Vu Tình Bích dường như sớm biết là hắn không chịu nổi tịch mịch, mà ngay cả cung nữ hầu hạ hắn đều tuyển loại khuôn mặt này, dáng người đều thực bình thường, thậm chí là tiểu hài tử mới mười tuổi, làm cho hắn dù muốn câu một nữ nhân giải sầu, cũng thật không có khẩu vị, từ đó có thể thấy được Vu Tình Bích tâm cơ ác độc, rõ ràng là muốn buồn chết hắn.
“Không uống, đem xuống”.
Tiểu cung nữ tóc kết hai bím, nàng toàn thân run rẩy, nước mắt rơi xuống: “Thế nhưng Quỷ hậu nói…”.
Vừa nghe thấy người trong lòng hận nhất, Thấm Phi Liễu lập tức trầm hạ sắc mặt, hắn lớn tiếng hỏi:
“Hắn nói cái gì?”.
Bị biểu tình hung tợn của hắn làm sợ chết khiếp, tiểu cung nữ lui từng bước, nước mắt đã sắp lăn xuống.
Mặc dù tiểu cung nữ thập phần đáng thương, nhưng Thấm Phi Liễu chỉ thương hương tiếc ngọc đối với mỹ nữ trưởng thành, muốn hắn đối xử ôn nhu một chút với một tiểu cô nương dung mạo thậm xấu, kia chỉ có ba chữ – không có khả năng (*).
(*) nguyên văn: bất khả năng
Thấm Phi Liễu cả giận nói: “Ngươi ấp a ấp úng làm gì? Nói a!”.
“Quỷ hậu nói nếu người của Lãnh Hương điện không uống, lại cảm thấy uy cẩu đáng tiếc, mới có thể triệt đến nơi đây; Vương gia nếu không uống thì thật sự phải đi uy cẩu, vậy không phải là rất đáng tiếc sao? Ngự trù làm uống rất ngon. Vậy cũng không thể thưởng cho ta?”.
Không nghe hoàn hảo, vừa nghe Thấm Phi Liễu quả thực tức giận đến bốc hơi.
Nếu uy cẩu đáng tiếc mới cho hắn? Kia chẳng khác nào đang nói địa vị hắn so với cẩu còn thấp kém hơn.
Vu Tình Bích lại khinh bỉ hắn đến trình độ này, quả thực là đáng hận đến cực điểm. Thấm Phi Liễu tức giận đập bàn.
“Cút cho ta, cút!”.
Tiểu cung nữ không biết tự mình nói sai, nghĩ thầm nàng bất quá là ăn ngay nói thật, nhưng lại làm cho Vương gia sinh khí, sợ đến mức bưng canh liền nghĩ phải chạy.
Thấm Phi Liễu lạnh giọng nói: “Trở về”.
Tiểu cung nữ đã khóc thút thít nghẹn ngào, nhưng Thấm Phi Liếu đối với nỉ non của nàng vẫn là phi thường không kiên nhẫn.
“Quỷ hậu trụ ở Thủy Linh điện, tất cả hậu phi cũng đều đã phóng xuất khỏi cung, ai trụ ở Lãnh Hương điện? Lại phải là canh hắn không uống mới cho ta uống. Hắn là thần thánh phương nào?”.
“Ta không biết, hơn nữa Quỷ hậu cũng không trụ ở Thủy Linh điện, hắn đều ở tại phòng Đế tôn”.
“Vương huynh ta là bị yêu mị nhân gian hồ ly tinh này thi pháp (làm phép), nếu không Đế điện là luôn luôn ngay cả hậu phi cũng không thể đi vào thế nhưng lại để hồ ly tinh này chiếm trụ, quả thực không ra thể thống gì”. Thấm Phi Liễu lệ nhãn vừa chuyển.“Ngươi nói ngươi không biết ai trụ ở Lãnh Hương điện? Ngươi là nói dối có đúng hay không?”.
Tiểu cung nữ khóc ròng nói: “Ta thật sự không biết hắn là ai, cũng chưa từng thấy qua mặt của hắn, bên cạnh hắn có một A Hồ ca ca, đều là từ A Hồ ca ca hầu hạ hắn, chỉ biết hắn là hảo bằng hữu của Quỷ hậu, tới nơi này y bệnh”.
