Trêu Ghẹo Quá Mức

Chương 77: Chương 77:




 
_BOSS_
Trong tòa nhà an ninh công cộng ở ngoại thành, Hàn Tư Thần ngồi trong phòng hình sự với vẻ mặt thâm trầm, ánh mắt sắc lẹm, mỗi khi nhìn chằm chằm vào ai là như muốn giết người.
 
Vị cảnh sát ngồi đối diện với hắn cũng bị anh nhìn đến phát hoảng, thành khẩn xin lỗi: “Thực xin lỗi Hàn tiên sinh, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bọn họ vội vã chạy đến ngay sau khi nhận được một tin nhắn nặc danh, nhưng người được cử đi báo lại báo nhầm tầng, mãi đến khi anh giáng một nắm đấm các thành viên trong nhóm mới vội vàng nói rằng người kia đang ở trên tầng.
 
Lúc này, đối mặt với lời xin lỗi, Hàn Tư Thần ngồi im không lên tiếng, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào bọn họ.
 
Hạ Vãn Tinh khẽ huých anh một cái, thì thào nói: “Nói gì đó đi.”
 
“Nói gì là nói gì?” Anh trầm giọng nói, ánh mắt lạnh lùng, “Để cho bọn họ gán tội bán dâm | mại dâm | với bạn gái một lần thử xem?”
 
Cô cười mỉa mai, “Đội cảnh sát hình sự của anh làm việc không có tí đầu óc nào như vậy sao?”
 
Khuôn mặt của thành viên đối phương hết đỏ lại trắng, trông vô cùng khó coi.
 
Hạ Vãn Tinh bí mật nhéo anh  một cái, tính toán cách để rời nơi đầy thị phi này sớm nhất có thể. Cô hỏi một vị cảnh cảnh sát: “Nếu đã là hiểu lầm, bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có thể có thể.” Vị cảnh sát cũng mong muốn sớm đưa tiễn các vị Đại Phật này đi.
 
“Ai nói chúng tôi chuẩn bị rời đi?” Hàn Tư Thần cười mỉa mai, “Không phải bảo ẩu đả với cảnh sát là phải giam giữ theo quy định của pháp luật sao?”
 
Hạ Vạn Tinh đột nhiên muốn cười, không buông tha cũng không thuận theo, ngang ngược vô lí vô cùng.
 
Cô biết anh ôm một bụng lửa giận, chuyện tốt bị phá hỏng thì không nói, chỉ sợ cả đời chưa bao giờ bị nhiều người hiểu lầm đến vậy. Cô cũng là, trong lòng cũng rất tức giận, nhưng nhìn thấy anh giáng nắm đấm cũng đã có chút hả giận.
 
Trong lòng thầm sảng khoái.
 
Toàn bộ đội cảnh sát hình sự đều biết lần này cảnh sát vô cùng tắc trách, gây ra tin đồn, đắc tội cả với một nhân vật rất lớn, hơn nữa thành viên trong đội mình còn bị ăn một đấm, vì thế, sự việc đơn vị cảnh sát hình sự ở khu Kim Bình bắt nhầm người lại còn bị ăn đấm lan rộng ra khắp nơi.
 
Trong Đội Cảnh sát Hình sự của Cục công an Liêu Thành, các thành viên trong đội tuần tra đêm bàn tán xôn xao về tin tức mới nghe được trong nhóm, có người cười nói: “Cháu của lão Vương mới bị chuyển về làm Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự khu Kim Bình, cấp dưới lại đi làm ra mấy chuyện không đâu vào đâu như vậy. Giờ thì hay rồi, kiểu gì cũng bị ghi nhận là một lỗi vi phạm nặng cho mà xem.”
 
Một thành viên nhàn nhã nói với người đàn ông đang uống trà: “Đội trưởng Úc, tới lúc đó sẽ có người xin anh nói vài điều tốt đẹp cho coi, nhưng anh đừng dễ mềm lòng đấy. Nhất định phải cho anh ta thấy ai mới là bề trên, phải cho anh ta thấy được uy quyền của anh.”
 
Người đàn ông đó mỉm cười, đặt tách trà xuống, dựa vào ghế rồi nhàn nhạt nói: “Đi xin tôi làm gì? Tôi với anh ta thì cũng giống nhau thôi, cũng chỉ là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự thôi mà. Chuyện này tôi quản không nổi, cũng không có quyền uy đến vậy đâu.”
 
