CHƯƠNG 428: NGHI NGỜ VIÊM PHỔI
Cuối tuần, Lương Hạnh đến bệnh viện kiểm tra xong nhân tiện gặp Tống Ba, lúc về thì nhận được điện thoại của Triệu Mịch Thanh nên trực tiếp lái xe đến Tấn Thành.
Trong bệnh viện nhi ở quận Tấn Thành, mẹ Triệu vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ bế An Khê đang lớn tiếng gào khóc.
Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể của cô bé, kiểm tra cơ bản, cuối cùng thở dài bất lực. Trong khi điền vào phiếu, bác sĩ nhìn mẹ Triệu, trong ánh mắt tràn ngập chất vấn.
“Bà là gì của đứa bé?” Anh nheo mắt, xé tờ phiếu đã điền thông tin, cầm trên tay.
“Bà nội.”
Mẹ Triệu vỗ về lưng An Khê, thằng nhỏ nằm trong lòng bà ta vừa khóc vừa ho, ho đến mức mặt đỏ bừng nhưng vẫn chưa định dừng lại, trong miệng cứ bi bô như đang nói gì đó.
Anh chàng bác sĩ trẻ tuổi lanh lợi nhíu mày, như nghe ra được điều gì đó, tiếp tục hỏi dồn: “Còn mẹ của đứa bé đâu?”
Động tác của mẹ Triệu lập tức dừng lại, sắc mặt trong nháy mắt liền lạnh băng: “Ba mẹ của cục cưng nhà chúng tôi ly hôn rồi, hiện tại do tôi chăm sóc.”
Thầy thuốc dừng lại rồi đẩy phiếu chẩn đoán ra: “Đứa trẻ có vẻ đang trong tình trạng tồi tệ, có phải gần đây nó hay quấy khóc không? Ho dữ dội nhưng không giống như cảm lạnh, có khả năng là bị suy dinh dưỡng và viêm phổi. Bà theo phiếu này đưa cháu đi xét nghiệm máu rồi chụp phim, sau hai tiếng nữa thì quay lại kiểm tra.”
mẹ Triệu vừa nghe thấy vậy liền biến sắc: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
Bà ta không chắc chắn nhưng trong mắt vẫn chứa đựng sự lo lắng.
Bác sĩ không muốn nhiều lời nhưng đến mức này rồi không thể không nói thêm một câu: “Tôi có thể thấy rằng bà thật sự đau lòng vì đứa bé, nhưng tôi nghĩ rằng cô nhóc này nhớ mẹ và bà ngoại của mình, lúc khóc nó vẫn luôn gọi, bà không nghe thấy sao?”
mẹ Triệu không nói gì, chỉ siết chặt hai tay, bế đứa bé ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Đào Mỹ Ân liền tiến lên đón, trong tay cầm nửa chai sữa bột đã chuẩn bị sẵn, muốn đón lấy đứa bé: “An Khê tối hôm qua đến bây giờ vẫn chưa ăn gì, nhất định là đói rồi.”
Vừa nói cô ta vừa nhét núm vú giả vào miệng đứa bé nhưng cô nhóc cứ cố tình không chịu ăn, nghiêng đầu sang một bên, dang tay ra chặn rồi rên rỉ la lên “Mẹ.”
Sắc mặt mẹ Triệu vô cùng u ám, thấy thế bà ta liền giật lấy bình sữa rồi nhìn Đào Mỹ Ân với ánh mắt không mấy hài lòng: “Được rồi, bác sĩ nói còn phải đưa nó đi lấy máu, xét nhiệm xong còn phải dỗ nó ăn nữa.”