Thấm Phi Liễu bừng tỉnh đại ngộ, tuyệt thế mỹ nữ hắn muốn tìm nguyên lai không ở biên cương, trách không được hắn ven đường hỏi người, đều không có ai gặp qua một mỹ nữ che mặt, huống hồ lấy tình huống Vu Tình Bích chán chán ghét hắn như thế xem ra, hắn làm sao có thể để bằng hữu hắn cùng hắn gặp lại.
Từ điều này, Thấm Phi Liễu biểu tình âm ngoan cười lên. Nguyên nhân Vu Tình Bích không cho hắn cùng bằng hữu hắn gặp mặt, ai chẳng biết Thấm Phi Liễu hắn phong lưu tiêu sái, ôm ấp nữ nhân nhiều không kể xiết, bằng hữu kia của hắn vừa thấy mình, nhất định sẽ khuynh tâm mê luyến, đến lúc đó Vu Tình Bích dù cho muốn ngăn cản cũng không kịp.
Thấm Phi Liễu nhiều ngày bị giam cầm tâm tình không vui thoáng chốc tiêu thất vô tung, bởi vì hắn nghĩ ra một cách thật tốt để làm sao trả thù Vu Tình Bích.
Hắn trước sẽ đem lời ngon tiếng ngọt mà bắt đầu câu bằng hữu hắn; tiếp đó sẽ dạ dạ xuân tiêu (*), đợi sau khi ngoạn chán, lại lãnh nhãn mà vứt bỏ nàng.
(*) dạ dạ xuân tiêu: từng đêm đêm xuân, chỉ việc ấy ấy ^.^
Sau đó, Vu Tình Bích sẽ vì bằng hữu mà cúi đầu khẩn cầu mình gặp nàng nhiều hơn, đến lúc đó mình có dùng ngôn ngữ vũ nhục Vu Tình Bích như thế nào, Vu Tình Bích cũng chỉ có thể nuốt giận chịu đựng, nghĩ đến mưu kế hoàn mỹ này, Thấm Phi Liễu không khỏi tâm tình cực tốt.
“Hừ hừ! Ta không tin mỹ nữ kia thoát được khỏi lòng bàn tay ta, Vu Tình Bích, đến lúc đó ta lại nhìn ngươi làm sao cầu ta đừng vứt bỏ bằng hữu của ngươi!”.
Thấm Phi Liễu tuy rằng bị giam lỏng trong cung, nhưng nếu hắn thực sự muốn xuất cung, các vệ binh cũng không dám ngăn trở. Chỉ có thể tùy ý hắn đi lung tung trong cung.
Thấm Phi Liễu mơ hồ biết có một Lãnh Hương điện, thế nhưng trong cung cung điện thật nhiều, Lãnh Hương điện này cũng không nổi danh gì, lại càng không là nơi hậu phi bình thường trụ, hắn tìm một hồi, mới thấy một con đường nhỏ có thể đến Lãnh Hương điện.
Hắn càng đi càng là khả nghi, nơi này một mảnh hoang thảo, căn bản là không người vẩy nước sửa sang qua, thật sự có người trụ sao? Hay là hắn nghe lầm điện danh?
Ngay lúc hắn muốn quay đầu trở về, một tiếng sáo thanh lãnh truyền vào tai, nhạc âm trầm thấp tang thương, trong làn điệu xen lẫn thê lãnh thấm cốt, giống như tiếng thở dài phiền muộn.
Máu toàn thân Thấm Phi Liễu trong nháy mắt dường như đông lại, hắn một đời thuận buồm xuôi gió, ngoại trừ Vu Tình Bích đối với hắn không tốt, cuộc đời hắn tràn ngập vô hạn hoan nhạc cùng thuần tửu mỹ nhân, thế nhưng lúc này vừa nghe thủ khúc này, hắn đã có một loại cường đại rung động khó nói nên lời.
Loại rung động này mãnh liệt đến mức hắn không thể hình dung, nhạc âm thăm thẳm mênh mông, tựa như thôi mệnh phù (*) hắn, từng tiếng từng tiếng thúc giục tâm hắn kinh hoàng không thôi, nhưng vì sao lại kinh hoàng, lại nói không nên lời một nguyên cớ.
