Trị Liệu

Chương 22: Không diễn cảnh hôn



Mạch Bạch đương nhiên không bảo Dư Tuyển quay VLOG, chắc chắn là ý định của cậu.

Cảnh quay ở ngoại thành hơi mệt, Tư Mậu Nam vẫn phải vui vẻ đạp xe trên khu đất không bằng phẳng chút nào, lại còn phải chở con gái, mà cân nặng của Lý Tử Như cũng không quá nhỏ, xe non hơi, đường còn trên sườn núi, quay nửa giờ, Tư Mậu Nam cảm thấy chân mình không thể nhấc nổi lên.

Sau bốn giờ, trời bắt đầu nổi sấm nổi chớp, việc quay phim không thể tiếp tục, tất cả diễn viên đều trở lại xe, nhân viên công tác bắt đầu bận rộn tìm cách bảo vệ các thiết bị!

Dư Tuyển cũng lên xe buýt, Tư Mậu Nam kéo cậu ngồi xuống chỗ thứ hai từ dưới lên, cùng chờ mưa tạnh.

Chắc chắn hôm nay cũng không thể kịp tiến độ, vốn muốn quay cảnh trời nắng, ai ngờ mưa rào cứ thế tới.

Trên xe rất náo nhiệt, mọi người đều đang bàn xem cơn mưa này sẽ dừng vào lúc nào.

Kế hoạch của họ là quay xong trong hai ngày, nhưng cứ theo tình hình này thì có thể sẽ kéo dài tới ba ngày.

Dư Tuyển thì chẳng sao cả, bây giờ cậu chỉ muốn ở cùng một chỗ với Tư Mậu Nam, ở đâu thì cũng vậy, có thể nhìn thấy đối phương là được.

Mùi trong xe không dễ ngửi lắm, Dư Tuyển che mũi, một cái khẩu trang đen được đưa tới.

Tư Mậu Nam nói: “Đeo vào.”

“Ừm.” Dư Tuyển cầm, để đầu ngón tay lên cửa sổ, nhìn mấy giọt mưa đang rơi xuống: “Không biết bao giờ mưa mới tạnh.”

Hai người vai kề vai, nhìn theo đầu ngón tay của cậu nói: “Sẽ dừng.”

Cơ thể của họ cũng càng ngày càng gần hơn, tâm trạng Dư Tuyển cũng bay vọt, tiếng mưa rơi khiến người khác khó chịu nhưng cậu lại cảm thấy thú vị, hạt mưa hình như cũng trở nên nghịch ngợm hơn.

Mưa vẫn nặng hạt, không có ý định tạnh, hôm nay không những không quay được, họ còn không thể quay về được.

Trên đường đi có một cây cầu, họ vừa mới biết cây cầu kia đột nhiên có vấn đề, bị nước sông đột nhiên dâng cao nhấn chìm.

Rất nhiều người ở đây không quay lại được nội thành, đoàn phim đành trực tiếp liên hệ với khách sạn gần đó, đặt phòng cho mọi người vào ở.

Xe buýt đưa mọi người tới thẳng khách sạn Hưng Thịnh ở thị trấn phía trên, khách sạn bình thường ít khách đột nhiên lại trở nên náo nhiệt.

Bởi vì có nhiều người, phòng lại có hạn, lúc đặt phòng đều là người quen ở cùng nhau, nhân viên công tác của đoàn phim đi vào chia phòng.

Tư Mậu Nam và Dư Tuyển ở cùng một phòng.

Dư Tuyển vì mang nhiều đồ hơn vào sáng nay nên giờ cảm thấy rất vui, ở đây hai tối cũng không phải chuyện gì lớn.

Tư Mậu Nam lấy được thẻ mở phòng chỗ nhân viên công tác, Dư Tuyển đi lấy vali.

Mặc dù ngoài trời mưa đã dần tạnh, nhưng khi đi lấy vali Dư Tuyển vẫn không thể tránh được chuyện bị mưa làm ướt áo sơ mi.

Giọt nước mưa trên mặt trượt xuống cổ cậu, khiến Tư Mậu Nam nhìn mà ngứa cả lòng, lúc bị ướt Dư Tuyển không còn nét trẻ con của thiếu niên nữa, mà lại tăng thêm phần gợi cảm và mị lực, anh chỉ cần nghĩ tới chuyện đêm nay hai người cùng ngủ một phòng là đã cảm thấy huyết mạch sôi trào.

Tư Mậu Nam lấy giấy lau nước trên xương quai xanh của cậu, anh nhìn thì được, nhưng người khác thì không.

Dư Tuyển để anh lau, tai hơi nóng, xương quai xanh cũng sắp cháy đến nơi rồi.

