Trí Hoán Hung Đồ

Chương 67: 67: Hiệu Ứng Bươm Bướm




Hai rưỡi sáng, núi Phục Long yên tĩnh chào đón nhóm sinh viên đeo ba lô lên núi thám hiểm.
– Đội trưởng, bây giờ mới hai giờ sáng, chúng ta có đến sớm quá không?
Lư Chí Hoa xua tay:
– Trên lệnh thám hiểm viết là sau ba giờ, chúng ta quay sau ba giờ cũng được mà.

Chúng ta lớn lên ở thành phố Thăng Châu này, nghe nói dinh thự vốn là của một thương nhân giàu có, sau này xuất hiện ma quỷ nên không ai ở tiếp.

Chúng ta vào xem rốt cuộc bên trong có thứ gì.
– Đúng rồi, nếu như chỉ là một căn nhà cũ bình thường, chúng ta sẽ tự chế thêm… hì hì – Cậu trai đầu đinh bên cạnh nở nụ cười xấu xa.
Làm giả video kinh dị đã không còn là chuyện mới mẻ, giá cả cuối cùng của lệnh thám hiểm có thể thay đổi theo sự hài lòng của khách hàng.

Lần này khách hàng trả giá rất cao, lỡ như không quay được gì, khách hàng không hài lòng nên giảm giá thì phải làm sao? Vì thế mấy người Lư Chí Hoa đã bàn bạc với nhau, nếu như không có bất thường thì sẽ tự chế ra “ma”.

Bọn họ đã quen làm mấy chuyện này rồi nên rất thạo.
Bọn họ không biết, ở lùm cây phía sau có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Dõi theo bọn họ bước vào dinh thự, chỉ một lát sau, tiếng thét vang lên, cả đám người lao ra ngoài như ong vỡ tổ.

Mấy cô nàng sắc mặt tái mét, hét lên:
– Người, người chết! Mau báo cảnh sát!
Hà Nguy đứng dậy, rời khỏi theo con đường nhỏ.

Xuống chân núi, việc đầu tiên anh làm là bước vào bốt điện thoại công cộng, mở danh bạ ra tìm tới số điện thoại của phóng viên từng hợp tác phỏng vấn.
“Phóng viên Cố hả?”
“Đúng rồi, tôi là Cố Manh.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
“Trên dinh thự núi Phục Long xảy ra một vụ án mạng.” Hà Nguy gằn giọng, cố gắng thay đổi giọng nói vốn có của mình, “Người chết là Trình Trạch Sinh.”
“…Trình Trạch Sinh? Nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng sao?! Nếu là thật thì nhất định sẽ là tít báo bùng nổ đấy! Anh là ai? A lô?…”
Hà Nguy đã cúp máy rồi.
Cố Manh chỉ cần có động thái, những đơn vị truyền thông nhỏ lẻ theo dõi bọn họ sẽ hành động ngay để dành đầu báo, núi Phục Long say ngủ bị đánh thức, trở nên vô cùng huyên náo.
Còn anh, cũng sẽ tới hiện trường này, gặp mặt Trình Trạch Sinh.
***
Hà Nguy về nhà Liên Cảnh Uyên.

Kể từ sau khi Trình Trạch Sinh chết, anh chưa chợp mắt, cố gắng chống đỡ tới lúc hoàn thành tất cả mọi việc, cơn mệt mỏi ập tới bủa vây cơ thể khiến anh gục ngã trong căn phòng Liên Cảnh Uyên chuẩn bị cho mình.

Ngủ một giấc tới khi mặt trời treo trên ngọn núi phía Tây.
Bên tai truyền tới tiếng mèo kêu khe khẽ, từng tiếng nối tiếp nhau, một vật thể tròn tròn xù xù dựa vào vai Hà Nguy.

Anh mở mắt ra, chạm vào ánh mắt xanh lam của Stephen.
– Sao thế?
Hà Nguy xoa đầu nó, Stephen khẽ kêu meo meo, rồi nhảy xuống giường, vẫy đuôi với Hà Nguy.
Hà Nguy ngồi dậy, phát hiện đã là bốn giờ chiều.

