Hà Phỉ Phỉ nhìn mấy chữ ở trên màn hình, trong lòng như có một dòng nước
ấm chảy qua. Chưa từng gặp mặt nhau, chính bọn họ cũng không biết là
hình thật hay giả, nhưng vẫn có thể quả quyết bảo vệ cô, điều này khiến
cho Hà Phỉ Phỉ lần đầu tiên cảm nhận được sự an ủi rất lớn của thế giới
ảo này.
Cô trở lại trang Microblogging của mình, cạch cạch đánh mấy dòng chữ, sau đó đăng lên Microblogging.
Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát v: cám ơn mọi người quan tâm, hôm
nay, người đăng hình lên mạng không phải là tôi, xin mọi người đừng để
cho người ta lợi dụng, cũng mong người gây nên chuyện này có chừng mực
một chút, nếu như bị vạch mặt, thì mọi người đều không hay ho gì【 mỉm
cười 】
Vương Bát tôi tin tưởng cô!! Giả bộ thành người trong
sạch để hại người khác, không khó để nhận ra đang có mục đích xấu xa là
để mọi người phải chê cười em gái! Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Vương Bát, nếu cô nói một câu, ngay bây giờ tôi sẽ tìm ra danh tính của người đăng hình ra ánh sáng, để cho mọi người trên đây đi qua cười nhạo cái
bản mặt xấu xa đó【 mỉm cười 】
Hôm nay chúng ta đều là những con rùa rụt đầu, gọi tắt là khốn kiếp【doge】
Vương Bát cô mau tới coi Kiều Hoa Gió thổi mây trôi trên sông tỏ tình kìa!!!
! Kiều Hoa ra tay rồi!!! Kiều Hoa nhân lúc rối loạn đã thổ lộ rồi!!
Mọi người mau tới xem, đừng bỏ qua cho anh ấy【 cười cry】
Kiều Hoa vừa ra tay, ngược chết mấy tên xấu xa kia【doge】
Vương Bát đừng để ý tới tấm hình kia làm gì, mau trả lời lại cho Kiều hoa đi! Chúng tôi thất tình nên không cần gấp gáp!! Quan trọng là tính phúc
của các người thôi!!!【doge】
Chắc là người đăng ảnh không thể
ngờ là làn sóng này lại nhanh chóng bị hội Bát Kiều nhanh chóng bỏ qua
như vậy….Muốn bôi nhọ khiến cô đau lòng một chút. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Tin nhắn nhóm không ngừng hiện lên.
A Đại: ha ha
ha ha ha ha ha quả thật là một bước ngoặt lớn ha ha ha ha ha ha cũng có
thể tưởng tượng ra vẻ mặt của người đăng hình lên đang bất mãn với hội
Bát Kiều như thế nào【 chuyện này phát triển có chút sai sai thì phải】
Lão Xuân ca: nói tới chiến thuật, quả là Kiều Hoa rất thâm thuý, thằng em xin bội phục【 mỉm cười 】
Ba Đạt: khách khí.
Vương Bát Chi Khí: 【 cười cry】 Kiều Hoa, Microblogging của anh chắc là đang bùng nổ rồi.
Hà Phỉ Phỉ mở bình luận phía dưới trên Microblogging Kiều Hoa lên, quả
nhiên, một đám người trong hội Tám Kiều đang kêu gào ầm ĩ lên ở trong
đó.
Lướt Microblogging hơn nửa tiếng đồng hồ, cho tới khi Cố An
Thành trở lại phòng làm việc thì cô vẫn chưa có sắp xếp tài liệu xong,
thậm chí hai chân còn đang để ở trên bàn, tư thế ngồi vô cùng mất lịch
sự ở trên ghế của anh.
Lúc Cố An Thành đẩy cửa bước vào thì nhìn
thấy một cảnh như vậy, hai người ngạc nhiên nhìn nhau mấy giây, sau đó
Hà Phỉ Phỉ lập tức thu lại, vẻ mặt cười khúc khích, đứng lên, “Cái này,
tôi dọn dẹp cũng sắp xong rồi, anh xem lại xem có cái gì muốn sắp xếp
lại nữa không?”
Cố An Thành đi tới trước bàn, để tài liệu xuống,
ánh mắt như tìm tòi nghiên cứu nhìn cô một lượt, sau đó hỏi, “Cô không
sao chứ?”
