Edit - Beta: Aochongdansieucap
- -------
Trên đường trở về, Giang Diễm hỏi Trì Dao: “Bác sĩ khoa tâm thần cũng gặp rắc rối về phương diện tâm lí sao?”
“Mấy vấn đề này rất thường gặp, không hiếm như trong tưởng tượng của em đâu.”
Giang Diễm nghĩ đến vết thương của cô.
“Người mắc bệnh tự làm hại chính mình, thậm chí gây thương tổn người khác có nhiều không?”
“Không thể nói cụ thể là nhiều hay ít bởi vì ngoại trừ thời điểm phát bệnh thì những lúc khác bọn họ đều cư xử giống như người bình thường.”
Giang Diễm nhỏ giọng: “Chung quy lại em vẫn thấy rất nguy hiểm.”
“Chị trước kia cũng sợ.” Trì Dao nói.
“Hiện tại không sợ nữa à?”
Cô cười cười, rụt cổ lại gần người hắn:“Em không lạnh à?”
Giang Diễm ôm cô: “Thân thể chị yếu ớt quá.”
Nói đến việc này, Trì Dao chợt nghĩ ra việc gì đó, cô uyển chuyển nói: “Em có cảm thấy tinh lực của mình hơi dư thừa không?”
Giang Diễm gãi ấn đường*, thẹn thùng hỏi lại: “Có à?”
(* Ấn đường: vùng giữa hai lông mày.)
Không phải chính hắn cũng đã cố gắng khắc chế rồi sao?
Trì Dao nói: “Tuổi trẻ đòi hỏi vô độ, trung niên cẩn thận thận hư.”
“……”
Giang Diễm thở dài một hơi: “Chị à, tóm lại là hiện tại chị thấy mệt đúng không?”
Trì Dao mím môi, mặt đỏ lên: “Chị vẫn ổn mà, chỉ là chị lo lắng cho em thôi.”
“Không cần để ý đến em, em tự biết lượng sức mình.” Hắn khéo léo nói: “Hơn nữa, cái này chủ yếu là do em không thể cưỡng lại mị lực của chị thôi.”
Trì Dao cân nhắc một lúc, cổ quái nhìn hắn: “Ý của em là, nếu sau này em không còn hứng thú việc này nữa có nghĩa là chị không còn mị lực à?”
Câu nói này cũng quá gian xảo rồi! Cô chắc chắn đang muốn hố hắn!
Giang Diễm vội vàng giơ tay đầu hàng: “Nếu thật đến lúc đó, chắc chắn là do em có vấn đề.”
Trì Dao buồn bực, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Hai người đi một lát đã đến cửa khách sạn, cô mở miệng lần thứ hai.
“Em tốt nhất đừng có vấn gì thì tốt hơn.”
Tính đi tính lại, cuối cùng cô cũng chẳng lời lãi được gì.
Giang Diễm thấy Trì Dao còn rối rắm vấn đề này, hắn bật cười, nói: “Biết rồi.”
* Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức! *
Sau khi chuyến đi đến Động Ngọc Sơn kết thúc, Trì Dao, Trì Thừa cùng Tiểu Dã trở về nhà cô.
Để chuẩn bị cho lần gặp mặt đầu tiên giữa mình với Tiểu Dã, Trì phu nhân còn đặc biệt mua một bộ quần áo mới.
Trì Dao ngồi trên sô pha gặm táo, nhìn mẹ mình kéo tay Tiểu Dã hỏi đủ thứ chuyện, nhịn không được liền chủ động giải vây: “Mẹ, Noãn Noãn chắc là cũng đói bụng rồi đấy.”
Tiểu Dã chỉ là biệt danh, tên thật của cô là Thành Noãn.
Tiểu Dã với Trì Thừa học cùng một trường đại học nhưng khác chuyên ngành.
Hai người chính thức quen nhau tại một quán bar ngầm, Trì Thừa vừa thấy Tiểu Dã liền nhất kiến chung tình.
Kể từ đó, mỗi ngày hắn đều nằm vùng ở quán bar, theo đuổi hơn nửa học kỳ mới ôm được người đẹp về tay.
Có Trì Dao nhắc nhở, Trì phu nhân bừng tỉnh: “À đúng đúng, ăn cơm, ăn cơm.”
Bà đi vào phòng bếp, Trì Dao với Tiểu Dã nhìn nhau bật cười.
“Bác gái nhiệt tình quá.” Tiểu Dã nói.
“Mẹ chị vốn là người như vậy đấy, quen dần là được.”