(*) thôi mệnh phù: bùa đòi mạng, thúc giục
Hắn chỉ biết là mình không thể không gặp người này, không gặp người này, hắn nhất định sẽ lập tức chết đi, hai chân hắn không thể khống chế bước nhanh về phía trước.
Phía trước có người, nhất định có người! Nếu không không có tiếng sáo thê lương như vậy.
Đi qua mấy loan đạo (chỗ ngoặt), cơ hồ đi đến cuối, hắn mới nhìn thấy một tòa cung điện vắng vẻ, trên bài biển (bảng hiệu) nước sơn đỏ cơ hồ bong ra từng mảng. Loại cung điện này, với cá tính trước kia của hắn, là ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái, nhất định lập tức quay đầu bước đi, tuyệt sẽ không ở lâu một khắc.
Nhưng hắn rất muốn nhìn thấy người thổi sáo, loại khát vọng cùng khẩn thiết này cả đời hắn chưa từng có, khát vọng cùng khẩn thiết thật giống như chuyển thành một vòng xoáy vô cùng lớn, muốn đem hắn nuốt chửng.
Hắn biết người thổi sáo kia nhất định là mỹ nhân bằng hữu của Vu Tình Bích.
***
Thấm Phi Liễu đứng ở cửa, không chút do dự nhẹ nhàng đẩy, cửa liền mở ra, đầu tiên đập vào tầm mắt chính là một mảnh tuyết trắng, trừ bỏ mấy gốc đào hạnh khô còn sót lại, tịnh không một bóng người, nhưng mà tiếng sáo rõ ràng là từ nơi này vọng lại.
Hắn theo nhạc thanh, cất bước đi tới hậu viện, cung điện này rất nhỏ, hắn đi chưa được mấy bước, đã đi tới được hậu viện. Hậu viện cũng rất nhỏ, bố trí so với phía trước càng đơn giản, ngoại trừ tuyết, thì không còn có bất luận đồ trang trí dư thừa gì.
Tiếng sáo vẫn tiếp tục quanh quẩn, lúc này vào đông bầu trời u ám, đột nhiên lộ ra vài đạo ánh sáng, tản mát một chút ấm áp.
Nếu không có vài đạo quang mang này, Thấm Phi Liễu sẽ không chú ý tới một người thổi sáo đứng trên nền tuyết, bởi vì y bạch y khiết bạch như tuyết, do ánh sáng chiếu lên người y, Thấm Phi Liễu mới biết rằng đống kia không phải tuyết, mà là một người.
Người nọ đứng nghiêng người, tóc y không quá dài, có vài sợi tóc khô vàng buông xuống phía sau, trên bạch y có rất nhiều chỗ vá. Thập phần cũ nát.
Thấy thế, Thấm Phi Liễu hẳn là sẽ quay đầu bước đi, bởi vì mỹ nữ nếu như không giả dạng, cho dù là Tây Thi cũng sẽ biến thành Đông Thi, thế nhưng mới nhìn thấy người này nghiêng người mà thôi, tim của hắn liền đập phi thường lợi hại. Hắn tiến lên trước một bước, hiểu được chính là người này thổi sáo.
Tiếng sáo lấy một âm cuối kéo dài làm như chấm dứt, bạch y nhân đem sáo phóng xuống phía sau, như đã sớm biết có người xâm nhập, sau khi y hạ sáo xuống, liền chuyển mình quay sang bên cạnh, khiến dung nhan mình hoàn toàn hiện ra ở trước mặt Thấm Phi Liễu.
Ánh mắt hai người rốt cục giao hội, tựa như trải qua trăm nghìn kiếp nạn, chỉ vì lúc này ánh mắt tương giao trong khoảnh khắc mà thôi.
Thấm Phi Liễu thật lâu vô pháp ngôn ngữ, dường như ngay cả hô hấp đều đình chỉ, tất cả không khí trong phổi đều biến thành hàn khí, bốn chữ ‘mục trừng khẩu ngốc’ kia còn không đủ để hình dung biểu tình hắn hiện tại, hắn là kêu ‘ngốc như đầu gỗ’ (*) mới đúng.
(*) nguyên văn tiếng Trung: 作呆若木 鶏, QT: tác ngốc nhược mộc 鶏,chữ 鶏 không dịch được, nên mình dịch tạm là ngốc như đầu gỗ.
