Trí Hoán Hung Đồ

Chương 92: 92: Câu Chuyện Không Có Bắt Đầu




Trình Trạch Sinh nằm trên giường giơ mèo lên, đối diện với ánh mắt của Stephen, một người một người như thể đang tiến hành một hồi giao lưu câm lặng.
Stephen cụng đầu vào cằm Trình Trạch Sinh, vươn móng vuốt giẫm giẫm lên cánh tay daddy mình.

Móng vuốt bao lâu không cắt lại dài ra, Trình Trạch Sinh nắm móng vuốt của nó thì thầm:
Hà Nguy ngơ ngác, không ngờ lần đầu tiên đưa ra lời mời hẹn lại bị từ chối.

Anh vội xua tay:
Kể từ sau khi Stephen trở về, gần đây cơn ác mộng của Trình Trạch Sinh dần trở nên rối ren phức tạp.

Tựa như bức tranh ghép hình hoàn chỉnh bị phá tan, sau đó bàn tay vô hình nào đó nhét từng mảnh, từng mảnh vào đầu hắn.

Cảnh tượng trong mơ chia làm hai địa điểm, một là tòa dinh thự đổ nát quái dị, một là trong căn phòng có bố cục giống căn phòng hắn đang ở nhưng bài trí hoàn toàn khác.
Trình Trạch Sinh sững người, Hà Nguy nghiêng đầu nhìn tựa hồ có vẻ khổ não:
Hắn và Hà Nguy sống chung dưới một mái nhà, song hai người không nhìn thấy nhau.

Cảnh tượng Trình Trạch Sinh nhìn thấy chỉ có mình hoặc Hà Nguy nói chuyện với không khí, tựa hồ đang lẩm bẩm một mình.

Còn căn bếp không người, máy hút mùi đang chạy, món ăn thơm nức trong nồi, vòi hoa sen tự chảy, phòng tắm không bóng người, cánh cửa đột ngột mở ra, rồi lại tự đóng vào, tất cả những chuyện diễn ra vô cùng giống với một bộ phim điện ảnh kinh dị.
Hà Nguy tan làm, vừa ra khỏi Cục đã “tình cờ” gặp Trình Trạch Sinh.

Trình Trạch Sinh thấy hắn thì lại tái phát bệnh cũ, căng thẳng tới mức không nói được câu hoàn chỉnh.
Nhưng Trình Trạch Sinh với tầm nhìn của thượng đế, tận mắt chứng kiến hai con người trong hoàn cảnh khó khăn ấy còn có thể nảy sinh tình cảm kiên cố vững bền.

Mỗi lần Hà Nguy gọi tên “Trình Trạch Sinh”, hắn lại cảm thấy an lòng, cho dù nội tâm có hỗn loạn rối bời đến đâu cũng lập tức bình tĩnh vững dạ hơn.
– Hình… hình như tôi đã từng gặp một người giống y hệt mình, không phải em trai tôi, người đó cũng có tên Hà Nguy.
– … Chuyện này thực sự rất ly kỳ, tôi cũng không nhớ rõ nữa vì khi ấy tôi còn quá nhỏ, cũng có thể là do tôi tự tưởng tượng ra.
Giấc mộng dài mỗi đêm đều vô cùng vui vẻ, giống như đang chiếu bộ phim điện ảnh với tốc độ nhanh nhất.

Cho tới một ngày, sau cơn mưa sao băng, Trình Trạch Sinh nhìn thấy bản thân xuất hiện ở thế giới của Hà Nguy.

Hai người ôm ấp, triền miên, quyến luyến, hưởng thụ khoảng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi.

Sau đó phải đối diện với cảnh tượng “tương ái tương sát”.
Trình Trạch Sinh là ngôi sao nổi tiếng, chỉ đứng năm phút trên đường thôi cũng thu hút ánh mắt của người khác, trợ lý cũng đang thúc giục hắn đi nhanh.

