Trí Thông Minh Của Em Thật Là Uổng Phí

Chương 36



Editor: Táo đỏ phố núi

Sau khi ký hợp đồng xuất bản xong, Cố An Thành bắt đầu ngày đêm đẩy mạnh tiến độ vẽ manga, ban đầu anh vốn cập nhật mỗi tuần một chương, nhưng mà sau này đã đáp ứng với nhà xuất bản là không được cập nhật những phần sau lên web nữa, những người hâm mộ cũng không có bất kỳ phản ứng oán trách nào, mà ngược lại còn rất kích động.

Mẹ nó, mẹ nó tôi không nhìn nhầm đấy chứ, manga mà cũng xuất bản sao!?!?!?

Mẹ nó nhìn kỹ hơn càng thấy không thể tin được, là sách chữ và sách tranh cùng xuất bản sao? Mẹ nó! Hợp thể lại à!! Hội Thím Kiều cũng không thể ngờ được đời này lại có thể được ăn viên kẹo đường này, chết cũng không tiếc!!!!!!

Lão Vương sát vách tên gọi là Bát Bát, Vương Bát, xin hỏi giờ phút này có phải cô đang nhéo lỗ tai của Kiều Hoa để hỏi mối quan hệ của anh ấy với Thím ba là gì không【doge】

Ngày ký tặng sách nhất định tôi sẽ đi!!! Tôi ở Hàng Châu nè!!!! Vì để được nhìn thấy Kiều Hoa và Thím ba cùng ngồi ký tặng sách, có trốn học tôi cũng sẽ đi xem!!!!!

Kiều Hoa không cập nhật lên web cũng không sao, chúng tôi có thể trực tiếp tới mua sách, anh hãy để thời gian để sinh hoạt ban đêm với Vương Bát đi【 mỉm cười 】

Vương bát còn ba mươi giây nữa là đạt tới cao trào, mời Kiều Hoa chuẩn bị chạy trốn đi【doge】

Kiều Hoa không cần sợ hãi, tiếp tục nhào lên, chặn miệng của Vương Bát lại, xem cô ấy nói thế nào【 mỉm cười 】

Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát, vị kia nói là chặn miệng của Vương Bát lại, để tôi tới giúp, dù sao tôi đối với Vương Bát cũng là tình yêu đích thực【 mỉm cười 】

****************** *************************

Cố An Thành vẽ ở thư phòng, Hà Phỉ Phỉ thì ngồi ở trên ghế salon trong thư phòng cùng anh.

Cô đang xem phim truyền hình, đột nhiên có một tin nhắn hiện lên, cô liền tạm dừng phim lại để đọc tin nhắn trong nhóm.

A Đại: ha ha ha ha ha ha nhà sau của Kiều Hoa bị cháy rồi sao!! Cừu non Vương Bát mau ra đâu, đã tới thời điểm để cậu thể hiện năng lực chiến đấu của mình rồi!!

Vương Bát Chi Khí: cái gì cháy

A Đại: cậu không biết đúng không, Kiều Hoa muốn cùng xuất bản truyện 《xxxx》với người viết truyện là Thím Ba, tháng năm này còn đi ký tặng sách bán ra nữa!【 mỉm cười 】

Vương Bát Chi Khí: À, cái này mình biết rồi

Lão xuân: chậc chậc,Vương Bát, lòng dạ của cô cũng thật là rộng lượng, cô không hề lo lắng một chút nào sao, nếu như dáng dấp của Thím Ba kia không tệ, nói không chừng Kiều Hoa lại chạy theo người ta, để xem lúc đó cô khóc như thế nào

A Đại: ha ha hắc hắc, anh có kinh nghiệm quá nhỉ

Lão xuân: không, anh chỉ khuyên Vương Bát như vậy thôi, đừng lôi anh vào, tính tự chủ của anh rất tốt

A Đại: nhưng mà Vương Bát à, Lão Xuân nói cũng rất có lý, vị kia nhà cô tốt như vậy, nếu như vị tác giả kia có tâm tư không đứng đắn, củi khô gặp lửa mạnh, bùng cháy lên thì làm thế nào?