“Ngươi chính là bằng hữu của Vu Tình Bích?”. Qua một hồi lâu, Thấm Phi Liễu mới nói ra mấy chữ.
“Chỗ này của ta không chào đón khách không mời mà đến, thỉnh quay về”.
Người nọ tựa hồ bởi vì nói chuyện dùng sức quá độ, lập tức liền ho lên.
Buồn nôn còn không đủ để hình dung cảm giác hiện tại của Thấm Phi Liễu, hắn đương trường phát tác, tức giận đến loạn đá tuyết trên mặt đất.
Quá ghê tởm! Thậm chí có nam nhân xấu như vậy, nhìn quả thực chính là thương tổn mắt của hắn. Người tội ác tày trời nhất trên đời, nam nhân bộ dạng quá xấu như vậy, quả thực ghê tởm đến cực điểm.
“Nguyên lai ngươi chính là bằng hữu của Vu Tình Bích, bộ dạng ngươi xấu xí như thế, thiên a! Ta còn tưởng là tuyệt thế mỹ nữ, ta lại vẫn vì một nam nhân xấu xí ngươi mà làm ra một đống chuyện ngu xuẩn, nếu như biết ngươi mạo tự vô diêm (*), ta chết cũng không muốn đến nơi này”.
(*) mạo tự vô diêm: diện mạo như Chung Vô Diệm
Như là ngại nói còn chưa đủ, Thấm Phi Liễu càng nói càng nhiều, bởi vì oán giận trong lòng hắn không ai có thể lý giải. “Màu tóc khô vàng, khuôn mặt gầy đét, ngươi căn bản là một tử phế lao quỷ (*) muốn chết không chết được, Vu Tình Bích lại dám gạt ta, nói là tuyệt thế mỹ nữ”.
(*) tử phế lao quỷ: quỷ ho lao chết bằm
Kỳ thực, căn bản không có ai từng nói qua người ở nơi này là một tuyệt thế mỹ nữ, tất cả đều là Thấm Phi Liễu tự cho là đúng, thế nhưng trong mắt hắn chỉ có người khác phạm sai lầm, bản thân luôn luôn đúng.
Hắn đối Vô Tranh chửi ầm lên. Chỉ cần vừa nghĩ đến mình lại vì nam nhân xấu xí này, làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, cảm giác bị vũ nhục tự nhiên bốc lên, nếu như để cho người khác biết hắn luôn luôn chỉ thích mỹ nữ, lại vì tìm kiếm nam nhân xấu xí kia mà bị nhốt trong cung, chẳng phải là làm kẻ khác cười rụng răng sao? Đây nhất định là Vu Tình Bích âm mưu ác chỉnh hắn.
“Tên phế lao quỷ ốm yếu này, vì sao không chết đi? Người không ra người, ngợm không ra ngợm, so với đại đầu sửu quỷ trong sách tả còn không bằng. Nữ nhân nếu có loại mặt như ngươi, còn không bằng đi tìm chết; nam nhân nếu có loại mặt như ngươi, khẳng định sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, bởi vì không có nữ nhân nào muốn gả cho ngươi, ngươi sớm chết sớm siêu sinh, nói không chừng mười tám năm sau còn có thể đổi lại một vẻ bề ngoài tốt hơn”.
Hắn chửi đến thở hồng hộc, nhưng không mảy may nhận được hưởng ứng, người trước mắt sắc mặt không thay đổi, vẫn như cũ băng băng lãnh lãnh. Trái lại có một hài tử đôi mắt vô cùng lớn, nghe được thanh âm vội vàng tới.
“Ngươi dựa vào cái gì loạn mắng chủ nhân? Ngươi mới xấu xí, chủ nhân chính là rất đẹp mà, ngươi quỷ xấu xí, quỷ xấu xí, quỷ xấu xí, xấu muốn chết”.
“Câm miệng”.
Khẩu khí Vô Tranh nghiêm khắc ngăn cản A Hồ, làm cho A Hồ thoáng chốc ngậm chặt miệng.
“Khụ…” Tựa như dùng hết khí lực nói chuyện, Vô Tranh cố sức ho lên, lập tức y hộc ra vài ngụm hồng huyết rơi trên tuyết.
