Đồng Vũ Lăng tâm loạn như ma, không biết nghĩ như thế nào cho phải. Đến khi nàng hoàn hồn thì xe đã dừng lại rồi.
“Tôi không xuống!” Đồng Vũ Lăng gắt gao túm tay vịn ở chỗ, cánh cửa xe mở thật to, lúc này đối với nàng mà nói, giống với cánh cửa đi thông Địa Ngục.
“Xem ra, cô thật sự rất muốn vui vẻ với tôi ở trong xe?” Con ngươi đen thâm thúy của Long Triệt nheo lại, trong giọng nói có chút toan tính.
“Nói bậy, mới không phải!”
“Vậy thì sao cô lại không đi xuống?”
“Tôi …” Nàng sở dĩ không xuống, là lo lắng hắn lại tiếp tục vứt nàng ở trên đỉnh núi, nàng không dám cam đoan, mỗi lần mình đều may mắn gặp phải xe cảnh sát như vậy.
“Tôi đếm đến 3, cô tiếp tục không xuống, đừng trách tôi không khách khí! 1, 2 …”
Nhìn hắn càng ngày càng đến gần, khuôn mặt tà tuấn cố ý bài trừ thần sắc đáng khinh, rốt cuộc Đồng Vũ Lăng bất chấp mọi thứ, rất nhanh nhảy ra ngoài xe, đương nhiên, nàng phát hiện không đến trong mắt Long Triệt lóe lên tia hứng thú, còn có tùy ý tiếng cười nhẹ.
Lần này, Đồng Vũ Lăng không có tâm tình thưởng thức cảnh đêm xinh đẹp, nàng cảnh giác, lo lắng kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.
Mà Long Triệt, đứng ở bên cạnh nàng, để cho ánh trăng sáng tỏ tắm lên thân mình, không nói gì cả, ngắm nhìn về phía xa.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, Đồng Vũ Lăng cuối cùng nhịn không được, ghé mắt hỏi hắn: “Anh … Mang tôi đi lên, rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Cô nói thử xem? Cô nam quả nữ, đỉnh núi yên tĩnh, chúng ta phải làm những gì cho tốt đây?” Long Triệt cũng hơi chút đảo mắt, hỏi lại nàng. Dung nhan tuấn mĩ vô trù trước mặt, giờ phút này xem ra, càng thêm mê người cùng thần bí.
“Chẳng lẽ lời nói vừa rồi của tôi là vui đùa?” Long Triệt vẫn như cũ là cái loại giọng điệu lập lờ nước đôi này.
Đồng Vũ Lăng theo bản năng dậm chân, cái miệng nhỏ nhắn không tự giác cong lên, giận dữ liếc mắt nhìn hắn một cái!
Không biết rằng, một cái động tác lơ đãng của nàng như vậy, ở trước mặt nam nhân, dù cho là tâm cao khí ngạo như Long Triệt, cũng là một loại hấp dẫn trí mạng. Chỉ thấy đồng tử của hắn co rụt lại, mí mắt khép hờ, cực nóng tiếp cận nàng.
Đồng Vũ Lăng không khỏi cảm thấy một trận hoảng hốt, nhanh chóng quay mặt đi, tránh đi ánh nhìn chăm chú cổ quái.
“Đối với nữ nhân các cô mà nói, người yêu cùng lý tưởng, cái nào quan trọng hơn?” Đột nhiên, thanh âm trầm thấp hùng hậu theo gió đưa vào trong tai Đồng Vũ Lăng.
Đồng Vũ Lăng ngẩn ra, lời này … Rất quen thuộc! Giống như từng nghe qua. A, là lần đó! Là thời điểm lần đầu tiên đi tìm hắn, hắn liền hỏi qua.
“Vì sao không trả lời? Không có nghe thấy sao? Muốn tôi lặp lại lần nữa?”
“Ách … Không phải, tôi nghe thấy, nghe thấy!”
“Vậy còn không trả lời?”
Trả lời? Trả lời thế nào? Bản thân mình biết trả lời thế nào đây? Đồng Vũ Lăng hốt ha hốt hoảng, giật mình!
Long Triệt xuất kỳ bất ý bắt được một cánh tay của nàng!
