Trêu Ghẹo Quá Mức

Chương 56: Chương 56:




 
 Hạ Vãn Tinh nhìn hăng hái, “Đương nhiên, mình ra tay còn không thể thu phục được nam nhân hay sao?"
 
    Lam Lan khịt mũi, "Chúc may mắn, đến lúc đó không thu phục được đừng đến trước mặt mình khóc nhè nha.”
    Hạ Vãn Tinh: ...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
    Cậu không thể trông mong tin tốt được sao?
 
    Thời gian phẫu thuật là hai giờ chiều, cô nhi viện thiếu người, chỉ có Hạ Vãn Tinh và Lam Lan, Lạc Hành Xuyên muốn ở cùng bọn họ, nhưng Hạ Vãn Tinh nhớ tới lời nói của Hàn Tư Thần tối hôm qua, cô từ chối: "Không cần, anh bận rộn, có người ở cùng rồi."
 
    Lam Lan có chút nghi ngờ, cúp máy, hỏi cô: "Còn ai nữa?"
 
    Hạ Vãn Tinh cười, thần bí nói: "Một lát nữa cậu sẽ biết." 
    Vừa nói xong, một người đàn ông đẹp trai mặc vest và đi giày da bước vào.
 
    Lam Lan nhìn sang, như tỉnh lại từ trong mơ.
 
    “Xin lỗi, trên đường có chút kẹt xe.” Anh có thể vừa vội vã từ cuộc họp tới đây, một thân đồ tây, thản nhiên kéo chiếc cà vạt đang được thắt cẩn thận của mình ra.
 
    Hạ Vãn Tinh liếc nhìn anh từ đầu đến cuối, mím môi cười nói: “Tôi nghĩ anh đang vội.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
    Lam Lan bí mật chọc vào khuỷu tay cô, vươn một tay về phía Hàn Tư Thần: “Hàn tiên sinh, hân hạnh được gặp anh."
 
    Anh đưa tay ra, lễ phép bắt tay: “Xin chào, tôi có nghe Thiệu Tống nhắc đến cô.”
 
    Lam Lan:? ? ? ?
 
    Tại sao Hạ Vãn Tinh không nhắc đến cô ấy? ?
 
    Hạ Vãn Tinh cũng đang bối rối, cô nhìn Hàn Tư Thần và Lam Lan, "Tình huống gì thế? Anh cùng anh Thiệu rất thân quen?" Lam Lan cũng có chút không rõ, nhưng cô nhớ rõ ‘Thiệu Tống’ là ai, cô mỉm cười, 
 
  “Tôi cùng anh Thiệu không có quan hệ gì, anh ấy ...” “Anh ấy nói cô lừa tiền của anh ta.” Hàn Tư Thần tổng kết lại những lời của Thiệu Tống ngày hôm đó một cách đơn giản và ngắn gọn.

 
    Hạ Vãn Tinh, Lam Lan:? ? ?
 
    Hạ Vãn Tinh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, "Ồ, mình nhớ rồi, ngày đó anh Thiệu đến cửa hàng mua hoa, mình nói anh ta là một con bò nhỏ mập mạp, còn kêu cậu hung ác làm thịt anh ta."
 
    Lam Lan: ... ...
 
    Cô dường như nhớ ra, sau đó trước khi rời đi, cô còn bảo nhân viên bán hàng lấy anh ta giá gấp đôi.
 
    "Anh ta có ngốc không? Biết tôi lừa anh ta vẫn mua?" Lam Lan cảm thấy đầu óc anh ta có bệnh.
 
    Hàn Tư Thần mỉm cười gật đầu đồng ý, “Thật sự là người ngu ngốc lắm tiền.”
 
    Lam Lan:…
 
    Sớm biết như vậy cô đã dùng công phu sư tử ngoạm. (tăng giá lên thật nhiều)
 
    Hơn hai giờ một chút, Lượng Lượng được đẩy vào phòng phẫu thuật, Hạ Vãn Tinh ở bên ngoài lòng nóng như lửa đốt.
 
    Hàn Tư Thần dựa vào tường, nhìn cô đi tới đi lui trước mặt, vươn tay nắm lấy cổ tay cô.
 
    Hạ Vãn Tinh dừng lại, quay lại nhìn anh.
 
    Anh nhìn cô, cằm chỉ chỉ cái ghế nghỉ ngơi bên cạnh, nói: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”
 
    Hạ Vãn Tinh không nhúc nhích.
 
    Hàn Tư Thần thầm thở dài, “Cô đi đi lại lại khiến tôi hoa cả mắt.”
 
    Lam Lan cũng đi tới, nói: “Lo lắng cũng vô dụng, tin tưởng bác sĩ.”
 
