Edit - Beta: Aochongdansieucap
- ------
Tắm rửa xong, Trì Dao mở tủ lạnh lấy ra hai bình rượu.
Đây là rượu năm trước Diêu Mẫn Mẫn tặng cho cô, vẫn chưa mở.
Tửu lượng của Trì Dao chỉ ở mức trung bình, thỉnh thoảng ra ngoài chơi cũng chỉ uống chút rượu trái cây, nồng độ cồn của mấy loại này không cao, rất hợp với cô.
Giang Diễm hỏi Trì Dao: “Chị không buồn ngủ à?”
Trì Dao lắc đầu, khoanh chân ngồi trên thảm, khuỷu tay chống lên giường, khui chai rượu ra.
Cô nói: “Chị muốn tâm sự cùng em một chút.”
Giang Diễm nhận ra Trì Dao đang định tính sổ với hắn.
Nương theo đèn tường, Giang Diễm tỉ mẩn ngắm nhìn cô, dưới ánh đèn mờ nhạt, da thịt người con gái tinh tế như mơ đông, lông mi vừa dài vừa cong.
Vì mới tắm xong, dưới áo ngủ đơn bạc không có mặc thêm cái gì, lúc cô mở bình rượu, vạt áo nửa hở, bộ ngực sữa như ẩn như hiện, bên trên còn lưu lại dấu vết của hắn vừa mút vào.
Trước kia, Giang Diễm tự thấy mình không phải kẻ háo sắc nhưng từ khi ở cùng Trì Dao, cỗ dục vọng trong thân thể chỉ cần chạm nhẹ liền bùng lên.
Dù nói hắn mắc chứng đói khát da thịt* với cô cũng không sai.
( *Chứng đói khát da thịt: Chỉ những trẻ thiếu thốn tình cảm, ít được cha mẹ quan tâm, ôm ấp, thể hiện tình yêu thương.
Những trẻ này thường khao khát tình cảm và tin rằng tình cảm được thể hiện qua việc ôm ấp, đụng chạm da thịt.
Dẫn đến khi lớn lên chúng hoặc là người cực kỳ khao khát được ôm ấp, âu yếm, hoặc là người sợ bị tổn thương nên không muốn tiếp xúc với người khác.).
ngôn tình hài
Trì Dao đã quen với việc hắn thường chăm chú nhìn mình, không lấy làm lạ.
Cô bỏ thêm đá vào ly, lắc nhẹ ly rượu trong suốt, sau đó đưa cho hắn.
Thủy tinh va chạm vào nhau phát ra âm thanh thanh thuý.
Trì Dao uống một hơi cạn sạch, mùi rượu nồng hơn so với tưởng tượng của cô.
Khi uống vào, cảm giác cay nóng xộc lên từ yết hầu làm cô giật mình.
Trì Dao nhăn mặt, nói: “Hình như hơi nặng thì phải.”
Giang Diễm không có cảm giác gì, hắn dựa đầu vào giường, thân mình nghiêng sang một bên, dáng vẻ lười nhác.
Ngón trỏ của hắn lướt qua mặt cô: “Chị muốn nói gì cùng em thế?”
Trì Dao chống cằm: “Tâm sự về dự tính trong tương lại của em?”
“Kiếm tiền nuôi chị.”
Trì Dao cười rộ lên: “Thẳng thắn như vậy à?”
Lời âu yếm ai mà chẳng thích nghe, Trì Dao cũng không ngoại lệ, nhưng cô vẫn muốn thẳng thắn nói ra vài lời: “Chị tin em nói được làm được, nhưng tiền đề là chúng ta còn ở cạnh nhau đến lúc đó.” Cô che miệng Giang Diễm lại, không cho hắn phản bác: “Chị nói như vậy không phải muốn áp đi nhuệ khí của em, chỉ là chị thấy việc nào phải ra việc đó.
Nếu trong khoảng thời gian tới chúng vẫn tiếp tục khắc khẩu nhiều lần vì mấy vấn đề linh tinh thế này, chị nghĩ chị khó có thể kiên nhẫn ngồi xuống nói chuyện cùng em như bây giờ.”