Tuy nói là khách sạn nhỏ ở thị trấn ngoài thành phố, nhưng sau khi vào phòng họ mới phát hiện, đồ dùng đều đầy đủ, đoàn phim cố tình để phòng cao cấp cho Tư Mậu Nam, phòng bọn họ rộng hơn phòng người khác rất nhiều, lại còn có thêm một bàn làm việc, nhìn rất ra dáng một phòng thương gia.

Dư Tuyển khó tin nổi, cậu mở to mắt nhìn Tư Mậu Nam: “Phòng có giường lớn?”

Tư Mậu Nam đương nhiên sẽ không nói đó là yêu cầu của anh: “Phòng có hạn, bọn họ muốn tôi ở phòng tốt, nhưng phòng đôi đều là loại thường, giường mét tám cũng đủ để chúng ta ngủ rồi.”

Dư Tuyển vừa bị chuyện lau nước làm loạn cả lòng, bây giờ càng không thể bình tĩnh được, cậu bắt đầu dọn hành lý: “Cũng đành vậy thôi.”

Hai người bây giờ đều có chút tính toán giấu đối phương.

Lưng áo sơ mi của Dư Tuyển bị ướt không ít, cậu đưa lưng về phía Tư Mậu Nam, người sau nuốt một ngụm nước bọt, nghiêm túc nói: “Em tắm trước đi, quần áo ướt hết rồi.” Thật sự không thể giả vờ là mình không thấy gì được.

“Vậy cũng được, để tôi tắm trước.” Động tác mở vali của cậu ngừng một chút, cậu ngồi xổm trên đất nhìn Tư Mậu Nam: “Tôi vừa mới nhớ ra, tôi chỉ mang theo quần áo của anh, của tôi không cầm theo.” 

“Vậy thì mặc của anh.” Tư Mậu Nam nhanh nhảu đáp, nhanh tới nỗi anh cảm thấy khó mà tin nổi.

Dư Tuyển nghe thấy, còn đùa ngược lại anh một câu: “Tôi cũng chỉ có thể mặc của anh.”

Tư Mậu Nam gật đầu không dám nói nhiều: “Ừm.” Khí thế cây ngay không sợ chết đứng lúc dựa vào trợ lý chậm rãi được rút về.

Cả vali đều là Dư Tuyển xếp, cậu rút túi nhỏ đựng quần lót dùng một lần và một bộ T-shirt quần đùi: “Tôi mặc bộ này.”

“Được.” Anh nghĩ thầm, cậu lại còn chọn quần lót dùng một lần, mặc vào thật giống như vừa gì gì gì đó.

Thôi, ai lại mặc quần lót của người khác!

Trong khi Dư Tuyển tắm, Tư Mậu Nam ngồi ngoài nghe tiếng nước ào ào bên trong, có chút đứng ngồi không yên. 

Có thể nhìn mà lại không thể ăn, thật sự rất khó.

Dư Tuyển cũng không biết Tư Mậu Nam đang ngồi ngoài suy nghĩ gì. Tắm xong cậu đi ra. 

Tóc cậu không ngắn, phải lau bằng khăn sau đó dùng máy sấy tóc.

Tư Mậu Nam vẫn ngồi trên cái ghế salon duy nhất, gác chéo chân cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng thực ra anh chẳng mở app gì cả, mà lại dùng dư quang quan sát Dư Tuyển, cho tới khi cậu mặc xong quần của anh mới thôi.

Dư Tuyển đang sấy tóc, ngón tay cậu thon dài, chải qua mái tóc ẩm ướt, hơi mạnh, Tư Mậu Nam không chịu nổi động tác của cậu, anh ném điện thoại đi rồi tới sau lưng Dư Tuyển, lấy máy sấy trong tay cậu: “Tôi sấy cho em, em chải tóc như vậy về sau sẽ bị trọc.”

Tư Mậu Nam dựa hơi gần, cậu cứng người lại, giọng nói cũng không quá mạnh mẽ: “Không trọc được đâu.”

Tư Mậu Nam cao hơn cậu chút, lúc anh sấy tóc cho cậu, cậu chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể thấy cái trán, đôi mắt, đôi môi, cằm, và cả hầu kết gợi cảm muốn chết kia của anh.

Tốc độ gió rất mạnh, tóc Dư Tuyển khô nhanh, cậu hơi hối hận về việc chỉnh tốc độ gió lên mức cao nhất.

Tay Tư Mậu Nam vòng qua bên hông Dư Tuyển, đặt máy sấy lên bàn, sau đó thuận tay ôm eo cậu từ đằng sau: “Để tôi ôm một lát.”

Dư Tuyển đứng im, nhiệt độ cơ thể của Tư Mậu Nam không ngừng cuồn cuộn lan sang cậu, sau lưng cậu tựa như có lửa.