Thấm Phi Liễu ngước mặt lên trời mà cười, ngôn ngữ châm chọc thao thao bất tuyệt: “Hộc máu nhiều như vậy, quả nhiên là tên phế lao quỷ sắp chết! Ngươi mau mau dọn dẹp xuất cung đi, nếu không cẩn thận truyền bệnh cho ta, chẳng phải là sẽ khiến cho nữ nhân cả thiên hạ đều vì ta mà thương tiếc”.
A Hồ đang muốn cãi lại, Vô Tranh trừng hắn một cái, A Hồ liền sợ tới mức không dám nói lời nào.
Vô Tranh lau vệt hồng huyết bên miệng. Ngón tay dính máu của hắn đột nhiên duỗi thẳng, vết máu tròn nhỏ vốn nằm trên tuyết bỗng nhiên như có sinh mệnh dựng thẳng lên, điểm màu đỏ biến thành sợi mảnh dài, nó thoáng chốc thẳng dài ra, bay lên trên chân Thấm Phi Liễu.
Thấm Phi Liễu đang định nói lời châm chọc tiếp, chỉ thấy Vô Tranh gập ngón tay, hướng không trung nhẹ nhàng bắn ra, Thấm Phi Liễu bỗng nhiên cảm thấy dưới chân một trận run rẩy tê dại.
Vô Tranh giữ chặt sợi tơ vô hình kia, hắn cuộn sợi tơ rồi gảy một cái, Thấm Phi Liễu liền quỳ trên mặt đất; lại gảy cái nữa, Thấm Phi Liễu liền không tự chủ được mà hướng về phía hắn dập đầu một cái.
Thấm Phi Liễu hoảng sợ nhìn nam nhân xấu xí biết được loại quỷ mị này, cảm thấy mình chợt tựa như người mất đi khí lực, toàn thân không nghe sai sử mà chuyển động, đây rốt cuộc là tà thuật đáng sợ gì?
Đối với việc có thể ác chỉnh Thấm Phi Liễu như vậy, biểu tình Vô Tranh không thấy có gì là vui sướng, vẫn nhất phái băng lãnh. “Người này chơi vui không, A Hồ?”.
A Hồ cười cười mãnh gật đầu. “Chơi vui, chơi vui…Chủ nhân, có thể cho A Hồ chơi được không? Ta muốn khiến cho hắn dập đầu thêm vài cái với chủ nhân”.
Đôi mày Vô Tranh cong lên. “Không được, không cẩn thận là sẽ đùa chết người”.
Đùa chết người? Phế lao quỷ dở sống dở chết này sẽ không muốn đối với hắn làm ra hành động nguy hiểm nào đi?
Thấm Phi Liễu trong lòng nhịn không được sợ hãi, nhưng càng giãy dụa, tay chân lại càng không nghe sai sử.
Hắn giận dữ hét: “Tên phế lao quỷ này, ngươi đối với ta làm tà thuật gì?”.
Ánh mắt Vô Tranh không nhìn về phía hắn, y nhẹ nhàng kéo sợi tơ, Thấm Phi Liễu liền lại cả người đứng thẳng, thấy A Hồ không ngừng vỗ tay tán thưởng.
“Chủ nhân thật là lợi hại, mau mau chỉnh chết cái tên xấu xa này đi, cái tên xấu xa này xấu muốn chết, còn dám mắng chủ nhân rất xấu, quỷ xấu xí đều không biết bộ dạng mình rất xấu”.
“A Hồ, thích đắp người tuyết không?”.
A Hồ cố sức gật đầu, không có ý tốt nhìn về phía Thấm Phi Liễu, làm trong lòng Thấm Phi Liễu có loại dự cảm rất không tốt.
Tay Vô Tranh vừa cử động, tựa hồ vứt đi sợi tơ trong suốt, y xoay người hướng về phòng. “Vậy sẽ để lại cho ngươi đắp người tuyết”.
Thấm Phi Liễu còn không rõ Vô Tranh có ý tứ gì, A Hồ liền chạy vội tới, liều mạng dội một đống tuyết vào hắn.
Hắn cả giận nói: “Ngươi không muốn sống nữa! Dám đối với ta đây đường đường một Vương gia, ngô…”.