Anh bước xuống đi tới phòng khách.

Bát nước trên đất úp ngược, Stephen cọ vào chân anh, ngồi xổm trước chiếc bát nhìn thẳng vào anh.

Quả là một chú mèo thông minh.

Hà Nguy mỉm cười, giúp nó đổ thêm nước, thuận tiện lấy một thanh đồ ăn mèo trong hộp đồ ăn.

Anh bóc thanh thức ăn, vỗ vỗ vị trí bên cửa sổ, giống như trước đây từng chơi đùa với Stephen.
Stephen nhảy lên, vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm đồ ăn, liếm hết một thanh còn chưa hài lòng, tiếng kêu với Hà Nguy ngày càng mềm mại hơn.
Hà Nguy ôm nó lên đùi, nhẹ nhàng vuốt ve.

Trái tim bị cảm giác chết chóc bao phủ cuối cùng mới nhận được ánh sáng chữa lành.
Liên Cảnh Uyên để lại giấy nhớ nói với anh bữa trưa trong tủ lạnh, dặn anh có dậy thì bỏ vào lò hâm nóng.

Tối nay trường anh ta tổ chức buổi liên hoan, sợ rằng sẽ về muộn, có chuyện gì thì liên lạc.
Hà Nguy mở tủ lạnh, bên trong có ba món xào Liên Cảnh Uyên đã làm sẵn, niêu đất đựng gà hầm.

Liên Cảnh Uyên khá có thiên phú trong việc làm đồ ăn.

Cũng có thể nói, kiểu đàn ông như anh ta không gì không làm được.

Cùng làm theo công thức, người khác làm ra chính là “ảnh thực tế”, còn anh ta làm ra thì còn hấp dẫn hơn cả “ảnh trên mạng”.
Hâm nóng đồ ăn, Hà Nguy nếm thử, khẩu vị thanh mát ngon miệng, là vị anh thích ăn.

Stephen cọ cọ chân anh rồi chun mũi, rõ ràng mùi hương đồ ăn đã hấp dẫn nó.

Hà Nguy bất đắc dĩ, xoa đầu nó an ủi:
– Nghe lời, sẽ mặn với mày, không thể ăn.
Stephen là yêu tinh nhỏ quấn người, nó cọ vào lòng bàn tay Hà Nguy, khẽ kêu khiến người ta rung động.
Tiếng kêu của nó vừa khẽ vừa mềm mại, bất cứ trái tim sắt đá nào cũng sẽ tan chảy.

Chỉ trong nháy mắt, Hà Nguy chợt hiểu tại sao Liên Cảnh Uyên lại muốn nuôi thú cưng.

Một mình cô đơn bao lâu, quả thực cần một người ở bên cạnh làm bạn.
Ăn cơm xong, Hà Nguy đang định đi giặt sạch quần áo dính máu đã thay ra, đi tới ban công chợt nhìn thấy áo khoác và quần áo đều đang phơi ngoài đó.

Vết máu bên trên đã được gột sạch, nhưng phần vạt vẫn còn dấu vết, muốn giặt sạch thì chắc phải tới cửa hàng giặt khô.
Hà Nguy thu quần áo khô phơi ngoài ban công vào, bỗng, trong bếp vọng ra tiếng vỡ đồ.

Anh vội chạy tới, chỉ thấy Stephen đang liếm đồ ăn dưới đất, đôi mắt lam to tròn vô tội chạm vào ánh mắt Hà Nguy, vừa nhìn chằm chằm anh vừa liếm môi.
– Sao mày có thể làm được như vậy nhỉ?
Hà Nguy cầm hai chân trước của Stephen nhấc nó lên.

