Trong phòng làm việc chưa đến hai trăm mét vuông, sáng sủa an tĩnh, tất cả mọi người ở đều ở chỗ ngồi của mình bận rộn làm việc.
Đột nhiên, một trận dồn dập, vang dội tiếng chuông điện thoại di động cắt qua yên tĩnh bên trong.
Tiếng chuông từ trên mặt bàn của Đồng Vũ Lăng truyền ra, mà nàng, vừa lúc không ở tại chỗ ngồi!
Một lần lại một lần, chuông điện thoại di động liên tục không ngừng mà vang lên ước chừng hai phút, ngồi ở cùng hàng với Đồng Vũ Lăng, Dư Hiểu Linh, đành phải chạy tới nghe máy.
“Làm gì mà lâu như vậy mới nghe điện thoại!” Bên kia truyền đến một giọng nam nhân đang cố nén giận.
Dư Hiểu Linh ngẩn người, mới nói: “Xin hỏi … Anh là ai?”
Bên kia phỏng chừng cũng nhận ra không phải Đồng Vũ Lăng, không đáp, hỏi ngược lại: “Cô là ai?”
Người này thật không có lễ phép! Phản ứng đầu tiên của Dư Hiểu Linh chính là như thế này, nhưng vẫn là chi tiết đáp: “Tôi là đồng sự của Vũ Lăng, còn anh thì sao? Xin hỏi anh là ai?”
Đầu kia vẫn chưa trả lời trực tiếp, tiếp tục truy vấn: “Vậy cô ấy đâu?”
“Vũ Lăng đang họp trong phòng tổng giám đốc, tạm thời không rảnh. Anh có thể lưu lại tên cũng số điện thoại, hoặc là anh có muốn nhắn gì không, khi nào cô ấy ra thì tôi sẽ chuyển lời giúp anh!”
“Cô ấy là đang họp? Hay là không dám nghe điện thoại? Mau đưa điện thoại cho cô ấy!” Bên kia bắt đầu trở nên có điểm không kiên nhẫn.
Dư Hiểu Linh không khỏi đảo cặp mắt trắng dã, tiếp tục nhẫn nại nói: “Vị tiên sinh này, Vũ Lăng thật sự đang họp. Còn có, anh rốt cuộc là ai? Anh xác định là anh gọi đúng số điện thoại rồi, thật là tìm Vũ Lăng sao?” Nàng không khỏi hoài nghi, nam nhân chẳng hiểu ra sao này có phải hay không gọi lộn số rồi!
“Không phải có hiển thị trên màn hình sao? Tôi —— là —— chủ —— nhân —— của —— cô —— ấy!”
Nghe xong câu này, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong óc Dư Hiểu Linh là: người nam nhân này, không phải bệnh thần kinh chính là người chuyên gọi điện thoại đùa dai! Nghĩ như vậy nàng liền cúp điện thoại.
Không đến hai giây, điện thoại lại vang lên, Dư Hiểu Linh thấy hiển thị trên màn hình là “Nặc danh”, càng thêm khẳng định ý nghĩ của chính mình! Dứt khoát nhấn nút tắt máy!
Vừa đúng lúc này, Đồng Vũ Lăng họp xong đi ra ngoài.
“Vũ Lăng, cậu thảm rồi, bị bệnh thần kinh bám lấy rồi!” Dư Hiểu Linh vội vàng chạy theo nàng nói chuyện, đồng thời lấy điện thoại đưa trả cho nàng.
Đồng Vũ Lăng không biết có chuyện gì, một bên tiếp nhận một bên hỏi: “Có điện thoại tìm tớ ah? Ai gọi tới?”
Thấy Đồng Vũ Lăng chuẩn bị khởi động máy, Dư Hiểu Linh đúng lúc ngăn chặn nàng: “Đừng, đừng mở ra!”
Đồng Vũ Lăng tiếp tục nghi hoặc, ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, vẫn là mở điện thoại, vừa vặn có điện báo, nàng trầm ngâm một chút, nghe máy.
“Cô thật to gan, dám đem lời của tôi thành gió thoảng bên tai, năm lần bảy lượt cúp điện thoại của tôi.” Bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng rống giận cùng rít gào đinh tai nhức óc.
Là hắn! ! ! Cái đồ cuồng vọng tự đại, kiêu căng biến thái Long Triệt! Lông mày Đồng Vũ Lăng không tự giác chau lên, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì sao?”
“Mau nói xin lỗi!”
“Vớ vẩn!” Đối với hắn, Đồng Vũ Lăng không cần khách khí cùng lễ phé: “Có chuyện gì thì nói mau, nếu không tôi tắt điện thoại!”
Long Triệt còn tại rối rắm: “Vừa rồi vì cái gì đem điện thoại cho người khác? Cô đang trốn tránh tôi?”
Khuôn mặt Đồng Vũ Lăng lộ ra một chút bất đắc dĩ, hạ giọng, nhẫn nại nói: “Tôi đang họp!”
“Cô nói láo! Cô nhất định là thấy điện thoại báo là tôi gọi, cho nên trốn tránh, cố ý giao cho đồng sự của cô nghe!”
“Tôi không biết anh đang nói gì, tôi tiếp tục tuyên bố rõ ràng một lần nữa, vừa rồi tôi đang họp, thật sự không biết anh gọi điện thoại. Còn có, số điện thoại của anh gọi đến hiển thị là nặc danh, tôi căn bản không biết rằng là anh!”
“Nặc danh? Cô nói cái gì? Trong điện thoại của cô không phải có số của tôi sao?” Long Triệt kinh ngạc. Để tránh tiết lộ số di động của mình, hắn thiết lập mặc định, trừ phi di động của đối phương có lưu số điện thoại của hắn, nếu không sẽ biểu hiện là nặc danh.
