Triêm Nhạ Tà Nịnh Sửu Lang

Chương 8



Thấm Phi Liễu tức giận một đêm, y phục nói muốn giúp Vô Tranh làm toàn bộ không có tin tức, hắn muốn tái tìm chế y sư phụ qua đây, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới điểu sự (*) hôm qua, hắn liền nổi giận đùng đùng. Thế nhưng, Vô Tranh luôn mặc mấy kiện y phục cũ cũ nát nát kia, chẳng những khó coi lại không giữ ấm được, thực làm cho mình không yên tâm.

(*) điểu: tiếng chửi bậy

Suy nghĩ nửa ngày, Thấm Phi Liễu vẫn là quyết định tìm một chế y sư phụ qua đây, bất quá lần này hắn không ôm chế y sư phụ kia nữa, chỉ là làm ra vẻ ôm thôi, để chế y sư phụ kia nhìn ra được xích thốn.

Đương nhiên, cách nói của hắn đối với mọi người nhất loạt đều là – muốn làm cho Vương huynh Thấm Hàn Tâm của hắn.

Ánh mắt hoài nghi của chế y sư phụ di động trên người Thấm Phi Liễu, trong đầu hắn nhịn không được suy đoán, xích thốn này rõ ràng không phải Đế tôn, bởi vì hình thể này kém rất nhiều so với Đế tôn, làm sao có thể là làm cho Đế tôn! Huống chi cho dù Đế tôn muốn làm y phục, cũng không tới phiên Vương gia tới chuẩn bị, tự nhiên đã có Quỷ hậu sẽ vì Đế tôn chuẩn bị, hơn nữa vóc dáng Đế tôn tương đối hùng tráng, người này vóc dáng quá tiêm sấu, cho nên đây rõ ràng là lời bịa đặt vô lý.

Nếu là bằng hữu khác của Vương gia, vậy nên tìm bằng hữu tới lượng (đo) xích thốn, cố tình Vương gia lại là dùng phương thức tự mình ôm ấp để lượng xích thốn; nói cách khác, Vương gia là dựa vào ôm ấp, mới lượng ra xích thốn của đối phương, nhưng ôm ôm ấp ấp như vậy, rõ ràng là có ái muội, nếu không thì một người bình thường sao lại ôm ấp cùng một chỗ, cho nên tình huống có thể nói là quỷ dị chí cực.

Nếu đổi lại là làm nữ trang cũng được thôi, dù sao Vương gia háo sắc, là nữ trang trái lại còn bình thường chút, cư nhiên Vương gia chỉ định chính là nam trang, cái này… Chẳng lẽ Vương gia có cái gì đoạn tụ, phân đào chi phích sao?

Nghe lão sư phụ hôm qua sau khi trở về kể lể thút tha thút thít, đứt quãng, như là bị cái gì thiên đại kích thích cùng vũ nhục, biểu tình thập phần kinh sợ; sau khi hắn tỉ mỉ nghe hết, lão sư phụ dường như là nói Vương gia đem một đôi sắc thủ phóng tới trên người hắn, mặc dù lời nói hắn xác thực, nhưng là bọn hắn nghe chung quy cảm thấy thật quái dị.

Vương gia háo sắc như thế nào, cũng bất quá là đối nữ nhân háo sắc, làm sao lại đem suy nghĩ chuyển đến trên người nam nhân kê bì hạc phát (*). Huống chi, đây còn là lần đầu tiên nghe thấy Vương gia đối nam nhân có hứng thú, vậy chắc chắn là truyền lầm, hơn nữa còn là lời bịa đặt vô căn cứ.

(*) kê bì hạc phát: tóc bạc da mồi

Bất quá Vương gia một bên thuyết minh xích thốn, một bên còn mang theo tiếu dung xán lạn như đào lý, thậm chí còn lộ ra một dáng điệu hạnh phúc khoái nhạc, khiến người ta vừa nhìn đã biết là loại biểu tình của người lọt vào bể tình gần như chết chìm, còn không biết mình sắp chết.

