Vừa nói chữ kia ra khỏi miệng xong, Cố An Thành dùng hành động thực tế của anh để chứng minh lời nói mình là thật, anh ôm Hà Phỉ Phỉ bước tới phòng ngủ.
Mãi cho tới khi lưng chạm vào chiếc giường mềm mại thì Hà Phỉ Phỉ mới giật mình tỉnh lại, vừa định chống người lên để chạy đi, thì Cố An Thành đã nghiêng người nằm xuống, bàn tay nóng bỏng của anh đè bả vai của cô, cố định cô lại ở trên giường.
Cả người Hà Phỉ Phỉ cứng ngắc, lại không dám động, lúc này Cố An Thành mới buông cô ra, sau đó thong thả vuốt mấy sợi tóc rối trên đầu của cô, cầm một túm tóc khẽ đặt lên môi hôn một cái, “Phỉ Phỉ, em có bằng lòng không?”
Em có bằng lòng không?
Hà Phỉ Phỉ nhìn vào ánh mắt đang chăm chú nhìn cô kia, trong đôi mắt đó là một hồ nước sâu thẳm, có chút mong đợi, lặng lẽ nhưng lại chói sáng như một vì sao rực rỡ.
Bị hành động dịu dàng và êm ái của anh mơn trớn lên như vậy, gương mặt của cô cũng nóng bừng và đỏ ửng lên. Thân thể không tự chủ được mềm nhũn ra.
Ngược lại, cổ họng Cố An Thành khẽ phát ra một tiếng thở dài, ngay sau đó đôi môi ấm áp của anh đè xuống trán của cô, lưu luyến nơi chóp mũi, cuối cùng là ngậm lấy đôi môi của cô, gặm nhấm.
Đôi môi nhỏ của Hà Phỉ Phỉ hơi run lên, hơi thở của anh mát mẻ dễ chịu, khiến cho người ta có cảm giác say mê.
Môi lưỡi không ngừng xâm nhập, hơi thở hòa quện vào nhau, những tiếng thở mập mờ tràn ra, không biết từ lúc nào đôi tay của Hà Phỉ Phỉ đã vòng qua cổ của anh, thậm chí còn dâng môi của mình lên phối hợp với anh. Giữa lúc ý loạn tình mê, một lần nữa Cố An Thành lại hỏi lại, giọng nói đè xuống cực thấp, khàn khàn nghe rất hấp dẫn, “Có bằng lòng hay không? Hả?”
Hà Phỉ Phỉ lại bị anh đầu độc, mê mang mở mắt ra nhìn khuôn mặt đang kề sát của anh, sau đó mơ mơ màng màng ừ một tiếng.
Đôi mắt tĩnh mịch của Cố An Thành hóa thành tình ái, vô cùng dịu dàng, khiến cho lòng của Hà Phỉ Phỉ cũng trở nên bối rối.
“Ngoan. Đây là phần thưởng cho em.” Nói xong, anh áp xuống một lần nữa, lúc này không phải lướt qua rồi dừng lại nữa, mà là xâm chiếm sâu vào bên trong, như một trận mưa to gió lớn.
Đầu lưỡi nóng bỏng của anh quét qua hàm trên của cô, rồi tới chân răng, hình như không có ý định bỏ qua dù chỉ là một tấc, cho tới khi nuốt trọn cô vào trong bụng.
Cả người Hà Phỉ Phỉ giống như lạc vào một thế giới với những màu sắc sặc sỡ, cả người cô được bao phủ bởi một vầng sáng, trước mắt và trong đầu của cô đều là một mảng trắng xóa, không thể chạm vào chỉ có thể ôm chặt lấy thân thể nóng bỏng của Cố An Thành, giống như anh chính là bè gỗ duy nhất của cô.
Trong phòng chỉ còn lại nhiệt độ nóng bỏng.