A Hồ nhét một đống tuyết bỏ vào cái miệng của hắn, làm cho hắn lạnh đến mức run lẩy bẩy, cái gì cũng nói không nên lời.
A Hồ cười nói: “Quỷ xấu xí nói không ra lời đi? Ướp lạnh chết tên quỷ xấu xí nói lung tung này, vừa hư hỏng vừa xấu, vừa thấy đã biết ngươi là đại người xấu”.
Thật vất vả nuốt xuống khối tuyết, Thấm Phi Liễu lập tức chửi ầm lên: “Phế lao quỷ! Ngươi đi ra cho ta, ngươi có biết ta là Thấm Phi Liễu, là đệ đệ duy nhất của đương kim Quỷ đế hay không, ta phải cho ngươi chết không có chỗ chôn”.
Chỉ nghe phòng trong phát ra một tiếng vỗ tay, Thấm Phi Liễu bị một bàn tay đánh thật mạnh, phía bên phải khuôn mặt đau đớn bỏng rát, đau đến mức hắn chảy nước mắt.
Từ nhỏ tới lớn, trừ lần Vương huynh ở đại điện tức giận tới mức đánh hắn ra, còn không có người nào dám vô lễ với hắn như vậy, phế lao quỷ này dám dùng tà thuật dùng sức đánh hắn như thế.
Thấm Phi Liễu bị chọc tức, rống lớn hơn nữa: “Phế lao quỷ, ngươi lăn ra đây cho ta, bằng không thì ngươi phải khổ; phế lao quỷ xấu xí ngươi, tử phế lao quỷ, nữ nhân không thương, nam nhân thấy liền chán ghét, ta phải sai người đem ngươi phân thây thành mười tám khối, cho ngươi chết không có chỗ chôn”.
Hắn tức giận mắng liên tục, phòng trong không có phát ra âm thanh gì nữa, trái lại A Hồ càng không ngừng lấy tuyết khối ném vào hắn.
A Hồ tức giận quát: “Quỷ xấu xí này còn dám loạn mắng chủ nhân, ta đánh chết tên bại hoại ngươi”.
Tuyết lúc này hạ xuống mềm nhẹ, nhưng sau tích kết thành tuyết khối trọng lượng tuyệt không nhẹ hơn đá, Thấm Phi Liễu tuy bị tuyết khối ném đến mặt mũi bầm dập, nhưng như cũ không ngừng mắng to: “Tên tử phế lao quỷ này, nhất định là bà ngoại không đau, cha mẹ không thương, trời sinh chuyên môn khắc chết người ta, cho nên ngày thường mới có với bộ dạng xúi quẩy này”.
Cánh cửa phòng trong thủy chung không mở ra, Vô Tranh cũng không đi ra nữa.
Thấm Phi Liễu mắng đến mỏi miệng, còn bị A Hồ ném càng nhiều tuyết khối, tới lúc sau, A Hồ dùng tuyết bao cả người hắn lại, tuyết phủ lên đầu tóc hắn, chỉ lưu một khe hở ở lỗ mũi để hắn hô hấp.
Thấm Phi Liễu toàn thân vừa lạnh vừa ẩm ướt, lời mắng chửi người biến thành thở dốc dồn dập, không nghe được âm thanh gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình, ngay cả A Hồ cũng không thấy, hắn lạnh đến run lẩy bẩy, tay chân lại cố tình không nghe sai sử.
Đầu hắn càng ngày càng choáng váng, cuối cùng, ngay cả mắt cũng nhắm lại, lọt vào trong bóng tối thâm trầm.
***
“Phi Liễu, Phi Liễu?”
Lúc trước một thân hàn băng, biến thành toàn thân hỏa nhiệt, Thấm Phi Liễu mờ mịt nghe được tên của mình, chậm rãi mở mắt, chỉ thấy Thấm Hàn Tâm cầm tay hắn, đang thấp giọng kêu hắn.
“Vương huynh…” Thấm Phi Liễu vừa lên tiếng, mới biết thanh âm của mình khàn như tiếng từ cổ họng bị vỡ, căn bản không giống thanh âm điềm ngọt lại tinh tế thường ngày.
“Ngươi ở trong tuyết thể lực chống đỡ hết nổi ngất xỉu, toàn thân trên dưới đều bị nứt da, hiện tại đang nhiễm phong hàn”.