Đau, khiến Đồng Vũ Lăng nhăn mày, đồng thời phục hồi tinh thần lại; cũng là đau, khiến nàng không thể tiếp tục suy nghĩ, vội vàng đáp: “Lý tưởng!”
“Vì cái gì?” Long Triệt cũng không buông nàng ra, bởi vì, hắn không hài lòng đáp án của nàng!
Bởi vì … Bởi vì trước mắt đối với nàng mà nói, thật là lý tưởng trọng yếu a! Cảm giác được độ mạnh yếu trên cánh tay hắn, Đồng Vũ Lăng lập tức lại nói: “Long tiên sinh, không bằng … Không bằng hỏi một chút bạn gái của anh đi? Tôi nghĩ cô ấy có thể cho anh một đáp án thỏa mãn!”
Điều này, đâm trúng chỗ đau của Long Triệt! Cả khuôn mặt lãnh khốc đột nhiên trở nên lo lắng vô thường.
“Anh … Anh có thể buông ra trước được không? Anh cầm tay tôi đau quá, thật sự đau quá a!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Vũ Lăng nhăn thành một đoàn.
Nhìn thấy nỗi thống khổ hiện lên trên mặt của nàng, khiến cho Long Triệt theo phản xạ buông tay, lại nói: “Tôi không có bạn gái!”
Đồng Vũ Lăng một bên xoa bị đau cánh tay, một bên kinh ngạc. Hắn … Hắn không bạn gái? Nhưng mà Tiêu Chính Hoa rõ ràng nói qua hắn có một bạn gái môn đăng hộ đối! Rốt cuộc … lời nói của ai là thật?
“Tôi nói lại với cô một lần nữa, tôi không có bạn gái!” Long Triệt lại quát.
Nhìn thấy hắn thần kinh như vậy, theo bản năng Đồng Vũ Lăng lui lại mấy bước.
Long Triệt thấy thế, đi nhanh tới gần: “Việc gì phải lui về phía sau? Sợ tôi? Sợ tôi muốn cô làm nữ nhân của tôi?”
Đồng Vũ Lăng yên lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch! Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng thật sự!
Long Triệt khóe môi nhất xả, khinh miệt hừ nói: “Đừng si tâm vọng tưởng, cô, còn chưa đủ tư cách!”
Ngất! Hắn nói gì vậy? Rõ ràng là hắn hỏi như vậy, điều này cũng tốt, thế nhưng biến thành nàng si tâm vọng tưởng! Đầu óc hắn có phải hay không có vấn đề! Dù cho khinh thường cùng hắn giao tiếp, nhưng bị người chế giễu như vậy, Đồng Vũ Lăng khó tránh cảm thấy không hờn giận cùng xấu hổ. Vì thế, nàng không hề để ý đến hắn, đi qua một bên.
Lần này, Long Triệt cũng không đuổi theo, mà là lẳng lặng đứng lặng tại chỗ, tiếp tục đầy bụng tâm sự quan sát dưới chân núi, hắn giống như nhìn thấy, một bóng hình xinh đẹp, tại nơi đèn đuốc xanh xanh đỏ đỏ không ngừng hiện lên, để cho hắn kìm lòng không đậu nhớ tới từng màn chuyện cũ.
Thời gian từng chút một trôi qua, dường như mỗi người một suy nghĩ, hai người im lặng ngồi như vậy. Thật lâu sau, Long Triệt hoàn hồn trước tiên, đi về hướng xe thể thao.
Đồng Vũ Lăng thấy thế, nhanh chóng cùng đi qua, hắn vừa mở cửa xe, nàng lập tức ngồi vào bên trong xe.
Long Triệt thắt dây an toàn, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn nàng, nói: “Chạy nhanh như vậy? Sợ tôi để cô ở trên núi?”
Nhắc tới chuyện lần trước, Đồng Vũ Lăng lại nổi lên tức giận, gửi tặng cho hắn một ánh mắt oán hận.
Long Triệt môi mỏng khẽ nhếch, chậm rãi hỏi: “Lần trước cô làm thế nào xuống núi? Không chịu nói? Tôi đây tiếp tục cho cô thử một lần.”
“Ngồi xe cảnh sát trở về!” Đồng Vũ Lăng vội vàng trả lời.
Trong mắt Long Triệt hiện lên một tia kinh ngạc: “Vì sao?”
