Trêu Ghẹo Quá Mức

Chương 68: Chương 68:




Edit: BOSS
Hạ Vãn Tinh ngủ nướng đến tận thứ hai ngày hôm sau.
Lúc cô tỉnh giấc mặt trời đã lên cao, những tia nắng mặt trời chiếu qua khe hở của bức màn chiếu thẳng vào phòng ngủ, phô diễn từng dải ánh sáng.
Cô bỗng dưng ngồi lên trên giường, đưa điện thoại di động lên ngang tầm mắt, chỉ trong nháy mắt cơn buồn ngủ đã biến đi đâu mất.
Đã hơn 9 giờ rưỡi rồi, chết rồi chết rồi, hai nhà biên kịch vẫn đang chờ cô bắt đầu phần kịch bản của ngày hôm nay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Vãn Tinh xốc chăn xuống giường, vừa đi đến phòng khách bỗng dưng nhìn thấy một người đang khoanh chân ngồi đọc sách trên sofa, cô ngẩn người, từng mảnh kí ức về tối qua chỉ trong một khắc đã ùa về trong tâm trí cô.
Cô gối đầu lên hõm vai anh, nghe tiếng trái tim anh đập liên hồi, cảm nhận sự run rẩy mà anh mang đến cho cô.
Anh nói: “Từng tấc trên cơ thể em bây giờ anh đã nắm rất rõ.”
Hạ Vãn Tinh nghe thấy câu này mà hai bên tai khẽ đỏ lên, cô xoa xoa lỗ tai, nhìn anh.
Trên người cô vẫn đang là chiếc áo sơ mi của anh, chiều dài cũng chỉ có thể che khuất được hai đùi, đôi chân dài cân đối lộ ra trong khung trung, cổ áo hơi mở, mái tóc vẫn còn chút rối bời, ngay lúc này đây cô trông không khác gì một người giả bộ ngây ngốc để câu dẫn người khác.
“Sao anh còn chưa đi nữa?” Cô hỏi.
Hàn Tư Thần đặt quyển sách trên tay xuống bàn trà, đứng dậy, đi tới, nói: “Chờ em dậy.”
“9 giờ rồi, sao anh không gọi em dậy?”
Anh mở bữa sáng đang đặt trên bàn cơm ra, một tay chống lên mặt bàn, cười nói: “Anh đâu biết em đã muốn rời giường hay chưa.”
Tối hôm qua uống nhiều như vậy, nếu không ngủ đủ thì buổi sáng dậy nhất định sẽ bị đau đầu.
Hạ Vãn Tinh nhìn anh, lại nhìn sang bàn ăn, cười, cố ý trêu chọc anh, “Tự anh làm bữa sáng sao?”
“Anh không đảm đang được như em đâu.” Anh ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, chờ cô đi tới rồi nói: “Anh mua từ bên ngoài về, ăn nhanh đi, đừng để nguội.”
Hạ Vãn Tinh dứt khoát trực tiếp ngồi xuống, bụng cô hiện tại đang réo lên vì đói, quyết định việc rửa mặt cứ để đến sau bữa ăn đi.
Cô nhấp thử một ngụm cháo, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía anh, nói: “Anh lần sau đừng có ngoắc tay với em.”
Hắn nhướng mày, “Làm sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cứ giống như đang gọi Thiên Ưng ấy.”
Hàn Tư Thần bật cười, anh nhìn cô cười khẽ, sau đó anh bỗng dưng huýt sáo về phía sân trước, Thiên Ưng lập tức chạy vọt qua ngay sau đó.
Anh vỗ vỗ đầu Thiên Ưng, nói: “Nếu muốn gọi Thiên Ưng thì phải làm thế này.”
Hạ Vãn Tinh: ….
Được, coi như cô chưa nói gì đi.
Hàn Tư Thần đi tới công ty trước, Hạ Vãn Tinh buổi sáng không đi, cô quay vào nhà đi rửa mặt một chút, lại đem hết đống quần áo đầy mùi rượu hôm qua ném vào trong máy giặt, cuối cùng đắp mặt nạ chờ người đem bức tranh hôm qua đến.
Bức tranh được đưa đến lúc 10 giờ, Hạ Vãn Tinh cẩn thận mở ra nhìn qua một cái rồi lại cuốn bức tranh lại cất vào trong thư phòng.
Nếu đã là mộng thì hãy cứ cất giữ nó trong hoài niệm đi.
