Bên dưới công ty có một nhà hàng bán Pizza, nếu là bình thường thì đương nhiên Trương Kiệt Thụy không dám vào, tiền của anh chỉ đủ để ăn mì tôm thôi. Nhưng hôm nay thì khác rồi, Lý Thang Mẫu mời khách, đương nhiên là ăn được bao nhiêu thì ăn rồi.
Nếu nói đến ngắm mỹ nữ, đi mấy nhà hàng Tây đúng là một sự lựa chón lý tưởng, cả về chất lượng và số lượng. Nguyên nhân cụ thể thì Trương Kiệt Thụy cũng từng suy ngẫm rồi: Đầu tiên, mấy em gái ở chỗ này ăn mặc tương đối hợp thời trang, thỉnh thoảng còn "lộ hàng" làm cho người ta phun máu, sự tự tin có thể nâng cao mỹ cảm, sau đó, chi phí ở đây khá cao, tỷ lệ xuất hiện của mấy cô nàng đã có "chủ" khá lớn, nâng cao "chất lượng" bình quân; thứ ba, mấy cô ái tới chỗ này có một số người sống hơi phù phiếm, ham hư vinh, không muốn vào mấy quán cơm bình dân, mà mấy cô gái không an phận thì cho dù không xinh thì cũng không thể thiếu chút "sexy" được.
Jerry: "Lão Đại,hiếm lắm mới có một bữa Thang Mẫu mới, đừng khách khí với em nhé!"
Tom: "Hả?... Tôi mời Lão Đại, khách khí với cậu làm gì?"
Jerry: "Vẫn là đừng khách khí mà, cùng một ý cả."
Tom: "Ừ, cũng đúng."
Anh Hùng: "Được rồi, Kiệt Thụy, đừng vô tâm thế chứ. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm, Thang Mẫu đã mời cậu ăn cơm rồi, biết thỏa mãn đi!"
"Ha ha, Lão Đại,em nói đùa mà. Anh xem, tình cảm của em với tiểu Thang Mẫu tốt như thế này, như hai mà một ấy. Cùng một tổ làm việc, cùng chơi một trò chơi, cùng ăn một đĩa khoai tây chiên, cùng uống một cốc Coca.."
"Này! Nhưng đấy là cốc Coca của tôi mà!" Còn chưa nói xong, Lý Thang Mẫu với Trương Kiệt Thụy đã bắt đầu cãi nhau tranh cốc Coca rồi.
"Thôi, đừng đùa nữa!Haiz, tôi hỏi xíu, hai cậu đều là người thân của Du Man Lệ sao? Tính cách giống nhau thế?" Anh Hùng chặn đứng tiết mục cãi lộn của hai người, học vấn không cao không phải là đáng sợ nhất, mà là không có trách nhiệm không có chí tiến thủ, trùng hợp sao hai tên dở người nay chính là người như vậy, căn bản là đến để làm loạn mà, đúng là làm cho người ta đau đầu.
"Chị ấy là chị tôi!" Hai người đồng thang trả lời, sau đó ngơ ngác quay sang nhìn đối phương.
"Nói hai cậu là anh em ruột tôi còn tin nữa là!" Anh Hùng như vừa ngộ ra điều gì đó, hình như là mới hiểu ra được hai tên ngốc này đến với thế giới bằng cách nào.
"Chị ấy là chị cậu?" Trương Kiệt Thụy là người hỏi Lý Thang Mẫu trước.
"Chị ấy là chị họ tôi, con gái của dì tôi, chị ấy cũng là chị anh? Sao tôi lại không biết?"
Trương Kiệt Thụy hơi lúng túng, giar mạo làm em người ta lại còn gặp phải "hàng thật", sắp bị lộ rồi, đành nói cho có lệ: "Nói chung là, chị ấy giống chị tôi."
"Khỉ mốc!"