Để Trình Trạch Sinh khỏi gặp rắc rối, Hà Nguy thở dài, bước lên thuyền giặc.
Trình Trạch Sinh vội vàng lắc đầu, hôm nay hắn đã dặn cô giúp việc nấu cơm sẵn sàng rồi, chủ yếu muốn hẹn anh vì có chuyện khác.

Hà Nguy hỏi có chuyện gì nhưng hắn không chịu nói, chỉ kéo anh lên xe, bảo anh đến rồi sẽ biết.
– Tại sao? Chắc anh đã biết ý của tôi rồi, Hà Nguy, tôi…
Địa điểm cảnh trong mơ di chuyển tới dinh thự, Trình Trạch Sinh theo hai người vào trong, tận mắt nhìn thấy hắn, Hà Nguy và một người áo đen khác rơi vào thế giằng co.

Người áo đen nổ súng với Hà Nguy còn hắn thì lao tới chắn trước mặt anh.

Khi tầm mắt đối diện với người áo đen, Trình Trạch Sinh hoảng hốt phát hiện ra, hung thủ nổ súng chính là Hà Nguy.
U Luck, WE HE.
– Tao hi vọng anh ấy tồn tại, vậy thì bọn tao có thể cùng nuôi dưỡng mày rồi.
Cho tới lúc này, tất cả đều liên kết với giấc mộng dài ban đầu của Trình Trạch Sinh.

Hắn ngã xuống vũng máu, Hà Nguy thụp xuống bên cạnh như sụp đổ, hứa nhất định sẽ cứu hắn.

Câu nói “cậu chờ tôi” được trịnh trọng lặp đi lặp lại vô số lần, cuối cùng hắn cũng tìm được lời giải thích hợp lý.
Tại quán cà phê, Hà Nguy chủ động hẹn Trình Trạch Sinh gặp mặt, hai người ngồi trên ghế, Trình Trạch Sinh khẽ chau mày, nom dáng vẻ như mang nặng tâm sự.

Quay trở về hiện thực, cảm giác chân thực của cảnh tượng trong mơ vẫn vương vấn chưa thể tan đi, dường như đây chính là từng chuyện Trình Trạch Sinh đã tự mình trải qua.

Trình Trạch Sinh nhận ra rằng, người hắn luôn muốn tìm kiếm phải là Hà Nguy trong mơ mới đúng.
Nghe tới địa danh “núi Phục Long”, Trình Trạch Sinh chợt sáng tỏ, nơi đó có một ngôi nhà ma lâu đời, năm ngoái phá án ở khu vực lân cận cũng từng nghe danh.

Trình Trạch Sinh đứng phắt dậy, cầm áo khoác lên vội vàng nói câu tạm biệt Hà Nguy, rồi bảo mình có chuyện rất gấp phải đi, lần sau hắn sẽ mời.
Bởi vậy, Trình Trạch Sinh đã đi tìm kiếm rất nhiều tài liệu, cuối cùng tìm được một lý luận giải thích liên quan tới “Vũ trụ song song”.

Nhưng lý luận sở dĩ là lý luận bởi vì nó chỉ dừng lại ở mức độ tưởng tượng, không có nhân chứng, vật chứng thực tế để củng cố.
***
Hắn và Hà Nguy sống chung dưới một mái nhà, song hai người không nhìn thấy nhau.

Cảnh tượng Trình Trạch Sinh nhìn thấy chỉ có mình hoặc Hà Nguy nói chuyện với không khí, tựa hồ đang lẩm bẩm một mình.