Lão xuân: đúng vậy, có câu nói, vợ lớn không bằng vợ nhỏ, vợ nhỏ không bằng lén lút đi chơi gái, nói cho cùng nửa thân dưới của đàn ông đều là thú vật, cẩn thận thì vẫn hơn【 mỉm cười 】

Vương Bát Chi Khí: hai người nói đi đâu vậy, chỉ là cùng tới ký tặng sách bán ra thôi làm gì mà hai người nói quá lên như vậy【 mỉm cười 】

Lão xuân: ôi Kiều Hoa có một cô vợ hiểu được lễ nghĩa như cô, đúng là phúc ba đời.

A Đại: anh nói chuyện cho rõ ràng, có ý gì đây?

Lão xuân đã xóa một tin nhắn

Lão xuân: anh chưa nói gì hết

Hai người này một người xướng một người họa, làm như là vợ chồng vậy, Hà Phỉ Phỉ không nhịn được cười một tiếng, đột nhiên cô muốn biết phản ứng của bọn họ khi biết cô là Thím Ba

Vương Bát Chi Khí: thật ra thì......

A Đại: thật ra thì cái gì? Mẹ nó không phải Kiều Hoa đã lén lút đi ăn vụng chứ! Lên đi… Vương Bát! Chặt đứt Tiểu Kiều Hoa!

Lão xuân: chậc chậc

Vương Bát Chi Khí: thật ra thì mình chính là Thím Ba ha ha ha ha ha ha 【 cười cry】

A Đại:...... Con nhỏ này đừng nói lung tung

Lão xuân: ha ha ha ha ha ha chuyện này thật sự rất buồn cười, rất buồn cười

Vương Bát Chi Khí: (‵o′) mình nói thật mà! Mình dùng bản lĩnh của Kiều Hoa để thề, nếu như mình có nói dối nửa lời, thì anh ấy sẽ bị bất lực【 mỉm cười 】

Lão xuân: ha ha ha ha ha ha ha cái này ác độc quá rồi, ác độc quá rồi

A Đại: đã chụp màn hình rồi, đợi khi nào Kiều Hoa lên thì gửi cho anh ấy xem. Bây giờ nội bộ không ngừng mâu thuẫn, trước nhà đã bị nước lũ dâng lên rồi

Hà Phỉ Phỉ thấy bọn họ không tin, dứt khoát vào trang web bằng nick phụ, cắt một bức hình, sau đó up lên.

Vương Bát Chi Khí: đây là tài khoản phụ, bây giờ đã tin chưa【 mỉm cười 】

Lão xuân:......

A Đại:......

Có lẽ do quá khiếp sợ, cho nên hai người kia một lúc lâu cũng không nói chuyện, qua mấy phút sau, một lần nữa tin nhắn mới được gửi tới.

A Đại: mẹ nó, cậu giỏi thật đấy!! Thế giới của mình sụp đổ rồi!!!!

Lão xuân: mẹ nó, cừu non Vương Bát, cô che giấu giỏi thật 【 mỉm cười 】

Vương Bát Chi Khí: quá khen quá khen

A Đại: Kiều Hoa có biết chuyện này hay không?

Vương Bát Chi Khí: anh ấy đã biết lâu rồi.

A Đại: đột nhiên xuất hiện một đôi ân ái, quả thật mình không chịu được nữa rồi, mình muốn đeo kính đen

Vương Bát Chi Khí: hắc hắc, cậu có thể đi tìm Lão Xuân để hắc hắc he he mà

Lão xuân: (/w/) khách quan, mời em ~

A Đại: cút! Mau cút!

Cười đùa một lúc xong, Hà Phỉ Phỉ nhớ tới còn một chuyện, vì vậy hỏi bọn họ.

Vương Bát Chi Khí: đúng rồi, ca khúc hợp ca mùa xuân đó hai người có tham gia hay không?

