“Không cần đi, không cho phép đi, ngủ cùng tôi, chúng ta cùng nhau ngủ!” Long Triệt vẫn tiếp tục vô ý thức nói những lời vô nghĩa, ngón tay bắt đầu gia nhập hàng ngũ xâm lược
Đồng Vũ Lăng vừa tức, vừa xấu hổ, không chút nghĩ ngợi liền cắn lên tay hắn.
Đang trong lúc ngủ say, Long Triệt căn bản không biết mình đang làm cái gì, cũng không có cảm giác đau, hắn chỉ là tùy theo ý thức, bàn tay to bắt đầu cách quần áo vướt ve phía sau lưng Đồng Vũ Lăng, sau đó dần dần tiến về phía trước ngực.
Cho dù thực xấu hổ, nhưng Đồng Vũ Lăng cũng hiểu được đạo lý càng phản kháng sẽ càng bị cưỡng bức, bởi vậy không dám tiếp tục giãy dụa, lẳng lặng mặc kệ hắn lợi dụng, nàng nghĩ dù thế nào đi nữa hắn đang say, phỏng chừng cũng làm không được động tác gì lớn cả.
Quả nhiên đúng như nàng đoán, cảm giác tê dại xa lạ dần dần chậm lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất, tiếng hít thở nhẹ nhàng bắt đầu rơi vào trong tai Đồng Vũ Lăng.
Hắn, đang ngủ!
Nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, Đồng Vũ Lăng nhìn lên khuôn mặt an toàn vô hại đang ngủ, trong đầu vô cùng hỗn loạn, tâm cũng không phải phức tạp bình thường, thẳng đến khi một hồi chuông trong trẻo của điện thoại kéo nàng từ những suy nghĩ hỗn độn ra ngoài.
Dựa theo tiếng vang, nàng rất nhanh từ túi quần của hắn lấy ra điện thoại cầm tay của hắn, trên màn hình hiển thị là “Mụ mụ”
Hơi chút suy nghĩ, nàng nhấn vào nút tắt, sau đó gửi một tin nhắn qua: “Tôi là bạn của Triệt, tâm tình của anh ấy giống như không tốt lắm, mới vừa uống một chút rượu, hiện tại anh ấy đang ngủ ở văn phòng, không có việc gì, tôi sẽ chăm sóc anh ấy. Hy vọng bà không cần lo lắng. Mặt khác, để tránh điện thoại làm ồn, tôi sẽ thay anh ấy tắt điện thoại. ”
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, Đồng Vũ Lăng chuẩn bị đứng dậy, ai ngờ thân thể vừa rời đi hắn, lại bị hắn kéo lại, một lần nữa ngã ở trên ngực hắn, lời nói mang theo bi thương khẩn cầu từ trong miệng hắn bật ra: “Đừng đi, ở lại với tôi!”
Ánh mắt nhắm, hơi thở vững vàng, rõ ràng là không tỉnh! Nam nhân này, rốt cuộc là hữu tâm hay là vô ý!
Đồng Vũ Lăng ngẩn người trong chốc lát, bất đắc dĩ lấy ra điện thoại di động của mình, gọi điện thoại về nhà, hạ giọng nói: “Mẹ, tối nay con ở cùng Hiểu Linh, không quay về ngủ, bố mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Sau khi tắt điện thoại di động, nàng cứ như vậy ghé vào trước ngực của hắn, lẳng lặng, xuất thần nhìn chăm chú vào hắn. Giờ phút này hắn, thiếu đi phần lãnh khốc cùng bá đạo ngày thường, nhiều hơn phần vô hại cùng ngay thơ, khiến cho cả khuôn mặt hắn lại có vẻ càng thêm tuấn mỹ cùng mê người, chỉ là đôi mày kiếm gắt gao nhíu lại, khiến cho người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Thời gian quen hắn không phải là rất lâu, nhưng sau nhiều lần ở chung, nàng cũng thật sâu cảm nhận được, hắn là một nam nhân kiêu căng, cuồng vọng, không ai bị nổi, âm tình bất định, làm cho người ta khó có thể nắm bắt lấy. Rốt cuộc là vì cái gì một thiên chi kiêu tử, cao ngạo lãnh mạc như hắn lại nguyện ý ở trước mặt người khác biểu lộ một mặt nhu nhược bất lực như thế, còn có, người kia tại sao lại là chính mình?