Anh ta dừng lại, hỏi: “Mà anh ta đắc tội với ai vậy?”
 
“Hình như là CEO của Tập đoàn Giải trí Tinh Quang đúng không nhỉ?” Các thành viên trong nhóm lại tiếp lời: “Xuống tay vô cùng tàn nhẫn, tất cả đều bị xóa sạch, là một người biết võ.”
 
Úc Chiến tò mò nhướng mày, “Công ty Điện ảnh Tinh Quang?”
 
“Đúng, đúng, hình như là công ty đó đấy.”
 
Anh ta mỉm cười trong chớp nhoáng rồi im lặng trong giây lát, không hỏi sâu hơn, “Các cậu đã bao giờ nghe về Chiến dịch bao vây và trấn áp ở Thanh Hải hơn hai năm trước chưa?”
 
“Đương nhiên là đã nghe qua rồi. Vụ nổ đó rất lớn, san bằng mấy dặm đất luôn.”
 
Úc Chiến gật đầu, “Thế cậu có biết ‘Người sói’ là ai không?”
 
“Em biết, là mật danh của Đội trưởng Đội đặc nhiệm đó.”
 
“Anh ta bây giờ đang làm Chủ tịch của Công ty Điện ảnh Tinh Quang.” Anh ta dừng một chút, suýt chút nữa làm mọi người rớt hết hàm, bình thản nói: “Đó là người cậu vừa nói đến đấy.”
 
Thành viên trong nhóm: ...
 
Úc Chiến cười tủm tỉm, cầm chiếc áo khoác treo trên chỗ tựa lưng, đứng dậy, nói: “Tôi qua đó một chuyến, người này đang bất bình với Đội Cảnh sát Hình sự khu Kim Bình, tốt xấu gì cũng là đội của chúng ta trước kia, nếu cấp trên mà phê bình thì chúng ta còn mặt mũi đâu nữa chứ.”
 
Thấy anh ta rời đi, thành viên trong đội khẽ thở dài, “Đội trưởng của chúng ta chính là dạng miệng dao găm nhưng tâm đậu hủ*, quá tốt với mọi người, mà tại sao đến bây giờ vẫn còn độc thân được cơ chứ?”
 
“Đó là bởi vì những cô nàng son phấn không lọt được vào mắt Đội trưởng Úc của chúng ta.”
 
…….

 
Sáng sớm, Đội Cảnh sát hình sự khu Kim Bình vô cùng quạnh quẽ, Hạ Vãn Tinh không khỏi bật cười khi nhìn thấy Đội trưởng từ bên ngoài thành vội vã chạy tới để xin lỗi Hàn Tư Thần.
 
Người đàn ông này, không phải đã phá hỏng chuyện tốt của anh hay sao, giờ lại còn tích cực đến vậy nữa.
 
“Hàn tiên sinh, thực sự vô cùng xin lỗi, tôi nhất định sẽ phạt họ thật nặng.”
 
“Phạt thế nào?” Anh bật cười, “Tôi trước hết cứ phải khiếu nại bọn họ cái đã.”
 
Đội trưởng Vương sợ hãi, “Anh không cấn phải khiếu nại đâu, tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích.”
 
Nếu khiếu nại, anh ta nhất định không thể qua khỏi kiếp nạn này.
 
Hàn Tư Thần làm sao lại không biết bọn họ đang nghĩ gì cơ chứ. Anh không nói lời nào, sắc mặt so với trước lại càng thêm vài phần thâm trầm, trầm giọng cười lạnh, “Vừa mới ngộ được điều này sao, sao anh không to tiếng hơn nữa đi?”
 
Bị anh làm nhục trước mặt mọi người như thế này, Đội trưởng Vương cũng có chút không vừa lòng, “Hàn tiên sinh, vẫn là xin anh chú ý một chút. Đây là phòng Cảnh sát Hình sự khu Kim Bình, không phải Công ty Điện ảnh Kim Quang của anh!”
 
Bất quá, người đàn ông đối diện lại chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, căn bản không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
 
Đội trưởng vừa định nổi đóa, từ ngoài cửa bỗng vọng vào một thanh âm quen thuộc, “Đội trưởng Vương, chuyện đấy có đáng để anh làm to chuyện lên không?”
 