Stephen đang ăn ngon, bị nhấc lên nó cảm thấy không hài lòng, hai chân sau đạp tới đạp lui, để lại vết chân dầu mỡ lên quần Hà Nguy.
Hà Nguy bế Stephen vào phòng tắm, rửa sạch bốn chân cho nó, sau đó nhốt nó vào lồng.
Nửa tiếng sau, Hà Nguy đã tìm được một chiếc quần màu kaki trong tủ quần áo của Liên Cảnh Uyên, dọn sạch bếp, gấp gọn quần áo, sau đó mới thả Stephen ra ngoài hoạt động.
Anh để lại giấy nhắn cho Liên Cảnh Uyên nói mình ra ngoài một chuyến.

Stephen đứng bên cửa nghiêng đầu nhìn, Hà Nguy đeo giày xong thì vỗ đầu nó:
– Trông nhà cẩn thận.
Sắc trời đã muộn, Hà Nguy rời khỏi Hồ Nguyệt Tinh Thần, tới khu Phú Thịnh Cẩm Long Viên.
Anh và Trình Trạch Sinh đã từng tới nơi đây một lần để tìm Trình Quyến Thanh.


Cánh cửa bên ngoài dùng mật mã vân tay, có vân tay của Trình Trạch Sinh là mở được, song khóa dưới tầng hầm là khóa mật mã ổ xoay, anh xoay theo mật mã trong trí nhớ thử, song không tài nào mở được ra.

Có lẽ vẫn chưa tới thời gian thay đổi mật mã.
Lần này tới đây Hà Nguy phát hiện cửa ngoài không khóa mà chỉ khép hờ.

Anh đẩy cửa bước vào, vẫn là căn phòng trống trải không người ở, nhưng có khả năng rất cao Trình Quyến Thanh đang ở căn hầm bên dưới.
Anh tìm tới cánh cửa ngầm trong phòng để đồ, ấn mật mã trong trí nhớ, thử ba lần, khóa vẫn không mở ra.
Mật mã không đúng? Tại sao lại không đúng nhỉ?
Hà Nguy cau mày, một lát sau mới đứng dậy rời khỏi.

Anh tìm một bốt điện thoại công cộng bên ngoài Phú Thịnh Cẩm Long, gọi tới một dãy số.
“Ma khóa Dương, tới Phú Thịnh Cẩm Long, có đơn hàng lớn.”
***
Hà Nguy rút một xấp tiền mặt bỏ vào trong túi, ung dung chờ đợi Ma khóa Dương tới mở khóa.

Gặp phải kiểu khóa ổ xoay kết cấu phức tạp thế này, Ma khóa Dương vã mồ hôi, Hà Nguy thì khoanh tay đứng dựa vào cửa bảo gã cứ từ từ mở, không phải vội.
Ma khóa Dương nhìn Hà Nguy, sau đó dò xét căn phòng này, đây chỉ là một căn nhà phôi, chưa có người ở vậy mà lại có tầng hầm khóa chặt, thoạt nhìn đã thấy không hề đơn giản.

Người đàn ông này đeo khẩu trang, gã không nhìn rõ mặt, nhưng dựa vào giọng nói có thể đoán anh là một người đàn ông khá trẻ, chắc chắn đang làm việc gì mờ ám, bằng không người bình thường sao phải che kín mít vào buổi tối thế kia?
Cuối cùng, khi lưng áo Ma khóa Dương ướt đẫm mồ hôi, chiếc khóa cũng được mở ra.

Gã thở phào một hơi, Hà Nguy đưa cho gã một xấp tiền, còn thêm năm trăm bày tỏ cảm ơn.
Căn hầm phía dưới đen kịt, chỉ có một chiếc cầu thang xi măng thông xuống dưới.

Hà Nguy bước trên cầu thang, liếc mắt nhìn thấy tận cuối tầng hầm không có bóng người, cũng không nhiều vật phẩm dùng trong sinh hoạt, két an toàn vẫn còn đó, chẳng qua bên trong trống rỗng, không thấy có phong thư.
Lẽ nào trong khoảng thời gian này, Trình Quyến Thanh không trốn ở đây?
– Tôi tính giờ rất chuẩn, vừa về là gặp được cậu.
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng.