“Lấy máu?” Đào Mỹ Ân ôm An Khê ôm vào lòng đi theo sau mẹ Triệu đến khoa xét nghiệm, bởi vì cô nhóc liên tục giãy giụa nên bước chân trên đôi giày cao gót của cô ta cũng lảo đảo theo.
mẹ Triệu đến thang máy trước, bà đang nhíu mày chờ thang máy nhưng bà không để ý Đào Mỹ Ân ở phía sau. Bởi vì cô nhóc muốn thoát khỏi vòng tay của cô ta nên cứ rướn người về phía trước kết quả cơ thể cô nhóc trơn trượt ra khỏi vòng tay của cô ta và bổ nhào xuống đất.
Lúc này thang máy vừa mới tới tầng trệt, mẹ Triệu quay đầu lại thúc giục thì vừa hay nhìn thấy cảnh này mà tim như muốn nổ tung, sợ hãi kêu lên.
Đào Mỹ Ân duỗi tay với lấy, lưng lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh, sau khi phản ứng kịp thì đứa nhỏ cuối cùng cũng được chụp lại, cô ta hít sâu một hơi.
“Trời ơi, Mỹ Ân, cô điền rồi sao?” mẹ Triệu đi tới, rốt cuộc cũng không che giấu được sự bất mãn trong lòng, bà ta đón lấy đứa bé từ trong lòng cô ta rồi ôm chặt: “Con bé là cháu gái của tôi, nó mà bị thương thì không ai chịu nổi trách nhiệm đâu.”
Đào Mỹ Ân nghe vậy thì chỉ biết gượng cười, cô ta nuốt nước bọt, nhưng cuối cùng vẫn không nói được lời nào. Lúc sau cô ta muốn đứng dậy, mới cảm thấy đầu gối quỳ trên đất rất đau, chỉ cần cử động nhẹ là đau đến thấu tim.
Vừa rồi vì quá quan tâm đến đứa bé nên cô không để ý khi khuỵu chân xuống sàn đầu gối cô đã đập mạnh một tiếng trầm đục.
mẹ Triệu hoàn toàn không để ý đến điều này, mọi suy nghĩ của bà đều đổ dồn vào đứa cháu gái cưng của mình, sau khi bế đứa bé về, bà lại quay người đi về phía thang máy, nhưng cũng chính lúc này bà ta đã giật mình choáng váng.
Cửa thang máy mở ra, Lương Hạnh đang đứng ở bên trong, ánh mắt đông lạnh, nặng nề nhìn hai người.
“Lương… Lương Hạnh.” Mẹ Triệu lập tức biến sắc, hé miệng, giọng nói cũng bất giác run rẩy.
Lương Hạnh cười mỉa mai, ánh mắt cô hướng ra phía sau bà ta nhìn thẳng đến chỗ vừa mới xảy ra chuyện, mẹ Triệu cũng không biết cô đã nhìn thấy được bao nhiêu khi xảy ra chuyện đó.
Cô bước tới vài bước, cúi xuống nâng cánh tay của Đào Mỹ Ân lên và đỡ cô ta đứng dậy.
Đào Mỹ Ân mượn sức Lương Hạnh mới miễn cưỡng gập cái đầu gối đang bị thương kia lại, lúc đứng lên còn phải dựa vào vách tường bên cạnh một lúc lâu.
Cũng không biết có phải cô ta đang cố ý tránh ánh mắt của Lương Hạnh hay không, cô ta chỉ nhỏ nhẹ nói một câu: “Xin lỗi chị Hạnh.”
Trên mặt Lương Hạnh không có biểu cảm gì nhưng lại nghe mẹ Triệu đứng gần đó đột nhiên nổi điên, hừ mũi, mắng: “Cô xin lỗi cái gì? Đứa bé hiện đang ở nhà họ Triệu chúng ta, không liên quan đến người phụ nữ này…”
Trong lúc nói chuyện, bà ta tỏ vẻ phòng bị, ôm đứa nhỏ lui ra sau, thậm chí còn ôm đầu vào lòng, không cho đứa bé nhìn Lương Hạnh.