Hà Phỉ Phỉ ngẩn người, giống như tỉnh lại từ trong tầng sương mù, “Tôi không sao. Anh ngồi đi, tôi đi xem tài liệu một chút.”
Dienxdandf Kê quyu dong.
Cố An Thành gật đầu một cái, “Văn thư
tài liệu ở trên giá sách tầng thứ ba trở lên, đều sẽ mang đi hết. Nếu
với không tới thì cứ để đó, tôi sẽ lấy xuống.” Nói xong anh ngồi xuống
ghế dựa, mở laptop ra bắt đầu lạch cạch đánh chữ.
Hà Phỉ Phỉ ở trong phòng làm việc cùng với anh hai ngày, dường như không thấy anh rảnh rỗi chút nào, không thấy mệt sao?
Trên giá sách, tư liệu được xếp thành từng chồng dày, Hà Phỉ Phỉ bê mấy lần
tay cũng đã có chút mỏi, không khỏi lẩm bẩm nói, cũng không phải là
người chuyên dọn đồ mà, tại sao lại bắt một người yếu đuối mỏng manh như cô làm việc nặng nhọc này chứ, mặc dù hồi học trung học cô có học võ và đánh nhau với những tên côn đồ, nhưng mà bây giờ cô cải tà quy chính
trở thành một bông hoa xinh đẹp rồi.
Cô mới vừa oán than xong, giọng nói đều đều của Cố An Thành vang lên trả lời câu hỏi của cô, “Bởi vì cô đang rất rảnh rỗi mà.”
“......”
Đúng là không có lời nào để phản bác lại 【 Hình động vẫy tay 】
Hà Phỉ Phỉ sắp xếp những tài liệu thật ngăn nắp vào trong một thùng giấy,
sau đó nhón chân lên kệ cao nhất để lấy tài liệu xuống. Vất vả lắm mới
rút được tập tài liệu rất dày ra, nhưng mà vì ngón tay của cô cũng không có nhiều sức lực, cho nên không nắm chặt được tập tài liệu nặng khoảng
chừng một cân, khiến cho tập tài liệu rơi thẳng xuống đất, đập vào đầu
khiến cô nổ đom đóm mắt.
Giấy tờ ở bên trong bay ra tán loạn, Hà Phỉ Phỉ vẫn còn hoa mắt chưa kịp phản ứng.
Nghe được tiếng động Cố An Thành quay đầu lại, vẻ mặt lập tức thay đổi, anh
đứng lên, khẽ vịn vào cánh tay của cô, “Bị rơi trúng à?”
Hà Phỉ
Phỉ lắc đầu, vẫn còn hơi choáng đầu một chút, hơn nữa chỗ bị đập vào
cũng hơi đau, “Không sao, trước kia còn bị những tên côn đồ ném đá vào
đầu cơ mà.”
Cố An Thành nhăn trán nhíu mày, “Cô hãy ngồi xuống trước đã, để xem cái trán đã nào.” Dienxdandf Kê quyu dong.
Hà Phỉ Phỉ ngồi xuống, bỏ cái tay đang xoa trán xuống, Cố An Thành nhìn
thấy một vết đỏ ở trên cái trán trắng tinh, chân mày càng nhíu chặt hơn, “Tại sao lại không cẩn thận như vậy.”
Hà Phỉ Phỉ bĩu môi, không nói gì.
“Tôi đi làm cho cô một túi đá để chườm, cô ở đây chờ một lát.”
“Hả......”
Hình như trên trán bị góc của tập tài liệu đập vào tạo thành vết xước chảy
máu……. Hà Phỉ Phỉ sờ lên chỗ bị đập vào, có chút đau, cô xuýt xoa hít hà một hơi, sau đó mở điện thoại di động lên, mở camera trước ra, xem vết
xước có sâu hay không. Sau khi xem xong, nhân tiện cô đăng một bài, nói
là cấp trên mới bóc lột sức lao động, vừa mới thoát ra khỏi
Microblogging, đột nhiên ánh mắt của cô liếc nhìn lên chiếc điện thoại
đang nằm ở trên bàn cũng báo có thông báo mới trên Microblogging.
Đó là điện thoại của Cố An Thành đúng không? Thì ra cũng chơi
Microblogging. Cô vừa định dời mắt đi, đột nhiên lại dừng lại, ngay sau
đó có chút tò mò cầm chiếc điện thoại lên.