Chẳng lẽ Vương gia thật ưa thích nam nhân? Chế y sư phụ cẩn cẩn dực dực hỏi lại một lần: “Xin hỏi Vương gia muốn làm là nam trang, hay là nữ trang vậy?”.

Tiếu dung trên mặt Thấm Phi Liễu chợt thu lại, những người này luôn hỏi đông hỏi tây, là nhàn rỗi không có việc gì làm sao?

Hắn không kiên nhẫn nói: “Ngươi điếc sao? Ta nói làm cho Vương huynh ta, ngươi nói thử xem Vương huynh Thấm Hàn Tâm của ta là nam, hay là nữ a?”

“Thế nhưng xích thốn có phần kém quá nhiều đi? Vóc dáng Đế tôn chẳng những không phải như vậy, mà còn hoa dạng y phục muốn làm phần lớn đều là cố định, cho nên…”.

Thấm Phi Liễu đỏ mặt lên, kỳ thực, đây là hắn muốn cho Vô Tranh mặc, hắn tiên thanh đoạt nhân (*) lớn tiếng trách mắng: “Ta nói xích thốn của Vương huynh ta là như vậy chính là như vậy, cẩu đảm (gan chó) của ngươi thật lớn! Dám cùng ta tranh cãi, muốn ta thưởng cho ngươi ăn mấy chục bản tử hay không?”

(*) tiên thanh đoạt nhân: giáng đòn phủ đầu, ra oai trước để áp chế đối phương

Xem ra Vương gia thực sự muốn làm cho nam nhân khác mặc, đây chính là thiên đại bát quái tin tức!

Chế y sư phụ sợ hãi mà nói: “Vi thần không dám”.

Thấy hắn không tái hỏi nhiều, nộ khí Thấm Phi Liễu mới lui đi một chút. “Xích thốn không được sai, còn có, ân khụ…”

Nghe hắn giả ho khan vài tiếng, chế y sư phụ thiện vu sát nhan quan sắc (*), lập tức liền nịnh hót mà nói: “Vương gia nếu có phân phó đặc biệt gì, cứ việc nói ra, tiểu thần nhất định có thể làm cho Vương gia mãn ý”.

(*) thiện vu sát nhan quan sắc: giỏi về quan sát sắc mặt.

“Vương huynh ta nói muốn làm mấy bộ y phục khác nhau, cho nên nếu như làm những dạng thức Đế tôn chuyên mặc, ta sẽ chém đầu ngươi, tóm lại màu sắc phải thanh lượng, không được tuyển những màu quái dị, hắn nhất định không thích loại màu sắc đó, còn có kiểu dáng cũng phải đơn giản trang nhã, có biết không? Làm nhiều kiện bạch sắc một chút, hắn thích bạch sắc”.

Làm đều không phải kiểu dáng của Đế tôn, vậy thực sự biểu thị tất cả y phục là làm cho người khác.

Chế y sư phụ điểm đầu, cung kính nói: “Vâng, Vương gia”.

***

Hôm nay sau khi đem canh hòa lẫn độc dược, Thấm Phi Liễu bỗng nhiên cảm thấy lương tâm có phần bất an, tuy là Vô Tranh ăn những độc dược này hoàn toàn không có việc gì, thế nhưng ăn nhiều độc, thực sự sẽ không có việc gì sao? Vạn nhất không cẩn thận ngắn đi vài năm thọ mệnh thì sao?

Lại nói, mình hiện tại không có ý niệm muốn hại chết y, hay là đừng thêm độc đi.

Hắn đem chén canh hòa lẫn độc đổ đi, lại sai ngự trù làm canh đặc biệt, bởi vì thời gian trì hoãn, cho nên thời điểm hắn đi tới Lãnh Hương điện so với mọi ngày trễ hơn một chút.

