Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 438



CHƯƠNG 438: CÔNG CỤ

Anh ta không thừa nhận, nhưng Mộc Điệp không thể không vạch trần: “Thật ngại quá Sếp Thượng, một năm trước tôi và nhà họ Lương đã không có liên quan gì rồi. Lượng Hạnh và Triệu Mịch Thanh có tái hôn hay không, có sinh con hay không tôi không quan tâm. Dù sao cô Tống cũng đã phí rất nhiều công sức để mở đường cho tôi, tôi không thể lại mắc những sai lầm tương tự nữa phải không?”

Anh ta nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, nhìn vào người đàn ông đối diện với vẻ lạnh nhạt.

Thượng Điền ngoài mặt không có biểu cảm gì, nghe những lời này, thái độ cũng hoàn toàn thờ ơ: “Tôi cho rằng cậu là kiểu người có thù ắt sẽ báo thù đấy.”

“Sếp Thượng lại tự cho mình đúng.” Mộc Điệp hơi cong môi, thản nhiên trả lời.

Sau đó chỉnh lại tay áo vest, gật đầu nói: “Tôi biết Sếp Thượng rất cố gắng để hàn gắn mối quan hệ giữa tôi và nhà họ Lương. Vậy nên lúc trước Long Đằng và Doanh Tín hợp tác cũng là nhờ không ít tâm sức của anh. Nhưng xin lỗi, thật lòng không cách nào nhận ý tốt của anh.”

Nói xong, anh ta nhắc chân rời đi, lúc cất bước ra ngoài, có một giọng nói âm thầm vang lên trong lòng anh ta, Thượng Điền, lần này anh thật sự cho mình là đúng rồi.

Mộc Điệp đi đến bên cửa, sau khi mở cửa thì sắc mặt hơi cứng lại, nhưng rất nhanh sau đó đã hồi phục vẻ bình tĩnh. Anh ta lặng lẽ đóng cửa lại, bước theo bước chân của người phụ nữ ngoài cửa, cùng đi về phía trước.

Cho tới tận cuối hành lang, trong đầu Mộc Điệp vẫn quần quanh cảnh tượng trước đó, anh ta chậm rãi hỏi: “Tới lúc nào vậy?”

Tống Nhiễm không có biểu cảm gì, giọng nói như từ đáy biển sâu truyền tới.

“Rất khéo, từ cái câu anh ta bảo tôi thuần phục ngựa hoang ở biên giới.” Cô ta lạnh lùng nói, ánh mắt lúc ngước lên không tập trung, như đang hồi tưởng lại chuyện ban nãy: “Lúc đó bọn tôi chưa kết hôn vì gặp vài chuyện. Ở biên giới nửa năm, vốn nghĩ sẽ mãi ở đó…”

Cô ta lại cụp mắt, thản nhiên nói ra hai chữ: “Đáng tiếc.”

Mộc Điệp dừng bước chân, nhìn cô ta nói: “Ngừng thuốc rồi nhỉ, có uống rượu không?”

“Uống trà đi.” Cô ta thản nhiên đáp, đi thêm vài bước hai người đã tới thang máy.

Trong phòng riêng của quán trà yên tĩnh, ánh mắt Tống Nhiễm nặng nề u ám, dán mắt vào những cánh hoa màu nhạt bồng bênh trong ấm trà trong suốt, mặt lạnh tanh.

Cô ta vẫn đang hồi tưởng lại những lời ban nãy nghe được ở phòng làm việc, đột nhiên cong môi cười nhẹ.

“Cười gì?” Mộc Điệp bưng ấm trà, rót một ly trước mặt cô ta. Hương thơm thoảng thoảng từ ly trà xanh bốc lên khiến con người ta khoan khoái lạ thường.

Hai ngón tay xinh đẹp nõn nà của Tống Nhiễm cọ xát thành ly, sắc mặt hơi tái: “Không có gì.”

Tiếng ấm trà đặt nhẹ nhàng lên bàn gỗ phát ra âm thanh nhàn nhạt, Mộc Điệp ho khan hai tiếng, nghĩ một chút rồi nói: “Mấy năm nay, cô thay đổi rất nhiều.”