Đồng Vũ Lăng nghĩ nghĩ, không cam lòng đem những việc đã trải qua kể cho hắn biết. Phát hiện hắn có chút cười mỉa, nàng mếu máo, hận không thể xé nát khuôn mặt đáng giận tà mị trước mắt.
Xe bắt đầu khởi động, Long Triệt không hề hé răng, Đồng Vũ Lăng cũng yên tĩnh trở lại, một đường im miệng không nói, cho đến khi trở lại cửa tiểu khu nơi Đồng Vũ Lăng ở.
Xuống xe, thế nhưng lại gặp đệ đệ Đồng Vũ Triết!
“Chị, chị đi đâu thế? Bây giờ mới về?” Đồng Vũ Triết buồn bực nhìn Đồng Vũ Lăng một chút, tầm mắt cuối cùng dừng ở trên xe, hưng phấn mà kêu: “Oa, xe thể thao mới nhất năm 2009, chị, chị khi nào thì câu được một kẻ ngốc có tiền như vậy?”
Khuôn mặt Đồng Vũ Lăng nóng lên, khẽ kêu nói: “Nói hưu nói vượn, mau cùng chị đi về!”
“Nha, từ từ nha, em còn chưa thấy xe này tận mắt bao giờ, em muốn sờ một chút!” Đồng Vũ Triết bình thường đối với các loại tạp chí ô tô cảm thấy thực hứng thú, đáng tiếc gia cảnh bình thường, chỉ có thể đối với đủ loại xe ước mơ, hiện giờ khó gặp, kích động không thôi, vội vàng vươn tay ra.
Hành động thất lễ của đệ đệ khiến cho Đồng Vũ Lăng vô cùng khó xử cùng xấu hổ, nàng còn giống như cảm thấy một đạo tầm mắt cực nóng, lại tràn ngập khinh miệt xem thường ở sau kính xe chiếu ra, vì thế, nàng bắt lấy tay đệ đệ: “Đi trở về!”
Đồng Vũ Triết không để ý tới nàng, chạy đến đầu xe đối với Long Triệt ngồi trên ghế lái nói: “Hi, anh khỏe chứ, tôi là em trai của Đồng Vũ Lăng, xin hỏi anh họ gì?”
Nếu như là bình thường, Long Triệt căn bản sẽ không thèm nói chuyện với loại “người thấp kém” này, bất quá ngày hôm nay, hắn thế nhưng ngoại lệ đáp: “Long Triệt!”
“Họ Long? Họ rất ít thấy nha. Khó trách anh có tiền như vậy, nguyên lai là Hoàng đế chuyển sang kiếp, nhất định là vậy!”
“Tiểu Triết ngươi nói lung tung cái gì, việc gì phải cùng người lạ bắt chuyện?” Đồng Vũ Lăng quả thực muốn hộc máu, không chỉ là mặt, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.
“Chị, chị nói như vậy là không đúng, hắn không phải là kẻ ngốc của chị sao? Sao lại là người xa lạ được?” Đồng Vũ Triết nhẹ nhàng giáo huấn, tầm mắt lại nhìn về phía Long Triệt: “Ha ha, đừng thấy chị của tôi thật giống một nữ quản gia hung ác, kỳ thật chị ấy thực ôn nhu thiện lượng, tôi đoán là ở trước mặt anh nên mới cảm thấy ngượng ngùng …”
“Đồng Vũ Triết! !” Thanh âm bất đắc dĩ cùng với xấu hổ của Đồng Vũ Lăng, cắt qua đêm tối yên tĩnh.
“Long đại ca, tôi phải đi rồi, nếu không sau khi trở về chị của tôi sẽ không bỏ qua cho tôi. Đúng rồi, nếu như có thể, lần sau có thể hay không tiếp tục để cho tôi sờ một chút …” Đồng Vũ Triết còn không kịp nói xong nguyện vọng, liền bị Đồng Vũ Lăng dắt rời đi.
Nhìn hai bóng người lôi kéo lẫn nhau, đẩy tới đẩy đi, khóe miệng Long Triệt lặng yên dâng lên một tia thích thú, thẳng đến khi bọn họ hoàn toàn tan biến tại tầm mắt của mình, hắn mới khởi động xe.