Trêu Ghẹo Quá Mức

Chương 65: Chương 65:




 
Tầng mười tám.
Hàn Tư Thần có chút bất đắc dĩ không biết làm thế nào nhìn lão thái thái nói: "Bà nội, trước khi đến sao bà không nói trước với cháu?"
"Nói trước cái gì?" Bà nói, "Ta nói trước con có cho ta đến không?" -
Đinh Hà than thở, "Tất cả mọi người đều biết cháu trai ta sắp kết hôn, bà lão ta đây ngay cả người cũng chưa gặp, con cảm thấy hợp lý sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh bật cười, "Con đã giải thích với bà rồi mà, đều là hiểu lầm thôi.”
“Vậy con đang đuổi theo người ta là sự thật đúng không?” Đinh Hà nói: "Ta đến gặp cô gái mà cháu trai ta thích, vậy có gì sai? "
Hàn Tư Thần âm thầm thở dài, "Bà lát nữa đừng nói lung tung, dọa người ta chạy mất bà không còn cháu dâu đâu."
"Được rồi, ta biết rồi."
Dứt lời, có tiếng gõ cửa truyền đến 
Giang Lộ tiến vào, rất cung kính nói, "Hàn tổng, Hạ tiểu thư tới rồi. "
“Mau mời người vào.” Mắt Đinh Hà cong lên.
Hạ Vãn Tinh cảm giác cất nửa bước cũng khó khăn, đứng ở nơi đó từ chần chữ mãi không tiến lên.
Vị trí của Hàn tư Thần vừa quay đầu là có thể nhìn thấy dáng người mảnh khảnh thon thả ở cửa. Anh nhìn cô, bật cười.
Trong lòng Hạ Vãn Tinh giống như một con nai nhỏ, cả trái tim không khống chế được mà đập loạn, thoáng thấy anh còn cười được, vẻ mặt bất động liếc anh một cái.
Anh vẫy tay gọi cô, "Đứng đó làm gì? Lại đây.”
Khoảnh khắc này Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên nghĩ đến Thiên Ưng, anh cũng gọi Thiên Ưng như vậy.
Ngay lập tức, cô bật cười. Cô hít một hơi thật sâu và nhấc chân vào.
Đinh Hà tò mò quay đầu nhìn ra cửa, thoáng nhìn cô gái đi vào, đôi mắt bà sáng ngời, cả người không kiềm chế được kích động.
Cháu trai của bà không chỉ thông minh, mà mắt nhìn cũng không tệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn cô gái này, dáng vẻ này chứng tỏ được nuôi dưỡng rất tốt, vẻ ngoài lanh lợi hiền lành, nhất định là người được gia đình bảo bọc. Từ lúc Hạ Vãn Tinh tiến vào ánh mắt Đinh Hà chưa từng rời khỏi người cô.
Hàn Tư Thần nhìn ánh mắt khẽ nhếch của lão thái thái, bất đắc dĩ thở dài, anh đứng dậy ngăn cản tầm mắt của Đinh Hà, quay đầu nói với Hạ Vãn Tinh: "Đây là bà nội anh. "
Hạ Vãn Tinh mấp máy môi, lễ phép nói: "Chào bà nội ạ.”
Không gọi bà nội có vẻ không lễ phép lắm, gọi bà nội hình như lại...
Rất không tự nhiên.
"Cô gái nhỏ, đừng đứng." Đinh Hà cười, cảm thán: "Ai nha, xinh đẹp như vậy...", Hạ Vãn Tinh trong lòng kinh ngạc, cảnh giác.
Ý tứ của lời này, là khen cô xinh đẹp? Hay là lo lắng cô chiêu ong dẫn bướm?
Cô đưa qua một ánh mắt hoang mang về phía Hàn Tư Thần, người đàn ông kia nhìn lướt qua cô, nở nụ cười, "Bà nội đang khen em xinh đẹp đó.”
Hạ Vãn Tinh: ...
Trái tim cô buông lỏng, cười, "Cảm ơn bà nội ạ.”
Hàn Tư Thần kéo cô đến sofa bên cạnh mình ngồi xuống, lúc tay lơ đãng chạm vào tay cô, rõ ràng có thể cảm giác được cô có chút khẩn trương, anh nhướng mày, có chút bất ngờ nhìn cô.

