Trêu Ghẹo Quá Mức

Chương 8




 
Anh ta có mắt, vẫn chưa bị mù. Lời cô ấy nói khiến Hàn Tư Thần cảm thấy ngạc nhiên, nhướng mày nhìn cô, trong lòng khẽ soi xét   chữ “bạn” này của cô, cũng rất biết cách làm thân. Hạ Vãn Tinh nhẹ vươn cánh tay, vẻ mặt đáng thương vô cùng, “Thật sự là mấy người bọn họ động thủ trước, ngài xem cánh tay của tôi, chính là tên đó đã làm sỡ tôi tạo thành đó.”
Cánh tay trắng treo mỏng manh, vậy mà lại xuất hiện vết bầm xanh tím, vừa nhìn là biết dùng lực không nhẹ, thật khiến người nhìn không khỏi thương tâm. Hàn Tư Thần đưa mắt đến nhìn một cái, hơi giật mình, liền rất nhanh chuyển ánh mắt dời đi. Cảnh sát nhìn một chút, rồi lại đánh giá gương mặt xinh đẹp không thể rời mắt và thân hình hấp dẫn mê hồn của cô nói:
" Quán rượu không phải nơi tốt đẹp gì, là con gái sau này cố gắng không nên lui tới.” Hạ Vãn Tinh ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lấy xong khẩu cung, cảnh sát quét mắt một vòng nhìn bọn họ, định để họ gọi người đến bảo lãnh đi, lại nhận được một cuộc điện thoại, đột nhiên nét mặt anh ta trở nên nghiêm túc hơn vừa rồi, âm thanh cũng thẳng thắng hơn vừa rồi.
“Vâng thưa Úc đội trưởng.” nghe điện thoại xong nhìn về phía bọn họ.
“Xin lỗi, các anh có thể phải đợi thêm một lúc nữa mới được rời đi.” Mấy người ôm đầu ngồi ở góc tường có vẻ lo lắng,
“Đồng chí cảnh sát hỏi cũng hỏi rồi, chúng tôi đã không truy cứu trách nhiệm với bọn họ, cuối cùng khi nào mới được rời đi.” Cảnh sát nhìn mấy người bọn họ,
“Mọi việc còn chưa xong, vẫn chưa thể đi.” không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Hàn Tư Thần nhíu mày, trầm ngâm nhìn điện thoại vừa mới đặt xuống. 
Nữa tiếng sau, người đàn ông một thân cảnh phục khí chất anh hùng từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Hàn Tư Thần xong hướng về phía anh đi tới. Hai người đàn ông có chiều cao tương đương, ngoại hình chói mắt chào nhau bằng hai cái đấm tay. Úc Chiến cười nhạo anh ta:
“Cái phương thức gặp mặt thật đặc biệt.” Hàn Tư Thần nhận lấy sự trêu chọc của anh ta, cằm hướng về phía trong phòng chỉ chỉ hỏi:
“Tình huống gì đây?”
“Mấy người đó còn liên quan đến vụ án khác, hôm nay đều nhờ có anh.” vì tính bảo mật của công việc, anh ta cũng không hỏi nhiều, thuận miệng nói:
“Cũng vô tình thôi” Úc Chiến vỗ vai anh một cái, hướng về phía Lam Lan và Hạ Vãn Tinh đang đứng nhìn một cái rồi hỏi:
“ Bạn anh à?” Hàn Tư Thần cũng nhìn về phía đó, đơn giản súc tích: “hàng xóm.” 
Cảm giác được ánh mắt mãnh liệt, Hạ Vãn Tinh cũng ý thức được quay đầu lại. Hai ánh mắt chạm nhau trong không trung, lặng lẽ đối mắt mấy giây, sau đó nam nhân điềm tĩnh đảo mắt đi. Hạ Vãn Tinh thì kiên định nhìn chằm chằm anh ta. Lam Lan lắc lắc cánh tay cô,

“Có cần đi lên chào hỏi một tiếng không?”
