Trí Hoán Hung Đồ

Chương 60: 60: Ngày Cá Tháng Tư




Mùng 1 tháng 4, ngày cá tháng tư, Hà Nguy và Trình Trạch Sinh trải qua một ngày lễ không mấy vui vẻ.
“Tiểu Hạ, cậu đang ở đâu?” Hà Nguy cầm điện thoại nói chuyện.
“Em đang ở trong Cục, có chuyện gì thế Chi đội trưởng Hà?”
“Còn nhớ nhiệm vụ công việc ngày hôm nay không?”
“Tất nhiên là em nhớ chứ, nửa tiếng trước anh vừa mới giao việc xong.” Đầu dây bên kia truyền tới tiếng bút kêu soạt soạt, “Tra khu nhà Hạnh Phúc, tập trung kiểm tra tủ lạnh, tủ động, gara xe, còn cả con sông phía sau nữa.”
Biểu cảm Hà Nguy cứng đờ:
“… Nửa tiếng trước anh sắp xếp nhiệm vụ?”
“Đúng vậy, chẳng phải anh, anh Sùng và anh Nhị Hồ xuất phát đi An Dương bắt nghi phạm rồi sao?” Hạ Lương nghi ngờ, “Chi đội trưởng Hà, anh sao thế?”
“…Không sao, nói đùa ngày cá tháng tư thôi mà.

Làm việc cẩn thận vào nhé.”
Hà Nguy cúp điện thoại, nhìn về phía Trình Trạch Sinh:
– Có hai vấn đề.

Thứ nhất, hôm nay đúng là ngày mồng 1 tháng 4.

Thứ hai, trong khoảng thời gian này “tôi” đang truy bắt nghi phạm.
Trình Trạch Sinh rất nhanh hiểu ra vấn đề:
– Tồn tại một “anh” khác, đang làm việc bên ngoài đúng chứ?
Hà Nguy bóp trán:
– Tôi cảm thấy “tôi” khác mới là sự tồn tại bình thường.

Trong ký ức của tôi, hôm ấy quả thực tôi làm việc ở bên ngoài.

Khoảng ngày mùng 3 tháng 4 mới bắt được nghi phạm, áp giải về Thăng Châu.
Ví dụ nói thời gian quay ngược trở lại, nhưng bản thân anh không quay ngược lại cùng thời gian, mà mang theo cả thể xác trở về.

Anh chính là Hà Nguy “thừa ra” trong khoảng không gian này.

Vậy thì bây giờ có vấn đề rồi đây, anh đã “thừa ra”, thế còn Trình Trạch Sinh thì sao? Chẳng phải càng thừa thãi hơn ư?
Hà Nguy mở Weibo tìm kiếm, đúng thật như vậy, nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh vẫn còn tồn tại, đêm qua còn đăng một bài chúc mọi người ngày cá tháng tư vui vẻ.

Địa điểm ảnh chụp cũng ngay tại biệt thự nhà hắn với bối cảnh bức tranh sơn dầu cổ quái mà Hà Nguy chẳng thưởng thức nổi nên càng thêm ấn tượng sâu sắc.
Trình Trạch Sinh nghiên cứu điện thoại của mình, tất cả nhật ký đều có từ ngày mùng 1 tháng 4 đổ về trước.

Hắn thử gọi mấy cuộc điện thoại cho đồng nghiệp, song toàn bộ đều là số điện thoại không tồn tại.

Hắn gọi cho Hà Nguy, vậy mà lại có thể kết nối như một kỳ tích.

Chẳng qua bên điện thoại Hà Nguy, số điện thoại này hiển thị “Không thể nhận biết”, giống hệt như số điện thoại lừa đảo.
Hà Nguy gọi tới số điện thoại của Trình Trạch Sinh, cũng kết nối được và cũng hiển thị “Không thể nhận biết”.
– Bây giờ anh và anh ta cùng chung một số điện thoại hả? – Trình Trạch Sinh hỏi Hà Nguy – Nếu vậy có khi nào xuất hiện tình trạng đồng nghiệp của anh muốn gọi cho Hà Nguy ở đây, nhưng lại bất cẩn chuyển tới số anh không?

Hà Nguy lắc đầu, anh cũng không biết nữa, nếu thực sự gọi tới thì tính sau.