Sau khi ăn xong, Trì phu nhân bảo Tiểu Dã ở lại qua đêm, sắp xếp cho cô cùng Trì Dao ở chung một phòng.
Trì Dao tắm xong đã thấy Tiểu Dã nằm trên giường, cô cho rằng Tiểu Dã ngủ rồi nên hạ thấp độ sáng màn hình điện thoại, sau đó đi nói chuyện phiếm với Giang Diễm.
Giang Diễm gửi cho cô một câu chuyện cười.
Cô cố nhịn cười, bả vai cũng run râỷ.
“Chị Trì Dao?”
Trì Dao quay đầu lại: “Chị đánh thức em rồi à?”
“Không, em còn chưa ngủ.”
Tiểu Dã dùng tay gối đầu: “Chị Trì Dao đang nói chuyện với Giang Diễm đúng không?”
Trì Dao tắt di động.
Cô lại nói: “Bữa cơm chiều hôm đấy, em đã nhìn thấy hai người nắm tay nhau ở dưới gầm bàn rồi.”
Trì Dao dừng lại: “Em có kể cho Trì Thừa không?”
“Không, chị không muốn nói nên em cũng sẽ không nói cho ai cả.”
Trì Dao kéo cao chăn lên: “Chị không biết nên nói thế nào mới tốt.”
“Bởi vì Giang Diễm nhỏ tuổi hơn chị, đúng không?”
“……Ừ”
Đêm nay ở trên bàn cơm, Trì phu nhân hỏi Trì Dao lần trước đi chơi cùng ai, có muốn mời người đó tới nhà chơi không.
Trì Dao trả lời: “Hắn không rảnh.”
Trì phu nhân lại hỏi: “Công việc bận thế à? Cậu ta đang làm gì thế?”
Trì Dao biết, cho dù lúc ấy cô không trả lời, Trì phu nhân sẽ lén lút đi hỏi Trì Thừa.
Cũng không biết Trì Thừa trả lời như thế nào.
“Nói đi cũng phải nói lại, Trì Thừa nhỏ tuổi hơn em.” Tiểu Dã nói: “Em đang học năm 4, nhập học muộn hơn các bạn khác nên lớn hơn hắn hai tuổi.”
“Cái đấy không giống nhau.”
Trì Dao buông tiếng thở dài: “Chị đã đi làm được mấy năm, còn Giang Diễm vẫn đang đi học…… Vốn dĩ không giống nhau.”
Trong mắt đại đa số mọi người, tuổi tác dần trở thành một thứ tiêu chuẩn quyết định sự thành thục của một người, Trì phu nhân cũng nằm trong số đó.
Thật ra đến chính cô cũng nghĩ như vậy, không phải sao?
Nếu cô thật sự tin tưởng hoàn toàn vào Giang Diễm thì cô đâu cần lo âu đau đầu như bây giờ.
Miệng cô luôn nói sự thành thục của một người không chỉ dựa vào tuổi tác để quyết định, nhưng cán cân trong lòng lại nhịn không được nghiêng về phía ngược lại.
Giang Diễm còn quá trẻ tuổi, lịch duyệt ít ỏi, có quá nhiều điều cô không dám chắc chắn.
Năm tháng trôi qua, cô không thể bảo đảm sau khi hai người ở bên nhau, liệu hắn còn có thể giữ được tình cảm vẹn nguyên như thuở ban đầu hay không.
Càng khỏi bàn đến việc, hiện giờ hắn đã sớm thành thục ưu tú hơn nhiều bạn đồng trang lứa, Trì Dao cũng không muốn phải ép hắn đi vào khuôn khổ sớm như thế.
Nếu cô thật sự làm như vậy, sau này e rằng Giang Diễm sẽ oán hận cô.
“Nhưng chị Trì Dao đã bắt đầu suy xét đến tương lai hai người cũng coi như là một khởi đầu tốt đẹp rồi.”
Trì Dao an tĩnh rũ mắt, nhìn tay của mình trong bóng đêm.
Bàn tay như không có xương cốt, mềm như bông, kiểu người thế này lỗ tai cũng mềm đến muốn mệnh.
Tết Nguyên Đán, Giang Diễm nói muốn cô đặt hắn vào kế hoạch tương lai của mình.
Miệng cô nói không đáp ứng, đầu óc lại lung lay, bắt đầu suy tính đến những chuyện sau này.
Qua một lát, Trì Dao cười vui vẻ: “Cứ coi là vậy đi.”
- ----------
12/01/2023
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.