Hà Nguy quay đầu, Trình Quyến Thanh đội mũ lưỡi trai bước vào, tay xách một chiếc túi mua hàng của siêu thị, bên trong có không ít mì tôm, bia, xúc xích còn cả một ít đồ kho, dường như vừa mới mua về.
– Tôi biết hôm nay cậu sẽ tới đây nên cố ý mua bia và đồ nhắm, ngồi xuống nói chuyện nhé?
Trình Quyến Thanh đặt đồ xuống, thoáng cảm nhận được một luồng gió ùa tới, sau đó cả người anh ta bị ấn chặt lên tường.

Hà Nguy túm cổ áo anh ta kéo lên cao, trong mắt tràn đầy giận dữ:
– Chính anh đã giết Trình Trạch Sinh?
Trình Quyến Thanh vô tội:
– Cảnh sát Hà, tôi đã nói khi cậu thẩm vấn tôi rồi.

Từ ngày 13 đến hôm nay tôi vẫn luôn ở đây, ngoại trừ ban nãy đi siêu thị mua đồ thì tôi chưa từng ra ngoài.
Hà Nguy nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh ta.

Tâm lý của Trình Quyến Thanh rất vững, cũng rất giỏi ngụy trang, anh ta có nói dối cũng chưa chắc đã nhìn được ra.

Nhưng anh vẫn không buông tha Trình Quyến Thanh mà chất vấn:
– Nhiều ngày qua anh ở đâu? Rõ ràng anh biết tất cả, tại sao anh không nói với tôi, nếu anh xuất hiện sớm hơn, Trình Trạch Sinh sẽ không chết!

Trình Quyến Thanh chẳng mảy may hổ thẹn, ngược lại còn nở nụ cười cổ quái:
– Ai nói với cậu tôi xuất hiện thì cậu ấy sẽ không chết?
– Không chỉ cậu ấy chết, ngay cả cậu cũng chết.
Hà Nguy sững người, dần dần mất đi sức lực.

Trình Quyến Thanh hất tay Hà Nguy ra, lấy một lon bia trong túi, mở lon và đưa cho anh:
– Cậu ngồi xuống trước đã, chúng ta nói chuyện một lát thế nào?
***
Trong tầng hầm đơn sơ, chiếc bàn thấp duy nhất trong phòng được trưng dụng bày đồ ăn.

Hà Nguy và Trình Quyến Thanh lót vài tờ báo cũ dưới mông, ngồi xuống nền xi măng.
– Gần đây tôi cũng không đi đâu, chỉ đi quanh quẩn ở mấy nơi bọn cậu không điều tra, ngày 13 mới tới đây, cũng chỉ sớm hơn cậu hai ngày.

– Trình Quyến Thanh chỉ trên tầng – Huống hồ tôi biết mật mã cũng có chìa khóa, khi thẩm vấn còn gánh tội thay cậu.
Hà Nguy cười lạnh:
– Vậy tôi phải cảm ơn anh đấy nhỉ?
– Haiz, không cần khách sáo vậy đâu, tiện tay giúp thôi mà.
– Tại sao mật mã không đúng?
– Bởi vì chi tiết này không liên quan tới cậu, thay đổi cũng không gây ảnh hưởng gì đến cậu.

– Trình Quyến Thanh mỉm cười – Cho nên mỗi lần tôi đều sẽ đổi mật khẩu để cậu tiện đường tìm Ma khóa Dương mở khóa.
Hà Nguy lại nghe thấy từ “mỗi lần”, song lần này anh không nghi ngờ gì nữa.

Bởi vì rõ ràng Trình Quyến Thanh đã trải qua một vòng lặp hoàn hoàn chỉnh và không chỉ một lần.
Trình Quyến Thanh chấm ngón tay vào bia, viết số “13” xuống bàn.
– 13 lần rồi, tôi đã theo hai người vòng qua vòng lại 13 lần rồi.
Hà Nguy giật mình nhớ tới lúc sơ thẩm Trình Quyến Thanh, khi ấy anh ta gõ mật mã ám thị, lắc đồng hồ, khiến người ta tưởng rằng anh ta đang ám thị sau 12 giờ, ai có thể ngờ được rằng anh ta đang ám thị đây đã là lần thứ 12 mình trở về quá khứ?
– Thời gian mỗi lần của anh bắt đầu từ khi nào? – Hà Nguy hỏi.
– Tính theo vòng lặp hoàn chỉnh thì từ ngày mùng 1 tháng 4 đến ngày 16 tháng 6 mới kết thúc.