Đồng Vũ Lăng nghe đến đó, ngẩn người. Lần trước sau khi ăn cơm ở nhà Miêu Dĩnh xong, trở lại trong nội thành bị Long Triệt nửa đường bỏ rơi, nàng nhất thời tức giận, tại đó liền xóa số điện thoại của hắn.
“Tại sao không nói chuyện!” Tiếng hô nộ khí đằng đằng Long Triệt lại truyền đến.
“Tôi … Anh rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì? Tôi còn có một đống lớn công việc cần phải làm, nếu anh không nói, tôi thật sự tắt máy.”
“Cô dám?”
“Anh cứ thử xem?”
Phỏng chừng đã sớm biết rõ cá tính của Đồng Vũ Lăng, Long Triệt ở đầu bên kia, cho dù trong lòng hết sức căm giận, nhưng vẫn là tạm thời buông tha cho truy cứu, nói quay về chuyện chính: “Bà ngoại hẹn tối mai ăn cơm, sau khi tan làm cô đến dưới lầu công ty tôi chờ tôi!”
“Tôi không rảnh!” Đồng Vũ Lăng cự tuyệt.
“Tôi không tin!”
“Mặc kệ anh tin hay không, dù sao tôi chính là không rảnh. Chính Hoa hẹn tôi ăn cơm!” Không muốn cùng hắn dông dài, Đồng Vũ Lăng thẳng thắn nói.
“Từ chối anh ta!”
“Không có khả năng!”
“Không phải là ăn cơm sao? Anh ta mang cô đi ăn cái gì? Cô đều nói cho tôi biết, tôi sai người chuẩn bị!”
“Đây không phải là vấn đề ăn gì, đây là vấn đề về nguyên tắc, tôi đồng ý với anh ấy trước, cho nên … Anh thay tôi gửi lời xin lỗi tới bà ngoại, tối mai tôi không đi được!”
“Tôi mặc kệ, tôi muốn cô từ chối anh ta!”
Đối mặt hắn bá đạo cùng dã man, Đồng Vũ Lăng quả thực muốn hộc máu, phát hiện mình đã khiến cho không ít đồng sự chú ý, nàng liền quyết định không tiếp tục nữa, lưu lại câu nói sau cùng: “Tôi không rảnh, thật sự không rảnh. Lần sau đi!” Nói xong, cúp điện thoại, tắt máy.
“Vũ Lăng, ai gọi tới thế? Rất ít khi thấy cậu phát hỏa lớn như vậy! Có phải cái người bệnh thần kinh vừa rồi hay không, chẳng lẽ cậu thật sự biết hắn?”
“Ân, là một người có vấn đề về đầu óc, tớ không biết anh ta!” Đồng Vũ Lăng không muốn giải thích, cũng không biết phải giải thích thế nào, dứt khoát phối hợp với dự đoán của Dư Hiểu Linh.
“Cậu biết không? Tên đó dám nói hắn là chủ nhân của cậu, tên đó nghĩ đến đây là thời cổ đại, hoặc cậu là sủng vật của hắn? Nếu không phải không muốn trêu chọc phiền toái, lúc ấy tớ thật sự muốn đề nghị hắn đi gặp bác sĩ đấy!” Dư Hiểu Linh tự mình nói.
Đồng Vũ Lăng cười khổ, vỗ vỗ bả vai của nàng, lập tức mải miết làm việc.
Dư Hiểu Linh cũng nhún vai một cái, trở lại chỗ ngồi của chính mình.
Cả văn phòng, lại lâm vào im lặng …
Tại một tiệm đồ ăn của Italy.
Rộng khoảng 1km, cao khoảng 20m, trong sảnh đường u tĩnh cao nhã, trang hoàng xa hoa khí phái, theo phong cách thời thượng, khắp nơi tràn ngập tiếng nhạc tuyệt vời nghe như nước chảy.
Trong đó có một chiếc bàn lớn, ngồi vây quanh là ba nam nhân tuổi vẫn còn trẻ anh tuấn, khí độ bất phàm, bọn họ đúng là Long Triệt, Trương Thiểu Kỳ cùng Lý Tuấn. (vịt: sry vì sự nhầm lẫn tên của Trương Thiểu Kỳ nhé. Mình sẽ sửa lại các chương trước)
“Triệt, cậu kêu tụi mình tới đây dùng cơm, chính là vì xem bọn họ?” Lý Tuấn nhàm chán quan sát cốc cà phê trước mặt.
Trương Thiểu Kỳ đồng dạng phá lệ buồn bực, cái này, căn bản không giống với cá tính của Long Triệt!
Long Triệt không lên tiếng, tinh mâu chặt chẽ khóa ở cái bàn cách đó không xa, trên đó là một bóng người mặc quần áo màu tím nhạt.
“Hôm nay chính mình vừa xuống máy bay thì nhận được điện thoại của cậu, còn tưởng cậu đổi tính, hảo tâm cho chúng tớ tẩy trần, không thể tưởng được …” Lý Tuấn tiếp tục bất đắc dĩ thở dài.
“Triệt, cậu … sẽ không phải là đối nữ nhân kia cảm thấy hứng thú đi?” Trương Thiểu Kỳ rốt cục cũng hỏi.
Long Triệt như cũ không nói, tuấn nhan che kín từng trận suy nghĩ, diễn cảm bí hiểm.
Lý Tuấn cảm thấy không thú vị, không hề truy vấn, bưng lên cà phê đưa lên uống.
Trương Thiểu Kỳ nghi hoặc không ngừng, cũng bắt đầu yên lặng hưởng dụng đồ ăn trước mắt.