“Đi chào hỏi?” cô thu hồi tầm mắt, gương mặt uể oải nhìn người bạn tốt,
“Hay là nghĩ xem nên để ai đến bảo lãnh chúng ta có vẻ tốt hơn.”
“Hay là gọi điện thoại cho ba mình.”
“Vẫn là thôi đi, đêm hôm như vậy, cô chú chắc đang lo lắng.” cô suy nghĩ một lát, “Hay để Lạc Hành Xuyên đến vớt chúng ta đi.” Lam Lan ngạc nhiên.
Hạ Vãn Tinh trêu chọc Lam Lan:
“ngốc à? Mau gọi cho anh Hành Xuyên của cậu đi.” Lam Lan một bên lục lọi tìm điện thoại, một bên trách móc:
“Cậu thật đáng ghét, chúng ta thê thảm như vậy, để anh ấy nhìn thấy là không hay chút nào". Cô cười cười ánh mắt đảo về hướng vừa nãy nhìn qua, lại phát hiện người bên đó đã không thấy bóng dáng đâu. 
Hai vị cảnh sát từ trong phòng bước ra, vừa đi vừa trò chuyện. Người đầu đinh nói: “Người đàn ông vừa rồi có quen biết với Úc đội trưởng?” người cao cao còn lại nói: “Hình như là bạn tốt trong bộ đội của Úc đợi trưởng, lúc trước vô tình nghe Úc đội trưởng nói qua, là một người rất lời hại.”
người đầu đinh: “ Đúng là rất lợi hại, nhìn mấy người bị đánh kia xem, còn anh ấy lại không hề hấn gì.” người cao cao: “Chiến công hiển hách. Nhưng hai năm trước nhận một nhiệm vụ, không biết lí do gì sau khi quay về liền xuất ngũ.”
Người cao cao kia lại tiếp lời: “hình như trong đợt hành động bao vây đàn áp đã hy sinh một người đồng đội…..” 
Tiếng trò chuyện theo tiếng bước chân càng càng xa, Hạ Vãn Tinh đứng đó phản ứng một lúc mới nắm được trọng điểm. Xuất thân quân nhân à, thảo nào thân thủ lại tốt đến vậy.”
Bên ngoài cục cảnh sát, Thiệu Tống dựa vào Mercedes-Benz Big G nhìn về phái của lớn, nhìn thấy Hàn Tư Thần chỉ đi ra có một mình, hiếu kỳ hỏi:
“Sao chỉ có mình anh?”
“Làm sao?” Hàn Tư Thần mặt không cảm xúc hỏi.

“Hai cô gái kia đâu?” anh ta cằm hướng vào trong cực cảnh sát chỉ chỉ,
“Đợi người đến vớt kìa.” Thiệu Tống hít một ngụm khí, nói lời cảm thán:
“Tốt xấu gì cũng coi như quen biết, anh tại sao lại vô tình như vậy?”
“Không thì sao? Tôi đi vào trong đợi cùng hai người họ?”
“……….biết chắc là không thể trông cậy vào cậu thương hoa tiếc ngọc.” Thiệu Tống mở cửa chỗ ghế lái ngồi vào, lại nhìn thấy bạn tốt bộ dạng lười biếng đứng dựa vào bên ngoài xe lên tiếng:
“lên xe!”
“đợi chút.” Hàn Tư Thần láy từ trong hộp thuốc ra một điếu thuốc đưa lên môi, cúi đầu châm lửa, hít sâu một hơi rồi kẹp trong hai ngón tay, sau đó chậm rãi vò vò điếu thuốc chơi đùa nói:
“đợi hai người họ đi ra.” Thiệu Tống như nghe được chuyện không ngờ đến, gương mặt ngơ ngác ngồi trong xe. 