“Huh?” Tống Nhiễm như nghe không hiểu, nhắc chén trà lên nhấp một ngụm, rồi đưa mắt nhìn sang: “Thay đổi chỗ nào?”

Mộc Điệp mím môi, cười nhẹ rồi không nói rõ, chỉ khuyên một câu: “Thượng Điền không xứng đáng.”

“Tôi biết.” Tống Nhiễm đặt chén trà xuống. Cô ta ngồi đó, lưng rất thẳng, cho dù không nói lời nào nhưng dáng vẻ toát ra vô cùng xa cách với người khác. Vậy nên giấu chuyện kết hôn với Thượng Điền nhiều năm, xung quanh không ít đàn ông muốn có được cô ta, nhưng người dám chủ động bày tỏ thì ít vô cùng.

Người đàn ông có thể ở trên đỉnh cao cùng cô ta, đều phải cân nhắc vài điểm. Người phụ nữ kiểu này cưới về nhà, nếu không tốt đẹp đi đến cuối cùng, kết cục sẽ bị cô ta ăn tươi nuốt sống. Huống chỉ những thanh niên trẻ phẩm chất tầm thường, càng không dám nhìn thêm lần nữa.

Cô ta cười nhẹ nhàng, vẫn dán mắt vào những cánh hoa trôi nỗi trong ly trà: “Tôi đang hoài nghị, lời anh nói khác nhau, có phải đang chất vấn IQ của tôi. Anh ấy đáng hay không, không cần người ngoài như anh phải nhắc.”

Lời của cô ta khiến Mộc Điệp im lặng.

Mộc Điệp nhận thấy không xứng đáng, tất cả là dựa vào thái độ của Thượng Điền và những phán đoán dựa trên nhận định của anh ta. Còn về tất cả những điều Tống Nhiễm đang trải qua, anh ta không biết gì cả.

Tất nhiên Tống Nhiễm có ý muốn giấu diếm vì đây chỉ là một câu đùa.

Một lúc lâu sau, biểu cảm của cô ta trở nên nghiêm túc: “Có người chạm tới giới hạn cuối thì cũng nên trả giá. Tôi sẽ tự tay đẩy anh ta xuống vực, khiến anh ta thầy rõ mình đáng khinh và lố bịch thế nào. Những thứ mà anh ta tự cho là quý giá, đứng trước những lợi ích mà anh ta theo đuổi, sẽ đều biến thành công Cụ… công cụ.”

Tống Nhiễm nói tới đây đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.

Thân thể cô ta run rẩy, đồng thời bàn tay đang cầm lấy ly trà cảm nhận được luồng nhiệt âm ám truyền tới, len lỏi vào trong cơ thể. Cả quá trình nóng lạnh giao nhau khiến toàn thân cô ta trở nên trống rỗng.

“không sao chứ?” Mộc Điệp nhận ra điều gì đó, đứng lên theo tiềm thức, đưa tay ra đặt lên trán cô ta: “Vẫn chưa loại bỏ hết độc tố sao?”

Tống Nhiễm chống hai tay lên bàn, chốc lát sau sắc mặt đã trắng bệch. Cô ta từ từ đóng mắt kính lại, cố gắng vật lộn. Mộc Điệp hơi đơ ra, cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cho cô ta, đang định đặt tay lên trán kiểm tra lần nữa thì bị cô ta chặn lại.

“Mặc kệ tôi.”

Giọng cô ta lạnh lẽo, run rẩy.

Mộc Điệp dừng lại động tác tay, nhìn người phụ nữ trước mặt dần yếu đi từng chút, nhưng vẫn có chấp, lạnh lùng nghiền răng nghiền lợi chịu đựng, thậm chí tới lúc môi bật máu, cô ta vẫn không buông lỏng đi chút nào.

Nhưng giờ phút này trái tim Mộc Điệp lại như được thả lỏng một cách mạnh mẽ.

Lúc này anh ta mới chợt nhận ra, Tống Nhiễm mà anh ta quen biết kia trước giờ chưa từng thay đổi. Nghị lực và sức chịu đựng ẩn chứa trong cơ thể cô ta khiến người khác không dám tin.

Từng phút từng phút trôi qua, đợi hơi thở Tống Nhiễm bình ổn trở lại, sắc mặt cô ta đã hoàn toàn tái mét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.