Giữa trưa cô tùy tiện làm một bữa cơm trưa, nhưng cơm canh dinh dưỡng của Thiên Ưng quả thật quá là phong phú, xử lí xong vụ Thiên Ưng, cô tự mình sửa soạn lại đồ rồi lái xe tới công ty một chuyến.
Tiết Hàm và Trần Chỉ Duyệt đều nghĩ cô bị bệnh gì đó, vừa thấy cô tới liền hỏi: “Đại phu nhân, cô cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
“Nếu không thoải mái thì chúng ta lùi sang ngày mai chuẩn bị cũng được, việc ưu tiên đầu tiên vẫn là chăm sóc sức khỏe.”

Hạ Vãn Tinh cười, “Không sao đâu, chỉ là hôm qua cùng bằng hữu uống một chút rượu nên buổi sáng có chút không tỉnh táo thôi.”
Hài người kia liếc nhau, phá lệ không chỉ nói chuyện mà còn tiếp nữa.
Nghe đồng nghiệp 18 tầng nói, Hàn tổng đa tài cũng mãi 10 giờ mới chịu tới.
Cô cũng không làm chậm trễ thời gian nữa, phân công từng đoạn cốt truyện cho từng người phụ trách rồi ngay lập tức tập trung vào công việc.
Giai đoạn trước đó đã thảo luận đại khái từng động tác chi tiết của từng nhân vật và nội dung truyện rồi, giờ đặt tay xuống viết ra cũng không còn gì khó khăn nữa, Hạ Vãn Tinh gõ máy tính với tốc độ rất đáng kinh ngạc.
Giải quyết xong một phần tình tiết, Hạ Vãn Tinh dừng lại, hạ cổ tay và các ngón tay xuống. Trên người cô là bộ quần áo rộng thùng thình làm từ lông dê sam mua ngày trước, cổ áo co dãn linh hoạt, rất dễ hoạt động.
Cô kéo cổ áo lên một chút, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề.
Cô còn chưa phát lì xì cho Hàn thị.
Tiểu nha đầu kia gần đây bận đóng phim nên cũng rất vội vàng, hai người đã rất lâu rồi chưa được nói chuyện phiếm với nhau.
Hạ Vãn Tinh đẩy chiếc notebook trước mặt ra một chút, dựa vào ghế, vừa cười nhạt vừa mở trang WeChat của Hàn Nhân.
Bao lì xì thưởng tiền không giới hạn thời gian, cô cứ thế chuyển khoản qua thôi.
Phần khung tin tức rất mau đã hiện lên nhắc nhở đối phương đã nhận được tiền, ngay theo sau là một cơn lốc biểu tình chấn động của Hàn Nhân, phía dưới ngay sau đó hiện ra một tin:【Hạ tỷ tỷ, chị có phải cho 0 điểm thưởng là nhiều không vậy?】
Tiểu Hàn,【Em tưởng chị phát bao lì xì an ủi, đúng là bất ngờ a, những thứ này khiến đôi mắt em sắp lóa đến mù lòa luôn rồi.】
Hạ Vãn Tinh bị cô chọc cười,【Không có nhiều, nhưng là để tặng em đấy.】
Tiểu Hàn:【Đây là tình huống gì vậy?】
Hạ Vãn Tinh:【Anh trai em cho em tiền tiêu vặt đấy.】
Sau đó, đầu bên kia yên ắng trong chớp mắt, chỉ sau vài giây tĩnh lặng, cô gửi một tin nhắn thoại, giọng nói có chút kích động:【Hai người ở cùng nhau sao?】
Hạ Vãn Tinh ghé vào bên tai nghe thấy vậy liền mỉm cười, cầm điện thoại và ly nước lên, đứng dậy.
Cô đi tới phòng trà, vừa đi vừa hỏi Tiểu Hàn:【Ngạc nhiên đến vậy sao? Em đây là không tin vào thực lực của chị sao?】
Cô cười nhạt, đi đến trà gian lại thấy dì Bảo Khiết đang dọn dẹp quét tước, cô liền tìm một góc ngồi xuống.
Hạ Vãn Tinh uống một ngụm cà phê để nâng cao tinh thần, cô đặt ly nước lên bàn rồi tiếp tục nói chuyện trên WeChat với Hàn Nhân.
Tiểu Hàn:【Cũng đã đoán được từ trước, nhưng lại vẫn không thể tin được.】
 Cô có chút khó hiểu với lời nói của Hàn Nhân, trong đầu có một dấu hỏi chấm to đùng.