Cũng có lần quay về giữa chừng, ví dụ như cậu chết rồi, vòng lặp sẽ khởi động lại từ đầu.

– Trình Quyến Thanh nhún vai – Lạ lắm nhé, sau khi tôi trở về, mọi người đều mất đi ký ức, chỉ có mình tôi nhớ rõ ràng toàn bộ quá trình thôi.

Lần này qua lần khác, lần nào tôi cũng nhớ rõ ràng.
– Lần đầu tiên Trình Trạch Sinh chết, tôi tưởng rằng đó là nghệ sĩ dương cầm của thế giới này.

Mặc dù tình cảm của tôi đối với cậu ấy không bằng người em trai thực sự của tôi, nhưng cái chết của cậu ấy vẫn khiến tôi đau lòng buồn bã, kết quả… người chết đi chính là em trai ruột của tôi.
Trình Quyến Thanh cười cười, nhìn Hà Nguy:
– Mỗi lần cậu đều nổi giận đùng đùng xông tới chất vấn có phải tôi là người giết em trai không.

Thế nhưng cậu nghĩ kỹ lại mà xem, sao hung thủ có thể là tôi được? Trước đây tôi đã từng ám chỉ với cậu rất nhiều lần, tôi chết một lần không sao, mục tiêu duy nhất chỉ là muốn cứu em trai.
Hà Nguy cảm thấy xưng hô của anh ta và nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh khác nhau.

Anh ta sẽ gọi thẳng tên của nghệ sĩ dương cầm, còn sẽ gọi Trình Trạch Sinh là “em tôi”.

Chi tiết nhỏ này rất khó phát hiện, lúc trước Hà Nguy chưa từng nghi ngờ thân phận của thi thể, bởi vậy anh mặc định anh ta muốn cứu nghệ sĩ dương cầm, chưa từng nghĩ tới anh ta muốn cứu Trình Trạch Sinh ở một thế giới khác.
Hóa ra ngay từ lúc Trình Quyến Thanh bị bắt, anh ta đã nghĩ hết cách đưa ra ám thị.

Song, chỉ khi Hà Nguy bước vào vòng tuần hoàn, ý thức được bản chất của “Cục”, anh mới hiểu ra cuộc đối thoại chứa đựng lượng thông tin vô cùng lớn trước đây.
Hà Nguy cúi đầu:
– Tôi nhất định phải cứu cậu ấy.
Trình Quyến Thanh đặt tay lên vai anh:
– Tôi biết, hai người có mối quan hệ yêu đương, cậu ấy còn chắn đạn lại cho cậu.

Chẳng qua cậu không cần phải tự trách mình, giống như cậu đã hỏi tôi tại sao không xuất hiện sớm để nhắc nhở hai người, bây giờ tôi có thể nói với cậu, không phải tôi không muốn, mà tôi không thể.

Lần đầu tiên Trình Quyến Thanh phát hiện ra vòng tuần hoàn này bắt đầu, anh ta đã muốn tìm cách cứu Trình Trạch Sinh.

Anh ta đã thử đủ mọi cách, trong đó nhắc nhở chính là sự lựa chọn đầu tiên.

Anh ta chủ động tìm tới Hà Nguy và Trình Trạch Sinh bị thời gian mang quay về quá khứ.

Kết quả hai người cùng chết trong dinh thự, dải Mobius cũng không bị đứt đoạn.

Bởi vì anh ta lại quay về ngày 14 tháng 4.
Lần thứ hai, anh ta thử chỉ tiếp xúc với một mình Trình Trạch Sinh, nói với hắn tất cả những chuyện xảy ra trước thời điểm trở về quá khứ.