Tiếng nói mang theo cả tiếng cười khẽ, còn có vài phần hơi mỉa mai.
 
Hạ Vãn Tinh quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông đang dựa vào cửa, bộ cảnh phục trên người anh ta giống với bộ cảnh phục trên người Đội trưởng Vương, nhưng khí chất của hai người họ lại trái ngược nhau.
 
Hàn Tư Thần nhìn Úc Chiến, nhíu mày, “Anh sao lại ở đây?”
“Đây là phòng Cảnh sát Hình sự, tôi ở đây thì có gì kì lạ chứ?” Úc Chiến chầm chậm đi vào, cười trêu ghẹo, nói: “Lần trước gặp anh cũng là ở Cục cảnh sát nhỉ.”
 
Hàn Tư Thần nhẹ giọng, “Anh từ một nơi xa lắc xa lơ tới đây, chỉ vì đã từng gặp tôi ở Cục cảnh sát thôi sao?”
 
Úc Chiến cười, “Sao có thể như thế được.”
 
Anh ta gạt nụ cười sang một bên, nhìn về phía Đội trưởng Vương, “Thực xin lỗi Hạ tiểu thư, tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện này.”
 
Đội trưởng Vương sửng sốt.
 
“Cái gì? Còn chưa hình dung được tình hình ở đây sao?” Úc Chiến thấy bộ dạng ngơ ngẩn của anh, có chút đau đầu.
 
Bộ dạng ngu xuẩn này, thật không biết anh ta sẽ ngồi trên vị trí đó được bao lâu nữa.
 
Đừng nói đến người của anh ta.
 
Anh ta vừa nãy đứng dựa vào cửa là vì muốn nghe khái quát cuộc nói chuyện của bọn họ, Hàn Tư Thần chắc chắn là có chuyện cần giải quyết với bọn họ, anh tỏ thái độ rất rõ ràng, Đội trưởng Đội cảnh sát Hình sự phải xin lỗi người phụ nữ của anh, chỉ cần cô tha thứ, chuyện gì cũng có thể coi như chưa từng xảy ra.
 
Suy cho cùng, cú đấm đó cũng là do bọn họ đã chạm tới nhân phẩm của anh.
 
Nhưng nhóm người ngốc nghếch này vẫn hoàn toàn không hiểu.
 
Đám người trong văn phòng đó đến giờ mới ngộ ra, Đội trưởng Vương cảm nhận được một trận đòn cảnh cáo. Anh ta quay đầu, trừng mắt nhìn người của mình, trầm giọng nói: “Các người còn không mau xin lỗi Hạ tiểu thư?”
 
Hạ Vãn Tinh thụ sủng nhược kinh*, đặc biệt là khi những người đó đều đồng cúi đầu về phía cô, nói: “Thực xin lỗi, Hạ tiểu thư.”, cô sảng khoái không thể nào tả được.
 
Làm sai đương nhiên phải trả giá, bất kể đó là ai, đều phải dũng cảm để gánh vác sai lầm của mình.
 
Cô nói: “Thôi, dù sao bọn tôi cũng có chỗ không đúng, không nên quá hấp tấp mà động thủ.”
 
“Đâu có đâu có, là bọn tôi không đúng.”
 
Hàn Tư Thần nhíu mày, liếc cô một cái, “Em từ bao giờ nói chuyện dễ nghe vậy hả?”
“Đừng nóng.” Cô đẩy đẩy bả vai anh, dỗ dành: “Đi thôi, chúng ta đều mệt rồi.”
 
Úc Chiến nhìn Hàn Tư Thần, cười khẽ. Anh ta giơ chiếc chìa khóa trong tay lên, “Có đi không? Tôi đưa hai người về.”
 
Hắn cười nhạo một tiếng, trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô gái bên cạnh, dẫn cô ra khỏi phòng Cảnh sát Hình sự.
 
Các thành viên trong phòng run sợ nhìn Úc Chiến, “Đội...Đội trưởng Úc , anh không sao chứ?”

 
“Có thể có vấn đề gì được sao?” Úc Chiến lại cười, liếc nhìn bọn họ, thờ ơ nói: “Các cậu có biết anh ta là ai không?”
 
