Tri Bỉ

Chương 52: Chương 52




Bạch Dịch uống hơi nhiều, nó vừa rơi lệ vừa ho khù khụ, mặt mũi đỏ bừng gặng hỏi Lộ Già: “Anh cảm thấy ba mẹ đối xử với anh không tốt sao, họ nhân nhượng anh như thế….

Lộ Già anh ác lắm, anh ác lắm biết không! Chuyện gì anh cũng không nói, anh đều giấu trong lòng, anh không nói ai sẽ biết được đây?!” Nó tựa như đang cố tình gây sự, tựa như một đứa nhóc khóc lóc ăn vạ, âm thanh khàn khàn, đôi mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói, “Cmn anh là anh trai em đó….”
Lộ Già suy nghĩ, không biết mình mới làm sai điều gì, hay ngay từ đầu cậu đã sai rồi.
Cậu nhẫn nại, cậu thoái nhượng, có phải khiến Bạch Dịch chịu tổn thương không.
Cái bức tường ngăn cách kia vẫn còn tồn tại, đôi bên đều là cẩn thận mà đối xử lẫn nhau.
— Lộ Già vốn tưởng rằng mọi chuyện là thế này.
Khi còn bé Bạch Dịch luôn muốn bắt nạt cậu, kể cả ăn đòn cũng muốn chạy đến trước mặt mình, cướp đi điều khiển tivi mà cậu chân quý, kể cả bị mợ mắng cũng là điếc không sợ súng.
Bạch Dịch chưa bao giờ gọi cậu một tiếng anh trai.

Lộ Già cho rằng một ngày nào đó cái nhà này không muốn chứa mình nữa, Bạch Dịch sẽ là người bài xích cậu nhất.

Thế nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.
Bạch Dịch cầm chai rượu rót tiếp, Lộ Già giơ tay ra rồi lại thu về.
Cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện xảy ra khá nhiều năm về trước, nghĩ đến mợ luôn thiên vị mình, nghĩ đến Bạch Dịch thường phải chịu liên luỵ, có khi chịu mấy tội do cậu gây ra.

Hẹn hò nhờ người khác đánh yểm trợ chính là Bạch Dịch, ngủ qua đêm nhà người khác kiếm cớ nói dối giùm cậu cũng chính là Bạch Dịch.
Thật ra Bạch Dịch coi cậu là anh trai, ở trong mắt nó Lộ Già lớn hơn nó một tuổi, là ông anh có thể trao đổi bí mật với nhau.
Lộ Già cũng tự mở một bình rượu, bồi tiếp Bạch Dịch uống một chén lại một chén.
Có lẽ trong mắt Bạch Dịch chưa hề tồn tại bức tường ngăn kia, cho nên mới có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng, bất kể đúng sai.
Giống như muốn đem hết thảy tâm tình đều phát tiết ra, Bạch Dịch khóc rất to, nước mắt rơi xuống cánh tay, dáng dấp chật vật, trong miệng lặp đi lặp lại một lời: “Anh không phải anh trai em sao….”
Bạch Dịch say mèm, thần sắc tan rã, mặc dù vậy Lộ Già vấn nghiêm túc đáp lạp: “Ừm, anh là.”
Bạch Dịch lại hoàn toàn không nghe thấy, vừa cười vừa đi tìm rượu, “Anh dựa vào đâu lại cảm thấy ba mẹ không chấp nhận? Anh còn chưa thèm thử….

anh sợ cái gì, anh xem bọn em là cái gì?”
“Không đúng.” Bạch Dịch lại đặt mông ngồi xuống, “Như vậy cũng tốt, cứ lừa gạt đi, đợi đến khi hai người chia tay…” trên môi cười tự giễu, “Chờ đến ngày đó sao?”
Lộ Già vội đoạt lại chén rượu trong tay nó, “Đừng uống nữa.”