Còn căn bếp không người, máy hút mùi đang chạy, món ăn thơm nức trong nồi, vòi hoa sen tự chảy, phòng tắm không bóng người, cánh cửa đột ngột mở ra, rồi lại tự đóng vào, tất cả những chuyện diễn ra vô cùng giống với một bộ phim điện ảnh kinh dị.
Trình Trạch Sinh bắt đầu nghi ngờ, tất cả những thông tin hiện có đều nhận được từ trong giấc mơ của hắn, hơn nữa cảnh tượng trong mơ luôn là sản phẩm tự do phát triển của đại não, có thể tưởng tượng ra bất cứ sự việc kỳ quái vô lý nào, phải chăng tất cả những chuyện này chỉ là suy đoán của riêng hắn mà thôi?
– Anh còn nhớ lần trước tôi hẹn anh tới buổi hòa nhạc, còn nói muốn tặng anh một món quà không?”
– Trong đêm con vắng mặt, anh ấy đã chăm sóc cho con sao? – Trình Trạch Sinh ôm Stephen, gãi gãi cằm nó – Nếu như con có thể nói thì tốt biết mấy, vậy thì daddy có thể biết được anh ấy có thực sự tồn tại hay không.
Phản ứng của một người bình thường chắc chắn sẽ nói đây chỉ là một bộ phim, là nghệ thuật, không thể đặt vào hiện thực được.

Nhưng biểu cảm của Hà Nguy trở nên rất khác thường, tầm mắt hoang mang không ngừng đảo trái phải.

Dựa vào trực giác bao năm làm cảnh sát, Trình Trạch Sinh chắc chắn anh ta biết gì đó.
Trình Trạch Sinh bắt đầu nghi ngờ, tất cả những thông tin hiện có đều nhận được từ trong giấc mơ của hắn, hơn nữa cảnh tượng trong mơ luôn là sản phẩm tự do phát triển của đại não, có thể tưởng tượng ra bất cứ sự việc kỳ quái vô lý nào, phải chăng tất cả những chuyện này chỉ là suy đoán của riêng hắn mà thôi?
Hà Nguy giật mình:
Stephen cụng đầu vào cằm Trình Trạch Sinh, vươn móng vuốt giẫm giẫm lên cánh tay daddy mình.

Móng vuốt bao lâu không cắt lại dài ra, Trình Trạch Sinh nắm móng vuốt của nó thì thầm:
– Trong đêm con vắng mặt, anh ấy đã chăm sóc cho con sao? – Trình Trạch Sinh ôm Stephen, gãi gãi cằm nó – Nếu như con có thể nói thì tốt biết mấy, vậy thì daddy có thể biết được anh ấy có thực sự tồn tại hay không.
– Tao hi vọng anh ấy tồn tại, vậy thì bọn tao có thể cùng nuôi dưỡng mày rồi.
– Cảm ơn, rất hay.
Tại quán cà phê, Hà Nguy chủ động hẹn Trình Trạch Sinh gặp mặt, hai người ngồi trên ghế, Trình Trạch Sinh khẽ chau mày, nom dáng vẻ như mang nặng tâm sự.
– Hôm ấy tôi định đàn bản “Te Deum” tặng cho anh, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ ra món quà hơn thế rồi.
Mình phải đoán ra từ sớm rồi chứ, ánh sáng hy vọng trong mắt ấy luôn sáng lên vì một người khác.
– Anh có gì muốn nói đúng không? Không sao hết, dù thế nào tôi cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe.
– Gần đây cậu sao vậy? Nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm.

– Giọng của Hà Nguy rất dịu dàng quan tâm – Làm cảnh sát nhiệm vụ nặng nề, công việc vất vả, phải chú ý sức khỏe.
***
Do Si Sol Re Mi.
Trình Trạch Sinh nhìn Hà Nguy, cảm thấy từ sau khi phát hiện nhầm người.

Cảm giác rung động với Hà Nguy trước mắt đã giảm xuống điểm giới hạn.

Dù thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi cảnh mình và anh ta ở bên nhau.
– Sao thế? – Trình Trạch Sinh hốt hoảng, vội rút khăn giấy ra lau nước mắt cho Hà Nguy.