Đội trưởng Vương có chút khinh thường, “Không phải là tổng giám đốc của Công ty Điện ảnh Kim Quang sao?”
 
“Chỉ vậy thôi sao?” Úc Chiến cười, vỗ vai Đội trưởng Vương, nói một cách thâm sâu. “Sau này ra ngoài đừng nói tôi từng ở trong cái đội ngốc nghếch này nhé.”
 
Anh ta quay sang nhìn mấy người vẫn còn đang ngờ nghệch, sau đó lại liếc mắt nhìn sang vị tiểu thành viên bị đánh kia, cười, “Cú đấm chỉ làm mất một chiếc răng thôi mà, cậu còn may mắn chán.”
 
May mắn mà anh ta không bị anh đấm chết.
 
Úc Chiến nhìn thật sâu vào mắt Đội trưởng Vương, sau đó cùng hai người khác rời đi trước.
 
Giang Lộ hoảng hốt đi tới trước cửa đồn cảnh sát đúng lúc chạm mặt Hàn Tư Thần, trợ lí Giang sợ hãi, “Hàn tổng, đây là tình huống gì vậy?”
 
Lú anh ta đang ngủ say, bỗng nhận đươc điện thoại thông báo boss của anh ta đang ở đồn cảnh sát, anh ta sợ tới mức còn chưa kịp chỉnh trang lại quần áo.
 
Hàn Tư Thần vô cảm liếc nhìn anh ta một cái, “Không có gì, những người ở khách sạn sao rồi?”
 
Nếu tin này truyền ra ngoài, cổ phiếu của Kim Quang nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
 
Giang Lộ hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, “Yên tâm đi, mọi người đều ngủ cả rồi, không ai phát hiện ra điều khác thường đâu.”
 
Hàn Tư Thần “Ừm” một tiếng, nói: “Ngày mai cậu tự đi xe buýt về đi.”
 
Trợ lí Giang hỏi: “Tôi có cần phải vào xử lí không?”
 
Úc Chiến đứng ở một bên cười, “Không cần đâu, tôi đã đem hết mọi chuyện làm rõ với họ rồi, bọn họ sẽ tự biết phải làm thế nào.”
 
Nghe vậy, Hàn Tư Thần cũng không muốn nói gì nữa. Hắn liếc mắt nhìn sang cô gái đang nắm tay mình, nhẹ giọng hỏi: “Em có mệt lắm không?”
 
Hạ Vãn Tinh gật gật đầu, “Khi nào mới đi ạ?”
 
“Bây giờ đây.” Hắn mở cửa phía sau xe của Úc Chiến để cho cô đi vào, sau đó tự vào trong ghế phụ, “Em cứ nằm sau đó ngủ một lúc đi, chúng ta cùng anh ta về nội thành.”
 
Hạ Vãn Tinh nghe được lời này, cơn buồn ngủ giảm đi một chút, “Em còn đồ ở khách sạn.”
 
“Ngày mai Giang Lộ mang về cho.” Hắn tạm hiểu được nỗi lo lắng trong lòng cô, mỉm cười, “Yên tâm đi, chuyện đêm nay không ai biết đâu.”
 
Hạ Vãn Tinh có chút xấu hổ, nhất là khi trong xe có thêm một người ngoài nữa, nghĩ đến nguyên nhân phải đến Cục cảnh sát, má cô đột nhiên nóng bừng.
 
Úc Chiến lịch sự mỉm cười với Hàn Tư Thần, sau đó tránh cảm nhận ánh mắt của người ngồi phía sau xe.
 
Cô muốn mắng người, vì yêu nên dù có bị đánh cũng muốn cùng bạn trai vào khách sạn.
 
Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên có chút đau lòng thay cho Hàn Tư Thần.
 
AnAh thực sự rất thảm.
 
Trong lòng tưởng rằng như vậy, nhưng cô không biết tại sao mà không cầm lòng được, bất giác cười khẽ lên một tiếng.
 
Hàn Tư Thần nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cô đành nhìn từ kính xe qua phía sau, xem bộ dạng đang cười của cô, bỗng nhiên trong lòng thấy có chút bất lực.
 
Đúng là người không tim không phổi, bây giờ mà còn cười được.
 