Tiểu Hàn:【Anh trai em cùng người khác, anh ấy mà cũng hiểu được thất tình lục dục sao? Anh ấy mà có bạn gái, em vẫn hoàn toàn không thể tin được.
Hạ Vãn Tinh cười, đặt một cánh tay lên bàn, thân trên duyên dáng dựa vào bàn, vừa định tiếp tục đáp lời Hàn Nhân, tách cà phê vừa mới pha xong đang đặt trên bàn bỗng nhiên bị lật nghiêng, cô chỉ biết ngây người, cà phê chảy xuôi theo mặt bàn thấm hết vào bộ quần áo dệt từ sam.
Tốt xấu thế nào nói lại chảy đúng vào ngay trước ngực trái của cô, vị trí này quả thực rất xấu hổ.
Ly sứ va chạm với mặt bàn tạo nên âm thanh khiến nhân viên tạp vụ giật mình xoay người, bà nhìn mớ hỗn độn trên mặt bàn cùng người con gái xinh đẹp trong bộ quần áo có vết bẩn, Dương Mỹ Phương kinh hoàng chỉ biết xin lỗi: “Tôi rất xin lỗi rất xin lỗi, tôi không nhìn thấy phía bên này, xin lỗi.”
Để ngăn không cho cà phê tiếp tục chảy đến chân váy, cô vội vàng đứng lên dịch qua bên cạnh một chút.
Quần áo lần đầu tiên mặc đã bị làm dơ, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút không vui, nhưng nhìn đến biểu cảm hoảng loạn của dì tạp vụ, cô thục sự có lửa giận cũng không thể phát ra ngoài được.
“Không sao.” Hạ Vãn Tinh không nặng không nhẹ trả lời.
“Thật sự rất xin lỗi, có nóng lắm không?” Dương Mỹ Phương cầm khăn giấy, vội vàng giúp cô lau vết ố trên phần áo bên ngực trái của cô.
Hạ Vãn Tinh lắc đầu, nhưng cảm giác làn da bị dính cà phê cứ hơi dính, cô nghiêng sườn, kéo vòng đai đeo bên trong xuống, lấy khăn giấy lau mặt trên một chút.

Dương Mỹ Phương vội vàng đưa khăn giấy cho cô, tầm mắt lơ đãng thoáng nhìn vết ố hồng hồng đang nằm như một dấu ấn trên ngực trái của cô, cô ngẩn người.
“Ôi trời, nóng đỏ hết lên rồi.” Dương Mỹ Phương tựa như muốn xác minh chuyện gì, cầm khăn giấy giúp cô lau đi vết ố trên da.
Hạ Vãn Tinh còn chưa kịp phản ứng lại với động tác của cô ấy, chỉ thấy cô ấy kéo áo của cô ra, ngay ở vị trí vết ố màu đỏ trên ngực trái của cô là một vết bớt hình ngôi sao đột nhiên lộ ra.
Động tác của Dương Mỹ Phương khựng lại, nhìn chằm chằm vào vết bớt mà đông cứng người.
Hạ Vãn Tinh vội vàng sửa sang lại quần áo, nhàn nhạt cười cười với cô ấy, “Con không sao đâu, cà phê không nóng.”
“Cô...Đó là vết bớt à?” Dương Mỹ Phương miễn cưỡng nở một nụ cười méo xệch, “Tôi tưởng bỏng.”
Cô cười, “Bớt, không phải bỏng.”
Hạ Vãn Tinh cầm chiếc điện thoại đang đặt trên bàn lên, bưng cái ly lên, “Không có chuyện gì đâu, dì không cần phải để trong lòng.”
Nói xong, cô rời khỏi phòng trà.
Dương Mỹ Phương ngờ vực đứng tại chỗ, cô nhìn bóng hình của Hạ Vãn Tinh, miệng lầm bầm: Không có khả năng...Hoàn toàn không có khả năng xảy ra, ngay cả hình dáng và vị trí đều giống nhau y như đúc.
Hạ Vãn Tinh trở lại vị trí công tác mà tâm tình vẫn chưa khá hơn chút nào, cô kéo phần áo bị dính trên người ra, thầm thở dài.
Hiện tại đã là giữa chiều, đến lúc về đến nhà thì đã tan tầm.