"Thang Mẫu, Thang Mẫu, cậu nhìn sang bên phải kìa, hướng về phía bắc một góc 15 độ. Nhìn bờ vai kia kìa, mềm mại làm sao, lại nhìn thân hình kia kìa, thật là thướt tha mỹ miều mà... Được đấy... Thang Mẫu, dời ánh mắt của cậu sang bên phải, cách đây hai bàn, một em gái thân hình như tia chớp luôn, quá bốc lửa. Còn em kia cứ như là không mặc áo ngực ấy nhể, nơi đó thoắt ẩn thoắt hiện chẳng giấu đi được, như cơn sóng lớn ập vào mắt tôi, lại nhìn cô có khuôn mặt trứng ngỗng kia đi.., Ẩy?"
"Jerry, sao không nói tiếp, mất hồn rồi?" Thang Mẫu và Kiệt Thụy bắt sóng rất nhanh, hai người có khá nhiều sở thích chung, ví dụ như chơi game, ví dụ như ngắm mỹ nữ, ví dụ như làm mấy chuyện ngốc nghếch.
Jerry: "Không phải, vị mỹ nữ kia, hình như là nhân viên của công ty mình?"
Tom: "Kiệt Thụy, cậu từng gặp cô ấy ở đâu hả? Sao tôi lại chưa gặp bao giờ?"
Anh Hùng: "Hai người các cậu, đến cả cô ấy cũng có thể trêu ghẹo? Biết cô ấy là ai không?"
"Lão Đại,chẳng nhẽ là... của anh?" Thang Mẫu và Kiệt Thụy lại một lần nữa đồng thanh hỏi.
Anh Hùng: "Không phải, bình thường các cậu không hay gặp cô ấy cũng chẳng có gì lạ, tuy cô ấy là nhân viên trong công ty chúng ta nhưng từ trước đến nay đều xuất quỷ nhập thần, đến không hình, đi không bóng, không cần đi làm đúng giờ."
Jerry: "Kinh thế á?"
Anh Hùng: "Văn phòng Tổng giám đốc."
Tom: "Hự..."
Anh Hùng: "Cũng không rõ lắm, chẳng biết có bản lĩnh gì không nhưng người ta là nhân viên chuyên dụng của Tổng giám đốc đấy."
Tom: "Ồ!"
Tại sao Kiệt Thụy biết cô gái này, đó là một câu chuyện rất dài, rất dài. Đại khái là ở thế kỷ hai mươi mốt, trong một thành phố nổi tiếng trên trái đất, ngày hôm đó anh đến công ty Tam A phỏng vấn, cô gái này đứng trong thang máy làm cho người ta sinh ra mấy suy nghĩ "ấy ấy" ấy, tên của câu chuyện này là: "Cô nàng trong thang máy."
Anh Hùng: "Hai người các cậu, phải học hỏi Lão Đại nhiều hơn một chút, biết chưa?"
Tom and Jerry: "Học cái gì ạ?"
Anh Hùng: "À... Làm việc! Biết làm việc không?"
"Lão Đại Anh Hùng đang dạy dỗ đàn em hả? Vậy thì hai đứa em trai này của tôi phải nhờ anh rồi." Du Man Lệ đi từ ngoài vào, phía sau là người tên Chu Kiên Cường trong truyền thuyết.
"Cô Du đại giá quang lâm, Anh Hùng tôi đây cảm thấy như được ánh sáng soi lối vậy, thất kính! Thất kính!" Anh Hùng nhìn thấy gái đẹp thì đức hạnh cũng giống như Thang Mẫu với Kiệt Thụy thôi, từ một người cool ngầu trở thành dáng vẻ của một tên nô tài, chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống thôi.
Du Man Lệ nở một nụ cười xinh đẹp, nói: "Hai đứa em này của tôi hơi ngốc một tí, tổ trưởng Anh vẫn phải chỉ bảo nhiều, làm phiền anh rồi!"
"Không phiền, không phiền!" Anh Hùng cuống quýt nói, thầm nghĩ trong lòng, không phiền mới lạ ấy, cả hai đều là đồ ăn hại.
"Đúng rồi, Thang Mẫu, chị thuê nhà giúp em rồi, hai phòng ngủ, một phòng khách, chiều nay tan làm xong thì chị dẫn em đi xem."