Khoảng thời gian này không xuất hiện chuyện gì kỳ lạ, mãi cho tới khi phát hiện thi thể Trình Trạch Sinh, trước đó mỗi ngày đều qua đi giống nhau, chẳng có gì khác biệt.
– Hiện tại cả hai chúng ta đều là người dư thừa ở đây, xảy ra chuyện ly kỳ thế này, tốt nhất nên cố gắng hết sức chạm mặt đối phương.

– Hà Nguy sờ cằm, đánh giá căn hộ trống trải – Tạm thời cứ ở đây trước đã, dù sao vẫn còn mười mấy ngày nữa “tôi” mới chuyển đến đây.
Trình Trạch Sinh không khỏi tò mò:
– Chúng ta tiếp xúc với anh của lúc trước sẽ xảy ra chuyện gì?
– Không biết, nhưng nếu chúng ta xuất hiện trước mắt “tôi của trước đây”, chắc chắn sẽ phá vỡ tam quan của “tôi”.

Sau đó xảy ra chuyện gì thì không ai lường trước được.

– Hà Nguy lắc đầu – Đừng làm chuyện nguy hiểm.

Bạn cấp hai của tôi đã từng nói, trật tự vũ trụ không cho phép xuất hiện “mâu thuẫn”.

Cậu ấy nghiên cứu ở mảng này, nghe lời cậu ấy chắc chắn không sai.
Cho dù chưa hiểu được thông suốt, song xem qua phim điện ảnh khoa học viễn tưởng cũng có thể mường tượng được.

“Hiệu ứng bươm bướm” là ví dụ tốt nhất, nhân vật chính trở về thuở ấu thơ, chỉ một hành động nhỏ thôi cũng đủ để thay đổi tương lai của anh ta và những người bên cạnh.

Trình Trạch Sinh gật đầu, tốt nhất nên im lặng quan sát thay đổi, không tiếp xúc với bọn họ thì hơn.
Hà Nguy sờ soạng trong túi, ví tiền và thẻ đều ở trong, vậy mà lại không thấy chìa khóa căn hộ đâu nữa.

Trình Trạch Sinh móc chiếc chìa khóa ra khỏi túi, chính là chiếc chìa khóa của Cục trưởng Hoàng đưa cho.

Hà Nguy cảm thấy lạ:
– Tại sao của cậu vẫn còn đây?
– Không biết nữa.

– Trình Trạch Sinh suy nghĩ – Có lẽ tôi không thuộc về thế giới này, không cần thiết phải cướp đoạt sạch sẽ vậy đâu.
Không cần phải biết lý do, có chìa khóa là được.

Hà Nguy và Trình Trạch Sinh cùng xuống dưới tầng, chuyện khác không quan trọng, trước tiên vẫn phải mua bàn chải, kem đánh răng và những đồ dùng sinh hoạt về trước đã.

Hai người đầu bù tóc rối, mặc dù không nói thì không ai phát hiện ra, song bản thân chịu được mới lạ.
Hai người ngang qua trạm xe bus, cô bé đợi xe vô ý ngẩng đầu lên, thấy Trình Trạch Sinh thì không khỏi liếc nhìn theo.

Hà Nguy mới nhớ tới thân phận của Trình Trạch Sinh không tầm thường, nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, nhân vật của công chúng, cứ đi nghênh ngang trên đường thế này chắc chắn sẽ bị nhận ra.

Người qua đường chẳng rõ thật hay giả, chỉ biết đây là Trình Trạch Sinh mà thôi.
– Cậu khiêm tốn chút đi.


– Hà Nguy ra hiệu – Đi đường phải cúi đầu, phía trước có hiệu thuốc, để tôi đi mua gói khẩu trang.
Mua khẩu trang xong, Trình Trạch Sinh đeo lên, lấy ra một cái đưa cho Hà Nguy:
– Anh không đeo à?
– Tôi đeo làm gì? Bây giờ tôi đang ở bên ngoài, cậu quên rồi à? – Hà Nguy liếc mắt nhìn xung quanh – Huống hồ lúc trước tôi chưa từng tới nơi này, không có người quen, cho dù bị nhận ra cứ nói tên Hà Lục là được.
Trình Trạch Sinh thầm ngưỡng mộ, hắn không có thói quen đeo khẩu trang, mỗi lần đeo vào cứ có cảm giác như đi hiện trường.