Cô suy nghĩ, gửi một tin nhắn cho Hàn Tư Thần, hỏi:【Anh vẫn đang ở văn phòng à?】  
Hàn Tư Thần vừa mới bắt đầu cuộc họp, thời gian cô gửi tin nhắn cho anh hoàn toàn rất ngoài ý muốn, anh mỉm cười, trả lời:【Anh đang ở văn phòng, có việc gì không?】
Tiểu Vãn:【Phòng nghỉ của công ty anh có máy sấy không?】
Bây giờ nhanh chóng đi gột rửa thì vẫn có cơ hội mặc được.
Hàn Tư Thần:【Em làm sao vậy? Để anh bảo trợ lý Giang đi mua một cái.】
Tiểu Vãn:【Quần áo mới bị dính chút cà phê.】
Anh không thể không cười khẽ, nghĩ đến việc quần áo làm lộ hết cơ thể của cô, trong lòng thầm nén khẩu nghiệp,【Ố rồi thì bỏ đi, lần sau mua lại.】
Tiểu Vãn:【Không được!】
Cô rất thích nó, hơn nữa, mới mặc được có một lần, rất đáng tiếc.
Hàn Tư Thần bất đắc dĩ,【Lên đây đi, có máy sấy.】
Đôi mắt của Hạ Vãn Tinh sáng hẳn lên, có máy sấy thì quá là tuyệt rồi.
Cô dặn dò Tiết Hàm và Trần Chỉ Duyệt hai câu rồi cầm điện thoại đi lên tầng 18.
Bên ngoài không lấy một bóng người, yên ắng tột độ, Hạ Vãn Tinh nhẹ nhàng thở ra, cô nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng, bên trong vọng ra tiếng anh nói thì mới mở cửa bước vào.
Hàn Tư Thần ngồi sau bàn làm việc, tầm mắt dừng ở vết ố thẫm màu bên ngực trái của cô một lát, nghiêng đầu chỉ vào phòng nghỉ nói: “Có phòng tắm.”
Hạ Vãn Tinh nhìn anh, ánh mắt đảo qua chiếc cà vạt của anh, cười khanh khách nói: “Trước không có em đeo nơ không cũng đẹp mà.”
Anh nhẹ cong khóe miệng, nhướng mày hỏi: “Cái này là sau khi em tới?”
Cô lắc đầu, “Em không hầu hạ người khác đâu.”
Hàn Tư Thần bật cười, “Đừng nghịch nữa, nhanh đi giải quyết vấn đề của bản thân đi.”

Hạ Vãn Tinh đi đến cửa phòng nghỉ, dừng chân, quay đầu hỏi: “Có thể tắm rửa và thay quần áo không?”
Anh ngẩng đầu, “Có áo sơ mi sạch trong đó đấy.”
Cô cười, “Vậy thì tốt rồi.”
Hàn Tư Thần nhìn cửa phòng nghỉ đóng lại, anh vô thức bẻ nhẹ nắp bút, liếc một cái nữa rồi nhẹ cong khóe miệng đứng lên.
Hạ Vãn Tinh vừa mới cởi áo, còn chưa kịp mặc áo sơ mi của anh vào, cửa phòng nghỉ bỗng dưng bị đẩy ra.
Cô sửng sốt, vội vàng lấy áo sơ mi của anh che ngực mình lại.
Cô kinh hoàng thất thố nhìn người đang đứng ở phía cửa, trừng mắt, “Anh vào đây làm gì? Đi ra ngoài!”
Hàn Tư Thần không thèm giải thích, nhấc chân tiến vào rồi đóng cánh cửa đằng sau lưng lại, anh khoanh tay ở phía trước ngực, lười biếng dựa vào trước cửa, đôi con ngươi đen nhánh như mực nhìn chằm chằm về phía cô không hề chớp mắt.
Hạ Vãn Tinh bị ánh mắt không rõ ý vị này của anh nhìn chằm chằm khiến da đầu như tê dại, thân trước không có nội y mà chỉ có mỗi chiếc áo sơ mi của anh che chắn.
Phía sau lưng trần trụi, không khí lạnh phảng phất đọng lại ở trên da thịt cô, Hạ Vãn Tinh cảm giác cả người mình không còn tự nhiên nữa.
Bốn mắt cứ nhìn nhau mãi, tình huống này, cô thật sự ngượng ngùng đến mức xấu hổ không thể tả nổi.
Trong mắt của cô có chút hoảng loạn, toàn bộ quá trình Hàn Tư Thần đều rất bình tĩnh, đáy mắt anh dâng lên ý cười, khóe môi cong một vòng cung, ánh mắt lớn mật trực tiếp dừng trên người cô, anh không mặn không nhạt nói: “Em cứ tiếp tục đi, không cần để tâm đến anh.”