Ở trong tuyết ngất xỉu? Thấm Phi Liễu thoáng chốc nghĩ tới. Hắn bị phế lao quỷ kia ác chỉnh một trận, đắp thành người tuyết, sau đó thì ngất đi.
“Đau quá”. Thấm Phi Liễu hơi khẽ động, toàn thân liền đau đớn không chịu nổi, vừa nhìn xuống chút nữa, thấy toàn thân mình tựa như đầy vết mủ lở loét đều được thoa dược cao, loại thảm trạng này quả thực giống tên khất cái lưu đầy vết máu mủ ven đường.
Hắn nhảy dựng lên, chính mình thân thể tráng kiện khiến nữ nhân mê muội không ngớt, khi nào thì biến thành bộ dáng đáng sợ này?
“Vương huynh, cơ thể ta làm sao lại biến thành như vậy?”
Vu Tình Bích ở bên cạnh phì cười, nói ra lời tổn hại người nhất: “Ngươi dính nữ nhân nhiều quá, đụng phải bệnh không sạch sẽ, cho nên toàn thân đều phải thượng dược”.
Thấm Hàn Tâm thấp giọng khiển trách: “Căn bản không phải như vậy, đừng nói lung tung, Bích”. Hắn chuyển sang an ủi Thấm Phi Liễu: “Không có gì, tuy rằng bộ dáng đáng sợ, nhưng chẳng qua là tổn thương do giá rét mà thôi, thượng dược vài ngày là tốt rồi. Ngươi ngoan ngoãn nằm, hiện tại nhiễm phong hàn, phải hảo hảo nghỉ ngơi, xem ra đem ngươi giam cầm trong cung quả nhiên là không đúng, chờ sau khi ngươi khỏi bệnh liền đi ra ngoài đi, thấy muốn đi nơi nào liền đi nơi đó”.
Thấm Hàn Tâm nhìn Vu Tình Bích một chút, tiếp tục nói với Thấm Phi Liễu: “Bích nói ngươi ở trong cung buồn bực đến hoảng loạn, lại không nơi nào có thể đi lại, cho nên mới ngất xỉu trong tuyết, chỉ cần ngươi đừng tái gây chuyện thị phi, ngươi liền xuất cung đi thôi”.
Vu Tình Bích thân thủ ôm cổ Thấm Hàn Tâm, hắn đối với Thấm Hàn Tâm cười đến mị, nhưng đối Thấm Phi Liễu lại cười đến âm hàn. “Phi Liễu a, ta vốn muốn cho ngươi ở trong cung tu thân dưỡng tính, vậy mà lại khiến ngươi khó chịu đến như vậy; nếu khó chịu, liền xuất cung đi thôi, nghe nói có không ít nơi đang tuyển chọn hoa khôi, có lẽ ngươi sẽ có hứng thú”.
Vu Tình Bích này cố ý khiến hắn ăn cơm rau dưa, đem hắn so với cẩu còn thấp kém hơn, thậm chí còn kêu tên phế lao quỷ bệnh sắp chết cải trang mỹ nữ làm cho hắn xấu mặt, loại thâm cừu đại hận này cũng không phải là một câu kêu hắn xuất cung liền xóa bỏ toàn bộ.
Hiện tại muốn bảo hắn ra ngoài, không có cửa đâu! Ngược đãi đủ rồi, mới muốn kêu hắn xuất cung, thù này bất báo phi quân tử, Thấm Phi Liễu hắn cũng không phải bùn nhão, có thể mặc hắn nhào nặn!
Hắn lạnh lùng cười: “Đa tạ huynh tẩu quan tâm, ta nghĩ giữa lúc trải qua những ngày lưu luyến hoa tùng, cũng nên nghỉ ngơi một chút, hiện tại ta không muốn xuất cung, hơn nữa là phi thường không muốn”.
Nghe vậy, vẻ tươi cười của Vu Tình Bích thoáng chốc cứng ngắc, Thấm Phi Liễu lại là tươi cười rạng rỡ.
Tuy rằng thân thể đau đớn, nhưng hắn lại cười đến cực kỳ vui vẻ. Bởi vì tư vị trả thù so với cái gì cũng đều ngọt.