Hà Nguy vươn tay lên tự lau, mỉm cười nói:
Hà Nguy dường như chưa nhận ra sự thay đổi tâm lý của Trình Trạch Sinh, hiếm khi anh mới có ấn tượng tốt với một người cho nên cũng muốn phát triển thêm, anh đánh bạo hỏi:
Hà Nguy nhìn hắn, rồi lại nhìn dáo dác xung quanh, cuối cùng mới nhỏ giọng cất lời:
– Thứ bảy tuần này cậu có rảnh không? Gần đây có một bộ phim rất hay, chủ đề khoa học viễn tưởng, không biết cậu có hứng thú hay không?
– “Tam điệp ký”, câu chuyện về ba chiều không gian chồng lên nhau, tình tiết logic, kịch tính, đánh giá cũng rất cao.

– Hà Nguy cúi đầu, tai ửng đỏ – Nếu như cậu hứng thú thì chúng ta đi xem cùng nhau nhé.

– Phim gì vậy? – Trình Trạch Sinh nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm.
– “Tam điệp ký”, câu chuyện về ba chiều không gian chồng lên nhau, tình tiết logic, kịch tính, đánh giá cũng rất cao.

– Hà Nguy cúi đầu, tai ửng đỏ – Nếu như cậu hứng thú thì chúng ta đi xem cùng nhau nhé.
Nhưng Trình Trạch Sinh với tầm nhìn của thượng đế, tận mắt chứng kiến hai con người trong hoàn cảnh khó khăn ấy còn có thể nảy sinh tình cảm kiên cố vững bền.

Mỗi lần Hà Nguy gọi tên “Trình Trạch Sinh”, hắn lại cảm thấy an lòng, cho dù nội tâm có hỗn loạn rối bời đến đâu cũng lập tức bình tĩnh vững dạ hơn.
Sự chú ý của Trình Trạch Sinh hoàn toàn không tập trung ở lời mời, mà lấy điện thoại ra tìm kiếm cái tên “Tam điệp ký”.

Tìm thấy bài nội dung chi tiết thì xem hết một lần, phát hiện một phần tình tiết miêu tả trong bộ phim điện ảnh tương đồng với cảnh tượng trong mơ, đặc biệt khi nhân vật chính nhìn thấy bản thân mình ở tương lai, quả thực giống hệt với hiện trường Hà Nguy chạm mặt hung thủ áo đen.
Trình Trạch Sinh gật đầu, bước đi vội vã như có gió dưới chân.

Hà Nguy ngồi trên ghế, cầm que khuấy cà phê lên chậm rãi khuấy, niềm mất mát to lớn bao trọn cả con tim.
– Không nhớ nữa.

– Hà Nguy chẳng hề do dự lấy một giây.
– Anh có tin tưởng vào không gian chồng lên nhau không? – Trình Trạch Sinh hỏi.
Phản ứng của một người bình thường chắc chắn sẽ nói đây chỉ là một bộ phim, là nghệ thuật, không thể đặt vào hiện thực được.

Nhưng biểu cảm của Hà Nguy trở nên rất khác thường, tầm mắt hoang mang không ngừng đảo trái phải.

Dựa vào trực giác bao năm làm cảnh sát, Trình Trạch Sinh chắc chắn anh ta biết gì đó.
Chưa đi được mấy bước, Trình Trạch Sinh lại quay về, nhìn chằm chằm anh với đôi mắt đen láy:
– Anh có gì muốn nói đúng không? Không sao hết, dù thế nào tôi cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe.
Hà Nguy nhìn hắn, rồi lại nhìn dáo dác xung quanh, cuối cùng mới nhỏ giọng cất lời:
– … Chuyện này thực sự rất ly kỳ, tôi cũng không nhớ rõ nữa vì khi ấy tôi còn quá nhỏ, cũng có thể là do tôi tự tưởng tượng ra.
Sự chú ý của Trình Trạch Sinh hoàn toàn không tập trung ở lời mời, mà lấy điện thoại ra tìm kiếm cái tên “Tam điệp ký”.