Hạ Vãn Tinh: ???
Đến nước này rồi thì còn tiếp tục được cái gì nữa.
Thấy cô cứ giữ nguyên tư thế bất động, anh đơn giản đứng dậy đi tới phía cô.
Hạ Vãn Tinh không thể không lùi về sau hai bước, hàm răng cô khẩn trương đến mức cứ đánh vào nhau, “Anh...Anh định làm gì?”
Việc này với tình huống tối hôm qua có điểm bất đồng.
Tuy rằng anh không sờ soạng thật, nhưng đối mặt với tình huống tối lửa tắt đèn cô cũng không khẩn trương đến như bây giờ.
Ít nhất, không cần phải đối mặt với con ngươi u ám phiếm quang của anh ngay lúc này.
Hạ Vãn Tinh cảm thấy mình có thể sẽ bị anh thiêu đốt xương tủy từ trong ra ngoài.
Hàn Tư Thần đứng ở trước mặt cô, duỗi tay kéo chiếc áo sơ mi từ trong tay cô ra.
Cô gắt gao túm lấy góc áo không chịu buông, phảng phất giống như đang nắm lấy cây rơm rạ cứu mạng cuối cùng.
“Buông ra, anh giúp em mặc cho.” Giọng nói của anh ẩn chút tiếng cười.
Hạ Vãn Tinh lần đầu tiên bị anh trêu chọc như vậy, nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt anh bỗng nhiên lại thấy muốn phản kích một chút.
Dù sao, những chỗ nên sờ thì cũng đã sờ rồi.
Cô nhìn anh, nở một nụ cười không được tươi cho lắm, mềm như bông hỏi: “Anh thật sự muốn giúp em mặc sao?”
Hàn Tư Thần liếc mắt nhìn cô một cái, lấy góc áo đang bị nắm chặt trong tay của cô ra, thấp giọng nói: “Còn có thể là giả được nữa sao?”
Anh đứng phía sau cô hướng mắt từ trên cao nhìn xuống, rũ mắt nhìn thấy bộ ngực dang giao nhau chỉ bằng một bàn tay nhỏ của cô, cười khẽ, “Buông tay đi, duỗi cánh tay ra.”
Hơi thở ấm áp của anh bắt đầu lan sang cổ của cô, dũng khí của Hạ Vãn Tinh cứ theo hơi thở ở cổ bay đi mất, cả thân cô cứng đờ, đưa lưng về phía anh mà không dám nhúc nhích.
Tâm tình của người đàn ông phía sau tốt đến mức lộ hết lên môi, anh bỗng nhiên duỗi tay chạm vào tay cô, lòng bàn tay nhu nhược như không hề có xương tay nhỏ chậm rãi thu lại.
Cảm giác này với cảm giác tối hôm qua rất giống nhau, rất mềm.
Ánh mắt anh trở nên thâm trầm, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Anh lần đầu tiên đi hầu hạ một người phụ nữ, bảo em duỗi tay mà em còn không chịu duỗi?”
Hạ Vãn Tinh cắn chặt răng, cô duỗi tay lên cao hơn tay anh một chút, sau đó nâng tay lên duỗi vào trong tay áo.
Người đàn ông phía sau thấp giọng cười một cái.
Hàn Tư Thần rũ mắt quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô, cánh tay dài ở trước mặt cô thản nhiên giúp cô cài cúc áo, tầm mắt lơ đãng đang nhìn xuống bỗng dừng ngay ở vệt đỏ phía trên ngực trái của cô, anh ngẩn người.
Anh đè nặng lên bả vai cô rồi xoay người cô lại, duỗi tay xem xét vết đó, nhìn thấy hình dáng của vết đỏ dưới lớp quần áo khiến anh có chút kinh ngạc.
“Đây là…?” Tối hôm qua cô còn khóc trong lòng anh, chỉ có một mảng tối tăm, anh chỉ có thể cảm nhận được làn da mềm mại đàn hồi, vết bớt hay gì đó, anh thật ra không hề chú ý tới.

“Là vết bớt.” Hạ Vãn Tinh nhanh chóng trả lời một câu, lại trừng mắt với anh một cái, cài nốt ba chiếc cúc áo vẫn còn sót lại, chỉ để lại hai chiếc cúc áo trên cùng, anh ngăn động tác của cô lại.
Anh nói: “Cho anh nhìn một cái.”
