Giang Diễm cúp điện thoại.
Hắn không đến chỗ cô, sắc mặt âm trầm đi theo người vừa tới thúc giục để đi nhận giải.
Trì Dao đứng tại chỗ, đột nhiên ý thức được mình không nên xuất hiện ở chỗ này.
Ít nhất không nên đến vì lời mời của Trương Nhất Minh.
Cô đang làm cái quái gì vậy?
Trì Dao cất di động, quay đầu lại nhìn về phía Trương Nhất Minh.
Trương Nhất Minh không thấy Giang Diễm, hắn nhìn ra sắc mặt lúc này của Trì Dao không tốt, chủ động quan tâm: “Làm sao thế?”
“ Tôi phải trở về.”
“ Ngay bây giờ à?” Trương Nhất Minh không biết vì sao đột nhiên cảm xúc của cô thay đổi nhanh như vậy.
Hắn nhíu mày, ý đồ muốn giữ người lại: “Ở đây buổi tối có một con phố rất náo nhiệt……”
Trì Dao lắc đầu: “ Anh đi đi, tôi không đi được.”
Cô kéo áo khoác lên, dư quang liếc nhìn bộ đồ thể dục của Trương Nhất Minh - màu xanh xám.
Trong đầu cô chợt loé lên điều gì đó, biểu tình trên mặt càng thêm cứng đờ.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn.
Sau khi Mặt Trời lặn, cơn gió thổi đến khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Bãi đỗ xe cách sân vận động một đoạn, Trì Dao đút tay vào túi áo khoác, lạnh đến rùng mình, cô đành phải liên tục hà hơi vào tay để giữ ấm.
Trì Dao đã đánh giá quá cao khả năng nhớ đường của mình, lòng vòng suốt hai mươi phút cô mới tìm được đến chỗ vừa đậu xe.
Trước khi rời đi, cô nhìn di động nhưng không thấy Giang Diễm liên lạc lại với mình.
Rốt cuộc bản thân cô đang mong chờ điều gì?
Cho dù bị hắn nhìn thấy cô ở cùng Trương Nhất Minh thì có thể chứng minh cái gì?
Vì sao cô phải chột dạ?
Lúc trước người muốn hắn từ bỏ chính là cô, bây giờ người chạy tới xem hắn thi đấu cũng là cô.
Trì Dao tự nhận mình là người lãnh đạm, đôi lúc tính cách có chút thay đổi thất thường nhưng tình huống lo được lo mất thế này không biết bao lâu chưa xuất hiện.
Có lẽ từ lần cô không cự tuyệt Giang Diễm mua thuốc cho mình, sự việc đã bắt đầu đi chệch hướng mất rồi.
Đảo tay lái, Trì Dao nén chặt tâm tư mình lại.
Khi đến cổng lớn, cô dẫm phanh.
Giang Diễm dường như đã sớm đoán được cô sẽ đi qua đây, thân hình đơn bạc đứng ở đó.
Trang phục chạy bộ trên người đổi thành áo hoodie màu trắng, hắn không mặc áo khoác, ngay cả nửa người dưới cũng chỉ mặc 1 chiếc quần đùi thể thao rộng thùng thình đến đầu gối, đôi chân thẳng tắp lộ ra bên ngoài, không biết có lạnh hay không.
Trì Dao cố đè nén những suy nghĩ sắp bộc phát, cô hạ cửa sổ, lạnh lùng mở miệng: “Lên xe.”
Giang Diễm xuyên qua cô nhìn về phía ghế phụ.
Không có người.
Trì Dao nhìn phản ứng của hắn: “ Nếu không lên xe thì tôi đi đây.”
Giang Diễm vòng qua đầu xe ngồi vào ghế phụ.
Lúc hắn mở cửa cũng mang theo một trận gió lạnh tràn vào.
Trì Dao lên tiếng nhắc nhở: “ Cậu ngồi vào áo khoác của tôi rồi.”
Giang Diễm vừa không thấy rõ, sau khi ngồi xuống mới nhận ra, hắn im lặng rút áo khoác lông dê lên, đang định đặt xuống ghế sau, Trì Dao lại nói: “ Cầm giúp tôi.”
“…… Được.”
Xe đi được một hồi lâu, sắc trời ngày càng tối.
Hàng cây long não ven đường nhìn qua yên ả như tranh vẽ.
Hai người trầm mặc, không ai chủ động nói chuyện.
Trì Dao không quen với một Giang Diễm trầm mặc như vậy, cô bỗng nhiên mở miệng: “ Cậu vẫn luôn ở đấy chờ tôi sao?”