“Không được.” Bạch Dịch lắc đầu, “Không được đâu, không uống rượu trong lòng em khó chịu.”
“Bạch Dịch.”
Bạch Dịch đưa tay mò lấy chén rượu, bị Lộ Già ngăn lại, “Bạch Dịch!”
“Lộ Già.” Bạch Dịch nhìn cậu, đột nhiên cười khổ, “Anh à…”
Lộ Già ngây người trong chốc lát, Bạch Dịch liền tranh thủ cướp chén lại, rượu không rót tiếp, đặt chén lên bàn.
“Không uống nữa.” Bạch Dịch móc tiền ra, “Tính tiền đi, không còn sớm nữa anh cũng muốn sớm về nhà, em ở gần đây, em đi đây.”
Lộ Già kéo Bạch Dịch lại, đặt tiền lên bàn, báo chủ quán một chuyến rồi quay qua hỏi Bạch Dịch: “Em đi đâu?”
“Về nhà a.”
“Về chỗ nào?”
Bạch Dịch chuyển một vòng, tuỳ ý chỉ về một hướng: “Kia.”
“….

anh đưa em về.”
Chỗ Bạch Dịch ở hiện tại quả thật cách khá gần, tuy nhiên lại không phải cái hướng mà nó chỉ.
Lộ Già định đỡ nó đi bị nó xua tay không cho, loạng chà loạng choạng xoay tại chỗ nửa ngày mới tìm được đúng hướng.
Lộ Già vẫn luôn đi theo phía sau, mỗi lần thấy nó sắp ngã mới lại gần dìu một cái.
Đoạn đường ngắn ngủi đi mất hơn một giờ, Lộ Già đưa Bạch Dịch về nhà, nghe thấy chuông điện thoại liền nhận, còn chưa kịp nhìn xem là ai gọi tới: “Alo?”
“Em đang ở đâu?”
Lộ Già hoàn hồn: “A….

Em về liền đây, anh ngủ trước đi, đừng chờ em.”
“Không chờ đâu.”
“….Vậy anh gọi điện thoại làm gì?” Lộ Già cười, “Nói một đằng làm một nẻo nhá ca ca.”
“À.”
Hiện tại Lộ Già cảm thấy vui lắm, đôi mắt cong cong khóe miệng cong cong: “Em sẽ mau về thôi….

Anh Chờ em một chút đi.”
Mục Ôn Nhiên không hỏi tại sao, cũng hiếm thấy không nói đùa hay trêu ghẹo gì, chỉ đáp lại một từ: “Được.”

Lộ Già về tới nơi phòng khách lẫn thư phòng đều đang sáng đèn, Mục Ôn Nhiên đang xử lý công việc, nghe thấy tiếng đóng cửa liền ngẩng đầu lên.
“Anh bận việc đi.” Lộ Già phẩy tay, “Em đi rửa mặt trước đã.”
Từ phòng rửa tay đi ra, Mục Ôn Nhiên đã chờ trong phòng khách.
“Hết bận rồi?” Lộ Già đi tới.
Mục Ôn Nhiên đưa tay lên vuốt mái tóc rối ướt nhẹp là nước, Lộ Già híp mắt hưởng thụ, nhón chân hôn lên trán y.
“Làm gì đó?”
“Hôn một chút.” Lộ Già ngả ra ghế sô pha, ngửa đầu nhìn Mục Ôn Nhiên.
“Em uống rượu?”
“Uống….

một chút.” Lộ Già vừa nói mắt vừa đảo quanh hai bên, “Một chút xíu xiu thôi.”
Mục Ôn Nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, Lộ Già đá vào đùi y.
“Cùng Bạch Dịch đi uống.”
Mục Ôn Nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, ngó lơ.
Lộ Già mặc dù cười đó nhưng trong lòng chẳng hề vui vẻ gì, “Khiến nó uống khóc.”
“Hình như em lại làm chuyện sai lầm rồi.” Cậu giơ tay che kín đôi mắt, khiến bản thân rơi vào trong bóng tối, “Bạch Dịch hỏi tại sao em lại sợ không dám nói cho cậu mợ biết chuyện hai ta.”
Mục Ôn Nhiên lẳng lặng lắng nghe.
“….