Đầu óc Hạ Vãn Tinh có chút khẩn trương, “Anh nhìn cái gì mà nhìn.”
Vị trí này quả thực xấu hổ a.
“Sao lại không được nhìn chứ?” Anh nói: “Làm gì có người ngoài.”
Hàn Tư Thần lo lắng kéo áo của cô ra một chút, thấy rõ ràng vết bớt bên cạnh đó, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt trên của vết bớt, nhướng mày hỏi: “Hình ngôi sao sao?”
Hạ Vãn Tinh cảm giác cơ thể của mình đã không còn là của mình nữa, cô vội vàng lấy lại bộ quần áo trên tay anh, ra vẻ trấn tĩnh hỏi lại: “Đúng, có phải là rất đẹp không?”
“Đẹp.” Anh giúp cô sửa soạn lại quần áo một chút, nói: “Buổi tối về cho anh nhìn lại.”
Hạ Vãn Tinh: …
Lời này, từng lời này khiến cô cho chút sốc nhẹ.
Hàn Tư Thần thực sự rất hài lòng với phản ứng của cô, ngừng trong chốc lát, anh lại hỏi: “Tên và cái này đều có liên hệ tới nhau sao?”
Hạ Vãn Tinh trầm mặc hai giây, nói: “Viện trưởng mụ mụ nói lúc nhặt được em ở cửa Viện phúc lợi là buổi tối mùa đông, trên người lại có một vết bớt thế này, cho nên đặt cho em cái tên này.”
Cô tỏ ra không có chuyện gì xảy ra, nhìn anh mỉm cười, “Ngày sinh cũng là do họ ghi lại.”
Khi đó tất cả mọi người đều cảm thấy, người cô mang theo tất cả những gì đặc thù nhất, cha mẹ thân sinh của cô sớm muộn gì cũng sẽ tìm để đưa cô về nhà thôi.
Thế nhưng họ lại quên mất, cô đây là bị bỏ rơi, nếu đã bị bỏ rơi thì sẽ không muốn tìm lại nữa.
Cô nỗ lực làm bộ dạng nhẹ nhõm nhưng trái tim anh lại đột nhiên đau đớn, Hàn Tư Thần lẳng lặng nhìn cô, mắt tràn ngập niềm thương tiếc.
“Sao vậy? Lại cảm thấy em đáng thương rồi sao?” Hạ Vãn Tinh thoáng nhìn biểu cảm của anh, cười hỏi.
Hàn Tư Thần thu hồi sắc mặt cùng tất cả thần sắc phức tạp vừa rồi, liếc cô, hỏi: “Em đáng thương? Không phải em vẫn sống và rất tự do sao?”
“Anh nói không sai.” Cô gật gật đầu, mang quần áo vừa thay ra tới vòi nước, nói: “Ít nhất em còn có Hàn tổng bao ăn, bao ngủ nghỉ, bao xem phim.”
Nói đến cái này, Hàn Tư Thần bỗng nhiên ôm lấy cô từ phía sau, anh vuốt ve vị trí vết bớt của cô, cười khẽ ở bên tai cô, nói nhỏ: “May mà em nhắc anh mới nhớ.”
Anh nói: “Không chỉ bao ăn cơm, đi dạo phố mà còn bao xem cả bộ phim mới ra gần đây nhất nữa, khi nào đi xem đây?”
Hạ Vãn Tinh giật mình, cô nghiêng đầu né tránh hơi thở nóng bỏng của anh, cười đắc ý: “Hẹn hò sao? Đúng là đáng tiếc, em rất vội, không có thời gian.”
“Không có thời gian?” Anh nhíu mày, “Lúc đi dạo phố thì sao? Không phải lúc đó em rất vui vì anh trả tiền cho em đi xem sao? Anh còn vô hạn ngày nghỉ đây này.”
Ngày hôm qua cùng Thạch Trạch Dương đi xem triển lãm tranh nhưng thật ra cũng rất nhàn hạ thoải mái.
Hạ Vãn Tinh gột vết ố kia, nghe được lời này mà không nhịn được cười, cô quay đầu hỏi: “Anh bây giờ biết mình giống cái gì không?”
“Hả?”
Cô cười: “Giống bị khờ á.”
Hàn tổng: ….
Bị khờ anh cũng chịu.
------------------------------*-----------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Khờ tổng online.
Thiên Ưng: Đây không phải là đồng loại của ta mà phải không?
Khờ tổng: ?
Thiên Ưng: Liếm chó!
Khờ tổng: !
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.