Không quá lâu sau, một chiếc xe hơi dừng trước của cục cảnh sát, theo đó là một người đàn ông bước xuống từ ghế lái, trên người mặc áo sơ mi màu lam, tay áo xoắn đến khuỷu tay, lộ ra cẳng tay, mau da hơi trắng hơn màu da lúa mì của Hàn Tư Thần, quần tây đen và đôi giày da thủ công sáng bóng. Hàn Tư Thần chú ý đến người đàn ông chiều cao không thể so sánh bản thân. Anh ta thần sắc trầm ổn, như thể gặp phải chuyện gì cũng đều xử sự một cách bình tĩnh, nghiêm túc bày ra bộ dạng có vẻ không hài lòng.
“Người đó không phải chủ sở hữu của LO Ventures sao?” giọng nói ngạc nhiên của Thiệu Tống đã gián đoạn Hàn Tư Thần, anh ta thu lại ánh mắt, cúi đầu hít một hơi thuốc, từ trong cổ họng “ừ” một tiếng,
“Ừ là người của Lạc gia, Lạc Hành Xuyên.”
“Người này trên thương trường nổi tiếng là có con mắt rất chuẩn, chỉ cần là dự án mà anh ta nhìn trúng, nhất định sẽ rất phát triển.”
“…….” Hàn Tư Thần lơ đễnh nghe bạn tốt phổ cập kiến thức, hút hết một điếu thuốc, anh ta nhìn thấy người đàn ông ban nãy dẫn hai cô gái kia đi ra từ cục cảnh sát. 
Hạ Vãn Tinh vừa bước xuống bậc thềm thì phát hiện người đàn ông bên cạnh chiếc xe, cô hơi sững sờ, sau đó hướng về phía anh ta nhướng mày nhìn. Lam Lan đi bên cạnh rõ ràng đang thu liễm lại rất nhiều, cô ấy cẩn thận nói:
“Anh Hành Xuyên, thật sự làm phiền anh quá.”

“Không có gì” Lạc Hành Xuyên theo thói quen khuyên nhủ, tự nhiên lại giống như một trưởng bối rất nghiêm khắc,
“Quán bar rồng rắn hỗn loạn, hai người các em sau này nên ít lui tới thì hơn.” Lam Lan cụp mắt “ồ” một tiếng.
Hạ Vãn Tinh hận rèn sắt không thành thép nhìn người bạn tốt nói đỡ: “Là em một mực kéo Lan Lan đến đấy, anh muốn giáo huấn thì giáo huấn em là được rồi.” Lạc Hành Xuyên đột nhiên tự giễu cười lên một tiếng, nhìn nhìn hai người họ bất lực lắc lắc đầu,
“Thôi vậy, hai người các em, ai anh cũng không thể đắc tội.” Lam Lan ngước mắt len lén nhìn Lạc Hành Xuyên, sau đó vô lực cúi đầu, ngón tay khẽ vờn gấu áo, cúi đầu chán nản. Hạ Vãn Tinh nhìn người bạn tốt, cười rồi nói với Lạc Hành Xuyên: “Anh đưa Lam Lan về trước đi.”
Lam Lan: “còn cậu?”
Để cô ở một mình với Lạc Hành Xuyên cô cảm thấy căng thẳng. Hạ Vãn Tinh nhìn người đàn ông bên cạnh chiếc Mercedes-Benz một tay cho vào túi một tay không kiên nhẫn mà lướt điện thoại, mê hoặc cười,
“Em à? Em có người đón.” Nghe vậy Lạc Hành Xuyên mới chú ý đến người đàn ông phía xa, hỏi cô:
“Có quen biết?”
cô mơ hồ nói: “tính là quen đi.”
Dù sao cũng đã kết bạn wechat rồi. Hạ Vãn Tinh vỗ vỗ vai Lam Lan, ý vị sâu rộng mà nói:
“Vậy mình đi trước đây.” Lam Lan:
“……” cô nhìn người Bạn tốt đến một cái quay đầu cũng không có, hướng về phía chiếc Mercedes-Benz mà đi, trong lòng đột nhiên căng thẳng. 