Hạ Vãn Tinh cố ý bảo trì khoảng cách với Hàn Tư Thần, trong lòng âm thầm khinh bỉ mình.
Hoảng hốt cái gì chứ, dũng khí thường ngày trêu chọc anh đâu rồi?
Cố gắng ổn định tâm lý một lúc, thả lỏng tâm trạng.
Người đàn ông bên cạnh khẽ nhếch khóe miệng, nói: "Bà nội đi ngang qua công ty, đối với cuốn sách "Về nhà" của em rất hứng thú nên muốn gặp tác giả của cuốn sách.”
Hạ Vãn Tinh sửng sốt, quay đầu nhìn về phía anh.
Con ngươi hắn thâm sâu nghiêm túc, giống như vừa rồi trên WeChat nói “thăm cháu dâu” đều là lừa người.
Đinh Hà cười không nói, đánh giá Hạ Vãn Tinh trong chốc lát, thuận theo lời Hàn Tư Thần, nói: "Đúng vậy, sau khi xem xong ta có cảm xúc sâu sắc với cuốn sách, hôm nay vừa vặn đi ngang qua, liền muốn lên gặp cháu một chút.
Trong lòng Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng thoáng cái đã được giảm bớt.
Cô mỉm cười.
Vì vậy, bà lão nghiễm nhiên trở thành một độc giả trung thành trong mắt cô.
Không khí trong phòng làm việc hòa hợp, Đinh Hà phu nhân thật sự thảo luận với Hạ Vãn Tinh về nội dung cuốn “Về Nhà”, Hàn Tư Thần bị bỏ qua ở một bên có chút đau đầu nghe hai người nói chuyện.
Hàn Tư Thần tự cầm hai ly nước bày đến trước mặt hai người, ngắt lời Đinh Hà: “Bà thật đúng là tới gặp tác giả sao?”
 
 Đinh Hà trừng mắt nhìn anh "Chứ không cháu cho rằng ta đến thăm cháu?”
Anh có chút phẫn nộ nói, "Bà không khát nước sao? Uống nước đi ạ. "
Hạ Vãn Tinh nhìn thoáng qua anh, lại nhìn ly nước kia, cười cười đứng lên, "Bà nội, cháu đi xuống trước, đồng nghiệp còn đang chờ cháu thảo luận công việc.” 
"Uống một ngụm nước rồi đi."
Hạ Vãn Tinh: "Không được ạ, cháu vẫn còn công việc phải làm.”
Đinh Hà chủ yếu là đến gặp người, hiện tại mục đích đạt được, bà cũng không tiện bắt người ta ngồi nói chuyện phiếm với bà .
"Được rồi, cháu đi trước đi."
Hạ Vãn Tinh vẻ mặt bất động cảnh cáo Hàn Tư Thần một cái, sau đó rời đi.
Hàn Tư Thần nhìn người rời đi, cười khổ, "Hôm nay xem ra bà hại cháu rất thảm rồi.”
Đinh Hà đối với biểu hiện vừa rồi của anh rất không hài lòng, "Người cũng đã gọi tới, cháu nói dối làm gì, may mắn là ta đã đọc qua quyển sách này, nếu chưa từng đọc qua thì sao?”
Hàn Tư Thần nhéo nhéo mi nói, "Cách mạng của cháu còn chưa thành công, bà đã tới tìm hiểu tin tức, lại còn trực tiếp xâm nhập vào bên trong lòng địch, cho dù cháu không hoảng, phía địch cũng sẽ hoảng hốt. "
“Ta thấy cô bé này rất bình tĩnh nha." Đinh Hà không nhìn ra cô có chút khẩn trương và bối rối nào. Có thể nhìn thấy được từ lời nói và cử chỉ, gia giáo rất tốt.
Bà hỏi, "Cha mẹ cô ấy làm gì?"
Hàn Tư Thần ngẩn người, nhíu mày, "Bà hỏi chuyện này làm cái gì?”
“Ta muốn hiểu rõ cháu dâu tương lai một chút, cũng không được sao?”