Úc Chiến ở bên cạnh cũng tủm tỉm cười, liếc mắt nhìn Hàn Tư Thần một cái, hỏi: “Không muốn giới thiệu sao?”
 
Anh ta nhớ, lần đầu tiên mình gặp cô gái này là khi có người thông báo có hàng xóm mới.
 
Mặt Hàn Tư Thần vô cảm, “Bà xã của tôi.”
 
Giọng anh uể oải, thờ ơ trả lời còn Hạ Vãn Tinh chỉ ngửa người ra sau, từ từ mở mắt ra.
Úc Chiến cười khẽ, nhìn về phía Hạ Vãn Tinh, “Hóa ra là em vợ.”

 
“Cút đi.” Hàn Tư Thần cười mắng, “Rõ ràng là tôi lớn tuổi hơn mà.”
 
“Cậu chắc chứ?” Úc Chiến lái xe đi rất nhanh, nghĩ đến việc đằng sau có một cô gái, đành giảm tốc độ, nói: “Tôi nhớ rất rõ là cùng năm, nhưng tôi sinh trước cậu một tháng nhé.”
 
Anh ta nói: “Tôi sinh nhật tháng hai.”
 
Hàn Tư Thần điểm giữa mày khẽ nhíu xuống, trầm mặc.
 
Úc Chiến cười, “Thấy chưa, tôi đã nói đây là em vợ mà.”
 
Hàn Tư Thần cười nhạo, quay đầu, vô cảm giới thiệu với Hạ Vãn Tinh, “Úc Chiến, Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự trực thuộc Tổng cục công an.”
 
Hạ Vãn Tinh lập tức ngồi nghiêm chỉnh, “Xin chào Đội trưởng Úc.”
 
Úc Chiến bật cười, Hàn Tư Thần cũng cong cong khóe môi, nhìn về phía cô, nói: “Em ngủ ở ghế sau một lúc đi, về đến nhà anh gọi em.”
 
Hạ Vãn Tinh: ….
 
Ngủ không được, đêm nay quá đỗi kịch tính, cảm giác giống như đang trong giấc mơ vậy.
 
Ngay cả Hàn Tư Thần chắc cũng không nghĩ tới việc phải đuổi theo bạn gái về tận nhà, còn bị trói buộc tội danh, suýt nữa thì đối mặt với án phạt.
 
Sớm biết như vậy…
 
Hạ Vãn Tinh nghĩ, cô nhất định sẽ không chọn đi team building, giường ở nhà không phải sướng hơn sao?
 
Cứ nghĩ mãi, cô nhắm nghiền hai mắt. Trong vòng một tiếng rưỡi đi xe, Hạ Vãn Tinh đã ngủ từ lúc nào không hay.
 
Lúc bị đánh thức, cô đã thấy chiếc xe và bọn họ đều đã ở dưới tầng. Tiễn Úc Chiến xong, cả một ngày lăn lộn đã khiến hai người mệt nhoài, Hạ Vãn Tinh nửa tỉnh nửa mơ đi theo anh vào trong nhà, sau đó cô cư nhiên bò lên giường anh ngủ.
 
Hàn Tư Thần ở mép giường nhìn cô, hai mắt nóng rực, con ngươi sáng ngời.
 
Hạ Vãn Tinh cảm nhận được ánh nhìn của anh, nhìn qua, chớp chớp mắt hỏi: “Anh không mệt sao?”
Anh nhướng mày, đi qua vén một bên góc chăn lên nằm xuống, ôm lấy eo cô, ghì chặt cô vào lồng ngực mình, thấp giọng nói: “Mệt rồi, nên giờ ngoan ngoãn đi ngủ.”
 
Hạ Vãn Tinh nghe ý tứ trong câu nói của hắn, ý anh là cô không cần phải câu dẫn anh.
 
Cô bật cười trong lồng ngực của anh, “Anh thì mệt cái gì chứ?”
 
Hàn Tư Thần nghe thấy tiếng cô cười, nhẹ nhàng nhéo cô một cái, cảnh cáo: “Có ngủ không?”
 
“Ngủ.” Cô rất phối hợp, nhắm mắt lại, tay nhân cơ hội sờ lên cơ bụng rắn rỏi của hắn.
 
“Em đang làm gì đấy?” Trên đỉnh đầu cô vang lên âm thanh răng hắn nghiến ken két.
 