Đúng là Trình Trạch Sinh không chết ở dinh thự, hắn chết trong một sự cố bất ngờ sớm hơn dự kiến.
Lần thứ ba, Trình Quyến Thanh thử chỉ tiếp xúc với mình Hà Nguy.

Hà Nguy cũng không nói với Trình Trạch Sinh, cũng không tới dinh thự.

Chờ tới ngày 14 tháng 4, vụ án mạng không xảy ra trong dinh thự.

Ngày 15, Hà Nguy ở thời điểm đấy trúng đạn hi sinh trong một nhiệm vụ, và Hà Nguy quay ngược thời gian cũng biến mất.
***
Thất bại nối tiếp thất bại, trong cơn suy sụp và tuyệt vọng ấy, Trình Quyến Thanh đã dần lần ra một con đường.

Anh ta phát hiện không thể dùng sức mạnh của bản thân để thay đổi vòng tuần hoàn này, mấu chốt của vòng tuần hoàn nằm trên người Hà Nguy.

Một khi can thiệp hay sửa chữa tiến trình lịch sử của anh, thì nhất định sẽ dẫn tới kết cục hỗn loạn.

Hơn nữa chỉ cần Hà Nguy tử vong, vòng tuần hoàn này sẽ bắt đầu lại vào ngày 14 tháng 4, đúng ngày xảy ra vụ án mạng.

Nếu như chỉ có Trình Trạch Sinh chết, Hà Nguy vẫn sống, vậy thì thời gian của vòng lặp kéo dài từ ngày mùng 1 tháng 4 đến ngày 16 tháng 6, hoàn thành thời gian của cả một vòng hoàn chỉnh.
– Giống như hiệu ứng bươm bướm, nếu tôi ảnh hưởng tới cậu quá nhiều trước khi cậu quay lại quá khứ thì cậu và Trình Trạch Sinh sẽ không có kết quả tốt.
Hà Nguy im lặng hồi lâu mới nói:
– Sau đó thì sao? Anh đã thử không trực tiếp thay đổi suy nghĩ cơ bản của tôi mà chỉ đưa ám thị ngầm mấy lần rồi?
Trình Quyến Thanh đưa ra một con số – 3 lần.
Kể từ lần thứ chín, anh ta bắt đầu thử ám thị ngầm, dường như những điều này có thể né tránh ánh mắt tử thần, để Hà Nguy từ từ nhận ra bản thân mình đang rơi vào cục.

Làm như thế tương đối hiệu quả, bởi vì ba lần này Hà Nguy đều hoàn thành cả vòng tuần hoàn một cách thuận lợi, tập hợp lại với anh ta để bàn luận kế sách.

Đáng tiếc vẫn không thể thoát khỏi nó, cũng không biết đến khi nào mới có thể phá giải.
– Điểm mấu chốt… ở trên người tôi? – Hà Nguy lẩm bẩm – Vậy tôi phải làm thế nào mới cứu được cậu ấy?
Trình Quyến Thanh ghé sát đến gần, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai anh:
– Cậu đoán xem, tại sao rõ ràng cậu là nhân vật chính, nhưng tại sao khi quay trở về quá khứ lại không thể nhớ được chuyện gì?
– …Tại sao?
Chỉ thấy Trình Quyến Thanh khẽ cười:
– Thực ra một vòng lặp hoàn chỉnh mà tôi nói tới chia làm hai lần.

Lần đầu tiên, chính là lúc này.

Lần thứ hai vào sau ngày 16 tháng 6.

Cậu và tôi khác nhau, ký ức của cậu chỉ có thể giữ trong hai vòng tuần hoàn ấy.
Hà Nguy từ từ mỏ to mắt, túm lấy cánh tay anh ta:
– Anh nói đợi tới điểm thời gian kia, tôi thực sự có thể trở về một lần nữa sao?
– Đúng vậy, cậu vẫn còn một cơ hội cứu em tôi.

Nhưng nếu như lần này không thành công, tôi cũng không biết cậu sẽ đi đâu, cả một vòng tuần hoàn lớn lại bắt đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.