Thấm Phi Liễu từ xa đã nhìn thấy Vô Tranh đang đứng bên ngoài điện, gió lạnh thổi lay động y sam cũ nát của y, phía sau y cảnh vật tuyết phủ tựa như ảo mộng, nhìn như vậy, Vô Tranh chẳng những không xấu, lại còn có loại khí chất thanh lệ, đẹp đến kinh người; tâm hắn chấn động, cảm giác một luồng nhiệt năng tràn lên ngực, nóng đến mức cả khuôn mặt hắn đỏ lên.

Làm cái gì vậy! Hiện tại hắn luôn thích đỏ mặt để làm chi, dựa vào mị lực của hắn, người đỏ mặt phải là Vô Tranh mới đúng, nhưng cước bộ hắn lại bất tri bất giác trở nên nhanh hơn.

Vừa rồi tuyết rơi, không biết có làm Vô Tranh lạnh không? Thân thể y vốn là không tốt, làm sao có thể ra ngoài chứ?

Hắn vừa thấy Vô Tranh, liền lên tiếng trách cứ: “Ngươi điên rồi sao? Thân thể cũng không phải kiện tráng gì, làm sao có thể ở ngoài hứng gió tuyết lạnh?”

Hắn mới vừa nói xong, đôi môi nóng bỏng của Vô Tranh đã phủ kín đôi môi đỏ mọng ngon lành của hắn, hắn không kìm lòng nổi mà nắm lấy y tụ Vô Tranh, đầu lưỡi nhiệt tình thăm dò, hết thảy bực tức đều hóa thành tiếng nũng nịu ngâm khẽ.

Đợi kết thúc nụ hôn, Thấm Phi Liễu thẹn thùng dựa vào ngực Vô Tranh, để Vô Tranh nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc hắn.

“Ta tưởng là hôm nay ngươi không đến chứ”. Vô Tranh nhẹ giọng nói.

“Làm sao có thể! Còn chưa độc chết ngươi, ta làm sao có thể không đến?”

Thấm Phi Liễu nói những lời giận dỗi, nhưng không có nói cho Vô Tranh biết canh hôm nay là không hạ độc.

Hắn kéo tay Vô Tranh vì y xoa bóp lòng bàn tay, động tác của hắn cẩn cẩn dực dực so với nữ nhân còn nhẹ nhàng hơn. “Hôm nay ngươi đã uống dược chưa?”.

Vô Tranh chưa bao giờ giấu diếm chuyện bảo hoa với Thấm Phi Liễu, y khẽ ho vài tiếng, mới nói: “Đã ăn cánh hoa rồi”.

Thấm Phi Liễu nắm tay Vô Tranh đi vào Lãnh Hương điện, hắn nhịn không được tò mò nói: “Ngươi rốt cuộc là bị bệnh gì, vì cái gì phải ăn cánh hoa mới có thể khỏi?”.

“Là bệnh bẩm sinh, vốn là nhân gian vô dược khả y, cho nên thường xuyên thổ huyết. Về sau, Tình Bích biết Quỷ giới có bảo hoa có thể y được bệnh này, cho nên liền đến Quỷ giới trộm bảo hoa, cũng vì vậy mà gặp gỡ Vương huynh ngươi, sau khi bọn họ yêu nhau, Tình Bích trụ ở nơi này, còn đưa ta đến đây y bệnh”. Vô Tranh hồi đáp thật ngắn gọn, dường như cho là chuyện này không có gì đáng nói.

Bởi vì trong lòng Thấm Phi Liễu vẫn cho rằng Vu Tình Bích là địch nhân, cho nên hắn không muốn nghe nhiều chuyện của Vu Tình Bích, chỉ là nga vài tiếng, lãnh đạm ứng đối cho qua.

“Uống canh đi! Canh này mới vừa nấu xong, còn nóng lắm”.