    Hạ Vãn Tinh đau khổ đi theo Lam Lan cùng ngồi xuống ghế, nhẹ giọng nói: "Tôi nghĩ quan hệ giữa người với người thật kì lạ, giống như tôi và Lượng Lượng. Nói thật, tôi quan tâm cậu bé hơn những đứa trẻ khác một chút."
 
    Lam Lan : "Đó là bởi vì cậu với cậu nhóc tiếp xúc tương đối nhiều, hơn nữa, cậu nhóc cũng đặc thù.”

 
    Hạ Vãn Tinh biết Lam Lan nói đến chứng tự kỷ của Lượng Lượng, cô mỉm cười, ra vẻ nhẹ nhõm nói: “Đúng là rất đặc biệt, lần đầu tiên gặp mặt nhóc này liền cắn mình, mình... ”
 
    Còn chưa kịp nói hết lời, chợt nghe bên cạnh truyền đến một tiếng cười trầm thấp.
 
    Hạ Vãn Tinh lạnh lùng nhìn anh, “Anh cười cái gì?”
 
    Không thấy cô đang buồn bực, vậy mà vẫn có thể cười.
 
    Hàn Tư Thần nhướng mày, ánh mắt sắc bén rơi vào trên cổ tay cô, nhìn cô một cái, trong mắt mang theo ý cười, hỏi: "Không phải nói là nam nhân cắn sao? Thì ra là một nam nhân lùn." 
 
    Hạ Vãn Tinh:…
 
    Cô không ngờ mọi chuyện đã trôi qua lâu như vậy, anh còn nhân cơ hội chế nhạo cô.
 
    Hạ Vãn Tinh hít một hơi thật sâu, quay qua liếc liếc anh hỏi: “Lượng Lượng không phải là nam sao? Thân thể cao hay thấp thì làm sao?”
 
    Cô nhìn anh hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
 
    Hàn Tư Thần cả đuôi lông mày đều mang ý cười, cố gắng đè nén, hết sức không khơi mào tính tình của cô nói: “Không vấn đề gì, cô nói đều đúng.”
 
    Hạ Vãn Tinh: ...
 
    Đây là bệnh viên, cô tạm thời không đôi co với anh ta.
 
    Ba giờ sau, Hạ Vãn Tinh nhìn thấy đèn trong phòng phẫu thuật tắt, cô lo lắng siết chặt ngón tay.
 
    Một đôi bàn tay ấm áp và an toàn bao phủ cô, ngay lập tức tiếp thêm sức mạnh cho cô.
 
    Hạ Vãn Tinh ngước đôi mắt phức tạp nhìn anh.
 
    Hàn Tư Thần nắm tay cô nhanh chóng thả ra, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng lo lắng, phẫu thuật sẽ không có chuyện gì.”

 
    Hạ Vãn Tinh sửng sốt, nhìn ánh mắt anh, nói: “Anh thừa dịp chiếm tiện nghi của tôi."
 
    Hàn Tư Thần: ... 
 
   Ca phẫu thuật thành công. Lượng Lượng hôn mê được đẩy trở lại phòng bệnh. Trái tim treo lơ lửng trên người Hạ Vãn Tinh đột nhiên bình tĩnh lại. Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Vừa rồi thật sự lo lắng."
 
    Lam Lan chế giễu cười, quay sang Hàn Tư Thần nói: "Đừng thấy cô ấy bình thường vô tư, không quan tâm cái gì, thực ra, vô cùng mềm lòng."
 
    Hạ Vãn Tinh không thích nghe, đặc biệt là nói với người đàn ông này về nhược điểm của mình, cô trợn mắt với bạn thân một cái “Gọi cho của viện trưởng đi cậu nói quá nhiều.”
 
    Lam Lan mỉm cười, “Được rồi, mình đi báo bình an.”
  “Đừng quên báo với Lạc Hành Xuyên một tiếng.” Hạ Vãn Tinh dặn dò
 
    Hàn Tư Thần nhìn bóng lưng bận rộn của cô, cười nói: “Tôi đi tìm bác sĩ tìm hiểu tình hình.”
 
    Hạ Vãn Tinh quay đầu gọi anh, “Hàn Tư Thần…”
 
    Anh dừng chân, quay đầu lại.
 
    “Cảm ơn.” Đối với anh mà nói, Hạ Vãn Tinh trong lòng cảm kích, dù sao hai người cũng không phải là thân thích.
 
    Hàn Tư Thần cong môi, "Hai ngày qua cô nói cảm ơn nhiều quá, tôi có chút không quen."
 
    Cô mím môi cười, "Không thích bộ dáng tôi như này sao?"
 
    Không đợi anh trả lời cô lại nói. "Ồ, tôi hiểu rồi, anh thích tôi gạ gẫm anh." 
    Hàn Tư Thần: ...
 
