái “cảm ơn.”
Suy đi nghĩ lại trong giây lát, lại chân thành nói, “ Thật xin lỗi, là tôi đã hiểu lầm anh.”
Anh không để ý lắm mà ừ một tiếng, quay đầu nhìn lại người vừa bị Thiên Ưng cắn chặt, tầm mắt không có ý mà rơi vào cánh tay đang chảy máu của cô, ngừng một lúc, nhàn nhạt nói, “cô bị thương rồi.”
Cảm giác đau đớn lại đến, Hạ Vãn Tinh âm thầm hít một hơi, không đợi cô từ trong túi lấy khăn giấy ra lau, đột nhiên lại thấy anh lấy từ trong túi quần ra một cái khăn tay màu nâu nhạt, nhanh chóng gọn gàng mà giúp cô bó lại cánh tay bị thương .

Ngón tay thô ráp chạm đến làn da mềm mịn của cô, mang theo hơi ấm, như thể giấy nhám quét qua cánh tay cô.
Cảm giác ngưa ngứa lạ lùng.
Rất nhanh, anh và cô nới rộng khoảng cách, “ vết thương không sâu lắm, cô ráng nhịn một lúc.”
Hạ Vãn Tinh có hơi ngẩng ra, nhìn chăm chăm tên thương hiệu được thêu trên chiếc khăn tay, rồi lại nhìn đến tên cướp bị chú chó cắn chặt mà run bần bật, rồi mới chậm mất nửa nhịp mà nhìn lên phía anh.
Hàn Tư Thần gọi điện thoại báo cảnh sát xong, vừa ngước mắt thì liền nhìn thấy cô đang vô cùng thẳng thừng mà nhìn vào mình. Anh trầm mặc trong giây lát, ánh mắt như có như không quét mắt nhìn quần áo trên người cô, ma xui quỷ khiến mà mở miệng nhắc nhở, “ Buổi tối cô tốt nhất không nên ăn mặc kiểu này đi ra đường, rất dễ bị người xấu để ý.”
Hạ Vãn Tinh: “? ? ?”
Vừa mới có chút hảo cảm với anh bây giờ liền tan biến không còn chút gì, cô nheo mày, nhìn anh chằm chằm.
Hàn Tư Thần liếc cô một cái, trực tiếp làm lơ, xoay người nói với chú chó kia “Thiên Ưng trông chừng hắn cho kĩ.”
Chú chó kia “ư..ư~” hai tiếng với anh coi như đồng ý.
Cả quá trình, tên cướp kia bị chú chó hung thần ác liệt dọa đến sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, giống như mất đi hồn phách mà suy sụp ngã trên mặt đất.
Hàn Tư Thần làm như không thấy, anh đi đến gốc cây cách đó không xa, tư thế lười nhác mà dựa vào cành cây, trên tay cầm một điếu thuốc, vẫn chưa châm lửa, cứ vậy mà chơi đùa giữa các ngón tay một cách vô vị.
Hạ Vãn Tinh ánh mắt không dời mà nhìn chằm chằm anh, như muốn đem anh đánh giá một lượt.
Như cảm giác được ánh mắt cháy bỏng của cô nhìn mình, người đàn ông lúc này mới quay đầu nhìn cô một cái, lại rất nhanh dời đi tầm mắt, anh lấy bật lửa từ trong túi quần ra, cúi đầu châm lửa điếu thuốc trên môi, sau đó vẫn như cũ cúi đầu mà bấm điện thoại, trực tiếp làm lơ cô.
Mãi đến khi bên tai vang lên tiếng xe cảnh sát Hạ Vãn Tinh mới hoàn thần, chầm chậm kéo tầm mắt về cúi đầu nhìn kỹ lại quần áo của bản thân.
Cô đối với thân hình của mình rất tự tin. Đặc biệt là đôi xương bướm phía sau lưng.
Làm người khác chú ý?
Hoàn toàn đem những lời anh vừa nói với cô xem thành khen ngợi cô.
Tâm trạng thoáng chốc vui vẻ, khóe môi cong lên thành hình lưỡi liềm, nhìn về phía người đàn ông mà cười nhẹ.

Rất nhanh cảnh sát liền tới, làm ghi chép, dẫn tên cướp đang sợ hãi run người ở dưới đất đi, đi vài bước nhịn không được quay lại nhìn thiên ưng* vài lần, quay đầu hỏi Hàn Tư Thần, “Chó của anh?”
Thiên ưng*: Chó chăn cừu
Anh gật đầu, không rõ cảm xúc  " Ừ" một tiếng.
“Rất dũng mảnh đấy.” Ánh mắt cùng lời nói của cảnh sát nhân dân đều lộ vẻ khen ngợi.
Hàn Tư Thần xoa nhẹ đầu thiên ưng, khóe miệng kẽ cong xem như đáp lại.
Chờ xe cảnh sát  đi, Lam Lan cũng vội vàng chạy tới, cô chạy tới vô cùng lo lắng nâng nhẹ cánh tay của Hạ Vãn Tinh lên, giọng điệu nôn nóng, “ Bị thương ở chỗ nào? Có đau hay không? Có nghiêm trọng không?”
Hạ Vãn Tinh hít hà một hơi, “Đau, cậu nhẹ một chút.”
“Đi đi đi, tớ mang cậu đi bệnh viện.”
“Đợi chút.” Hạ Vãn Tinh đứng không nhúc nhích, cô quay đầu nhìn về phía trước, cách cô vài bước có một người một chó đang đứng.
Lam Lan lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có người, chỉ là anh ta đứng ở chỗ tối, nhìn không rõ mặt mũi. Chỉ có thể nhìn thấy dáng người thẳng đứng của anh, cùng với một con quái vật không lồ đang đứng bên cạnh anh.
Hạ Vãn Tinh nhìn khăn tay dính máu ở trên cánh tay mình, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, ôn nhu hỏi “Tiên sinh, có thể lưu số điện thoại để liên lạc không?”
Hàn Tư Thần dừng lại một chút, anh nắm dây dắt thiên ưng, ở trong bóng tối hơi nhướng mày, mắt sáng như đuốc nhìn cô.
Xung quanh yên tĩnh, thời gian phảng phất yên lặng.
Hạ Vãn Tinh chậm nửa nhịp phát hiện chính mình có chút đường đột, vừa định giải thích, chợt nghe giọng anh mang theo ý cười, có chút không đứng đắn hỏi, “Như thế nào? Muốn lấy thân báo đáp?”
“Gì cơ?” Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên sửng sốt, đối với lời nói hơi vui đùa này của anh trong khoảng thời gian ngắn cô không kịp không phản ứng lại .
“Thiên ưng, lại đây.” Anh không mặn không nhạt kêu một tiếng, rất nhanh, chú chó kia liền nghe lời mà tới trước mặt.
Hàn Tư Thần rũ mắt nhờ ánh đèn đường mà nhìn khuôn mặt có vẻ mê mang của cô, cười khẽ, “Đáng tiếc, người cứu cô không phải tôi.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.