Hắn dẫn Vô Tranh vào phòng trong, thấy trên bàn để rất nhiều dược phẩm. Nếu như hắn hoàn toàn không thấy đống dược phẩm này thì tốt rồi, nhưng cư nhiên hắn lại biết tác dụng của những dược phẩm kia, không khỏi sắc mặt đại biến, hắn dùng sức đặt canh lên bàn, trong lòng lửa giận bốc lên hừng hực.

Thấm Phi Liễu tức giận trừng mắt với Vô Tranh. “Ngươi gần đây làm chuyện gì? Lại cần tới những dược vật này?”

A Hồ đang sắp xếp dược vật trên bàn, hắn ngước nhìn Thấm Phi Liễu vài lần.

Tâm tình Thấm Phi Liễu đang xấu, hắn căm giận mắng: “Bản Vương gia là ngươi có thể loạn nhìn sao? Tin hay không ta móc mắt ngươi ra, đem ngươi treo lên tường, phơi nắng tới khi ngươi biến thành người khô?”.

Vô Tranh cau mày, thấp giọng nói: “Câm miệng”.

“Ta không câm miệng, ngươi đau hắn như vậy làm gì? Ta…” Thấm Phi Liễu chẳng những không im miệng, còn càng ngày càng giận dữ. Y vì cái gì thiên vị tiểu tư của y? Tiểu tư kia tuy không xưng là thiên hương quốc sắc gì, nhưng mà đôi mắt rất to, nhãn thần thuần khiết còn làm người ta trìu mến, càng nghĩ hắn lại càng tức giận.

Vô Tranh nghiêm lệ nhìn chằm chằm hắn, Thấm Phi Liễu dưới ánh mắt nghiêm lệ của y nhất thời nói không nên lời, thế nhưng trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy thật cay đắng, hắn muốn khóc quá.

Hai người bọn họ nhất định có một chân, bởi vì chỉ cần cung nữ bên cạnh hắn có chút tư sắc, hắn cũng đều ra tay câu dẫn; Vô Tranh là một nam nhân, làm sao có thể không có dục vọng? Những thứ này nhất định là bọn họ ban đêm gặp gỡ, thân thể mỏi mệt thì dùng.“A Hồ, đi ra ngoài”. Vô Tranh thản nhiên ra lệnh.

A Hồ nhẹ giọng nói: “Vâng, chủ nhân ”.

Thấy A Hồ chuẩn bị lui ra ngoài, Thấm Phi Liễu lập tức đứng lên, hắn ướt lệ nói: “Ngươi không cần kêu hắn ra ngoài, ta đi ra là được ”.

“Ngồi xuống”.

Vô Tranh nhẹ giọng ra lệnh, so với mệnh lệnh của Thấm Hàn Tâm còn hữu hiệu hơn, Thấm Phi Liễu không tình nguyện ngồi xuống, bất quá hắn quay mặt đi, tỏ vẻ bất mãn.

“Những dược này là dùng để tráng tinh bổ dương, thân thể ta rất tốt, tịnh không cần dùng đến những thứ đó, nếu ngươi muốn dùng thì đem về đi”. Y xoa đầu Thấm Phi Liễu. “Đừng khóc, đây là Tình Bích đem tới cho ta, hắn tưởng là giữa chúng ta có cái gì ái muội, cho nên đem tới cho hai người chúng ta dùng”.

“Ngươi sẽ không lừa ta đi?”. Nguyên lai không phải y cùng người khác dùng, lập tức hóa ưu vi hỉ, Thấm Phi Liễu cười ra tiếng.

“Đứa ngốc, ta vì cái gì lừa ngươi”.

Thấm Phi Liễu ôm eo Vô Tranh. Từ trên người y tỏa ra hương vị đặc biệt khiến hắn như si như túy. Chính mình vừa rồi sinh khí như vậy, thật sự là quá khó coi, nói không chừng trong lòng Vô Tranh lại có ấn tượng không tốt với hắn, cho nên hắn phải vội vàng vãn hồi.

“Ta vừa rồi không phải cố ý hung dữ như vậy, ta tưởng là ngươi lại làm càn sau lưng ta”.

