Triền Miên Không Ngớt

Chương 5: Tiểu Lăng tử cùng tiểu Hạo tử



Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Đồng Vũ Lăng khoác áo, thả mái tóc dài ngồi trước máy tính, mở ra MSN.

Một khung đối thoại lập tức hiện ra:

“Hi, tiểu Lăng tử!”

Đồng Vũ Lăng khóe miệng mỉm cười, ngón tay nhỏ gầy bay nhanh gõ phím:

“Hi, tiểu Hạo tử, ăn xong cơm trưa rồi ah?”

Trung Quốc bây giờ vốn là hơn 9 giờ tối, nhưng ở Anh Quốc vên kia lại là hơn 1 giờ trưa.

“Uh, mới vừa ăn xong. Ngày hôm nay như thế nào?” -Bên kia đáp.

Hồi tưởng lại những chuyện phát sinh hôm nay, Đồng Vũ Lăng vui mừng đánh ra:

“Vô cùng nguy hiểm! Hảo ! Mình lớn như vậy, từ trước tới nay chưa từng thử qua loại cảm giác này! Sáng nay chứng kiến một nam nhân quần áo đẹp đẽ, khí phái phi lễ một nữ tử, mình vốn muốn làm một người thấy việc bất bình không tha. Ai ngờ lại là hiểu nhầm, oan uổng cho người tốt! Thực ra, nữ nhân kia chính là một người trong một tập đoàn phạm tội, chuyên môn lợi dụng nói nam nhân phi lễ. Sau đó, bắt bồi thường tổn thất này nọ!”

“A, bạn chưa từng xem tin tức sao?” -Rất rõ ràng, tiểu Hạo tử đã sớm biết loại hành vi phạm tội này.

“Mình bình thường làm gì có thời gian xem. Nhiều lắm chỉ nghe bạn bè hay đồng sự đề cập qua một ít hành vi phạm tội. Nhưng không có loại này! Thảm hơn chính là, nam nhân bị mình oan uổng kia, lại chính là người mà mình có việc cần cầu xin!”

“Oh, my god! Tiểu Lăng tử thật đáng thương! Mình có thể tưởng tượng lúc ấy bạn cảm thấy thất bại cùng ảo não bất lực cỡ nào! Về sau thế nào?! Anh ta có hay không nhân cơ hội làm khó dễ trả thù bạn?!”

“Anh ta …”-Đồng Vũ Lăng đột nhiên nhớ tới cái gì, rất nhanh nói:

“Được rồi, tiểu Hạo tử, bên này chúng ta có người cùng tên với bạn đó, cũng có một chữ Hạo! Hơn nữa về phương diện kiến trúc thì hắn cũng vô cùng giỏi. Nếu không phải mình biết bạn đã lâu, mình còn nghĩ các bạn là cùng một người đấy!”

“Oh? Thật sư? Hắn họ gì?”

“Họ Long, gọi Long Hạo! nhị thiếu gia của một gia đình giàu có.”

Bên kia lập tức im lặng, khiến cho Đồng Vũ Lăng đoán hỏi:

“Làm sao vậy? Sẽ không bị mình đoán trúng bạn chính là Long Hạo đi?”

“Ách, như thế nào có thể! Được rồi, bạn nhận thức Long Hạo kia sao? Hắn là bạn của bạn?”

“Người bình dân như chúng ta như thế nào nhận thức công tử có tiền như vậy! Ba cùng đại ca của hắn đều làm ở ngân hàng. Nam nhân mà hôm nay mình oan uổng, vừa lúc là đại ca hắn!”

Bên kia lại là một trận trầm mặc.

Đồng Vũ Lăng có điểm không quen, cho hắn một người “Chấn tống” tín hiệu, đồng thời nói:

“Như thế nào lại không nói nữa? Out rồi ah?”

“Mình vẫn ở đây, đang nghe bạn nói mà.”

“Oh. Bạn có biết mình rất thông minh không?!! Lúc đầu, Long Triệt, ách, chính là đại ca của Long Hạo đó, hắn không có tại công ty. Trợ lý của hắn lại không thèm để ý tới mìn. Đã thế lại còn đuổi mình đi nữa chứ! Trong lúc cấp bách, mình nảy ra ý, nói xạo với bọn họ là mình biết Long Hạo! Quả nhiên, như mình mong muốn, trợ lý đó cho mình ở lại, đợi Long Triệt trở về. Long Triệt chắc là coi trọng Long Hạo, nên đồng ý thỉnh cầu của mình!”

Nhớ tới sự thông minh nho nhỏ của mình, Đồng Vũ Lăng không nhịn được dương dương đắc ý.

“Được rồi, vậy bạn nói với hắn bạn nhận thức Long Hạo như thế nào?”

“Mình hả …” -Đồng Vũ Lăng vừa nghĩ, vừa đem chuyện giữa trưa do mình biên đạo đánh đi ra.

Sau khi người bên kia xem xong, liền đưa tới một khuôn mặt tươi cười:

“Xem ra tiểu Lăng tử vốn là một mỹ nữ nha! Tiểu Hạo tử lần sau muốn gặp bạn, tiểu mỹ nữ đáng yêu xinh đẹp rồi!”