Rõ ràng đang đi dạo phố “hẹn hò” cùng Hà Nguy, nhưng trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh đủ loại hiện trường và thi thể, thật sự sát phong cảnh.
Trong khu thương mại, Hà Nguy còn chọn cho Trình Trạch Sinh một chiếc mũ màu đen, để hắn ngụy trang thêm tỉ lệ thành công.

Lúc trả tiền, Trình Trạch Sinh rút thẻ ra, nằm trong dự đoán, tất cả thẻ của hắn đều xuất hiện lỗi khi quẹt.

Quét mã QR trả tiền thì càng thảm hơn, không đen màn hình thì cũng lag tại giao diện thanh toán không thể di chuyển.
Bây giờ có thể đưa ra kết luận, tất cả tài sản của Trình Trạch Sinh ở thế giới này đều không thể sử dụng.

Ngoài bản thân hắn ra, ăn, mặc, ở đều phải dựa vào Hà Nguy, gần thêm một bước so với hình tượng “mặt trắng ăn bám”.

Hà Nguy cảm khái, cũng may ngoại trừ thẻ lương ra anh còn một thẻ bình thường không hay sử dụng, bên trong có một khoản nhất định, bình thường không có tin nhắn báo số dư, anh cũng lười kiểm tra, vừa hay thích hợp sử dụng trong tình huống này, rất bí mật, khó mà phát hiện được.
Hai người ra ngoài một chuyến rồi nhanh chóng về nhà, buổi tối ăn qua bữa bằng đồ ăn nhanh, bát đũa trong nhà đều là mua tạm thời, bởi vì không có bàn ghế, hai người họ ngồi khoanh chân ăn dưới đất.

Đến khi ngủ lại gặp khó khăn, hai người đàn ông nằm trên sàn nhà trằn trọc qua giấc.

Sáng hôm sau thức dậy, cả hai người vẫn còn ở đây, ngày cá tháng tư đã trôi qua, thời gian chuyển sang ngày mồng 2 tháng 4.
– Hôm nay đến phố nội thất xem thử, còn ngủ đất nữa thì cổ tôi gãy mất.

– Hà Nguy bóp vai phàn nàn.
– Thuận tiện mua thêm vài bộ quần áo để thay, – Trình Trạch Sinh kéo chiếc áo phông trên người – Xem ra chuyện này không thể kết thúc trong một hai ngày được.
Hai người đánh răng rửa mặt xong thì ra ngoài, bắt xe tới phố nội thất gần đây nhất.

Công việc của Hà Nguy bận rộn, trước giờ chưa từng bài trí đồ đạc trong nhà.

Trừ lần điều tra vụ án của Triệu Thâm ra, gần như anh chưa từng tới đây.

Trình Trạch Sinh bước sóng vai cùng Hà Nguy, kẽ ngoắc tay anh, nhỏ giọng hỏi:
– Này, cảm giác này có giống đôi vợ chồng son đi sắm đồ không?
Hà Nguy bóp mạnh ngón út của hắn:
– Chú ý ảnh hưởng, quốc gia chúng ta vẫn chưa thoải mái vậy đâu.
Trình Trạch Sinh không hài lòng, lấy khẩu trang ra đeo vào cho Hà Nguy.

Như vậy được chưa? Chắc không ai nhận ra đâu? Còn không mau mau vươn tay ra cho tôi nắm.
– Anh xem, sofa và bàn trà bên kia giống trong nhà chúng ta quá nhỉ? – Trình Trạch Sinh kéo Hà Nguy đi vào cửa hàng ấy.
Hà Nguy bước vào, quả thực bộ sofa và bàn tra trong cửa hàng giống y hệt bộ trong nhà anh từ màu sắc đến kiểu dáng.


Nhân viên bán hàng nhiệt tình chào đón, nói với bọn họ rằng đây là bộ cuối cùng rồi, bên kia còn có bộ bàn ghế cùng tông, mua chung sẽ được giảm giá.
– Hình như cũng giống chiếc bàn trong nhà.

– Trình Trạch Sinh nhỏ giọng nói.
– Hai anh vừa chuyển vào nhà mới ạ? Hôm qua cũng có một đôi vợ chồng tới cửa hàng chúng tôi đặt luôn bộ này đấy.

