Nếu như phạm sai lầm có thể dũng cảm thừa nhận, chính là đồng chí tốt; vậy Jerry hoàn toàn là nhân viên tốt nhất, cơ hội anh sửa lại sai lầm quá nhiều, chỉ cần tùy tiện chọn mấy thứ sửa đổi một chút liền không sai biệt lắm.
Đây là Trương Kiệt Thụy mới ra hang hùm, lại vào ổ sói, mới vừa thoát khỏi chuyện bị đuổi việc kia, liền lâm vào cảnh khốn cùng một lần nữa. Tài liệu kia là tác phẩm hai bên cùng sáng tác trong thỏa thuận hợp tác, đóng dấu đơn vị của chung, trở về lại sẽ không khác nào bảo hổ lột da, Kiều đại thiện nhân nhưng không thiện lương, không nghi ngờ sẽ khiến hình tượng Trương Kiệt Thụy ở công ty càng bất trị hơn. Phải làm gì đây? Chỉ có thể nghĩ cách tìm lại.
Trương Kiệt Thụy nhớ lại từ lúc Anh Hùng giao tài liệu cho anh, sau đó chào hỏi Thanh Thanh cắn hạt dưa, ở thang máy nói chuyện phiếm với công ty người mẫu sát vách, trên xe buýt bị Lolita bắt nạt......
Đúng rồi, Trương Kiệt Thụy nhớ tới lúc xuống xe buýt ra sức nhảy một cái, hình như trên người không mang đồ. Trời ơi, quên trên xe Lolita.
Cái gì là duyên phận, chính là sâu xa bên trong do trời chỉ định, mặc kệ anh tránh đi thế nào, cũng không thể không đối mặt. Xét thấy Lolita trước sau biểu hiện ngang tàng bạo ngược, Trương Kiệt Thụy không có nửa điểm hứng thú với cô, nhưng chuyện này không phải là có hứng thú hay không, là phải lấy lại đồ đạc, nhắm mắt cũng phải tiến lên.
Có một số thứ chính là như vậy, khi anh không nhớ nó, thì nó lắc lư cả đời trước mặt anh; chờ đến khi anh nhớ nó, đó là có ngàn tiếng hô, vạn tiếng gọi cũng không tới. Trương Kiệt Thụy ở trạm xe đợi rất lâu rồi lại rất lâu, hai mắt đều nhìn mỗi một tuyến xe chạy đường xe thứ hai, từ đầu đến cuối vẫn không có bóng dáng Lolita.
Mắt thấy ngày sắp tối xuống, chuyện này kéo dài tới ngày mai có thể không giấu được rồi, Trương Kiệt Thụy thật gấp! Mắng tới mắng đi, đoán chừng đã mắng đến thủy tổ thời đồ đá của Lolita, nhưng vẫn không chờ được.
"Alo, công ty xe buýt sao? Công ty của các anh trên tuyến xe chạy đường xe thứ hai có một người gọi là Lolita,...... À không, một cô gái ngang tàng tầm mười lăm mười sáu tuổi, đúng, là người bán vé...... Cái gì? Công ty của các anh không có thuê lao động trẻ em sao, ấy, tôi không phải người của bộ lao động...... Đừng cúp!"
Người không tìm được, lại lãng phí một lần phí gọi điện, Trương Kiệt Thụy buồn bực đi dọc theo đường phố, cuối cùng một chiếc xe buýt lại đột nhiên dừng trước mặt anh.
"Này! Hoàng Mao cẩu, đang tìm nó sao?"
Cửa trước xe buýt nửa mở, Lolita một tay đỡ khung cửa, một cái tay khác cầm một túi tài liệu vung vẩy. Trương Kiệt Thụy ngẩng đầu nhìn lại, đúng là cái đó, bất giác vui mừng nhướng mày, mấy bước chạy tới.
Xe buýt lại đột nhiên khởi động, xẹt qua trước mặt Trương Kiệt Thụy, đừng nói là đường xe thứ hai, anh đổi lại mấy đường, Trương Kiệt Thụy cũng không cản nổi, nhưng lại có chút không cam tâm, bộ dáng xun xoe ở phía sau đuổi theo.
Qua đường Giải Phóng, vòng qua Đông Phương Hồng, tới đường Nhân Dân, trở lên đường 81, rất nhanh tới quảng trường Hồng Tẩu, một chầu này Trương Kiệt Thụy chạy như điên, nội tạng muốn vọt tới cổ họng, thật sự chịu đựng không nổi, đặt mông ngồi xuống dưới đất.
Tiên sư nó bình thường xe buýt chen lấn như chum cá, hôm nay cứ thế không ai lên xe, xe kia chậm rãi đúng lúc ở trước mặt khiến Trương Kiệt Thụy không cản nổi, có thể nhìn thấy. Anh nói cái này không đuổi theo không cam lòng, đuổi theo lại không đuổi kịp, cái này không muốn huyết mệnh sao!
Miệng to thở hổn hển, trong lòng hận chết cô nhóc chết tiệt, tia sáng đèn đường chiếu vào trên người Trương Kiệt Thụy, rất u ám. Đột nhiên có một bóng người bao trùm Trương Kiệt Thụy, Trương Kiệt Thụy phí sức ngẩng đầu lên, bất giác sửng sốt.
"Lolita?"
Một tiếng "Ba", khuôn mặt Lolita vốn đang cười hung hăng đánh túi tài liệu vào trên người Trương Kiệt Thụy, mắng: "Anh chính là ‘Chó thì vẫn muôn đời ăn cứt’, xem ra dạy dỗ anh còn chưa đủ!"