“Làm càn như thế nào?”.

Thấm Phi Liễu đỏ mặt. “Ngươi biết rõ mà ”.

“Ta chính là không biết a”. Vô Tranh cố ý giả ngốc.

Vô Tranh làm sao có thể không biết! Ngày hôm đó, y đưa tay vào trong y phục hắn sờ soạng vài cái, mình liền toàn thân mềm yếu mặc y vuốt ve, y làm sao lại không biết, rõ ràng là trêu chọc hắn thôi!

Thấm Phi Liễu đem khuôn mặt chôn trong ngực Vô Tranh, khẽ đánh lên đầu vai y.“Ngươi xấu lắm! Ta mới không nói như thế nào mới gọi là làm càn”.

“Nga, vậy… làm càn là như thế này sao?”.

Bàn tay to lớn của Vô Tranh mơn trớn bên dưới xương quai xanh Thấm Phi Liễu, khiến cho thân thể hắn một trận run rẩy, tiếp theo y nhẹ nhàng trêu đùa hồng nhũ của hắn, thắt lưng Thấm Phi Liễu liền tê dại, khe khẽ kêu lên.

Thấm Phi Liễu phát giác tiếng kêu kia so với nữ nhân *** đãng mình từng tiếp xúc qua còn điềm mị hơn, hắn xấu hổ mặt đỏ tới mang tai.

Tay kia của Vô Tranh nâng vạt áo hắn lên, sờ soạng đùi hắn, cảm giác thân thể mẫn cảm của hắn co rụt lại, Vô Tranh lại rút tay ra, hít sâu một hơi, như cảm nhận hương vị của thân thể hắn.

Vô Tranh chăm chú nhìn hắn, động tác kia trong mắt Thấm Phi Liễu phiến tình đến cực điểm, ngực hắn một trận nhiệt năng.

Ngữ khí Vô Tranh cùng bình thường không có gì khác biệt, chỉ bất quá ngôn từ mang theo một chút trêu đùa. “Thơm quá, ngươi trước khi tới đây đã tẩy thân, là hi vọng ta làm cái gì sao?”.

Thấm Phi Liễu vốn dĩ đã đỏ mặt, hiện tại càng thêm đỏ như lửa thiêu.

“Ngươi đang nói cái gì? Ta nào có hi vọng ngươi làm cái gì?”.

“Không có sao? Vậy đáng tiếc”.

Vô Tranh khẽ nhéo hồng nhũ hắn một cái, Thấm Phi Liễu hít sâu một hơi, hắn biết đầu núm của hắn dựng thẳng lên, mà Vô Tranh đang dùng ngón tay cái thô ráp qua lại xoa nắn.

“A…Đau!”.

Thấm Phi Liễu kêu lên, bởi vì nhũ tiêm của hắn bị bóp chặt một cái, hắn giơ nắm đấm lên chuẩn bị đánh vào mặt Vô Tranh.

“Hỗn đản! Ngươi làm cái gì? Đau quá!”.

Biểu tình Vô Tranh bình tĩnh vô ba, ngăn trụ tay hắn, thanh âm thanh thanh lãnh lãnh mà nói: “Là đang xử phạt ngươi a!”.

Thấm Phi Liễu cũng không biết vì cái gì, lại cảm thấy có chút sợ hãi, dường như biết Vô Tranh tức giận lên là bộ dáng gì, sẽ dùng cách xử phạt tàn khốc gì.

Hắn sợ sệt hỏi: “Xử phạt gì chứ?”.

“Xử phạt thói quen động một chút liền mắng người của ngươi”.

Vừa nói xong, Vô Tranh liền nắm cổ tay hắn lên, xem ra y chẳng qua là hơi hơi nắm lấy, nhưng Thấm Phi Liễu lại cảm thấy thủ toan cước nhuyễn, hắn bị Vô Tranh ôm tới trên giường.