“ Ừm.”
“ Nếu tôi không thấy cậu, trực tiếp lái xe qua thì cậu tính thế nào?”
Giang Diễm vẫn chưa nghĩ tới khả năng này.
Hắn lắc đầu, “ Chị nhất định sẽ nhìn thấy em.”
“……” Trì Dao nắm chặt tay lái: “ Cậu có thể gọi điện thoại cho tôi mà.”
“ Em không muốn nghe chị cự tuyệt em.”
“ Sao tôi lại cự tuyệt cậu?”
“ Trương Nhất Minh.” Giang Diễm nhất quyết phải nhắc lại.
Nếu gọi điện thoại cho Trì Dao có thể sẽ nghe thấy cô nói cô muốn đi cùng Trương Nhất Minh, vậy không bằng hắn cứ đợi ở cửa.
Hắn cố tình mặc ít như vậy, cô nhất định sẽ cho hắn lên xe.
Trì Dao bật cười vì suy nghĩ hoang đường này.
Cô hỏi hắn: “Giang Diễm, cậu có biết bây giờ cậu rất giống mèo con đang xù lông không? ”
“Bởi vì em không vui, cái này không phải rất bình thường hay sao?”
Nhiều lúc người này nói chuyện thẳng thắn đến mức khiến đối phương á khẩu không trả lời được.
“ Có gì mà không vui chứ? ”
Hắn vẫn nhắc lại câu vừa rồi: “Trương Nhất Minh.”
Trì Dao cảm thấy hắn có lẽ sắp khó chịu muốn chết luôn rồi.
Cô sợ nếu mình không nói rõ ràng e là sẽ xảy ra chuyện.
Trì Dao dừng xe ở ven đường.
Đường lớn trống trải, không thấy bóng dáng của chiếc xe nào.
Bên ngoài trời đen như mực toát lên vẻ đè nén nặng nề.
Mùi hương trên người Trì Dao từng chút khuếch tán vào hơi thở của Giang Diễm, ngực hắn phập phồng, trong đầu chợt nảy ra nhiều suy nghĩ lung tung rối loạn.
Trì Dao đương nhiên không biết Giang Diễm suy nghĩ cái gì, cô cho rằng bản thân cần phải sửa lại thái độ của hắn mới đúng.
“Giang Diễm, chúng ta hiện tại không có bất kì quan hệ gì với nhau cả.”
Giang Diễm dường như không hề bị đả kích, giọng nói của hắn trầm thấp mà nhẹ nhàng: “Chuyện này chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
“ Cậu có biết cậu làm vậy khiến tôi thấy rất khó xử không?”
“……”
So với câu nói “ Không có bất kì quan hệ gì” thì những lời này quả thật đã gây ra sát thương lớn đối với Giang Diễm, khiến hắn nhận ra sự yếu thế của mình trước mặt Trì Dao.
Giang Diễm an tĩnh hồi lâu.
Hắn nói: “Thực xin lỗi.”
Trì Dao trố mắt, cô còn cho rằng mình đã nghe lầm.
Nhưng Giang Diễm xác thật đã nói như vậy.
Trì Dao thuộc kiểu người mà nếu người khác đối xử cứng rắn với cô, cô nhất định phải đối xử với người đó như vậy, người khác dịu dàng với cô, cô sẽ càng tốt với người ta hơn.
Thấy Giang Diễm đang cúi thấp đầu, cô không dám lên tiếng bắt bẻ thêm nữa.
Trì Dao bình tĩnh lại, cùng hắn yên lặng giằng co.
Cuối cùng, cô thẳng thắn nói.
“Là tự tôi muốn đi xem, không liên quan gì đến người khác cả.”
Không phải cự tuyệt cậu, cũng không phải do đồng ý với người khác.
Áo ngoài của Trì Dao còn thoang thoảng mùi hương nước hoa độc đáo trên người cô.
Giang Diễm ôm chặt trong lòng, nghe cô nói vậy, tay thả lỏng, sững sờ đến mức quên đáp lại.
Trì Dao không tự nhiên mà nổ máy xe một lần nữa, cô cứng ngắc chuyển đề tài: “Ngày mai cậu còn phải chạy tiếp sức, vậy giải nhất hôm nay có tính không?”
“Đương nhiên, chị không thể đổi ý.”
Trì Dao cười khẽ: “ Tôi cũng không định đổi ý.”
Bởi vì cô hy vọng Giang Diễm thắng..