Ngón tay Đồng Vũ Lăng không bị khống chế, chậm rãi vuốt lên khuôn mặt của hắn, tại nơi đầu mày đang cau chặt nhẹ nhàng vỗ về. Dần dần, ánh mắt nàng bắt đầu trở nên mê ly, cả người mệt mỏi không chịu nổi, rốt cuộc, nhin không được, ghé vào trước ngực hắn ngủ say …
Theo bóng đêm dần trôi qua, chất cồn trong cơ thể Long Triệt cũng dần dần tiêu tán, hắn vừa tỉnh, liền cảm thấy một cỗ cảm giác nặng nề từ trước ngực truyền đến, ánh vào mi mắt chính là một đầu tóc đen như mây, đến khi tầm mắt chạm vào chiếc áo khoắc màu tím nhạt, tâm không khỏi run lên, những chuyện xảy ra tối hôm qua như thủy triều tràn lên trong óc.
Cơ hồ là mê muội, hắn di động ngón tay thon dài rắn chắc dọc theo cái trán của nàng, khuôn mặt, cái mũi, cái miệng nhỏ nhắn, một đường đi xuống, ôn lại cảm giác như thật như ảo tối qua.
Cảm giác càng ngày càng mạnh khiến Đồng Vũ Lăng từ từ tỉnh lại, trong lúc nàng ý thức được chuyện gì xảy ra thì nhanh chóng nâng mắt, lập tức đụng vào một đôi đồng tử sâu thẳm che kín tà vọng cùng tùy ý, thình lình xuất hiện cảm giác nguy cơ khiến cả người nàng từ trên người hắn tránh ra, run giọng hỏi: ” Anh … Không có việc gì chứ?”
Long Triệt không nói, như có suy nghĩ gì nhìn chằm chằm nàng.
Khuôn mặt Đồng Vũ Lăng không tự chủ được phiếm hồng, lúng ta lúng túng nói: “Anh đã không có việc gì, vậy tôi đi trước!”
“Đợi một chút!” Thanh âm trầm thấp của Long Triệt khàn khàn lộ ra say rượu, hắn cũng đã xoay người ngồi dậy.
Đồng Vũ Lăng dừng lại, cũng không quay đầu lại.
“Cô xác định đi ra ngoài như vậy, sẽ không khiến cho người ta chú ý cùng chỉ trỏ?” Long Triệt liếc xéo nhìn nàng, tiếp tục nói.
Đồng Vũ Lăng lúc này mới phát giác, chính mình chẳng những quần áo nhăn nhúm, đầu tóc thì rối bời.
Long Triệt đi tới cạnh nàng, kéo nàng chậm rãi đi vào phòng tắm bên trái: “Tự mình biết tắm chứ?”
Long Triệt đã đi ra ngoài, hơn mười mét vuông phòng tắm chỉ còn một mình Đồng Vũ Lăng. Nàng không vội vã rửa mặt chải đầu, mà là đánh giá chung quanh. Trang hoàng xa hoa, dụng cụ cái gì cần có đều có, không thể tưởng được phòng tắm lâm thời trong một cái văn phòng, đều đầy đủ hơn so với trong nhà mình, rộng rãi, đẹp cùng thoải mái! Cái này, đại khái là sự khác nhau giữa người có tiền và người thường đi!
Tiếp đó, nàng một bên sửa sang lại tóc, hắt nước rửa mặt, trong óc mờ mịt suy tư về cái gì, đôi mắt hắc bạch phân minh rất nhanh liền lâm vào sương mù, mê mang cùng ngơ ngẩn, thế cho nên không lưu ý đến thời gian trôi qua nhanh.
“Còn không có chuẩn bị cho tốt sao?” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nhắc nhở không kiên nhẫn của Long Triệt, người này phỏng chừng đang sốt ruột chờ.
Đồng Vũ Lăng giữ khuôn mặt bình tĩnh, không yên lòng mở cửa.
Long Triệt đang đứng ở cửa, thản nhiên thoáng nhìn nàng, khi nàng bước ra khỏi cửa gỗ phòng tắm thân hình cao lớn của hắn cũng bước nhanh đi vào, bên trong lập tức truyền đến ào ào tiếng nước.
Đồng Vũ Lăng trở lại trước giường, đối mặt với đệm giường hỗn độn sững sờ trong chốc lát, sau đó lấy giấy bút trên tủ đầu giường, vội vàng lưu lại hàng chữ, yên lặng rời đi. Vừa bước ra khỏi văn phòng của Long Triệt thì vừa lúc đụng vào Cao Chí Kiệt đi làm.