Anh im lặng trong một lát rồi nói, "Cô ấy là cô nhi."
Đinh Hà ngẩn ra.
Hàn Tư Thần trầm mặt tiếp: "Đừng nói với cháu là bà để tâm chuyện này, mọi người đều rập khuôn như vậy, cháu không chấp nhận.”
“Cái tên tiểu tử này.” Đinh Hà tức giận nói, "Bà nội cũng không bắt con phải tìm người môn đăng hộ đối.”

Đinh Hà nói: "Con yên tâm, mẹ con đối với gia thế của con dâu cũng không có yêu cầu gì, ba con càng đừng nói tới, tâm tư nó đều dồn hết vào quân đội, chỉ cần là người tử tế, chúng ta đều không phản đối.”
“Cô nhi còn chưa đủ tử tế?” Anh không có cảm xúc, nói, "Bà không phải lo lắng."
“Được được được, cháu tự mình cố gắng, mau chóng đem người danh chính ngôn thuận về nhà ăn một bữa cơm."
Anh bật cười, "Cháu muốn mau chóng bắt cóc người vào trong sổ hộ khẩu nhà chúng ta, bà thấy thế nào?”
 Lão thái thái nở nụ cười: "Cháu còn không tự nhìn lại chính mình đi, chỉ có năng lực từng này, còn không bằng cân nhắc một chút làm thế nào dụ dỗ được con gái nhà người ta.”
Hàn Tư Thần: ...
Anh nghĩ đến cô gái kia bộ dáng còn không đứng đắn bằng mình, nở nụ cười, hơn nữa, hình như cơ bản đều là cô gái kia đang dụ dỗ anh.
Gần vào đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, Hạ Vãn Tinh nhìn áo khoác trên người mình, quyết định tan tầm đi mua thêm mấy bộ quần áo cho mình.
Cô vốn định hẹn Lam Lan, nhưng cửa hàng hoa của cô nàng kia bận rộn đến mức không hết việc, Hạ Vãn Tinh cũng không nhất quyết kéo cô ấy đi cùng.
Cô suy nghĩ một chút, gửi wechat cho Hàn Tư Thần: [Hàn Tổng, buổi tối tôi cần đi mua sắm.]
Không biết tại sao, bây giờ cô ấy đột nhiên muốn gặp anh, cô muốn nghe theo tiếng trái tim của mình, không quan tâm gì cả, yêu đương một lần.
Hàn Tư Thần nhìn thấy tin nhắn này bỗng nhiên nở nụ cười, giống như hiểu ý tứ trong từng dòng chữ của cô, đặt tài liệu công việc trong tay xuống, trả lời: [Cần anh đi cùng không?]
Hạ Vãn Tinh: [Anh nói gì?" Có tiền mà còn không kiếm, anh có ngốc không đấy?]
Anh có chút không nói nên lời, nghĩ đến phí lao động 9.9 kia, không khỏi nhếch khóe miệng.
Hàn Tư Thần nhìn đồng hồ, trả lời: [Anh tới đây, chờ một chút.]
Hạ Vãn Tinh nhận được tin nhắn thì bắt đầu thu dọn đồ đạc, Trần Chỉ Duyệt bên cạnh hỏi: “Đại Đại, chị về sao?”
“Ừm, gần đây chuẩn bị nội dung phim vất vả cho các em rồi, tuần sau chúng ta bắt đầu viết kịch bản." Khóe mắt Hạ Vãn Tinh đến đuôi lông mày đều mang theo ý cười, cô xách túi lên, "Cuối tuần vui vẻ, thứ hai gặp lại nhé. "
Chờ cô rời đi rồi, văn phòng nhao nhao không thôi, ngoại trừ hâm mộ còn cả ghen tị nữa.
Cùng là biên kịch như nhau mà sự khác biệt quá lớn.
Chỉ chốc lát sau, trong một nhóm nhỏ lén lút xuất hiện một tin, tầng mười tám có người nhìn thấy Hạ Vãn Tinh đi vào văn phòng của Hàn Tổng.
Nhất thời, cả đám liền bùng nổ.
Một tin nhắn gửi lên, nhanh như một thao tác vuốt màn hình nhanh chóng lan ra khắp cả tòa nhà cao tầng.