A Đại: tham gia chứ, tại sao lại không tham gia, nhân tiện dắt Lão Xuân đi giao lưu với quần chúng nhân dân luôn

Lão xuân: Gâu gâu

Vương Bát Chi Khí: chỉ biết ân ái với nhau, đừng bắt nạt mình bây giờ chỉ có một mình【 mỉm cười 】

A Đại: ha ha ha, Kiều Hoa bận vẽ gấp bản thảo hả? Vậy hai người có muốn tham gia hay không

Vương Bát Chi Khí: mình rất muốn, nhưng mà hình như Kiều Hoa không thích lắm _(:3ゝ∠)_ có khả năng là vì anh ấy không muốn lộ diện, nhưng cũng có khả năng giọng hát của anh ấy khiến cho người ta chạy mất dép, cho nên không muốn mất mặt

A Đại: Vương Bát, mình phải dạy dỗ cho cậu một trận thôi, người xưa từng nói, lấy chồng thì phải theo chồng, Kiều Hoa không muốn lộ diện thì cậu cũng đừng ép buộc anh ấy có đúng không, vậy nên hai người đừng tham gia nữa.

Vương Bát Chi Khí: 【 Hình động vẫy tay 】có phải cậu đang nghĩ nếu như bọn mình không tham gia thì cậu bớt đi một đối thủ tranh giành một vạn tệ với cậu không, mẹ kiếp, đã có một ông chồng nhiều tiền như vậy rồi, cậu còn để ý chút tiền đó, là có ý gì! Mình đã nhìn thấu âm đ*o của cậu rồi【 mỉm cười 】

A Đại:...... đen tối

Lão xuân:...... Ôi trời, sau đột nhiên lại nói tới chuyện này, người ta có chút ngượng ngùng đây nè

Vương Bát Chi Khí: Tôi đang bực mình!!!! Đánh sai chữ!!!! Là âm mưu quỷ kế! Âm! Mưu! Quỷ! Kế!!!! Đánh chữ có chút nhầm lẫn!!! Tôi vẫn là một đứa nhỏ rất trong sáng!!!!

A Đại: nghẹn lời, yên lặng một chút, đôi mắt và tâm linh của tôi đã bị ô nhiễm rồi

Vương Bát Chi Khí: gửi cho Kiều Hoa để lấy bằng chứng chứng minh sự trong sạch!!!

Nói xong, cô liền gửi đăng những tấm hình mà cô chụp lúc nhàm chán lên. Gương mặt của Cố An Thành, và hình Đạt ca ngã chổng vó lên để lộ cái bụng, bên cạnh còn để dòng chữ: Khang bận rộn, Bắc vác súng tới gặp.

Lão xuân: không nhịn được...... Ba Đạt, Lão Cố, mau ra đây mà xem cô dâu nhỏ của anh đã làm chuyện gì sau lưng anh nè, tôi cũng không nhịn nổi nữa rồi【 mỉm cười 】

Ánh mắt của Hà Phỉ Phỉ liếc thấy Cố An Thành cầm điện thoại di động lên, vội vàng chạy qua đoạt lấy điện thoại di động, “Cái đó...... Cũng mười hai giờ rồi, sao còn chưa đi ngủ?”

Ánh mắt của Cố An Thành quét qua điện thoại kia, “Em đi ngủ trước đi.”

“Em ở lại cùng anh một lát nữa.” Hà Phỉ Phỉ cười khan mấy tiếng, siết chặt điện thoại di động của anh rồi trở lại ghế sa lon, lúc này mới thở dài một hơi.

Dám làm không dám chịu, cô thừa nhận t. t

Cố An Thành nhìn đồng hồ trên tay một chút, thấy thời gian quả thật đã trễ, “Em cũng đã ngáp ngủ rồi, đi vào ngủ trước đi, anh còn phải vẽ một lát nữa.”

Trước kia có một mình anh vẫn thức tới hai ba giờ sáng...... Nghĩ như vậy, Hà Phỉ Phỉ không có nhịn được mà cảm thấy đau lòng, nhẹ giọng hỏi anh, “Tại sao trước đây anh lại nghĩ tới chuyện vẽ tranh manga cho em. Lúc đó anh đã biết em là Thím Ba rồi đúng không?”