Cô nhắm mắt, cười, “Là vô ý thôi, em nhắm mắt nên không thấy được thôi mà.”
 
Hàn Tư Thần bị cô nói dối hết lần này tới lần khác, không khỏi bật cười, cuối cùng cảnh cáo: “Em cứ thử vô ý thêm lần nữa mà xem?”
 
“Không được.” Cô dán vào trong lồng ngực hắn, giọng nói uể oải, “Em ngủ rồi, anh đừng có động thủ với em.”
 
Hàn Tư Thần: ….
 
Anh giơ tay xoa xoa giữa hai lông mày, ôm cô sát vào lồng ngực mình hơn một chút nữa.
 
----
 
Ngày hôm sau, Hạ Vãn Tinh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại cứ réo lên ầm ĩ, đôi mắt lờ đờ của cô nhìn ra vầng thái dương bên ngoài, với lấy chiếc điện thoại di động đặt bên gối, híp mắt nhìn vào số điện thoại của một chiếc máy bàn, cô tùy tiện tắt máy, sau đó lại rụt vào trong chăn, vô thức nằm sát lại gần nguồn nhiệt.
 
Điện thoại di động như giận dữ vì không đạt được mục đích mà lại tiếp tục reo lên, Hàn Tư Thần bị đánh thức, khẽ lay cô, giọng khàn khàn nói: “Điện thoại của em kìa.”
 
Hạ Vãn Tinh nhíu mày, thoáng có chút bực bội, vẫn là số điện thoại vừa rồi.
 
Cô bắt máy, bên kia vang lên một giọng nói, hỏi: “Xin hỏi có phải là Hạ Vãn Tinh tiểu thư không ạ?”
 
“Đúng, anh là ai vậy?” Cô hỏi, mắt hơi nhắm lại.
 
“Chào cô, chúng tôi là người bên trạm hiến máu Trung Khai…”
 
Hạ Vãn Tinh ngơ ngác, nghe thấy đầu kia nói vậy khiến cơn buồn ngủ của cô dần dần biến mất, cô hỏi: “Có phải là máu gấu trúc không?”
 
“Vâng ạ, hiện tại chúng tôi đang cần máu gấp.”
 
Cô vò đầu, đầu óc lại thanh tỉnh hơn vài phần, hỏi: “Bệnh viện nào nhỉ?”
 
Đầu bên kia nói gì đó, đến khi tắt máy, Hạ Vãn Tinh mới phát hiện ra người đàn ông bên cạnh sắc mặt lo lắng đang nhìn cô.

 
Anh cau mày, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
 
“Không có chuyện gì đâu.” Hạ Vãn Tinh cười cười, “Có một người có nhóm máu gấu trúc trong bệnh viện cần được truyền máu gấp…”
 
Không đợi cô nói hết câu, Hàn Tư Thần trầm giọng cắt ngang lời cô, “Cần nhiều hay ít? Em có đáp ứng được không?”
 
Hạ Vãn Tinh thấy dưới đáy mắt hắn có chút lo lắng, cô cười nhạt, “Yên tâm đi, hiến máu cũng có giới hạn tối đa phụ thuộc vào phạm vi cơ thể cho phép thôi.”
 
Cô nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Em như vậy, sau này có thể sẽ không bị mắc bệnh, cho nên, có phải anh cũng nên suy xét một chút không?”
 
Hàn Tư Thần đột nhiên nhíu chặt lông mày, trầm giọng, “Suy xét cái gì?”
AnAh nhéo nhẹ vào cằm của cô, đôi mắt phức tạp nhìn cô, liếc cô một cái, lặp lại câu hỏi: “Suy xét cái gì? Hả?”
 
“Suy xét xem có muốn ở cùng em nữa không, muốn cùng em gánh vác nguy hiểm không.”
 
Nói xong, cô cảm thấy sắc mặt của người đàn ông trước mặt cô trầm xuống, anh nhìn cô, tay dùng thêm vài phần lực, “Nói thêm câu nữa anh bóp chết em, em có tin không?”
 
Anh để sát vào, đột nhiên cúi đầu hôn lên khóe môi cô, giọng nói cũng mang theo vài phần ôn nhu, anh nói: “Đừng có tưởng bở, về sau anh sẽ chiếu cố em thật tốt, tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống như vậy.”
 