Tình cảm vốn là thứ cần sự dung hoà, nhưng nếu vĩnh viễn chỉ dừng lại ở dung hoà thì cô nghĩ, bọn họ thật sự không hợp để đi tiếp.
Trì Dao không nói nửa câu sau ra, cô chỉ im lặng, chờ Giang Diễm đáp lại.
Giang Diễm nói: “Đây là tối hậu thư cuối cùng chị đưa ra cho em đúng không?”
“Có thể coi là vậy.” Trì Dao cười, trên mặt lại hiện lên chút buồn bã: “Thật ra, vấn đề lần trước em nói tới, chị cũng đã cẩn thận suy nghĩ lại.
Không phải chỉ là cảm giác an toàn thôi sao, em muốn thì chị sẽ cho em.
Chỉ là, Giang Diễm, để xử lý điểm mấu chốt của vấn đề không thể dựa vào mình chị, mà vấn đề nằm ở trên người em, em hiểu ý chị chứ? Là do em không tự tin vào bản thân, chứ không hẳn là vì chị cho em không đủ cảm giác an toàn…… Nói thật, chị thấy rất kỳ lạ, vì sao em lại nghi ngờ mị lực của mình? Người đáng nhẽ nên lo sợ không phải là chị sao?”
Giang Diễm trẻ tuổi đẹp trai, tươi mọng nhiều nước.
Tình huống có con gái theo đến tận chung cư để xin số không hiếm, thay vì nói cô không để trong lòng, chi bằng nói rằng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc kiểm soát cuộc sống cá nhân của hắn.
Trì Dao tin tưởng Giang Diễm.
Vì vậy, bất luận Giang Diễm lựa chọn như thế nào, dù cho cuối cùng bọn họ có phải chia tay, cô vẫn luôn tin tưởng hắn.
“Mị lực gì chứ?” Giang Diễm lờ đi cảm giác chua xót trong lòng, cười cười: “Bỏ đi cái túi da đẹp đẽ bên ngoài, em của hiện tại công không thành danh không toại, chẳng có chút thành tích gì nổi bật, không có lấy một dự án bán ra được.
Những thứ em đang có đều là do người trong nhà cho……Nghĩ đến việc bản thân mình cái gì cũng không thể cho chị, em thật sự rất khó chịu.”
“Sao em lại nghĩ như vậy? Bên ngoài có bao nhiêu người muốn có được vẻ đẹp của em đấy em biết không? Đẹp trai cũng là một loại thực lực đấy nhé, em đúng là chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.”
Câu nói này hiển nhiên không an ủi được Giang Diễm, hắn vẫn cứ chán nản cúi đầu.
Trì Dao trầm tư, sau đó lại nói: “Em như vậy là vì Trần Sở Nhiên đúng không? Có phải do hắn xuất hiện khiến cho em bị áp lực?”
Cô nhăn mặt: “Chị với hắn ta đã kết thúc từ lâu rồi.
Dù hiện tại hay tương lai, quan hệ của chị với hắn cũng chỉ được coi như người xa lạ mà thôi.”
Giang Diễm lại nói: “Không phải chỉ vì anh ta.
Lần trước đến nhà chị, tuy dì vừa lòng với em nhưng lại chưa từng suy xét đến việc ghép đôi em với chị.
Nếu em và chị bằng tuổi, em chắc chắn tình huống lúc đó sẽ không như vậy.”
Trì Dao cười: “Ai nói mẹ chị ‘ vừa lòng ’ với em? Ban đầu không phải còn rất tự tin à, sao đến điểm mấu chốt lại lung lay rồi? Mẹ chị không phải không nhắc tới phương diện đó, chẳng qua là vì chị chưa nói mà thôi.
Giống như ban đầu, chị cũng đâu nghĩ đến việc sẽ ở bên em.”
“Vậy bây giờ thì sao? Chị hối hận à?”
“Chị đương nhiên không hối hận rồi.”
- ------
18/01/2023
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.