***** Phần còn lại xin mời tự tưởng tượng tiếp *****
Chiếc rèm cửa vừa dày vừa nặng che hết ánh sáng bên ngoài cửa sổ, chỉ còn những đường ánh sáng như sợi tơ xuyên qua khe hở, chiếu vào trong phòng mơ hồ nhìn thấy những hạt bụi li ti bay bay. T
Trong phòng nhiệt độ máy điều hòa mở vừa đủ, rất ấm áp, Hà Phỉ Phỉ nằm bên trong chiếc chăn ấm áp và mềm mại, mơ màng tỉnh lại khẽ rên một tiếng. Lúc đang muốn duỗi người một cái, đột nhiên cảm giác được sự khó chịu từ phía dưới và ở eo truyền tới, toàn thân cô trở nên cứng đờ, trong đầu hiện lên cảnh tượng trước khi chìm vào giấc ngủ tối qua.
Trong lúc ý loạn tình mê, khuôn mặt của người đàn ông cuồng nhiệt không biết mệt mỏi tối qua cũng từ từ hiện ra một cách rõ ràng, thậm chí cô vẫn còn nhớ được những giọt mồ hôi hột trên trán anh chảy xuống, vô cùng hấp dẫn và mê người.
Từ từ, cô bắt đầu muốn trốn đi, Hà Phỉ Phỉ nhanh chóng kéo chăn đắp vút đầu, vùi ở trong chăn, có chút ngượng ngùng lại có chút tức giận, và cả chút ngọt ngào vui mừng nữa.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Hà Phỉ Phỉ lập tức nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị giả bộ ngủ.
Có người đi lại, đứng ở bên giường một lát, có thể là do lo lắng cô sẽ bị ngạt thở, cho nên từ từ vén chăn lên từng chút một, Hà Phỉ Phỉ cố giữ lại, nắm chặt chăn không chịu ló mặt ra.
Một lát sau, Hà Phỉ Phỉ cho là anh đã đi, mở ra để thở, nhưng mà còn chưa kịp nới lỏng ra thì đột nhiên Cố An Thành đã chui vào trong chiếc chăn ấm áp, không nói không rằng ôm cô vào trong lòng. Hà Phỉ Phỉ kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng, một giây sau, một đôi môi đã chặn miệng của cô lại, cắt đứt những lời chưa kịp nói ra của cô. Một nụ hôn dịu dàng lưu luyến kết thúc, Cố An Thành cười khẽ một tiếng,. “Xấu hổ à?”
Hà Phỉ Phỉ cực kỳ tức giận, “Làm gì có......”
“Còn cố cãi nữa.” Anh vừa nói vừa làm bộ muốn hôn tiếp, lúc này Hà Phỉ Phỉ mới xin tha, “Em vẫn còn chưa đánh răng, anh tránh xa ra một chút......”
Giọng nói mềm mại giống như một đứa bé, ngọt ngào như đang làm nũng. Cố An Thành rất là hưởng thụ, vì vậy không hề gây khó khăn cho cô nữa, mà đứng lên bật đèn, “Trước tiên hãy ăn một chút gì đi đã.”
Lúc này Hà Phỉ Phỉ mới hậu tri hậu giác cảm thấy đói bụng, cô ngồi dậy, theo bản năng xoa xoa xái eo bị đau, “Mấy giờ rồi?”
“Mười hai giờ rồi hả?”
“Ồ......” Khó trách lại cảm thấy đói bụng như thế này.
Cố An Thành làm chén cháo trứng muối thịt nạc, mùi thơm bốc lên, Hà Phỉ Phỉ nhận lấy chén cháo, bắt đầu ăn.
Miếng cháo nóng ấm trôi xuống thực quản, từ từ hóa giải cảm giác đói bụng.
Cố An Thành ngồi ở bên cạnh cô, tay đặt lên trên eo của cô, dịu dàng xoa bóp. Lực tay của anh vừa đủ, khiến cho Hà Phỉ Phỉ thoải mái lim dim mắt, thả chiếc chén xuống, sau đó nằm hẳn vào trong lòng của anh, “Chưa ăn no……”
“Trước tiên lót bụng thế đã, tối nay anh sẽ nấu cơm.”