Cố An Thành cũng không dừng bút lại, giọng nói nhẹ nhàng như gió, “Đúng là có biết, nếu không thì anh sẽ không tốn nhiều công sức cho một người xa lạ như vậy. Còn tại sao lại nghĩ tới vẽ manga...... Phỉ Phỉ, anh chỉ là hy vọng em có thể kiên trì, đừng bỏ cuộc.”

Hà Phỉ Phỉ sững sờ.

Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn là người không kiên trì được quá ba phút, từ trước tới giờ những chuyện khiến cho cô kiên trì không nhiều lắm, Cố An Thành là một, viết văn là hai. Mặc dù cô có thể kiên trì viết văn, cũng là do có anh khích lệ

“...... Cám ơn.”

“Không cần cám ơn anh.” Anh lạnh nhạt nói, “Dù sao thì anh cũng có chút lòng riêng, lúc đó, anh không có cách nào đến gần em, chỉ có thể từ từ dò xét như vậy.”

Hà Phỉ Phỉ không nhịn được có chút chua xót trong lòng, “Tại sao anh không trực tiếp đi tìm em, nói rõ ràng tất cả?”

Cố An Thành yên lặng một lát, “Có lẽ là do anh sợ.”

“Sợ cái gì?”

Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô thật lâu, “Sợ bên cạnh em đã có người khác rồi, nếu như anh nhìn thấy cảnh tượng đó, thì anh không biết làm sao để tỉnh táo lại.”

Hà Phỉ Phỉ giật mình, đi tới, cúi người xuống ôm lấy anh từ phía sau, cái trán tì lên bả vai của anh, nhỏ giọng nói, “Sẽ không đâu.”

Cố An Thành đưa tay xoa xoa tóc của cô, vào lúc hai người đang ngọt ngào dựa sát vào nhau thì đột nhiên Cố An Thành nhanh như tia chớp cướp điện thoại di động ở trên tay của cô về. Hà Phỉ Phỉ tức giận tới mức dậm chân, “Anh… Tại sao anh lại có thể làm như vậy, đang yên đang lành sao lại kích động như vậy chứ!!”

Một tay Cố An Thành giữ chặt hông của Hà Phỉ Phỉ, một tay giơ điện thoại di động lên thật cao, rồi nhanh chóng đọc xong tin nhắn nhóm. Cuối cùng anh để điện thoại xuống, nheo mắt lại nhìn Hà Phỉ Phỉ, “Bất lực, hả?”

Hà Phỉ Phỉ uất ức giống như cô dâu nhỏ, “Em không hề nói dối mà, cho nên sẽ không thể thành sự thật được......”

Cố An Thành nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, “Có phải em rất tò mò không?”

Hà Phỉ Phỉ không tự chủ được liếc mắt nhìn về chỗ nào đó của anh, rồi giống như bị phỏng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, “Không, một chút cũng không hề tò mò......”

Bàn tay nắm eo cô của Cố An Thành bắt đầu xiết chặt, Hà Phỉ Phỉ trợn mắt lên, đôi mắt anh dường như sâu thẳm hơn, bên trong có một vòng xoáy nhỏ, có thể cuốn người ta vào trong đó.

Đột nhiên, anh ôm ngang Hà Phỉ Phỉ lên, cảm giác bị mất trọng lực khiến Hà Phỉ Phỉ sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm chặt lấy cổ của anh, “Anh định làm gì vậy, tại sao đột nhiên lại ôm em lên?”

Khóe môi của Cố An Thành khẽ cong lên, thốt ra hai chữ, “Đi ngủ.”

“Đi ngủ? Không phải anh nói còn phải vẽ một lát nữa sao, một lát thì em có thể chờ anh.” Hà Phỉ Phỉ đắn đo suy nghĩ một chút, Cố An Thành cũng không nói gì, cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của anh, lúc này mới phát hiện ra có cái gì đó không đúng.

“Nói đúng ra không phải là đi ngủ.” Đôi mắt anh nhìn cô chăm chú, giống như có thể khiến người ta chết đuối trong đó, sau đó ghé sát lại bên tai cô, dùng giọng điệu bỡn cợt nói, “Không phải là đi ngủ, mà là ngủ em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.