Chương 479
Sau khi ngồi ổn định, cô mới phát hiện ra vành mắt của người đàn ông đỏ rực giống như mệt mỏi rã rời, lại giống như đang đè nén một vài cảm xúc đau đớn nặng nề trong nội tâm.
“Xin lỗi, Hạnh Hạnh…” Người đàn ông cố gắng mở miệng nói. Giọng nói lại khàn đặc: “Anh không kịp tới tham gia tang lễ của thày.”
Dường như anh hơi ngại ngùng. Cái tay đang cầm cốc cà phê đó mở ra, phối hợp với biểu cảm trên gương mặt, hiện rõ ra là anh rất bắt an.
Lương Hạnh hơi ngơ ngác. Cô liền quay người lại nở nụ cười ấm áp: “Là em không làm phiền anh. Em nghe Lâm Tuyền nói là anh đi công tác ở Béc-lin. Người qua đời đã là chuyện của lúc trước rồi. Đàn anh anh quay về thì cũng đâu thể thay đổi được cái gì đâu. Anh có lòng như vậy là đã đủ rồi.”
Lúc cô nói những lời này, khuôn mặt cô điềm tĩnh, đã không còn cảm xúc tan vỡ của lúc trước nữa.
Hướng Hoành Thừa nhìn người phụ nữ trước mặt cúi đầu khuấy cốc cà phê trong tay. Dáng vẻ dửng dưng này của cô khiến người đàn ông có hơi im lặng. Có một vài lời anh cũng đã nén xuống không tiếp tục nói nữa để tránh cho vần đề nặng nề này lại dẫn đến một số cảm xúc không đáng có.
“Đúng rồi…” Trong bầu không khí căng thẳng, động tác khuấy cà phê của Lương Hạnh đột nhiên dừng lại. Giống như nghĩ ra điều gì đó, cô buông cái thìa trong tay ra. Một tiếng “leng keng” vang lên. Cô ngẩng đầu lên: “Đàn anh, em nhớ hơn một năm trước, lúc Long Đằng mở rộng cổ phần, anh có mua lại một ít cổ phần phải không?”
Có lẽ là chuyển chủ đề quá nhanh, vẻ mặt của Hướng Hoành Thừa rõ ràng cứng đờ ra. Rất lâu sau, anh mới hoàn hồn lại, nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “Đúng là có chuyện này.”
“Có thì có. Chẳng qua không nhiều.” Anh bắt giác nhíu mày: “Có vần đề gì sao?”
Ánh mắt của Lương Hạnh chân thành mà lại thành khẩn. Lời này nói ra cũng có hơi khó xử: “Có thể chuyển nhượng số cổ phần trong tay anh sang cho em không? Em sẽ dựa theo giá thị trường hiện tại của Long Đằng mà mua lại. Có lẽ sẽ thiếu một ít. Nhưng em sẽ cố gắng bù lại nhanh nhát.”
Tiếp đó lại là một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Người đàn ông cụp mắt xuống. Anh nhìn chằm chằm vào cốc cà phê phía trước. Sau đó anh bưng cốc cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ. Lúc này, anh mới ngẩng đầu lên.
Đối diện với ánh mắt tràn đầy sự khó xử đó của Hướng Hoành Thừa, trong lòng Lương Hạnh liền trùng xuống. Dường như cô đã đoán được kết quả rồi.
“Hạnh Hạnh…” Bàn tay của người đàn ông vuốt ve thành cốc. Biểu cảm vô cùng khó coi: “Chỗ cổ phần này, một khoảng thời gian trước, đã bị Lâm Tuyền đem đi chuyển nhượng trên thị trường chứng khoán rồi.
Anh hơi ngại ngùng: “Nếu biết em cần, anh chắc chắn sẽ giữ lại.”
Đôi môi nhợt nhạt của Lương Hạnh cong lên. Cô cố hết sức để bình tĩnh lại. Cô đưa tay lên: “Không sao đâu đàn anh. Bán rồi thì thôi đi. Cũng không phải là chuyện gì to tát lắm.”
Sau đó, Hướng Hoành Thừa hỏi thêm cái gì, cô cũng trả lời rất ung dung. Mãi đến khi uống thêm hai ly cà phê nữa, sắc trời bên ngoài cửa số gần tối, hai người mới tạm biệt nhau rồi rời đi.
Quay lại trên xe, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên con đường đầy tuyết trắng. Lương Hạnh nghe tiếng động cơ ầm ầm bên tai. Cô mở cần gạt nước ra. Tầm nhìn mờ mịt trước mắt bị gạt ra. Cô chăm chú nhìn đoàn người đến rồi lại đi trên lề đường. Trong lòng căng thẳng không rõ lý do.
Cô thở dài một hơi rồi lại lấy điện thoại từ trong túi ra. Cô mở ra màn hình tin nhắn lúc trước. Là một hàng chữ ngắn gọn: “Thượng Điền thu mua cổ phần của Long Đằng.”
Câu này ngắn gọn nhưng lại khiến người ta không hiểu sao lại thấy kinh hoàng khiếp sợ.
Kinh Đô giống với Nam Thành. Tuyết rơi sớm hơn một chút. Nhiệt độ không khí cũng thấp hơn.
Buổi sáng, lúc thức dậy, có thể nhìn thấy trên máy cành cây trơ trụi bên đường phủ một lớp sương dày.
Mọi người đi bên ngoài cũng lâu rồi. Trên lông mi cũng kết lại một lớp sương màu trắng.
Trong nhiệt độ cực thấp ở bên đường phố, một người phụ nữ mặc một cái áo lông chồn màu xám bước xuống từ trong xe. Cô ta không giống như những người đi đường bình thường khác bọc kỹ người lại mà chỉ đeo một cái khẩu trang mỏng manh. Cô ta bước đi ung dung rồi đi thẳng vào trong một toà nhà cao tầng.
Trong phòng làm việc của phó tổng giám đốc tập đoàn Tống Thị, Tống Nhiễm đẩy cửa bước vào trong.
Cô ta cởi áo khoác ra rồi tiện tay treo lên cái giá để áo bên cạnh. Sau đó, cô ta đi đến trước bàn làm việc kéo ghề ra rồi ngồi xuống. Dường như trong chốc lát cô ta liền tiến vào trạng thái làm việc nghiêm cẩn.
Không lâu sau, cánh cửa phòng làm việc của cô ta bị gõ vang lên. Người đàn ông đẩy cửa bước vào rồi dừng bước, đứng ở vị trí cách bàn làm việc hai ba mét gì đó.
Lúc này, người phụ nữ đang vùi đầu nhanh chóng ghi chép cái gì trên tài liệu cũng không ngẩng đầu lên.
Cô ta chỉ dùng cánh tay nắm chặt bút chỉ vào vị trí chỗ góc bàn: “Vì một chiếc chìa khoá, đâu cần anh tự đi một chuyến.”
Tài liệu “soạt’ một tiếng lật sang trang sau. Cô ta vẫn y như cũ không ngẩng đầu lên.