Nói xong, Cố An Thành vén áo ngủ của cô lên, ở cổ vẫn còn lưu lại dấu vết tối qua trên da thịt trắng nõn của cô, rất dễ nhìn thấy. Khóe miệng anh hiện lên chút đau lòng cùng chán nản, nghiêng đầu hôn lên tai của Hà Phỉ Phỉ một cái, “Thật sự xin lỗi, hôm qua anh đã quá nóng vội rồi, lần sao anh sẽ chú ý hơn.”
Hà Phỉ Phỉ cụp mắt xuống nhìn, cũng nhìn thấy vết tím bầm mờ mờ kia. Tối qua anh đã dùng sức bấm lên, cô cứ tưởng là hông của mình sắp bị anh bẻ gãy rồi. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Ngày hôm qua không chiếm được chút tiện nghi, ngược lại còn hy sinh bản thân mình để cho Cố An Thành được thỏa mãn, bây giờ dù thế nào ngoài miệng cũng phải chiếm thế thượng phong, vì vậy Hà Phỉ Phỉ ho nhẹ một tiếng, hời hợt trả lời, “Không sao, lão già xử nam mà, khó tránh khỏi có chút kích động, có thể hiểu được.”
Cố An Thành đã ăn được món ngon ngọt như vậy, cho nên cũng không thèm so đo với Hà Phỉ Phỉ, anh cười nhạt nói, “Cám ơn bà xã đại nhân đã thương tình, lần tới chồng em nhất định sẽ cố gắng gấp bội.”
Hà Phỉ Phỉ đỏ mặt lên, “Đừng nói chuyện nữa, mau xoa bóp đi!”
“Tuân lệnh.”
Cố An Thành cứ như vậy kiên nhẫn xoa bóp cho cô hơn mười phút, làn da nhãn nhụi ở dưới tay, không khỏi khiến cho anh có ý nghĩ kỳ quái, nhớ tới cảm giác sung sướng tới cực hạn tối qua, ăn tủy trong xương mới biết nó ngon tới mức muốn ngừng mà không ngừng được, ở cổ họng bắt đầu trở nên khô khốc.
Lúc nhận thấy bàn tay to của anh đã dời tới chỗ không nên tới, Hà Phỉ Phỉ muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi. Người nào đó không nói lời nào liền đặt cô ở phía dưới, bắt đầu giở trò, chỉ một lát áo ngủ của cô liền bị lột sạch một cách khó hiểu, lộ ra vẻ đẹp kiều diễm.
Hà Phỉ Phỉ đỏ mặt giống như sắp rỉ máu ra, “Anh lại nổi điên muốn làm gì chứ, mau đi ăn thôi!”
Cố An Thành nhẹ câu khóe môi, “Anh ăn em trước đã.”
“Cái thói xấu gì vậy!”
Cố An Thành mập mờ khẽ nói, “Di chứng của đàn ông sau khi bị phá thân, thông cảm đi.”
“......”
Bị buộc phải vận động tiêu cơm, Cố An Thành ôm cả người Hà Phỉ Phỉ xụi lơ dinh dính đi tắm, mà thời gian tắm rửa cũng kéo dài hai tiếng đồng hồ, sau khi ra ngoài Hà Phỉ Phỉ có loại ảo giác không khép chân lại được.
Bụng lại trống rỗng, cô ai oán nằm trên ghế sa lon, căm giận đánh gối ôm.
Miệng lẩm bẩm, “Mẹ kiếp, nguyền rủa anh bất lực, bị bệnh liệt dương, xuất tinh sớm, tinh tẫn mà chết......”
Đạt ca Đạt muội rúc vào lên đùi của cô, Hà Phỉ Phỉ ôm lấy Đạt muội, xoa xoa một lúc lâu tâm tình mới tốt hơn một chút.
“Ăn cơm thôi.”