Hắn đang quá kinh sợ, khóc lên: “Đừng, đừng phạt ta”.

“Sau này có sửa đổi tính tình hay không?”. Vô Tranh ác thanh uy hiếp.

Thấm Phi Liễu thút tha thút thít, dùng y tụ của Vô Tranh không ngừng ninh mũi, lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Là ngươi bức ta sinh khí nha, huống chi tính tình của ngươi cũng không tốt lắm, dựa vào cái gì muốn ta sửa đổi?”.

“Còn tìm nhiều cớ như vậy!”.

Nhìn thấy Vô Tranh biểu tình nghiêm lệ, Thấm Phi Liễu sợ tới mức co rụt lại, khóc càng dữ hơn, hắn lại nhỏ giọng nói: “Được, ta sửa, ngươi đừng khi dễ ta”.

“Phải ngoan, mới có thể thương ngươi a”. Vô Tranh cười cười.

Thấy Vô Tranh không có tái sinh khí, Thấm Phi Liễu mới như tiết phẫn cầm lấy y phục Vô Tranh không ngừng lau nước mắt, hắn tức giận đến liên tục giậm chân, nói: “Ngươi cũng giúp ngoại nhân đến ăn hiếp ta, ngươi là người xấu, là đại người xấu!”.

“Ai mới là ngoại nhân a? A Hồ là thiếp thân tiểu tư của ta, ngươi là cái gì của ta”.

“Ta đương nhiên là của ngươi…”.

Nguyên bản hai chữ ‘tình nhân’ kia đã muốn thốt ra khỏi miệng, Thấm Phi Liễu cảm thấy không ổn mà ngưng lại.

Biểu tình Vô Tranh nhìn chăm chú vào hắn, nhìn đến mức hắn có chút chột dạ, hắn nhẹ nhàng nắm lấy y phục trước ngực Vô Tranh, thanh âm rất nhỏ nói: “Chúng ta là hảo bằng hữu a”.

“Hảo bằng hữu đương nhiên là ngoại nhân, Tình Bích hoài nghi chúng ta có ái muội, cho nên đưa bổ phẩm (thuốc bổ) đến, ta và ngươi cũng không phải loại quan hệ kia, không phải sao?”.

Thấm Phi Liễu vội vàng gật đầu, cùng nam nhân phát sinh quan hệ? Nghĩ đến đã buồn nôn, hắn mới sẽ không! Thế nhưng lúc gật đầu, trong lòng lại cảm thấy như có chút mất mát, nguyên lai Vô Tranh thực sự coi hắn như bằng hữu, hắn còn tưởng rằng tử phế lao quỷ này là đối với hắn nhất kiến chung tình, yêu hắn muốn chết chứ.

“Vậy ngươi…ngươi cùng Vu Tình Bích lại là quan hệ gì?”.

“Chúng ta là hảo bằng hữu”.

Vừa nghe thấy địa vị của cái đinh trong mắt là Vu Tình Bích cùng mình như nhau, địa vị trong lòng Vô Tranh đều là hảo bằng hữu, trong lòng Thấm Phi Liễu mơ hồ có một cỗ tức giận bốc lên, hắn không hỏi rõ ràng không được.

“Vậy rốt cuộc bằng hữu là ta trọng yếu hơn, hay là Vu Tình Bích trọng yếu hơn?”.

“Đương nhiên là ngươi”.

Thấm Phi Liễu yên nhiên cười một cái, lúc đang muốn ôm lấy Vô Tranh, một câu tiếp theo của Vô Tranh làm cho hắn xanh mặt.

“Không trọng yếu bằng”.

Hai câu này hẳn là muốn hợp lại mà nói, mà ý tứ khi hợp lại chính là — đương nhiên là ngươi không trọng yếu bằng, ngụ ý là Vu Tình Bích trọng yếu hơn.

Thấm Phi Liễu tức giận vung tay lên, Vô Tranh ngăn trụ tay hắn, hắn giận đến mức khóc lên.