"Ha ha, cảm ơn chị!" Lý Thang Mẫu vui vẻ, cậu ta cũng là người chẳng có tài cán gì, bất đắc dĩ lắm mới phải đến đây nương tựa vào dượng. Người chị họ này đối xử với cậu ta rất tốt, vừa sắp xếp công việc cho cậu vừa tìm phòng cho cậu, còn thiếu mỗi nước tìm vợ cho cậu thôi.
"Này, Kiệt Thụy, hay là cậu cũng đi cùng đi, hai người các cậu có thể chăm sóc lẫn nhau." Lúc Du Man Lệ sắp quay người thì lại thấy Trương Kiệt Thụy đang đứng ở một bên, trông có vẻ rất cô đơn. Không biết tại sao, nhưng cô càng nhìn càng thấy tên tiểu tử này thuận mắt, luôn cảm thấy như là có một mối duyên phận kì lạ vậy.
"Điều này... Không tốt lắm thì phải..."
Suýt chút nữa Trương Kiệt Thụy đã gào lên "Vậy thì tốt quá!", nhưng thói quan của một người Trung Quốc cho anh biết, kín đáo và biết nhường nhịn là những điều mà một con người văn minh cần phải có. Mấy vị hoàng đế ngày xưa lên ngôi là đều phải nhường nhịn n lần cả, vì thế Trương Kiệt Thụy quyết định sẽ từ chối một lần là được, nếu Du Man Lệ tiếp tục kiên trì thì anh sẽ vô đó sống luôn.
"Ừ, vậy thì thôi vậy!"
Du Man Lệ khẽ cười, nói, đẩy Trương Kiệt Thụy về cái ổ cũ, xem ra ước mơ chuyển phòng này phải để lại hoàn thành sau rồi.
"Ai, Kiệt Thụy, đến ở cùng tôi đi, chúng ta cùng chơi CS, không buồn chán đâu."
"Ok, Thang Mẫu, tôi đồng ý."
Trương Kiệt Thụy đáp nhanh như sợ người khác sẽ giành mất, vẫn là tiểu Thang Mẫu đáng yêu hơn. Du Man Lệ cười thầm trong lòng, cô biết thừa cái tên này muốn chuyển đến rồi, vừa nãy chỉ là cố tình trêu cậu ta tí thôi.
"Tan việc tìm hai cậu sau, tạm biệt Kiệt Thụy, Thang Mẫu, bye Anh Hùng!" Du Man Lệ quay người, nhẹ nhàng bước lên lầu, Chu Kiên Cường chuyên theo đuôi vẫy tay tạm biệt mấy người đám Anh Hùng rồi vui vẻ bám theo Du Man Lệ.
"Lão Đại, anh nói Chu Kiên Cường có cưa được chị em không?"
Câu đó Thang Mẫu vừa nói ra thì liền thấy hối hận, cậu thấy Anh Hùng trợn trừng mắt, ánh mắt đầy sự căm tức nhìn theo bóng Chu Kiên Cường, chỉ thiếu mỗi phun lửa thiêu chết hắn ta thôi.
"Lão Đại ghen!" Kiệt Thụy tổng kết lại.
Anh Hùng tức giận, từ từ quay lại, cắn răng nghiến lợi nói: "Cái tên Chu Kiên Cường này có tài cán gì mà câu được mỹ nhân chứ. So với tôi, hắn ta cùng lắm cũng chỉ là bằng cấp cao hơn một chút, trông đẹp trai hơn một tí, nhiều tiền hơn một tẹo, nói chuyện hài hước, thấu hiểu lòng người, còn nữa, có mỗi xe với nhà, các cậu nói xem trừ mấy thứ này ra, hắn ta hơn Anh Hùng này được điểm nào nữa hả?"
Tom: "Lão Đại, chức vụ của anh ta cao hơn anh!"
Anh Hùng: "Trừ đi điểm này nữa!
Jerry: "Vậy thì tạm thời không còn nữa rồi... Lão Đại, hay anh so... với hắn ta đi."
Anh Hùng: "So gì?"
Jerry: "Ưu điểm khác có thể anh không có, nhưng, nhìn em với Thang Mẫu xem, tiểu đệ của anh chắc chắn mạnh hơn tiểu đệ của hắn ta!"