Màu sắc đơn giản, kiểu dáng sang trọng, còn có thể kéo ra thành giường nhỏ! – Nhân viên kéo phần dưới sofa ra ngoài, ghép cùng với phần ghế tức thì biến thành một chiếc giường nhỏ – Rất tiện để tiếp khách, bình thường cũng có thể nằm xem tivi, rất hữu dụng!
Hà Nguy và Trình Trạch Sinh đều trố mắt nhìn.

Bọn họ ở nhà hơn hai tháng, vậy mà lại không phát hiện ra chức năng này?
– Không muốn về phòng thì ngủ ở sofa, hai người có thể cùng nhau bồi dưỡng tình cảm, ngọt ngào biết bao!
Trình Trạch Sinh nghe tới mức mở cờ trong bụng, nắm tay Hà Nguy:
– Ừ, mua.
Hà Nguy bất đắc dĩ, anh còn làm sao được nữa đây? Chỉ đành móc thẻ ra quẹt.
Mua sofa xong, bọn họ đi mua quần áo, ba giờ chiều hai người mới về đến nhà.

Chưa tới năm giờ, sofa, bàn trà và bàn ghế ăn được đưa tới.

Trình Trạch Sinh cầm khăn lau sạch sẽ bàn trà và bàn ghế.

Hà Nguy bưng chậu nước vào bếp thay nước sạch.

Bấy giờ ngoài cửa chợt vang lên âm thanh mở khóa.

Trình Trạch Sinh nhanh tay đeo khẩu trang và mũ lên, ra hiệu cho Hà Nguy đừng ra ngoài vội.
Một người đàn ông trung niên mập mạp bước vào, ông mặc bộ chế phục cảnh sát màu xanh thẫm, phía sau còn có mấy anh công nhân khệ nệ bê chiếc thùng gỗ dài vào trong.
– Ủa, cậu là ai thế?
Toàn thân Hà Nguy cứng đờ, Cục trưởng Trịnh!
Dựa vào cành ô liu bạc và bông hoa trên cầu vai người tới, Trình Trạch Sinh đoán ngay ra ông là lãnh đạo Cục Cảnh sát thành phố, lập tức giả vờ sợ hãi:
– Tôi đưa sofa tới.
– Ai bảo cậu đưa tới? – Trịnh Phúc Duệ cau mày, nhìn bàn trà nói – Tôi còn chưa kịp đặt.
Hà Nguy ngồi trong bếp, lặng lẽ móc ra một lọ nước tương, dùng đũa nhúng một chút rồi chấm vào dưới mắt.

Anh soi qua mặt tủ sáng bóng, cảm thấy cũng khá giống.

Anh đưa tay phải nhúng vào nước trong chậu, gặt tóc mái ra phía sau rồi đứng dậy ung dung ra khỏi bếp.
– Cái đó cháu đặt đấy ạ.
Trịnh Phúc Duệ nghiêng đầu, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước ra:
– Hà Nguy? Cháu không… à không đúng, cậu là Hà Lục à?
“Hà Lục” cười ngại ngùng:
– Cục trưởng Trịnh, lâu rồi không gặp.

Chú mang gì phía sau vậy? Chú mua giúp anh cháu ạ?
Trịnh Phúc Duệ gật đầu.
– Đúng, đúng, đúng, anh cậu cả ngày bận rộn công tác, chỉ phất tay chứ chẳng thèm quan tâm.
Ông còn phải bớt chút thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi của mình để đi chọn đồ cho thằng nhóc ấy, hôm nay vừa mua được chiếc giường.
– Anh ấy vốn là người như vậy, bình thường trong nhà cũng chẳng quan tâm đến việc gì, đã quen thói phẩy tay cho người khác làm, – “Hà Lục” vỗ sofa – Chú nhìn xem, mẫu này được đấy chứ? Chất liệu cũng không tệ, phối kèm bàn trà và bộ bàn ghế, cháu mua một thể luôn đấy.
Trịnh Phúc Duệ đi tới thảo luận chuyện sofa với anh.