Vậy mà lúc này văn phòng trên tầng 18 lại yên tĩnh và hài hòa vô cùng.
Hạ Vãn Tinh lười biếng tựa vào sofa, trên đùi cô đặt một quyển sách, lơ đãng lật xem.
Qua một hồi lâu, Hàn Tư Thần xem đến văn kiện cuối cùng, ký tên lên đó rồi khép lại.
Anh đứng dậy và nhấc áo khoác treo trên móc áo bên cạnh.
Hạ Vãn Tinh ngẩng đầu, xoa xoa cổ đau nhức, nói: "Nếu anh chậm thêm chút nữa, trung tâm thương mại đều đóng cửa cả rồi."
“Không đâu." Hàn Tư Thần chỉ đồng hồ đeo tay, "ANh có nhìn thời gian, vẫn sớm.”
“Anh không biết con gái đi dạo phố tốn rất nhiều thời gian sao?” Cô đặt cuốn sách lên bàn trà phía trước, đứng dậy, "Có thể đi dạo hết cả một vòng còn chưa mua được bộ nào. "
Hàn Tư Thần vừa đi ra ngoài, nghe vậy bước chân hơi dừng lại, nhíu mày hỏi: "Kén chọn như vậy sao?”

Cô nghiêm túc: "Không phải là kén chọn, chuyện mua quần áo bình thường đều như vậy, đầu tiên ngắn, mặc thử, sau đó nhìn tổng thể, cuối cùng dành một chút thời gian để suy nghĩ."
Anh cười và đi ra ngoài, "Ở đâu ra nhiều quy tắc như vậy?" "
Hạ Vãn Tinh cùng anh đi ra khỏi văn phòng, cười trả lời: "Con gái chính là phiền toái như vậy.”
 Cô liếc nhìn anh một cái, cố ý nói, ví dụ: "Trước khi ra ngoài cần trang điểm, chọn quần áo, thỉnh thoảng thay đổi kiểu tóc, chăm sóc da, kinh nguyệt đến thì dễ nóng nảy cần người kiên nhẫn dỗ dành, cãi nhau với bạn trai lúc nào cũng phải luôn đúng, hơn nữa, còn có bệnh công chúa..." Cô dừng một chút, nói: "Còn có rất nhiều rất nhiều, tôi không thể kể ra từng ví dụ được.”
Hai người vượt qua văn phòng trợ lý, đi qua đôi mắt dò xét, cuối cùng đứng ở cửa thang máy. Hàn Tư Thần ấn nút xuống dưới, quay đầu nhìn cô thật lâu, suy nghĩ một hồi, hỏi: "Còn nữa không?
Hạ Vãn Tinh: ???
Chẳng lẽ, cô kể nhiều điểm xấu như vậy còn chưa đủ?
Cửa thang máy mở ra, trong lúc nhất thời cô sững sờ đứng im tại chỗ, người bên cạnh tự nhiên nắm tay dắt cô vào thang máy.
Tránh khỏi tầm mắt bên ngoài, tay anh cũng không buông ra, rũ mắt hỏi: "Còn gì nữa?”
Hạ Vãn Tinh chớp chớp mắt, không tránh khỏi, tiếp tục: "Sạch sẽ xinh đẹp chỉ là giả dối, kỳ thật, lén lút lôi thôi, buổi tối khi ngủ còn nói mớ.” 
Người đàn ông bên cạnh đột nhiên mỉm cười, anh nhìn cô, nói: "Trùng hợp ngẫu nhiên, không ai phải chịu thiệt, tôi lúc ngủ vừa ngáy vừa nghiến răng." -
Hạ Vãn Tinh: ...
Cô vội vàng hất tay anh ra, có chút lẩm bẩm: "Ngáy ngáy nghiến răng, cái này không
được.”
Vì sao trước đó anh không nói với cô mình có tật xấu này.
Hàn Tư Thần cười khẽ, một lần nữa nắm chặt tay cô, nhìn ánh mắt cô, hỏi: "Em thật sự tin sao? "
Tầm mắt Hạ Vãn Tinh dừng lại vài giây trên mười ngón tay đang siết chặt của hai người, ngẩng đầu hỏi: "Là thật hay giả?”