Tìm thấy bài nội dung chi tiết thì xem hết một lần, phát hiện một phần tình tiết miêu tả trong bộ phim điện ảnh tương đồng với cảnh tượng trong mơ, đặc biệt khi nhân vật chính nhìn thấy bản thân mình ở tương lai, quả thực giống hệt với hiện trường Hà Nguy chạm mặt hung thủ áo đen.
– Hình… hình như tôi đã từng gặp một người giống y hệt mình, không phải em trai tôi, người đó cũng có tên Hà Nguy.
– Nhưng mà tôi không thể nhận.
Trình Trạch Sinh sững người, Hà Nguy nghiêng đầu nhìn tựa hồ có vẻ khổ não:
– Tôi cũng không thể nói cụ thể ra sao, nhưng tôi biết rằng người đó khác với tôi.

Người đó rất dũng cảm, rất đỉnh, chúng tôi lạc đường trên núi, người đó luôn dẫn tôi đi về phía trước…
Trình Trạch Sinh mừng rỡ, lại nghe thấy anh nói:
– Anh gặp người đó ở đâu? – Trình Trạch Sinh ngắt lời Hà Nguy, túm chặt lấy cổ tay anh, ánh mắt thảng thốt – Trên núi có dinh thự không?
Trình Trạch Sinh kết thúc màn độc tấu, mở mắt nhìn về phía Hà Nguy, đang định hỏi cảm nhận của anh thế nào, lại phát hiện anh đang thất thần, một giọt nước mắt còn vương trên má.
Bởi vậy, Trình Trạch Sinh đã đi tìm kiếm rất nhiều tài liệu, cuối cùng tìm được một lý luận giải thích liên quan tới “Vũ trụ song song”.

Nhưng lý luận sở dĩ là lý luận bởi vì nó chỉ dừng lại ở mức độ tưởng tượng, không có nhân chứng, vật chứng thực tế để củng cố.
Hà Nguy giật mình:
– Đến nhà cậu? – Hà Nguy nghi hoặc – Muốn tôi vào bếp nữa à?
– Là, là núi Phục Long, tôi không biết có dinh thự không, sau lần ấy tôi chưa từng lên núi.
Nghe tới địa danh “núi Phục Long”, Trình Trạch Sinh chợt sáng tỏ, nơi đó có một ngôi nhà ma lâu đời, năm ngoái phá án ở khu vực lân cận cũng từng nghe danh.

Trình Trạch Sinh đứng phắt dậy, cầm áo khoác lên vội vàng nói câu tạm biệt Hà Nguy, rồi bảo mình có chuyện rất gấp phải đi, lần sau hắn sẽ mời.
Kể từ sau khi Stephen trở về, gần đây cơn ác mộng của Trình Trạch Sinh dần trở nên rối ren phức tạp.

Tựa như bức tranh ghép hình hoàn chỉnh bị phá tan, sau đó bàn tay vô hình nào đó nhét từng mảnh, từng mảnh vào đầu hắn.


Cảnh tượng trong mơ chia làm hai địa điểm, một là tòa dinh thự đổ nát quái dị, một là trong căn phòng có bố cục giống căn phòng hắn đang ở nhưng bài trí hoàn toàn khác.
– Khúc nhạc này tôi chưa đăng tải trên bất cứ trang mạng nào hết, chỉ muốn tặng cho anh mà thôi.

– Giọng nói của hắn mang vẻ căng thẳng – Tên khúc nhạc là “Wings of Hope”.
Chưa đi được mấy bước, Trình Trạch Sinh lại quay về, nhìn chằm chằm anh với đôi mắt đen láy:
– Trùng hợp ghê, hôm nay, hôm nay, anh có muốn đến, đến…
– Xin lỗi, cuối tuần tôi có hẹn, không thể xem phim điện ảnh cùng anh được.
Hà Nguy ngơ ngác, không ngờ lần đầu tiên đưa ra lời mời hẹn lại bị từ chối.