"Khụ! Nói chuyện văn minh một chút đi, cô có thể dùng ‘miệng chó chẳng mọc được ngà voi’, như vậy uyển chuyển hơn một chút."
"Vậy cũng như nhau thôi, dù sao anh đều là chó, Hoàng Mao Cẩu."
"Ta về nhuộm lại có được không?" Trương Kiệt Thụy chỉ tóc mình, nó đen thui đen thùi, mặc dù có chút bẩn.
"À, vậy là chó lông màu đen."
Lolita cười, rất rực rỡ. Hôm nay ở trên xe trêu chọc Trương Kiệt Thụy, mới phát hiện anh chiếu cố chạy mà không cầm theo túi tài liệu. Lolita lập tức nảy ra ý hay, muốn chỉnh anh, mỗi lần xe buýt đến Trương Kiệt Thụy đều đứng chỗ kia, cô liền núp ở phía sau. Cho đến chiều tà, phát hiện tên quỷ đáng ghét kia còn đang chờ, cô cũng biết tài liệu này rất quan trọng với anh, cho là đã biết, nhưng phải trêu chọc một chút nữa, vì vậy mới có một màn Trương Kiệt Thụy khiêu chiến xe buýt đường thứ hai như vậy.
"Được rồi, tôi là chó còn không được sao!"
Trương Kiệt Thụy nhận lấy túi tài liệu Lolita đưa tới, nhanh tay ôm vào trong ngực, không bao giờ để mất nó nữa.
"Ấy, Hoàng Mao Cẩu, tôi giúp anh một đại ân, mời tôi ăn cơm đi?"
"Xem cô chỉnh tôi thành dạng gì? Giúp bận rộn sao?"
Trương Kiệt Thụy thấy Lolita dẩu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt bốc đồng, cái này căn bản là đứa bé nha, thù này vẫn không thể ghi, thua thiệt là phúc.
"Được, tôi mời cô! Nhưng có một điều kiện, đừng gọi ta là Hoàng Mao Cẩu."
"Được, Hoàng Mao Cẩu!"
Thấy ánh mắt Trương Kiệt Thụy lóe ra ánh lửa, Lolita liền vội vàng đổi lời nói: "Không, là chó lông màu đen!"
"Chó gì cũng không phải, tôi tên là Trương Kiệt Thụy."
Trương Kiệt Thụy lớn tiếng nói, Lolita lui về phía sau, dáng vẻ làm bộ như sợ, đột nhiên lại vui vẻ ra mặt, nói: "Anh cũng không được gọi tôi là Lolita rồi, tôi tên là Hỏa Hỏa."
"Trước mặt chính là nhà tôi, bên cạnh có một quán thịt dê xỏ xâu nướng, đến đó đi!"
"Cô đến nhà rồi?" Trương Kiệt Thụy nhìn Hỏa Hỏa chớp mắt một cái, cũng biết để tâm hơn người bình thường nhiều.
"Ha ha, thấy anh mời tôi ăn xiên thịt dê nướng, nói thiệt cho anh biết. Mới vừa rồi xe buýt tan làm đưa tôi về nhà, vì vậy liền mang anh tới đây, dễ dàng mời tôi ăn cơm tối!"
"Nam tử hán đại trượng phu, theo đuổi con gái thì phải chịu khổ một chút."
"Chậm! Người nào đuổi theo cô, Hỏa Hỏa cô bao nhiêu tuổi rồi hả? Tôi sợ người ta kiện tôi dụ dỗ thanh thiếu niên."
"Tôi 17 rồi!" Hỏa Hỏa hô to một tiếng, bộ ngực nhỏ cũng ưỡn ra, còn thật giống như để chứng minh.
"Tuổi mụ hả?"
Hỏa Hỏa không nói gì, Trương Kiệt Thụy liền cho rằng cô chấp nhận, người khác đều bận rộn tán gái, anh lại khéo dẫn theo đứa bé ăn xiên thịt dê. Chỗ này là bán hàng ngoài trời, Trương Kiệt Thụy và Hỏa Hỏa tìm một chỗ hai người ngồi xuống, Hỏa Hỏa gọi rất nhiều cánh gà, còn rất quan tâm tới phần sữa chua của mình.
"Hỏa Hỏa, gọi nhiều cánh gà như vậy, cô ăn nổi sao?"
"Anh đau lòng cho tiền à?"
"Không phải, Trương Kiệt Thụy tôi luôn luôn coi tiền bạc như rác rưởi." Trương Kiệt Thụy chém gió tới cuối câu, đó là tài nhanh nhẹn sáng tạo, đang chuẩn bị cúi xuống nói lại phát hiện Hỏa Hỏa không vui vẻ, đành phải ngưng lại.
"Dối trá! Đoán chừng anh thích nhất chính là rác rưởi."
"Không, tôi thích nhất Hỏa Hỏa, rất đáng yêu."
"Anh mắng tôi?" Đôi mày thanh tú của Hỏa Hỏa căng thẳng, làm Trương Kiệt Thụy sợ hết hồn, bà cô nhỏ này không chọc nổi, so với Tô Thanh Thanh ở công ty còn phiền toái hơn.
"Đừng lạc đề, mới vừa rồi tôi hỏi cô, gọi nhiều cánh gà như vậy làm gì, tôi không thích ăn."
"Không cho anh ăn, ăn không hết tôi xách mang đi."
Trương Kiệt Thụy cười khổ, lần này máu lại muốn nhiều hơn một chút, đổ máu cũng không đáng sợ, mấu chốt là anh không có nhiều máu.