Trên màn hình điện
thoại rõ ràng hiện lên cái bài đăng trên Microblogging không lâu. Mà bất ngờ là cái thông báo này chính là bài đăng của Lão Vương sát vách tên
gọi là bát bát.
Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Cái gì thế
này...... Vậy là Cố An Thành theo dõi cô?!! Vẻ mặt của Hà Phỉ Phỉ ngây ngẩn, vừa nghĩ tới tất cả nội dung những bài đăng của mình đều bị
Cố An Thành nhìn thấy, nhất thời cảm thấy không tốt.
Không đúng, Cố An Thành lại không biết Vương Bát Bát chính là cô! Đúng, đúng vậy! Cô không cần phải xấu hổ!!!
Trên Microblogging Cố An Thành sẽ lấy tên là gì? Có phải đại loại là “Cố An
Thành của tập đoàn Hà Thị”, “Cố An Thành nghiêm túc và thành thật”, “Cố
An Thành là người đàn ông chính trực”? Trên trán của Hà Phỉ Phỉ hiện lên ba đường vạch đen, ma xui quỷ khiến, cô định mở khoá màn hình, nhưng
khi thấy phải nhập mật mã vào cô lại thấy bối rối.
Ưmh...... Nhìn lén bí mật của người khác, có phải là không được hay lắm không?
Nhưng mà bây giờ chỉ có một mình cô, không có ai biết mà.
Không đúng, Hà Phỉ Phỉ, tại sao mày lại quan tâm tới Cố An Thành làm gì? Đã
nói là hãy cho cọng cỏ đuôi chó này đi gặp quỷ đi rồi mà?
Con người đều có lòng hiếu kỳ mà, liếc mắt nhìn một chút sẽ không sao đâu, nhìn một chút rồi tắt ngay, thật mà.
Hà Phỉ Phỉ nín nhịn sự dằn vặt của lương tâm, nhập ngày sinh nhật của Cố
An Thành vào, không đúng mật khẩu. Cô gãi gãi đầu, sau bốn lần thử, cuối cùng cũng không thành công......
Màn hình đã bị vô hiệu, hãy thử lại sau một phút nữa.
......
Hà Phỉ Phỉ nhanh chóng đặt điện thoại di động trả lại trên bàn giống như
ném đi một củ khoai lang phỏng tay, đúng lúc này Cố An Thành đẩy cửa đi
vào, Hà Phỉ Phỉ nghĩ tới Cố An Thành thấy thông báo đã đọc rồi sẽ đoán
được là mình đụng vào điện thoại của anh, nhất thời bối rối, cầm lấy
điện thoại của Cố An Thành, nhét xuống dưới mông mình. Táo đỏ le^e quyy
do^nn.
...... Mẹ nó, Hà Phỉ Phỉ sao mày lại ngu xuẩn
như vậy chứ!!! Nhét vào trong túi là được rồi, tại sao lại nhét xuống dưới mông đây!!! Trong lòng Hà Phỉ Phỉ lo lắng, nếu như Cố An Thành
tìm điện thoại di động, thì chẳng lẽ cô lại phải móc điện thoại ở dưới
mông mình đưa cho anh sao!! Anh sẽ nghĩ như thế nào đây!! Thật xin
lỗi, hoàn cảnh quá trớ trêu cô cũng không dám mơ tới viễn cảnh đẹp đẽ
kia【 quá gian xảo không thể yêu •jpg】
Cố An Thành cầm băng keo cá nhân và một túi đã để chườm đi lại trước bàn, thấy vẻ mặt đang cứng
ngắc của Hà Phỉ Phỉ, không khỏi nhíu mày lại, “Sao vậy, đau lắm à?”
Hà Phỉ Phỉ nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ và đáng thương, “Đau......”
“Ráng chịu.” Giọng điệu của Cố An Thành cứng rắn, mặc dù giọng nói không
nặng, nhưng vẫn nghe ra sự trách cứ ở trong đó, “Không phải đã nói là
những kệ ở phía trên, cứ để tôi lấy cho sao. Nhắm mắt lại.”