Cao Chí Kiệt vẫn là cái loại ánh mắt phức tạp tìm tòi nghiên cứu này, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm nàng.
Đồng Vũ Lăng xấu hổ cùng hắn chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành!”
“Buổi sáng tốt lành! Để tôi đưa cô ra ngoài đi!” Cao Chí Kiệt vừa nói, một bên mang Đồng Vũ Lăng đi ra khỏi văn phòng, đi hướng thang máy.
Sau khi đưa Đồng Vũ Lăng đi, Cao Chí Kiệt tiến vào văn phòng Long Triệt, phát hiện cửa phòng nghỉ mở ra, nhưng trên giường không có ai, chỉ có phòng tắm truyền đến tiếng nước, vì thế, hắn không ngừng lại, trở lại chỗ ngồi của chính mình.
Cao Chí Kiệt vừa rời đi, Long Triệt cũng theo phòng tắm đi ra. Nhìn căn phòng yên tĩnh không người bên trong, lại nhìn tờ giấy Đồng Vũ Lăng lưu lại, tuấn nhan nhất thời ngẩn ra, nửa ngày, hắn mới đi ra phòng nghỉ, uống một lý cà phê, mới vừa ngồi xuống liền thấy phụ thân đã vài năm không đến công ti đột nhiên xuất hiện, phía sau đi theo hai cha con Tiêu Chính Hoa.
“Long đại thiếu gia!” Cha con Tiêu Chính Hoa trước tiên liền hướng Long Triệt chào hỏi.
Long Triệt không chút để ý gật gật đầu, tầm mắt nhìn về phía phụ thân, buồn bực hỏi han: “Cha, cha tới có chuyện gì?”
“Cha là tới cùng công ty vận chuyển hàng hóa Viễn Dương ký hợp đồng!” Long Khiếu Thiên diễn cảm dị thường nghiêm túc.
Long Triệt ngạc nhiên, lập tức nói: “Cha, ngày hôm qua con đã nói qua, lần này việc cho Viễn Dương vay không thể thông qua!”
Long Khiếu Thiên không để ý tới hắn, đi đến bên cạnh sofa ngồi xuống, còn gọi cha con Tiêu Chính Hoa đi qua, vừa đúng lúc này, Cao Chí Kiệt tiến vào, dừng lại trước mặt Long Khiếu Thiên.
“Cao đặc trợ, cậu giúp tôi thẩm duyệt cùng đánh giá một chút bản kế hoach này, sau đó nói cho tôi biết, ngân hàng có nên cùng Viễn Dương hợp tác hay không!” Long Khiếu Thiên phân phó nói.
Cao Chí Kiệt đầy bụng hồ nghi, trộm nhìn một chút sắc mặt xanh mét Long Triệt, nhìn nhìn lại nghiêm túc uy nghiêm Long Khiếu Thiên, cuối cùng tiếp nhận bản kế hoạch, dùng 20′ nghiên cứu, làm ra khẳng định trả lời: “Bản kế hoạch này làm rất khá, đáng giá đầu tư!”
Long Khiếu Thiên vừa lòng gật đầu, lại đi vào trước mặt Long Triệt, đem bản kế hoạch cùng hợp đồng đặt ở trên bàn làm việc, trầm giọng nói: “Ký tên lên bản hợp đồng này!”
Long Triệt không phản ứng, tuấn nhan vẫn là một mảnh vẻ lo lắng cùng thâm trầm.
Long Khiếu Thiên nhìn chăm chú vào nhi tử, vài giây sau, chậm rãi nói: “Còn nhớ rõ thời điểm cha đem ngân hàng cho con đã nói cái gì? Làm ngân hàng, là đối mặt quần chúng, lấy thị trường làm hướng phát triển, lấy hiệu quả và lợi ích làm chủ yếu, tuân thủ nghiêm ngặt thành tín, phục vụ dân thành phố, phục vụ xí nghiệp, đối với toàn bộ cơ cấu cùng các vị cổ đông phụ trách, nhớ không được để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng …”
Nghe thấy phụ thân lại giảng lại lý lẽ không biết giảng qua bao nhiêu lần, Long Triệt đành phải ngăn chặn tức giận, bất đắc dĩ cầm lên bút máy, ký tên lên bản hợp đồng này!
Long Khiếu Thiên lại là vừa lòng mỉm cười, đem hợp đồng đưa trả cho phụ thân của Tiêu Chính Hoa – Tiêu Tư Minh.