“Được thôi, mình chờ bạn, mình cũng muốn thấy …”- Đồng Vũ Lăng kịp thời dừng lại, nghịch ngợm mà le lưỡi:

"Được rồi, Long Hạo đó, anh ta thật là lợi hại. Tuổi còn nhỏ mà có thể xếp đặt ra một tòa nhà không tầm thường như vậy. Ngân hàng nhà anh ta là do tự anh ta xếp đặt đó, khi đó anh ta mới có 15 tuổi, quả thật là thiên tài mà!”

Bên kia không bình luận gì cả, chỉ lại phát tới một khuôn mặt tươi cười.

“Tên của bạn có một chữ Hạo, tên của anh ta cũng có một chữ Hạo, xem ra, những người tên mang chữ Hạo đều có khả năng thiết kế nha!”- Đồng Vũ Lăng chốt lại rồi một vẻ mặt hâm mộ, sau đó nói lời từ biệt:

“Tốt lắm, mình không quấy rầy bạn nghỉ trưa, mình cũng chuẩn bị đi ngủ. Ngày mai còn muốn sáng sớm đi làm đây!”

“Uh, chúng ta đêm mai thấy. Tiểu Lăng tử, ngủ ngon!”

“Tiểu Hạo tử, ngủ ngon! !”- Computer đã tắt máy, Đồng Vũ Lăng tiếp tục ngồi yên trước bàn, kiều dung nổi lên trận trận suy nghĩ.

Nhận thức tiểu Hạo tử khoảng một năm, lúc ấy nguyên bản mọi người phong trào cùng nhau học dùng MSN. Thần xui quỷ khiến thế nào mà đánh nhầm hai chữ, đánh bậy đánh bạ lại quen hắn. Có lẽ đây là thiên ý đi, cô cùng hắn trò chuyện cùng nhau rồi cảm thấy hết sức hợp gu, rất nhanh liền trở thành bạn tốt.

Người ta thường nói, trên mạng vốn là một thế giới hư ảo. Vậy nên nàng cũng rất tự giác mà không hỏi chuyện riêng của hắn. Mà hắn cũng rất ăn ý. Hắn nói rằng, chỉ nói chuyện phiếm, không cần đề cập tới xem ảnh. Cô nghĩ , hắn lớn lên chắc rất xấu, không muốn người ta thấy. Bởi vậy, rất tôn trọng hắn, không đề cập tới chuyện trao đổi ảnh chụp.

Sau một thời gian nói chuyện với nhau, nàng biết hắn xuất thân là một gia đình bậc trung. Tu dưỡng tốt lắm! Người rất ôn nhu, từ nhỏ đã có năng khiếu về kiến trúc, trang trí, hiện tại đang du học tại Anh quốc, ước chừng còn một năm nữa là tốt nghiệp.

Hắn mặc dù còn đang đi học nhưng lại ra vẻ hiểu được rất nhiều. Hắn chưa từng ngại nàng, giận nàng vì không cho xem mặt. Mỗi lần đều rất kiên nhẫn cùng nàng chia xẻ những điều chứng kiến hay nghe thấy tại Anh quốc. Làm cho một người chưa bao giờ đi ra quốc gia khác như cô cũng có thể cảm giác được một chút.

Đồng thời, hắn cũng là người mà nàng thường xuyên thổ lộ hết những khó khăn, ngăn trở mà nàng gặp phải.

Mấy người bạn tốt cùng học đại học biết chuyện nàng cùng hắn, đều nói đó là duyên phận, cổ vũ nàng nên cùng hắn phát triển trở thành tình yêu qua mạng.

Mỗi lần, nàng đều biểu hiện là chối bỏ, không có khả năng. Kỳ thật, chỉ có chính cô mới hiểu được, lòng của cô, có một chút ngây thơ, một chút mê loạn. Cô vốn là nữ sinh, tự nhiên cũng như những cô gái khác, có đặc tính hoài xuân. Nhưng nàng chưa từng yêu bao giờ cho nên không cách nào xác định trái tim của chính mình rốt cuộc như thế nào.

Hắn nói qua, chờ sau khi hắn tốt nghiệp về nước, hắn sẽ cùng nàng chính thức gặp mặt.

Mỗi lần một mình yên tĩnh, nàng chung quy không nhịn được ước mơ cùng chờ mong thời khắc cùng hắn gặp mặt! Cũng chỉ có lúc này, nàng đột nhiên rõ ràng, hắn tạm thời không để cho nhìn thấy ảnh chụp vốn là bởi vì nguyên nhân khác, mà không phải hắn lớn lên xấu. Dù sao người có được một viên ôn nhuận chi tâm, bề ngoài sẽ không đến mức quá kém đi! Hơn nữa, cho dù hắn lớn lên có xấu thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ cảm giác được hắn thật đẹp! Đơn giản là hắn là tiểu Hạo tử! !

Tóc đã khô, Đồng Vũ Lăng từ trong ghế đứng dậy, chậm rãi trở lại trước giường.

Nằm trên chiếc giường mềm mại, nhìn chăm chú trần nhà, Đồng Vũ Lăng tưởng tượng ra một loạt những hình ảnh tốt đẹp, cuối cùng mỉm cười tiến vào mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.