Hàn Tư Thần nhìn thấy cô đi đến, mới bỏ điện thoại trở lại trong túi, anh nhìn cô một cái rồi cất bước hướng về phía ghế lái. Kéo cửa mở ra, mặt không sắc thái nhìn về Thiệu Tống,
“Ngồi ra sau.”
Thiệu Tống: “???” Anh nhìn nhìn mỹ nữ phía ngoài xe, đột nhiên hiểu ra, nhỏ tiếng cười hỏi:
“Có cần tôi nhường chỗ cho hai người luôn không?” Hàn Tư Thần cau mày, mặt vẫn như cũ không chút cảm xúc đáp:
“Cậu nghĩ nhiều rồi.”  chiếc xe rời khỏi đồn cảnh sát Hàn Tư Thần vẫn trầm mặc trong suốt quá trình, trong xe chủ có tiếng của Thiệu Tống. Anh ta chồm người lên phía trước, vẻ thăm dò hỏi:
"Mỹ nữ, cô đang làm nghề gì vậy?” Hạ Vãn Tinh khẽ cười một cái:

“ Dân thất nghiệp lang thang.” Thiệu Tống:
“Hai người làm sao mà quen biết nhau vậy? Làm sao mà lại thành chủ nợ của anh ta vậy?” Anh ta vẫn còn nhớ lời Hàn Tư Thần tùy tiện nói lúc ở quán bar.
Hạ Vãn Tinh theo tiềm thức quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang lái xe bên cạnh, bộ dạng chuyên tâm, đột nhiên cười lên một tiếng.
“Chủ nợ à….” cô như đang trả lời câu hỏi của Thiệu Tống, lại như đang lầm bầm với bản thân, suy nghĩ trong giây lát, nháy máy với Thiệu Tống, có vài phần nghịch ngợm nói:
“Anh đoán xem.” bên cạnh truyền đến tiếng cười trào phúng, Hạ Vãn Tinh trừng mắt nhìn qua,
“Cười gì chứ? Không lẽ tôi không phải chủ nợ của anh sao?” Hàn Tư Thần từ trong kính chiếu hậu nhìn cô một cái, im lặng vài giây, không nhanh không chậm hỏi: “Cứu cô hai lần, không thể bù vào sao?”
“Không thể.” Hạ Vãn Tinh nhanh chóng phủ định, lại đính chính:
“Một lần! Lần đầu tiên cứu tôi là con chó!!” Hàn Tư Thần lại một lần nữ bị cô chọc cho tức đến bật cười,
“Tâm nhãn còn nhỏ hơn cả lỗ kim.”
“Anh không biết là phụ nữ không dễ đắc tội hay sao?” Anh ta gật đầu, tỏ vẻ quả thật đúng là như vậy,
“Bây giờ biết rồi.” Hạ Vãn Tinh hừ nhẹ một tiếng,
“Biết được là tốt, mau mau trả cho tôi nếu không tôi ở lầu trên làm cho anh người chó không yên.”
“Hả.” Hàn Tư Thần quét mắt nhìn cô một cái,
“Rất biết cách dùng từ.” cô làm lơ anh, dứt khoát quay đầu ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài xe. Người đột nhiên bình tĩnh lại, rồi sau đó ngơ ngơ. 
Sự tiếp xúc của cô và anh thật kỳ lạ, mọi thứ điều rất tự nhiên,không cần nói nhiều, trong lòng cô chắc chắn là anh đang đợi cô, rồi như thuận nước đẩy thuyền mà lên xe của anh. Mọi thứ đều phát sinh một cách tự nhiên. Nhận thức được việc này Hạ Vãn Tinh quay đầu có vẻ một lời khó nói hết nhìn anh. Hàn Tư Thần cảm giác được ánh mắt của cô, ánh mắt không di chuyển hỏi cô:
“sao vậy?”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.