Tiêu Tư Minh vui mừng cảm ơn: “Cám ơn anh, Khiếu Thiên, thật sự thực cảm tạ!”
“Việc rất nhỏ, không cần nói đến. Đúng rồi, Tiêu lão còn nhớ hay không 10 năm trước Cao ốc ngân hàng ta vừa mới xây xong, đó là lần đầu tiên chúng ta đi thăm tình hình thực tế? Không biết hiện tại Tiêu lão có hứng thú cùng ta đi ôn lại một chút?”
Không thể tưởng được Long Khiếu Thiên còn nhớ rõ chuyện trước kia, lại còn tự mình mời chính mình, Tiêu Tư Minh có điểm thụ sủng nhược kinh, không ngớt lời nói: “Nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ! Lúc ấy còn có Long Nhị thiếu gia ở bên giới thiệu, ngẫm lại đều cảm thấy được vinh quang và may mắn a!”
“Ha ha, đứa nhỏ Long Hạo này quả thật không giống người thường, tôi cũng rất mong nó trở về, sớm chứng kiến kinh thế chi tác thứ hai của nó (kinh thế chi tác: tác phẩm khiến người ta kinh hãi)!” Đề cập tiểu nhi tử, Long Khiếu Thiên đầy bụng vui mừng, quay đầu lại kêu Long Triệt: “A Triệt, con cũng mang Chính Hoa đi chung quanh xem một chút.”
Không muốn trước mặt người bên ngoài khiến phụ thân khó chịu, Long Triệt ngăn chận đủ loại không vui trong lòng, cố mà dẫn dắt Tiêu Chính Hoa, đi theo phụ thân đi ra văn phòng.
Bọn hắn một đường dọc theo hành lang rộng rãi cất bước, thường thường nhìn chung quanh chung quanh các nhà cao tầng. Long Khiếu Thiên cùng Tiêu Tư Minh ở phía trước, vừa nói vừa cười; Long Triệt cùng Tiêu Chính Hoa theo ở phía sau, có tâm tư khác nhau, không nói chuyện với nhau qua một câu.
Bỗng dưng, điện thoại của Tiêu Chính Hoa vang lên, nhìn thấy hiển thị trên màn hình, nhớ lại những lời nói của biểu ca ngày hôm qua với mình, Tiêu Chính Hoa liền cố ý đề cao thanh âm, khiến cho Long Triệt có thể nghe được lời của hắn: “Vũ Lăng!”
“Chính Hoa, tối hôm qua anh tìm em? Thực xin lỗi, em có chút chuyện nên tắt mát, vừa rồi khởi động máy mới đọc được tin nhắn của anh. Anh nói tâm tình không tốt, đã xảy ra chuyện gì?” Tiếng nói xin lỗi mễm mại của Đồng Vũ Lăng, thông qua di động từ từ truyền vào trong tai Tiêu Chính Hoa.
Tiêu Chính Hoa trầm ngâm một lát, tiếp tục lớn tiếng nói: “Ừ, vốn muốn hẹn em tối nay ăn cơm, nghe một chút lời khuyên của em!”
Đồng Vũ Lăng làm suy nghĩ một chút, mới đáp: “Ha ha, chúng ta gặp mặt ở đâu?”
Tiêu Chính Hoa không có trực tiếp trả lời, mà là giả bộ không có phương tiện: “Vũ Lăng thực xin lỗi, anh hiện tại đang ở bên ngoài có chút việc, giữa trưa trở lại công ty sẽ tiếp tục gọi điện thoại cho em, được không?”
“Ân, vậy anh cứ làm việc trước đi, em không quấy rầy anh! Bye bye!”
“Bye bye!” Lời nói của Tiêu Chính Hoa nhỏ nhẹ, khuôn mặt mỉm cười, một bộ dáng ngọt ngào nói chuyện với tình nhân. Hắn biết, bên cạnh hắn, người nào đó giờ phút này nhất định tâm tình không tốt, sắc mặt nhất định rất kém! Nhưng hắn không sợ, đúng như biểu ca nói, biện pháp tốt nhất đối phó địch nhân là sống được so với địch nhân càng tốt càng vui vẻ hơn! Huống hồ cò cam đoan của Long Khiếu Thiên, hắn rốt cuộc không phải lo vấn đề hợp tác giữa Viễn Dương và ngân hàng Âu Á Phỉ Lợi Tư!