Lúc này, cảm xúc đè nặng lên trái tim của Lương Hạnh chợt bùng nổ, cô quay lại, bước lại gần mẹ Triệu, đồng thời nghiến răng nghiến lợi, sau mấy lần kiềm chế, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
“Bà có biết, vừa rồi tôi đã phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể dằn lòng mà không đánh bà không? Nếu An Khê xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi cam đoan sẽ không bỏ qua cho bà đâu.” Cô gằn từng lời từng chữ, không lâu sau mắt cô đã ươn ướt, hốc mắt cũng đỏ quạnh, vô cùng đáng sợ.
mẹ Triệu chưa từng nhìn thấy khí thế hung hãn ấy của Lương Hạnh, đôi mắt đỏ như máu chứa đầy tia oán hận, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Bà ta sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, chân không ngừng lui về sau nhưng cuối cùng đã bị ngăn lại bởi một bức tường.
“Lương, Lương Hạnh, tôi nói cho cô biết…”
Tay trái bà ta bất giác buông lỏng, đứa bé trong lòng quay đầu và bất ngờ nhìn thấy Lương Hạnh, đôi mắt to đẫm lệ loé lên, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc và kinh ngạc.
Sau khi phản ứng lại, cô nhóc liền dẫu cái miệng nhỏ bé, uất ức khóc to, toàn thân xoay lại, rướn hai cánh tay bụ bẫm về phía Lương Hạnh kêu lên: “Mẹ, mẹ…”
Lúc này Lương Hạnh không còn nén nước mắt được nữa, mặc cho chúng lăn dài trong mặt cũng không còn lòng dạ nào mà lau, sự tự trách và xót xa trong lòng khiến cô gần như nghẹt thở.
“Tiểu Khê…” Cô sụt sịt, giọng nói khàn khàn đến cực điểm.
Lương Hạnh vươn tay về phía đứa trẻ nhưng lại bị mẹ Triệu ngăn lại, bà ta tỏ vẻ phòng bị, hung tợn trừng mắt: “Lương Hạnh, cô đừng có mơ mang đứa bé đi.”
Lương Hạnh không thể không dời tầm mắt lên người mẹ Triệu, đáy mắt tràn ngập châm chọc cùng khinh thường: “Bà ghét bỏ mẹ tôi chăm sóc đứa bé không tốt, ra sức cướp đứa bé về tự chăm sóc, đây là kết quả sao?”
Cô dừng lại một chút, giọng điệu cũng buông lỏng hơn một chút: “Tôi chưa bao giờ phủ nhận việc bà là bà nội của lũ trẻ, nếu bà có thể chăm sóc tốt cho chúng thì sau này giao cả hai đứa cho bà cũng không thành vấn đề.”
“Hai đứa?” Ánh mắt của mẹ Triệu run rẩy, tựa hồ không tin, nhưng vì trong lòng bà ta vẫn luôn nghĩ đến cháu nội nên không thể không kiểm chứng.
Tuy nhiên sắc mặt của Lương Hạnh lại đột nhiên lạnh đo, cô liếc nhìn đứa bé đang đỏ bừng mặt, nước mắt nước mũi đầm đìa, cất giọng châm chọc : “Bà chỉ một lòng muốn cướp lũ trẻ làm của riêng nhưng lại chăm sóc không đàng hoàng thì sao tôi có thể giao chúng cho bà đây?”
“An Khê ở chỗ bà chưa tới mười ngày, bà cảm thấy nó đi theo bà sẻ tốt sao? Bà bế nó về liệu có tìm hiểu thói quen của con bé?
Con bé và An Ngôn đều bị sinh non, hiện tại vẫn chưa hoàn toàn cai sữa, sức đề kháng yếu nên có rất nhiều điều cần phải chú ý khi chăm sóc…”
Nói xong cô liền lục tìm đồ trong túi xách, rồi lật giở một tập giấy dày: “Đây là những ghi chép của mẹ tôi khi chăm sóc hai đứa trẻ. Bà hãy để tay lên ngực tự hỏi mình đã làm được vậy chưa?”