Có lẽ là vì muốn an ủi cô, nên bữa cơm tối nay cực kỳ phong phú, trên bàn bày ra ba món mặn một món canh, tâm trạng của Cố An Thành rất vui vẻ đang lắc lư ở trong bếp, ngay cả bước đi cũng như muốn bay lên. Hà Phỉ Phỉ căn cứ vào nguyên tắc không bạc đãi cái bụng của mình, ăn ngấu ăn nghiến, có đồ ăn ngon an ủi, cô nhanh chóng chuyển từ tình trạng mây đen sang bầu trời quang đãng.
Sau bữa ăn Cố An Thành còn làm cho cô món điểm tâm ngọt, tóm lại, anh biết rất rõ làm thế nào để Hà Phỉ Phỉ được hài lòng, như vậy thì, cơn giận của Hà Phỉ Phỉ đã tiêu tán hoàn toàn rồi, cô thỏa mãn ợ một cái.
Sau khi ăn xong, hai người dẫn theo Đạt ca Đạt muội đi xuống dưới dạo bộ, bởi vì người nào đó cả quãng đường đi đều mang theo nụ cười gió xuân rất hả hê, vì vậy người quen gặp đều hỏi một câu, tiểu Cố à, có phải đã có chuyện gì vui rồi không, sao cười vui vẻ như vậy.
Sau đó Cố An Thành sẽ sử dụng ánh mắt yêu thương và dịu dàng nhìn cô.
Hà Phỉ Phỉ ngượng tới mức hận không thể cách xa anh càng xa càng tốt.
Ban đêm, Hà Phỉ Phỉ chuẩn bị cách xa nơi nguy hiểm ra một chút, sớm đã trở về phòng ngủ của cô. Bị mất sức hơi bị nhiều, nên vừa chui vào chăn không được bao lâu, cô đã chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ này cô ngủ ngon một cách khác thường, không hề nằm mơ, chờ tới lúc đồng hồ báo thức thì trời đã sáng rồi.
Cô vẫn còn buồn ngủ muốn tắt đồng hồ báo thức đi, hậu tri hậu giác phát hiện ra có một cánh tay rắn chắc vòng qua eo của cô, ôm chặt cô từ phía sau. Rất nhanh, đồng hồ báo thức đã bị tắt đi, sau đó cô nghiêng đầu qua, đối mặt với ánh mắt của người nào đó, thiếu chút nữa tim của cô cũng nhảy ra ngoài “...... Mẹ nó, sao anh lại nằm trên giường của em?!”
Cơn buồn ngủ cũng biến mất..
Cố An Thành cũng vừa mới tỉnh, tắt đồng hồ xong vẫn có chút ngái ngủ, vì vậy tiếp tục ôm cô vào lòng, lẩm bẩm nói, “Ngủ một lát nữa đi, ngoan.”
Hà Phỉ Phỉ nhìn mắt của anh có quầng thâm, lập tức ngoan ngoãn không ầm ĩ nữa. Tối qua thức đêm vẽ bản thảo chắc là muộn lắm đúng không? Hà Phỉ Phỉ có chút đau lòng, đưa tay lên sờ mặt của anh, Cố An Thành bắt được tay của cô, khẽ đưa lên môi hôn mấy cái.
Hà Phỉ Phỉ ghé sát lại, nghịch hàng lông mi dài của anh, sau đó ngón tay lưu luyến xẹt qua chóp mũi cao thẳng của anh.
Người này, làm sao mà dáng dấp lại đẹp mắt như vậy chứ, làm sao mà khiến cho người ta càng nhìn càng thích như vậy. Hà Phỉ Phỉ không nhịn được hôn lên mặt anh kêu…….chụt một cái, một giây sau anh đã đè lên người của cô, “Không muốn ngủ?”
Hà Phỉ Phỉ nhắc nhở anh, “Hôm nay là thứ hai, phải đi làm, ông chủ lớn à, nên dậy rồi.”
“Anh có thể không đi.”
“Còn em thì sao? Em không muốn bị trừ tiền lương.”