    Anh đứng ở cửa nhìn cô, "Cho cô chút màu cô còn định mở phường nhuộm?"
 
    Hạ Vãn Tinh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, vẻ mặt vô nghĩa: “Không biện pháp, phải hơn được anh một tấc.” Hàn Tư Thần thầm thở dài, hướng cằm về phía đứa bé trên giường, khẽ nói: "Đã tỉnh rồi, nhìn xem."
 
    Hạ Vãn Tinh đột ngột quay đầu, lúc này mới thấy Lượng Lượng đang mở to hai mắt, ánh mắt bối rối nhìn cô và Hàn Tư Thần.
 
    Cô liếc mắt nhìn Hàn Tư Thần, lập tức cười hỏi: “Em tỉnh rồi ?” Lượng Lượng nhìn Hàn Tư Thần đi ra ngoài, mấp máy khóe miệng, không lưu loát hỏi: “Chị, một tấc có ý gì?”
 
    Hạ Vãn Tinh :...
 

    Buổi tối, có người từ cô nhi viện đến chăm sóc Lượng Lượng, Hạ Vãn Tinh cùng Lam Lan rời đi, Lam Lan hỏi: “Sao anh Hàn lại giúp chúng ta?”
 
    Nói xong cô lại sửa lại, “Không, không đúng, là giúp cậu chứ."
 
    Cô đến gần Hạ Vãn Tinh, cười mơ hồ hỏi: "Tối hôm qua anh ta tiễn cậu về nhà, hai người có ..." Hạ Vãn Tinh đột nhiên nghĩ đến những thứ trong vali của mình, cô xoắn xuýt. Cô nhéo Lam Lan nói: "Cậu nhét cái gì trong vali của mình vậy? Đó là thứ người có thể mặc sao?”
    Lam Lan cười, "Không phải vì mình sợ có thể cậu dùng tới nó sao."
 
    Cô tò mò, "Thế nào? Tối hôm qua cậu có phải dùng tới nó không?" Hạ Vãn Tinh cười toe toét nói, "Tối hôm qua mình ở nhà anh ấy."
 
    Lam Lan vẻ mặt kinh ngạc, "Còn cùng anh ta về nhà qua đêm? Sao mình không nhìn ra hiệu suất của cậu nhanh như thế?"
 
    “Thật sự không nhìn ra cậu là một người phụ nữ không biết kiềm chế.” Cô nghĩ đến đồ lót tình thú cùng Durex đó, khó có thể tin hỏi: “Cậu mua những thứ đó?”
 
    "Không, không, không, không, mình không có bản lĩnh và dũng khí đó.” Lam Lan nói, “Nó là do một nhân viên đưa cho.”
 
    Hạ Vãn Tinh vẻ mặt chán ghét: “Cô gái nhỏ trong cửa hàng của cậu cũng quá cởi mở rồi.”
 
    Lam Lan: “Đừng có thay đổi chủ đề. Đến cùng có dùng đến nó không?"
 
    "Không có." Hạ Vãn Tinh nói,"Vẫn chưa đến lúc."
 
    Cô nói: "Con người, tất cả đều giống nhau. Những thứ dễ dàng lấy được thường không biết quý trọng, không chiếm được mới càng khiến người ta muốn có.”
    Lam Lan liếc cô đầy ẩn ý, ​​giơ ngón tay cái lên, tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Cao thủ.”
 
    Lam Lan: “Vậy là cậu treo anh ta?”
 
    “Sao cậu lại nói khó nghe như vậy?” Hạ Vãn Tinh nghiêm túc đàng hoàng nói: “Anh ta trước kia không phải phí tâm tư để mình nghĩ lại sao, bây giờ mình nghe lời đang nghĩ kĩ lại.”
 
    "Cậu không sợ đem anh ta treo đến lúc anh ta chạy mất?"
 
    Hạ Vãn Tinh nở nụ cười nói: “Mình có chừng mực, lại nói, cậu nghĩ anh ta sẽ chạy?”
    Cô chỉ không thể nuốt trôi khẩu khí này. Tại sao anh lại để cô hiểu? Cô phải hiểu. CHỉ cần anh ta không nói một câu Anh thích em, thì cô sẽ không chọc thủng tầng giấy mỏng manh này, cứ như vậy thuận theo ý anh ta, vậy thì cô chịu thiệt rồi.
 
    Lam Lan bị sự tự tin của cô thuyết phục, tâm phục khẩu phục.
 
    Cô không mù, cô có thể nhìn ra cảm xúc trong mắt người đàn ông đó. Chạy là không thể nào, chỉ là chắc là phải khổ một xíu.
 
    Lam Lan nhìn cô đầy ngưỡng mộ, nắm lấy cánh tay cô, “Đi thôi, mình tiễn cậu.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.