Em cũng không biết nữa.” Lộ Già co lại mấy đầu ngón chân, chỉ một thoáng liền cảm nhận được sự ấm áp đang bao trùm trên đó, cậu rụt chân lại, “Em cũng không biết nữa, nhưng em sợ lắm.”
“Không có lí gì lại sợ cả.” Lộ Già thở dài, lời nói ra như than như vãn, “Giống như Bạch Dịch nói ấy, mợ không ngừng nhân nhượng em, mà em cũng giống vậy…..

Luôn nghĩ trước tiên nhân nhượng người khác.”
“Em làm thế là sai đúng không? Sao em lúc nào cũng làm sai hết vậy chứ?”
Có thể bầu không khí quá nặng nề ngột ngạt, Lộ Già chẹp miệng, cố gắng cười một tiếng mong giảm bớt đi.
“Sai sao?” Mục Ôn Nhiên chợt hỏi, “Sai ở đâu?”
“Cái gì cũng sai.”

“Lần sau gặp Bạch Dịch anh có thể đánh thẳng tay không?”
“Hả?” Lộ Già bỏ tay ra, quay sang nhìn Mục Ôn Nhiên chằm chằm, “….Cái gì cơ?”
Mục Ôn Nhiên bất thình lình nhếch môi cười, khiến Lộ Già nhìn mà phát sợ, sững sờ nhìn y: “Anh không phải là nghiêm túc đó chứ?”
“Đùa em thôi, yên tâm.” Mục Ôn Nhiên nói.
Lộ Già không yên tâm nổi, ánh mắt đầy nghi vấn đảo quanh Mục Ôn Nhiên.
Mục Ôn Nhiên tiếp tục đề tài vừa nãy: “Nó còn nói gì nữa?”
“….

Gọi em là ‘anh trai’.”
Mục Ôn Nhiên cười lạnh, “Tiếp tục.”
“Hết rồi.”
Mục Ôn Nhiên giơ tay lên chà lau khóe mắt ửng đỏ của ai kia, “Vậy em khổ sở vì cái gì?”
“… Em không khổ sở.” Lộ Già vừa nói vừa che mặt đi, “Anh đừng đoán mò.”
“Ồ.”
Một lát sau, Lộ Già chủ động kéo kéo góc áo Mục Ôn Nhiên, “Xin lỗi, em đang khổ sở.

Anh có thể nói với em vài câu được không?”
“Ừm.”
“Đó là….

em cảm thấy cần phải nói lời xin lỗi.” Lộ Già cúi đầu, “Nói lời xin lỗi với Bạch Dịch.”
“Tại sao?”
“Em cứ tưởng rằng nó không tiếp nhận người anh trai là em.

Khi còn bé cả hai gây chuyện cả hai bị phạt, Bạch Dịch lần nào cũng không phục, hỏi mợ con có phải con ruột của mẹ không….

Em vẫn cứ nghĩ ít nhiều gì thằng bé cũng sẽ hận em.” Lộ Già ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn đầy mờ mịt, “Nhưng hôm nay nghe nó gọi em là anh trai, em mới phát hiện hình như em đã lầm rồi.”
“Còn có chuyện của hai ta, em vẫn chưa hề nói gì với cậu mợ.

Rốt cuộc em đang sợ hãi cái gì đây, sao em lại không nghĩ tới khả năng có lẽ họ sẽ tán thành thì sao?” Lộ Già nói, “Em thật giống như không chút nào tin tưởng bọn họ, sợ bóng sợ gió.”
Cậu cẩn thận dò hỏi y: “Anh thật sự yêu thích em sao? Em kém cỏi lắm, anh suy nghĩ việc trả hàng đi….