Vừa ngáy vừa nghiến răng, cô thật sự không thể chịu được. Nếu không, hãy quên nó đi.
Hàn Tư Thần bị cô chọc cười,  so với trước kia ý cười trong đáy mắt càng đậm, khóe mắt đuôi lông mày đều có tình yêu nồng nàn, anh hỏi: "Thật sự muốn biết?”
 Cô gật đầu nghiêm túc.
"Vậy có thời gian chúng ta cùng nhau ngủ, anh chứng minh cho em xem là anh đang nói thật hay giả."
Hạ Vãn Tinh: ...
"Trời còn chưa tối mà anh đã nằm mơ?" Cô tươi cười trong trẻo, "Hàn Tổng đây tính toán cũng lớn thật.”
Thang máy dừng lại ở tầng hầm, cửa mở ra, Hàn Tư Thần khẽ nhếch khóe miệng dắt cô đi ra, anh rũ mắt liếc cô một cái, nở nụ cười, "Đừng giả vờ nữa, trong lòng em đã sớm nở hoa rồi.”
“Làm gì có?” Cô cứng miệng: "Mắt anh có thể nhìn xuyên thấu sao? Anh có thể nhìn thấy trái tim tôi? "
Anh không nhịn được véo má cô, trêu tức, "Miệng em cười rộng đến mang tai rồi kia kìa.”
Hạ Vãn Tinh vỗ vỗ tay anh, không phản bác.
Được rồi, bây giờ  tâm trạng cô đang rất tốt.
Rất kỳ quái, giữa bọn họ hình như căn bản không cần nói quá nhiều, một ánh mắt, một động tác, một câu nói mơ hồ là có thể hiểu rõ đối phương muốn nói cái gì.
Cách họ ở bên nhau làm cho cô cảm thấy thoải mái.
Hàn Tư Thần thay cô mở cửa ghế phụ xe anh, Lúc này Hạ Vãn Tinh mới phản ứng lại, "Xe của tôi làm sao bây giờ? "
“Để lại đi."
Hạ Vãn Tinh ngồi xuống ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Có thích hợp không? Để Hàn tổng làm tài xế cho mình khiến trái tim tôi có chút sợ hãi nha.”
Hàn Tư Thần liếc cô một cái, bỗng nhiên nghiêng người qua, anh giữ chặt gáy cô, buộc cô phải quay đầu nhìn mình.
Hạ Vãn Tinh còn chưa kịp phản ứng, cả người anh đã tới gần, sau đó bốn cánh môi quấn lấy nhau.
Không có hung mãnh như lần trước, anh hôn rất nhẹ nhàng rất ôn nhu, tinh tế trên môi cô.  Đầu lưỡi lướt qua răng nanh của cô, cảm giác tê dại bò khắp toàn thân, thân thể Hạ Vãn Tinh khẽ run lên, anh nhân cơ hội tiến vào, vây lấy đầu lưỡi cô quấn quanh.

Đàn ông ở phương diện này giống như là trời sinh, hiểu biết rất nhanh, vừa học đã thành thạo.
Hạ Vãn Tinh sắp đắm chìm trong nụ hôn của anh.
Cô cắn chặt răng, phòng bị chặt chẽ.
“Mở miệng ra." Giọng nói khàn khàn của anh dụ dỗ bên tai cô.
Hạ Vãn Tinh lắc đầu, ánh mắt mơ hồ đầy sóng nước nhìn anh.
Ann cười, "Hiện tại tim vẫn còn rung động sao?”
Hạ Vãn Tinh: ...
Run rẩy thậm chí nhiều hơn.
Cô nhỏ giọng: "Bây giờ còn không mau  đi trung tâm thương mại thì nó sẽ thật sự đóng cửa đó.”
Lúc này Hàn Tư Thần mới buông cô ra, tầm mắt anh dừng lại trên khuôn mặt tươi cười của cô một lát, bỗng nhiên hỏi: "Buổi trưa gặp bà nội, em cố ý trang điểm?"
“Ừm"
Cô ngồi trở lại vị trí để điều chỉnh dây an toàn, cười tủm tỉm hỏi: "Sao vậy? Trang điểm không đẹp sao?”