Hà
Phỉ Phỉ ngẩng đầu lên, hơi nhắm mắt lại, Cố An Thành đang lau lau vết
thương bị xước của cô, hết sức chăm chú. Cô lặng lẽ lấy tay sờ xuống
dưới mông, sờ tới chiếc điện thoại lạnh lẽo, từng chút từng chút gạt nó
ra bên ngoài, đột nhiên Cố An Thành lên tiếng, làm cho cô hoảng sợ giật
mình một cái.
“Có phải cô có chuyện đã quên nói với tôi rồi không?”
Hà Phỉ Phỉ đổ mồ hôi lạnh, mẹ kiếp, bị anh nhìn thấy cô đang sờ dưới mông rồi hả? Phi phi.
“Cái... cái gì?” Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Cố An Thành cầm túi đá để chườm, toàn tâm toàn ý chườm lên chỗ bị sưng,
“Quầy tiếp tân nói hôm nay cô không bấm thẻ, bên kế toán đã đưa cho cô
sổ chấm công rồi, tiếp tân đã nhắc nhở cô rồi, tại sao cô lại không đi
bấm thẻ?”
Thì ra là cái này, Hà Phỉ Phỉ thở phào một hơi, “Không sao, trừ tiền lương thì trừ thôi, ngày mai tôi sẽ nhớ đi bấm thẻ.”
Cố An Thành hơi bất mãn với thái độ tuỳ tiện này của cô, “Nếu như Chủ tịch Hà cắt tiền tiêu vặt của cô, thì cô còn có thể coi như không sao cả
không? Nếu muốn học tập từ cấp bậc nhỏ nhất, thì thái độ không nên qua
loa như vậy, phải giống như một người nhân viên bình thường, tuân thủ
đầy đủ những quy định của công ty.”
Từ trước tới giờ mỗi lần Cố
An Thành dạy dỗ cô, Hà Phỉ Phỉ đều nghe tai trái rồi ra tai phải, ừ ừ
mấy tiếng rồi sau đó đâu lại vào đấy.
Cố An Thành cũng biết là cô không nghe lọt tai, trong lòng bất đắc dĩ, âm thầm suy tính làm sao để
thay đổi thái độ qua loa lấy lệ này của cô.
Rốt cuộc Hà Phỉ Phỉ
cũng lấy điện thoại di động ta được, lén lén lút lút đặt lại trên bàn,
vì vậy cố gắng phân tán sự chú ý của Cố An Thành, “Đúng rồi, ba mẹ tôi
nói ngày mai muốn mời anh tới ăn cơm, anh có rảnh không?”
“Ừ, hôm nay Chủ tịch Hà đã gọi điện nói với tôi rồi. Tôi sẽ đi.”
“À......”
Cố An Thành đang chườm đá giúp cô, Hà Phỉ Phỉ nhanh chóng đặt chiếc điện
thoại trở lại trên bàn, lúc này mới thở phào một hơi, thật hú vía.
Lòng hiếu kỳ có thể hại chết con mèo đúng là một chân lý, nếu như để cho Cố
An Thành biết cô đã đặt điện thoại của anh dưới mông mình......
Không cần nghĩ cũng biết hậu quả thương tâm như thế nào mà _(:3” ∠)_
Chườm được một lúc lâu, Cố An Thành nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Được rồi,
đã đến lúc tan việc rồi, bây giờ cô hãy đi về đi. Sau khi về tới nhà thì tự mình xử lý cho tốt, sẽ hết sưng rất nhanh.”
“À, được.”
Hà Phỉ Phỉ đứng lên, nhanh chóng cầm chiếc túi xách lên, “Vậy tôi đi trước.”
“Chờ một chút,“ Cố An Thành cầm chiếc điện thoại di động ở trên bàn lên, “Cô quên mang theo điện thoại rồi.”
Hà Phỉ Phỉ sờ túi một cái, đúng là không có, chắc là vừa rồi để trên bàn
mà quên cầm rồi. Cô nhận lấy điện thoại di động rồi bỏ vào trong túi,
nói một câu cảm ơn rồi nhanh chóng biến mất khỏi phòng làm việc.
Sau khi về đến nhà, Hà Phỉ Phỉ nằm ở trên giường chờ cơm tối, lúc lấy điện
thoại di động từ trong túi xách ra để chơi, đột nhiên phát hiện.....
. Chiếc điện thoại này không phải của cô. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
Cô và Cố An Thành cùng dùng một kiểu điện thoại, cũng đều không có ốp lưng, nói cách khác......