Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 450



Chương 450

Hơi nóng phả vào mặt Ba Lương, cuốn theo mùi thơm đậm đặc, ông lão cau mày, miệng vềnh lên, “Đây là canh gì thế?”

“Canh gan heo.” Cái thìa chạm vào bát phát ra tiếng kêu giòn vang, mẹ Lương đưa tới bên miệng Ba Lương, “Không phải lúc trước ông lẫm bẩm muốn uống à, tôi cố ý nấu cho ông đấy.”

“Không uống.” Ba Lương quay đầu đi, dáng vẻ không tình nguyện. Mặc dù ông đã tỏ thái độ rất rõ ràng, nhưng vẫn có chút bắt an nhìn người phụ nữ sắc mặt u ám bên cạnh.

Cho đến khi bà không nhịn được sắp gào lên, ông mới ngoan ngoãn mở miệng, “Vẫn nên uống một chút.”

Lương Hạnh bật cười, lúc này điện thoại ở trong phòng khách vang lên, cô lập tức vòng qua hai người ra khỏi phòng. Cô tìm điện thoại trên ghế sa lon, sau khi thấy cái tên hiện lên trên màn hình thì hơi sững sờ, đột nhiên phản ứng lại.

“Đang ở đâu vậy?” Vừa được kết nói, Triệu Mịch Thanh đã không nhịn được nhíu mày, ánh mắt cũng lạnh đến doạ người.

Lúc này người đàn ông đã ngòi trên ghế dài ở khu vực nghỉ ngơi công cộng gần một tiếng, anh đang cầm trên tay một hộp bỏng ngô lớn, ánh mắt đảo quanh đại sảnh trống trải. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài đôi tình nhân vội vã đi tới, sau khi lấy vé thì nắm tay nhau đi vào khu xét vé.

Triệu Mịch Thanh đặt bắp rang qua một bên, giơ đồng hồ đeo tay nhìn thoáng qua thời gian, “Lương Hạnh, em đến muộn.”

Lương Hạnh hơi hé môi, cô đã ném chuyện này lên tận chín tầng mây rồi, “Hmm… Em có chút việc nên không đến kịp, nếu không chúng ta xem trận tiếp theo đi?”

“Trận tiếp theo?” Triệu Mịch Thanh bình tĩnh hỏi: “Em đang ở đâu? Để anh đi đón em.”

Giọng nói mang theo cảm xúc mắt mát, Lương Hạnh vừa đeo túi đi ra ngoài, vừa vội vã ứng phó, “Không cần, em đang ở trên đường, sẽ đến ngay.”

Cô thay giày ở cửa ra vào xong, không bao lâu Triệu Mịch Thanh nghe thấy tiếng chốt cửa rõ ràng, lập tức không chút nễ nang vạch trần, “Em còn chưa đi ra ngoài à?”

Dứt lời anh đứng dậy đi về phía lối ra, không bất ngờ nghe thấy giọng nói ấp úng chần chờ của người phụ nữ trong điện thoại, anh nhịn không được cong khóe môi, “Ở nhà chờ anh.”

Trước khi cúp máy, Lương Hạnh đã đóng cửa lại, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau đó muốn nói tiếp, thì nghe thấy tiếng ầm ï vang lên từ trong phòng, mẹ Lương lao ra, hai tay nhuộm đầy máu tươi, “Lương Hạnh…”

Đôi mắt của bà rung động, giọng nói cũng không khống chế được trở nên run rấy, Lương Hạnh ném điện thoại và túi xách đi, vội vàng chạy qua mẹ Lương vào gian phòng.

Trong bệnh viện.

Lúc Triệu Mịch Thanh đi tới, anh thấy Lương Hạnh đang ngồi co ro ở cầu thang bệnh viện, cô đang hút thuốc lá, dưới lòng bàn chân rơi đầy tàn thuốc.

“Lương Hạnh…” Anh đứng cạnh cửa, khẽ gọi một tiếng.

Sau đó đối diện với tầm mắt anh là một đôi mắt to đỏ như máu, đáy mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng và sợ hãi.

Nhìn thấy Triệu Mịch Thanh, Lương Hạnh vô thức đưa giấu thuốc lá ra sau, cuối cùng lau khóe mắt, yếu ớt mở miệng, “Anh đã đến rồi.”

Giọng nói của cô vẫn bình thản, nếu không có cặp mắt kia, dường như Triệu Mịch Thanh sẽ bị dáng vẻ kiên cường của cô lừa gạt.

“Anh tới rồi.” Anh bước về phía trước hai bước, đi đến trước mặt cô ngồi xuống, cầm lấy một nửa điều thuốc còn lại, bỏ xuống đất dẫm lên, “Lương Hạnh, đừng lo lắng, có anh ở đây rồi.”

Giọng nói êm ái gần như mang theo tất cả sự dịu dàng của người đàn ông Lương Hạnh ngồi trên bậc thang, khuỷu tay chống lên đầu gối, úp mặt vào lòng bàn tay, chỉ chốc lát sau, nước mắt đã thắm ướt cả bàn tay.

“Mịch Thanh, em sắp không còn ba nữa rồi.” Giọng nói của cô nghe không rõ ràng, “Mẹ nói ba bị ung thư gan, đến thời kỳ cuối rồi em mới biết được.”

Lúc này sự hối hận và tự trách tích tụ trong lòng dường như đang tàn phá cô, “Thật sự là ông ấy không phải người tốt, rất nhiều người đều hận ông ấy, nhưng em thì không, ông ấy là ba của em…”

Cô nói, cuối cùng vẫn không chống đỡ nỗi, duỗi hai tay lập tức nhào vào trong ngực anh gào khóc.

Tiếng khóc quanh quần trong căn phòng nhỏ hẹp chật chội, từng chút một hung hăng kích động nội tâm Triệu Mịch Thanh.

Lòng bàn tay to của anh vuốt ve đỉnh đầu cô, im lặng không nói lời nào, ôm cô chặt hơn.

Gần đến mùa đông, gió lạnh quanh quần trên đường phố.

Cung Kì quấn chặt áo khoác trên người, đi theo đám người vào tòa nhà trung tâm mua sắm, sau đó trực tiếp bước lên quán cơm Tây ở trên lầu. Em gái nhân viên phục vụ đứng ở cửa tiếp khách thấy cô ta đến thì xoay người chào hỏi, “Chào sếp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.