Anh mỉm cười, đôi mắt mang theo một vài phần trêu chọc, hỏi: "Em để ý đến hình ảnh của mình trước mặt gia đình anh?"
Hạ Vãn Tinh nhẹ nhàng "phốc", "Còn không phải trên wechat anh nhắn tin lừa tôi sao? "
Hàn Tư Thần trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn cô nói: "Không lừa gạt em, bà nội chính là đến gặp em.” Anh cười cười, "Buổi trưa nhìn em hoảng sợ, nếu như không cho em một bậc thang xuống, không chừng em đã sớm dọa chạy mất. "
Hạ Vãn Tinh:....
"Anh lừa em?!" Cô tức giận giơ nắm đấm đánh anh.
Người đàn ông lái xe cúi đầu cười, một tay giữ bàn tay nhỏ bé của cô, đặt trên hộp đồ đạc ở giữa, cười: "Được rồi, đang lái xe đừng đùa giỡn."
Hạ Vãn Tinh bị anh làm cho tức giận, muốn rút tay về, lại phát hiện anh nắm rất chặt.
Rõ ràng không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng cô muốn tránh không tránh được.
Cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng nghiêng của anh trong chớp mắt, bỗng nhiên nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Cử động tay nhỏ bé, giống như cố ý vô tình gãi gãi trong lòng bàn tay anh.
Giống như một con mèo con, từng chút một, làm cho đáy lòng anh dâng lên một chút xao động, vừa khó chịu vừa rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Bàn tay Hàn Tư Thần đè xuống, thẳng đến bàn tay nhỏ bé kia hoàn toàn nằm im, lúc này anh mới khẽ nhếch khóe miệng nhìn về phía cô, thản nhiên nói: "Bàn tay này của anh, bắt cướp, bóp cổ họng người khác, cũng từng bóp chết kẻ địch, xuất phát từ bản năng, nó có thể vô tình làm ra một vài động tác hung ác, cho nên, em có muốn khiêu chiến một chút hay không?”
Bàn tay nhỏ bé của Hạ Vãn Tinh cứng đờ, mãi mới phản ứng lại, cười khanh khách hỏi: "Đối với bạn gái cũng sẽ vô tình làm ra những động tác phản ứng kia?”
 Anh nhếch khóe miệng, giọng nói với một nụ cười, nói: "Đối với bạn gái, chỉ biết vuốt ve." 
Nói xong, anh còn minh họa vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé của cô.
Hạ Vãn Tinh: ...
Cô bỗng dưng dùng sức túm lấy bàn tay anh, sau khi tránh thoát, vẻ mặt ghét bỏ, "Anh thật biến thái.” 
Cô nói, "Giống như một gã trung niên hèn mọn."
Hàn Tư Thần nở nụ cười, anh thu tay lại đặt trên vô lăng, nhìn con đường phía trước, gằn từng chữ, "Hối hận cũng đã muộn, khuyên em sớm thích ứng một chút, tôi muốn chính là cả đời, bằng không em cố chịu đựng đi.”
Trái tim Hạ Vãn Tinh bỗng dưng đập nhanh vài nhịp, bên tai đều chỉ đọng lại hai chữ "cả đời" nhẹ nhành như gió của anh.
Trong lòng ấm áp, vô cùng xúc động, cô bỗng muốn ôm anh.
Hạ Vãn Tinh khắc chế xúc động của mình, cô cười cười, đôi mắt hoa đào khẽ cong che dấu dao động nơi đáy mắt, nhẹ giọng: "Thật trùng hợp, thứ tôi muốn cũng là cả đời.”
 Anh im lặng trong chớp mắt, quay đầu nhìn vào đáy mắt cô, nhẹ giọng hứa: "Được.”
Nếu đã đáp ứng, anh sẽ không phụ cô, tuy rằng cả đời rất dài, nhưng hình như chỉ có thể là cô. Không ai khác ngoại trừ cô.
Tác giả muốn nói: "Một đêm trôi qua, mặc dù không có cảm giác theo nghi lễ bình thường, nhưng đây là cách thoải mái nhất để hai người ở bên nhau."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.