Thấy Dư Tuyển không từ chối, Tư Mậu Nam siết chặt tay, giữa cơ thể hai người không còn khoảng trống.

Dư Tuyển lặng lẽ đưa lưng về phía Tư Mậu Nam, trước cậu là tường, không có gương, cậu hít sâu một hơi, hai tay đặt lên mu bàn tay Tư Mậu Nam.

“Ôm đi.”

Đây là lần đầu tiên bọn họ ôm nhau mà không đối mặt sau khi gặp lại, như vậy còn ái muội hơn so với đối mặt, cũng tình cảm hơn.

Nhưng lúc này chuông điện thoại không đúng lúc reo lên.

Là điện thoại của Tư Mậu Nam, dù rất muốn tỏ ra không nghe thấy, nhưng nó cứ kêu mãi không dừng.

Thực sự là phá hoại bầu không khí!

Dư Tuyển vỗ vỗ tay anh: “Anh không nhận à?”

Tư Mậu Nam đành buông Dư Tuyển ra, đi nhận điện thoại.

Thì ra đạo diễn gọi họ ra ngoài ăn cơm, ở ngay quán cơm bên cạnh.

Sau khi Tư Mậu Nam buông Dư Tuyển ra, cậu chỉnh tóc, làm như chưa có chuyện gì từng xảy ra. 

Hai người chuẩn bị một chút rồi xuống ăn cơm.

Ngày hôm nay ai cũng mệt, mai còn phải tiếp tục đẩy nhanh tiến độ, nên họ chia bàn, ngồi ăn cơm cùng nhau, không uống rượu.

Tư Mậu Nam vừa đến mọi người đã bắt đầu dồn dập trò chuyện với anh, bởi vì tùy ý chia bàn, Dư Tuyển cũng ngồi cùng chỗ với anh.

Lần trước cả đám diễn viên ăn cơm trò chuyện về mối tình đầu, bây giờ chuyện gì cũng có, Tư Mậu Nam kiên quyết không nói, người khác hỏi gì, có thể trả lời thì anh trả lời, nếu không anh sẽ giữ im lặng. 

Ví dụ như…

“Anh Nam, anh thích uống rượu đế, vang đỏ hay là rượu ngoại?”

“Rượu ngoại.”

Dư Tuyển: Rõ ràng anh thích bia nhất!

“Anh Nam, anh thích đọc tiểu thuyết hay văn học viễn tưởng?”

“Văn học viễn tưởng, loại “Đỏ và đen” và “Bá tước Monte Cristo”.”

Dư Tuyển: Rõ ràng anh thích đọc tiểu thuyết, chính là loại cẩu huyết ấy!

“Anh Nam, anh thích con gái quyến rũ hay nhỏ bé?”

Tư Mậu Nam nhìn hai tay cầm đũa của Dư Tuyển: “Tôi thích những thứ tôi thấy quyến rũ.”

Dư Tuyển: Anh nhìn tay tôi làm gì?

Mấy người này chỉ ăn một bữa cơm thôi mà sao lại hỏi mấy câu kỳ quái thế?

Sau khi ăn cơm xong, Tư Mậu Nam kéo Dư Tuyển chạy.

Bởi vì trước khi họ đi, đạo diễn lại gần nói với anh: “Chuyện hai ngày trước cậu định thế nào?”

Tư Mậu Nam: “Tôi sẽ kiên trì.”

Đạo diễn lườm anh một cái: “Thật sự không làm à?”

Tư Mậu Nam lại nhìn Dư Tuyển đứng bên cạnh: “Thật sự không làm.”

Sau đó đạo diễn cúi đầu ủ rũ đi mất.

Khi hai người rời khỏi quán cơm, Dư Tuyển mới hỏi Tư Mậu Nam: “Đạo diễn hỏi gì đó?” Tuy rằng hỏi như vậy khá nhiều chuyện, nhưng đôi khi cậu cũng phóng túng bản thân chút.

Vào thang máy, Tư Mậu Nam nói: “Thật sự muốn biết à?”

Dư Tuyển sẽ không rơi vào bẫy của anh, dùng tay đẩy mặt anh ra: “Không, có thể không nói.”

Tư Mậu Nam vỗ vỗ cánh tay cậu: “Đừng, tôi nói, em muốn biết gì tôi đều nói.” Thật ra anh đang tính trao đổi chuyện khác với Dư Tuyển, nhưng anh cũng phải trách bản thân trước đây quá ngu ngốc

Cửa thang máy tự động mở ra, Dư Tuyển ra ngoài trước, Tư Mậu Nam theo sau cậu, nói: “Dư Tuyển, tôi không diễn cảnh hôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.