“Vì cái gì hắn trọng yếu hơn ta, vì cái gì?”.

“Bởi vì Tình Bích mỹ lệ phóng khoáng, hiểu đạo lý, lại quỷ kế đa đoan, cổ linh tinh quái, từ trong ra ngoài, ngươi không có bất luận chỗ nào hơn được hắn, ngươi nên tự mình kiểm điểm đi”.

“Ta kiểm điểm cái gì? Hắn đối với ta xấu xa như vậy, ngươi là mắt bị mù mới có thể thấy là hắn tốt”.

“Ta nếu như cho rằng ngươi tốt, mới là mắt bị mù”.

Thấm Phi Liễu giơ tay loạn đánh một trận. “Ngươi nói cái gì? Cư nhiên nói hắn tốt hơn ta, còn mắng ta như vậy?”.

Lời nói của Vô Tranh đâm vào khiến hắn đau quá, này so với bị người khác vứt bỏ còn thê thảm hơn, mà Vô Tranh cư nhiên cũng không để ý đến hắn, đã đem hắn ném lên trên giường mặc hắn khóc lóc; cho dù hắn vừa khóc vừa mắng tử phế lao quỷ, Vô Tranh cũng không để ý đến hắn.

Cuối cùng, Thấm Phi Liễu dứt khoát loạn xé sàng đan (ra giường) của y, lớn tiếng mắng:

“Ngươi không có cái gì hay ho! Ta không cần cùng ngươi làm bằng hữu, không cần cho ngươi hôn ta nữa, cũng không cần cho ngươi ôm ta nữa! Ngươi phế lao quỷ hạ tiện, hạ tiện, hạ tiện! Ngươi mau đi chết đi, ngươi dựa vào cái gì mắng ta, dựa vào cái gì nói Vu Tình Bích tốt hơn ta? Ngươi phế lao quỷ mắt mù!”.

Hắn khóc đến hai mắt sưng đỏ, mắng đến mỏi miệng, Vô Tranh chỉ là lạnh lùng cầm một quyển sách lên, ngồi trên ghế lật xem.

Thấm Phi Liễu căm phẫn nhảy dựng lên, mở cửa liền đi, trước khi đi còn khóc mắng: “Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, sau này không bao giờ tới tìm ngươi nữa, cho dù ngươi cầu ta, ta cũng không quay lại”.

Vô Tranh lạnh lùng nói: “Vậy thì ra ngoài đi, không cần quay lại”.

Thấm Phi Liễu không nghĩ tới mình nói lời tuyệt tình như vậy, đổi lấy chỉ là những lời càng lãnh khốc của Vô Tranh, hắn oa một tiếng khóc ra, bưng mặt bỏ chạy.

A Hồ lặng lẽ tiến vào, hắn tiếp tục thu thập đồ đạc trong phòng, không dám nói lời nào, đơn giản là tình cảnh vừa rồi tựa hồ rất hỗn loạn; thế nhưng hắn thấy tâm tình Vô Tranh dường như không quá xấu, hắn nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân, trên bàn còn có canh, có muốn uống hay không?”.

“Không uống, ngươi đi thỉnh Tình Bích qua đây, càng nhanh càng tốt”.

Tưởng rằng mình nghe lầm, lỗ tai A Hồ vểnh lên, dáng điệu rất là khả ái.

Chỉ thấy khóe miệng Vô Tranh mang nét cười nhàn nhạt, dường như tự ngôn tự ngữ mà nói: “Với tính tình của hắn, đợi lát nữa sẽ qua đây cho ta xem trò vui, muốn cho hắn hiểu tâm ý của chính mình liền thừa dịp hiện tại!”.

A Hồ không hiểu lời nói của Vô Tranh, thế nhưng hắn hiểu rõ tâm tình Vô Tranh hiện tại phi thường tốt, hắn điểm đầu nói: “Được, ta lập tức thỉnh Thần tử qua đây”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.