Anh vội xua tay:
– Không sao, cậu bận thì đi trước đi, tôi đi một mình cũng được.
– Tôi đàn cho anh nghe.
Trình Trạch Sinh nhìn Hà Nguy, cảm thấy từ sau khi phát hiện nhầm người.

Cảm giác rung động với Hà Nguy trước mắt đã giảm xuống điểm giới hạn.

Dù thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi cảnh mình và anh ta ở bên nhau.
Trình Trạch Sinh gật đầu, bước đi vội vã như có gió dưới chân.

Hà Nguy ngồi trên ghế, cầm que khuấy cà phê lên chậm rãi khuấy, niềm mất mát to lớn bao trọn cả con tim.
Hà Nguy dường như chưa nhận ra sự thay đổi tâm lý của Trình Trạch Sinh, hiếm khi anh mới có ấn tượng tốt với một người cho nên cũng muốn phát triển thêm, anh đánh bạo hỏi:
Thêm mối tình còn chưa bắt đầu đã đặt dấu chấm hết.
Hà Nguy khẽ tránh thoát tay Trình Trạch Sinh, xoay người rời khỏi, không nói thêm một câu dư thừa.

Rất lâu sau đó, Trình Trạch Sinh mới đóng nắp đàn lại, ôm lấy mặt, cười chua xót và bất đắc dĩ.
***
– Là, là núi Phục Long, tôi không biết có dinh thự không, sau lần ấy tôi chưa từng lên núi.
Hà Nguy tan làm, vừa ra khỏi Cục đã “tình cờ” gặp Trình Trạch Sinh.

Trình Trạch Sinh thấy hắn thì lại tái phát bệnh cũ, căng thẳng tới mức không nói được câu hoàn chỉnh.
– Phim gì vậy? – Trình Trạch Sinh nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm.
– Trùng hợp ghê, hôm nay, hôm nay, anh có muốn đến, đến…
– Đến nhà cậu? – Hà Nguy nghi hoặc – Muốn tôi vào bếp nữa à?
Trình Trạch Sinh vội vàng lắc đầu, hôm nay hắn đã dặn cô giúp việc nấu cơm sẵn sàng rồi, chủ yếu muốn hẹn anh vì có chuyện khác.

Hà Nguy hỏi có chuyện gì nhưng hắn không chịu nói, chỉ kéo anh lên xe, bảo anh đến rồi sẽ biết.
– Thứ bảy tuần này cậu có rảnh không? Gần đây có một bộ phim rất hay, chủ đề khoa học viễn tưởng, không biết cậu có hứng thú hay không?
Anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nhanh chóng nảy sinh tình cảm với một người nào đó như vậy, nhưng trải qua những kiếp nạn sống chết thay đổi khôn lường anh mới sáng tỏ một điều: Không phải trời sinh hấp dẫn, mà bởi vì anh và Trình Trạch Sinh đã cùng nhau vùng vẫy trong vô số vòng tuần hoàn, việc yêu nhau đã trở thành một thói quen.
Trình Trạch Sinh là ngôi sao nổi tiếng, chỉ đứng năm phút trên đường thôi cũng thu hút ánh mắt của người khác, trợ lý cũng đang thúc giục hắn đi nhanh.

Để Trình Trạch Sinh khỏi gặp rắc rối, Hà Nguy thở dài, bước lên thuyền giặc.
Tới biệt thự, trợ lý lái xe về, trong nhà chỉ còn Trình Trạch Sinh và Hà Nguy.

Trình Trạch Sinh kéo Hà Nguy đi tới trước cây đàn dương cầm màu kem, hắn ngồi xuống:
– Anh còn nhớ lần trước tôi hẹn anh tới buổi hòa nhạc, còn nói muốn tặng anh một món quà không?”
– Không nhớ nữa.

– Hà Nguy chẳng hề do dự lấy một giây.
Trình Trạch Sinh nằm trên giường giơ mèo lên, đối diện với ánh mắt của Stephen, một người một người như thể đang tiến hành một hồi giao lưu câm lặng.
– Gần đây cậu sao vậy? Nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm.