Hạ Vãn Tinh nhấp môi, trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm giác không thể nào diễn tả được.
 
Cô mở to mắt, đại não co giật, thuận miệng nói: “Phụ nữ mang thai mang trong người máu gấu trúc cũng rất nguy hiểm.”
 
Hàn Tư Thần nghe vậy liền ngẩn người, vô thức nhướng mày, nhìn cô cười khẽ, “Em muốn lâu dài đến vậy sao?”
 
Ánh mắt của anh như đang muốn giễu cợt cô vậy, Hạ Vãn Tinh giận dỗi nói anh, “Anh đừng có cười nữa, em đang nói chuyện nghiêm túc mà.”
 
“Em nghĩ anh không biết gì về máu gấu trúc sao?” Anh xoa đầu cô, trấn an, “Yên tâm đi, bây giờ phương pháp chữa bệnh như vậy đang rất phổ biến, anh sẽ không để em xảy ra chuyện đâu.”
 
Hàn Tư Thần cười, nghĩ đến lời mình mới nói lại muốn trêu ghẹo cô, hắn hỏi: “Em từ lúc nào bắt đầu nghĩ tới việc sinh con cho anh vậy?”
 
Hạ Vãn Tinh: ….
 
AnAh: “Em như vậy là không được rồi, chưa kết hôn đã muốn có thai rồi? Cô gái bé nhỏ à, ý đồ của em đã quá thâm sâu rồi.”
 
Hạ Vãn Tinh: …
 
Cô rất hiếm khi bị anh trêu ghẹo đến mức thẹn thùng, mặt đỏ bừng, phản bác: “Ai thèm nghĩ tới việc sinh con cho anh chứ? Em chỉ nói là có khả năng này, anh đừng có mà suy bụng ta ra bụng người a.”
 
“Không sao, anh sẽ không cười em nữa đâu.” Hàn Tư Thần dù bận vẫn ung dung ngắm nhìn biểu cảm của cô, cười khẽ, “Em nghĩ tới việc sinh con cho anh, anh vui mừng không kịp ấy chứ.”
 
Hạ Vãn Tinh: …
 
Không còn cách nào để nói về đề tài này được nữa, cô dứt khoát nhấc chăn lên rồi vội vàng trốn vào trong phòng tắm, “Em còn muốn qua bệnh viện nữa, anh tự chơi đi.”
 
Hàn Tư Thần đi theo phía sau cô, “Để anh giúp em.”
 
Cô run run, trong tiềm thức cho rằng anh muốn giúp cô tắm rửa, vội vàng cự tuyệt: “Không, không phải bây giờ.”
 
Người phía sau dừng bước, nhìn kĩ cô từ đầu đến chân, không nhịn được mà cười, “Sao trong đầu em đen tối quá vậy, bây giờ cho dù em có muốni thì anh cũng không cho.”
 
Hạ Vãn Tinh: …
 
Cô không biết phải phản bác thế nào, lại nghe thấy anh nói: “Giữa chừng cứ ngắt quãng hoài, anh lo rằng cả đời này đều sẽ không thể có được em.”
 
Mặt cô đỏ ửng, cô thấp giọng mắng, “Đồ không biết xấu hổ!” sau đó đóng cửa ‘rầm’ một cái.
 
Hàn Tư Thần nhìn cánh cửa phòng tắm đã đóng chặt, nhẹ giọng bật cười.
 
Càng ngày càng không thể không trêu chọc.
 
Hơn nữa, bây giờ đôi khi còn thẹn thùng đỏ mặt, so sánh bộ dạng xinh xắn khi cố ý câu dẫn anh và bộ dạng trước mặt anh lúc này, cả hai đều khiến anh vô cùng rung động.
 
Ngoài ra, mẹ nó, đến bao giờ mới đến lúc?
 
---------------------*----------------------
 
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Vãn Vãn: Áy náy, nhận được 1000w cũng vô ích.
 
-------------------------------*-------------------------------
 
(*) Miệng dao găm tâm đậu hủ: Giống với câu “ngoài lạnh trong nóng”, mặc dù ngoài miệng toàn những lời cay độc nhưng thực chất trong lòng lại mềm mỏng, dễ bị lay động. 
 
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.