Suy nghĩ kĩ rồi hãy nói, đừng có vội trả lời, suy nghĩ thêm một chút nữa đi.” ‘Bán thảm’ xong, Lộ Già vỗ vỗ lồng ngực bình phục tâm tình, một lát sau lặng lẽ liếc nhìn Mục Ôn Nhiên, “Anh suy nghĩ kĩ chưa?”
Mục Ôn Nhiên vỗ vai cậu, “Em lại diễn cái gì nữa đấy?”
“Không phải vì em lo lắng cho anh à?” Lộ Già phiền muộn lắm, “Đừng ủy khuất bản thân.”
Mục Ôn Nhiên coi như là chịu phục luôn, kéo Lộ Già ôm vào lòng, “Không trả hàng đâu.”
“Ồ vậy thì tốt.” Lộ Già nhích vào trong lồng ngực y dựa vào, tìm một vị trí thoải mái, mặc dù vui vẻ nhưng tâm trạng vẫn chưa tốt lên, vẫn cứ cảm thấy bản thân kém cỏi lắm.
“Không ai có lỗi hết.” Mục Ôn Nhiên mở lời, “Em chỉ là quá quan tâm bọn họ mà thôi.”
Không có đúng sai tuyệt đối nào ở đây hết, mỗi người sẽ có những lựa chọn khác nhau.
Yêu không phải giả, quan tâm cũng không phải giả.
Lộ Già cựa quậy, định quay lại nhìn mặt y lại bị Mục Ôn Nhiên giữ chặt đầu.
“Anh đã nói rồi, không liên quan.” Lộ Già không nhìn thấy được khuôn mặt Mục Ôn Nhiên dịu dàng đến chừng nào, giọng điệu lưu luyến biết bao nhiêu, lại một lần lùi bước, lại một lần thỏa hiệp, không hề không cam lòng như trong tưởng tượng, y hoàn toàn tự nguyện, “Không nói với họ cũng không sao hết.”
“Vậy cũng không được.” Lộ Già không chút nghĩ ngợi phản đối.

“Phải giống như anh nói đó, ai cũng không sai, em quan tâm đến họ, vậy chẳng lẽ em không để ý đến anh sao? Em cực kì quan tâm đến anh mà.” Nói xong, kéo lấy cánh tay Mục ôn Nhiên, “Anh có thể đừng có ấn đầu em mãi không? Không cao được.”
“Em còn có thể cao lên sao?”
“Sao không chứ?” Lộ Già xoay người nhìn y, “Em nói có thể là có thể.”
Mục Ôn Nhiên không chút nguyên tắc dung túng: “Ừ, có thể cao thêm.”
Lộ Già lại hỏi: “Em có thể nói câu ‘cảm ơn’ với anh không?”
“Tại sao?”
“Vì… em lải nhải nhiều như vậy mà anh vẫn chịu lắng nghe, em do dự lâu như vậy vẫn chưa chịu nói với người nhà, anh cũng chẳng thúc em.” Lộ Già liệt kê từng chi tiết một, “….

những điều như vậy còn có nhiều lắm.

Nói cảm ơn nghe có vẻ khách sáo, nhưng mà….

haiz sao anh lại hoàn hảo như vậy hả?”
“Không cần phải nói cảm ơn.” Mục Ôn Nhiên khều khều tóc cậu, “Hôn anh một chút là đủ rồi.”
Lộ Già không nói hai lời bẹp một cái hôn lên, hôn xong thấy còn chưa đủ, liền hôn mấy lần.
Tâm trạng cậu bạn nhỏ tốt lên rất nhiều, vòng tay ôm lấy Mục Ôn Nhiên: “Em cảm giác như em đang chiếm tiện nghi của anh vậy đó, như vậy có phải là không tốt lắm không?”
“Không sao.” Mục Ôn Nhiên ngậm lấy rái tai người trong lòng, mút nhẹ, “Cho em chiếm.”
Bình thản như chẳng có gì cần phải lo nghĩ.
Bọn họ đích xác có thể vì đối phương trở nên tốt hơn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.