– Giọng của Hà Nguy rất dịu dàng quan tâm – Làm cảnh sát nhiệm vụ nặng nề, công việc vất vả, phải chú ý sức khỏe.
Vẻ lúng túng chỉ xuất hiện trên gương mặt tuấn tú của Trình Trạch Sinh một giây, hắn sờ sờ chóp mũi:
– Hôm ấy tôi định đàn bản “Te Deum” tặng cho anh, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ ra món quà hơn thế rồi.
Không có gặp gỡ, sẽ không có bắt đầu.
Trình Trạch Sinh mở nắp dương cầm lên:
– Khúc nhạc này tôi chưa đăng tải trên bất cứ trang mạng nào hết, chỉ muốn tặng cho anh mà thôi.

– Giọng nói của hắn mang vẻ căng thẳng – Tên khúc nhạc là “Wings of Hope”.
HE WE, Like U.
Wings of Hope? Hà Nguy sững người, không phải như hắn đang nghĩ thật chứ?
– Tôi đàn cho anh nghe.

Người đàn ông anh tuấn ngồi trước đàn dương cầm, bóng lưng ưu nhã thẳng tắp, ngón tay mảnh khảnh khẽn ấn lên phím đàn.

Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, khi mở mắt ra chỉ còn lại vẻ ung dung trấn định.
Do.
– Anh gặp người đó ở đâu? – Trình Trạch Sinh ngắt lời Hà Nguy, túm chặt lấy cổ tay anh, ánh mắt thảng thốt – Trên núi có dinh thự không?
Do Si Sol Re Mi.
Một chuỗi âm thanh du dương vang lên, tiếng nhạc tươi đẹp và biến ảo khôn lường văng vẳng trong phòng khách.

m điệu không ngừng lên cao, cường độ cũng tăng vọt, mang theo muôn vàng cảm xúc, giống như điểm sáng xuất hiện trong bóng đêm âm u, dần dần từng điểm sáng lẻ tẻ vụn vặt bừng sáng, dang rộng đôi cánh hy vọng.
– Cậu không hiểu được đâu.
Câu đầu tiên của khúc dương cầm này chính là đoạn âm thanh Hà Nguy vô cùng quen thuộc, phía sau Trình Trạch Sinh tự sáng tác thêm, cả đoạn âm thanh “không hay” kia được cải biên thay da đổi thịt thành một khúc nhạc mỹ miều du dương, mang tới cho nó luồng sinh mệnh mới.

Ngay cả cái tên viết tắt của bản nhạc còn là “HW” đã biểu đạt rõ ràng ý muốn của người viết.
Thêm mối tình còn chưa bắt đầu đã đặt dấu chấm hết.
– Tôi cũng không thể nói cụ thể ra sao, nhưng tôi biết rằng người đó khác với tôi.

Người đó rất dũng cảm, rất đỉnh, chúng tôi lạc đường trên núi, người đó luôn dẫn tôi đi về phía trước…
Khúc nhạc dần trở nên cao trào, tâm tư của Hà Nguy cũng dao động theo.

Anh nhớ tới mỗi lần sau mười hai giờ đêm, đều có thể đối thoại tâm sự với người quan trọng nhất của đời mình trong căn hộ.

Sau đó có thể nhìn thấy, thậm chí còn chạm được vào đối phương, tình cảm cũng nhanh chóng nóng dần lên, thế giới song song cũng không thể ngăn chặn cảm xúc mang tên “yêu”.
Hết chương 92
Anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nhanh chóng nảy sinh tình cảm với một người nào đó như vậy, nhưng trải qua những kiếp nạn sống chết thay đổi khôn lường anh mới sáng tỏ một điều: Không phải trời sinh hấp dẫn, mà bởi vì anh và Trình Trạch Sinh đã cùng nhau vùng vẫy trong vô số vòng tuần hoàn, việc yêu nhau đã trở thành một thói quen.
Quay trở về hiện thực, cảm giác chân thực của cảnh tượng trong mơ vẫn vương vấn chưa thể tan đi, dường như đây chính là từng chuyện Trình Trạch Sinh đã tự mình trải qua.