“Hà Lục” đưa mắt ra hiệu cho Trình Trạch Sinh, bảo hắn trà trộn vào mấy người công nhân chuyển đồ đạc để lên tầng, đừng có lảng vảng trước mặt Trịnh Phúc Duệ nữa.
– Hà Nguy có người em trai như cậu tốt thật đấy.

Vậy được, cậu đã mua giúp rồi thì tôi sẽ chuyển số tiền thừa chưa dùng hết cho Hà Nguy.
– Chú cứ đưa thẳng cho cháu đi ạ, đừng nói với anh ấy cháu mua hộ, coi như một tay chú bao hết.

– “Hà Lục” khẽ ho một tiếng – Lần này thực ra là bố cháu… chú hiểu đấy, không nên để anh ấy biết vẫn hơn.
Trịnh Phúc Duệ vỗ vai “Hà Lục”, hiểu rồi hiểu rồi, mỗi nhà đều có câu chuyện khó nói.

Quan hệ căng thẳng giữa Hà Nguy và bố mình đâu chỉ một hai ngày.

Ông đưa phong bì đựng tiền mặt qua:
– Vậy cậu cầm nhé, giúp Hà Nguy sắp xếp xong chỗ này, đợi ổn ổn tôi sẽ báo cho thằng bé chuyển nhà.
– Vâng, phiền Cục trưởng Trịnh quá ạ.
Công nhân của cửa hàng gia cụ xuống dưới, giường và tủ đã lắp đặt xong.

Trịnh Phúc Duệ gật đầu, lắp xong là được, ông cũng không còn chuyện gì nữa nên về trước.

“Hà Lục” tiễn Trịnh Phúc Duệ đến cửa, ông chợt quay đầu:
– Đúng rồi, không có chìa khóa thì cậu vào kiểu gì?
“…”
Anh chưa kịp trả lời, Trịnh Phúc Duệ lại nói:
– Ban quản lý dưới tầng đưa hả? Vậy cậu cầm trước đi, tôi đã nói với bên quản lý rồi, cậu tới cũng không cần phải đăng ký đâu.
– Vâng, cảm ơn Cục trưởng Trịnh.
Tiễn Trịnh Phúc Duệ đi rồi, Hà Nguy thở dài một hơi, lòng bàn tay mướt mát mồ hôi lạnh.
Trình Trạch Sinh đứng ở cầu thang ló đầu ra:
– Đi rồi hả?
– Đi rồi, may mà tôi nhanh trí.
Trình Trạch Sinh chạy xuống, nâng mặt anh lên nhìn một lát mới nói:
– Thực sự rất giống.
– Hai anh em sinh đôi mà.

– Hà Nguy cười cười, gạt tóc mái xuống, sau đó rút tờ giấy lau sạch vết tương – Tôi đã nói chuyện với Cục trưởng Trịnh rồi, chắc hẳn ông ấy sẽ không tới nữa đâu, mọi chuyện đều giao cho tôi cả.
Chiếc giường trên tầng vẫn chưa có chăn đệm, nhưng có thể ngủ tạm trên sofa.

Sau khi kéo sofa tạo thành giường, hai người nằm xuống trò chuyện.
Bọn họ đều không biết mục đích của việc thời gian thiết lập lại là gì.

Phải chăng chuyện bọn họ quay về quá khứ có một ý nghĩa đặc biệt nào đó? Hay chỉ là sự cố ngoài ý muốn bọn họ vô tình gặp phải.

Ví dụ như chuyện ngôi sao siêu mới phát nổ kia đã ảnh hưởng tới từ trường của trái đất, khiến không gian và thời gian méo mó.
Tiếng dương cầm báo giờ đúng vang lên, hai người đồng thời ngước nhìn chiếc đồng hồ thạch anh, sau đó quay sang nhìn nhau.
Không đúng, rõ ràng tiếng dương cầm báo 12 giờ đúng khác biệt so với âm báo bình thường cơ mà.
– Hình như từ đêm đó trở đi âm thanh mới trở nên khác biệt.
– Chúng ta đều không chú ý, nhưng tiếng dương cầm báo 12 giờ quả thực không phải thế này.
Hà Nguy bò dậy, giẫm lên ghế kiểm tra đồng hồ, qua một lát mới nói:
– Có lẽ ai đó đã thay đổi.
– Trước khi chúng ta chuyển vào đây, ai đó đã thay đổi tiếng dương cầm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.