Trình Trạch Sinh nhận ra rằng, người hắn luôn muốn tìm kiếm phải là Hà Nguy trong mơ mới đúng.
HE WE, Like U.
Vẻ lúng túng chỉ xuất hiện trên gương mặt tuấn tú của Trình Trạch Sinh một giây, hắn sờ sờ chóp mũi:
U Luck, WE HE.
Nếu như không thể ở cùng với Trình Trạch Sinh mà anh mong muốn, vậy còn gọi gì là HE.
Phần kết của khúc nhạc trở nên trầm thấp uyển chuyển, kết cấu âm thanh khéo léo kỳ diệu, đoạn cuối cùng lặp lại đoạn đầu tiên kết hợp thêm vài hợp âm, giống như vòng tuần hoàn mà Hà Nguy đã trải qua, cuối cùng tất cả quay về vạch xuất phát, kèm theo hoang mang và thương cảm.
Không có gặp gỡ, sẽ không có bắt đầu.
Hà Nguy chớp chớp mắt, hàng mi dài rung động, cuối cùng rơi xuống một giọt nước mắt.
Trình Trạch Sinh kết thúc màn độc tấu, mở mắt nhìn về phía Hà Nguy, đang định hỏi cảm nhận của anh thế nào, lại phát hiện anh đang thất thần, một giọt nước mắt còn vương trên má.
Tới biệt thự, trợ lý lái xe về, trong nhà chỉ còn Trình Trạch Sinh và Hà Nguy.

Trình Trạch Sinh kéo Hà Nguy đi tới trước cây đàn dương cầm màu kem, hắn ngồi xuống:
– Sao thế? – Trình Trạch Sinh hốt hoảng, vội rút khăn giấy ra lau nước mắt cho Hà Nguy.

Hà Nguy vươn tay lên tự lau, mỉm cười nói:
– Cậu không hiểu được đâu.
Một gương mặt giống y hệt luôn xuất hiện trước mặt anh, nhưng không phải là người mà anh tìm kiếm, hắn sẽ không hiểu được cảm giác này dày vò và tra tấn tới mức độ nào.
– Cảm ơn, rất hay.
Một gương mặt giống y hệt luôn xuất hiện trước mặt anh, nhưng không phải là người mà anh tìm kiếm, hắn sẽ không hiểu được cảm giác này dày vò và tra tấn tới mức độ nào.
Trình Trạch Sinh mừng rỡ, lại nghe thấy anh nói:
– Nhưng mà tôi không thể nhận.
Trình Trạch Sinh hoang mang kéo cánh tay anh:
Hết chương 92
– Tại sao? Chắc anh đã biết ý của tôi rồi, Hà Nguy, tôi…
– Tôi biết.

– Hà Nguy dứt khoát ngắt lời hắn, nở nụ cười thản nhiên – Trong lòng tôi có một người, cậu không phải cậu ấy.
Wings of Hope? Hà Nguy sững người, không phải như hắn đang nghĩ thật chứ?
Hà Nguy khẽ tránh thoát tay Trình Trạch Sinh, xoay người rời khỏi, không nói thêm một câu dư thừa.

Rất lâu sau đó, Trình Trạch Sinh mới đóng nắp đàn lại, ôm lấy mặt, cười chua xót và bất đắc dĩ.
– Tôi biết.

– Hà Nguy dứt khoát ngắt lời hắn, nở nụ cười thản nhiên – Trong lòng tôi có một người, cậu không phải cậu ấy.
Mình phải đoán ra từ sớm rồi chứ, ánh sáng hy vọng trong mắt ấy luôn sáng lên vì một người khác..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.