Chương 509
Ra khỏi cửa Thượng Đỉnh đi vào thang máy, cô phóng viên mới thở phào một hơi. Nghĩ lại cuộc phỏng vấn ban nãy, tất cả đều diễn ra thuận lợi hơn mong đợi của cô ta.
Lương Hạnh nhìn thấy cô ta đi mới đẩy cửa phòng làm việc của Triệu Mịch Thanh, không thể không hỏi: “Phóng viên vừa đi ra ban này sao cứ nhìn em với vẻ kỳ quặc vậy nhỉ?”
Nói xong, cô đặt tài liệu lên bàn anh: “Trong này là số liệu liên quan mà anh cần gần đây. Chiều nay sếp Mao sẽ đích thân tới, em đã liên hệ với phó tổng giám đốc Hoắc rồi. Anh ta sẽ đón tiếp. Nhưng em nghĩ tốt nhất anh vẫn nên tới, dù sao anh ta tới cũng vì anh.”
Vì chủ đề nhanh chóng chuyển sang vấn đề công việc nên Triệu Mịch Thanh hơi nhíu mày. Anh cầm tập tài liệu lên giở ra xem hai trang, sau đó gật đầu nói: “Anh biết rồi.”
Nhưng vẫn bỏ qua câu nói không liên quan tới vấn đề công việc cô nhắc trước đó.
Trong giờ làm việc, hai người vẫn giữ sự nghiêm túc, cẩn trọng theo bản năng. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy họ không giống một đôi vợ chồng, thậm chí khiến Châu La La thỉnh thoảng tới thăm cũng phải trêu chọc: “Ai không biết còn tưởng hai người đang cãi nhau đấy.”
Ngược lại Lương Hạnh lại thích như vậy, cô vẫn tiếp tục giữ thái độ chỉ hai người ngầm hiểu với nhau với Triệu Mịch Thanh.
Chỉ là tới lúc này, cô mới nhíu mày: “Bây giờ công việc bên Thượng Đỉnh càng ngày càng nhiều, anh có nên tìm một người trợ lý không?”
“Để sau lại nói.” Lời này khiến anh suy nghĩ một lúc, sau đó vẫn tạm gác sang một bên, hỏi chuyện khác: “Lão Hoắc mấy giờ tới?”
Lương Hạnh đưa tay nhìn giờ: “Sắp rồi, trước mười giờ.”
Cô nhanh nhẹn hiểu ra ý anh, nói tiếp: “Đã gửi tài liệu vào hòm thư của anh ta rồi. Anh ta tới là có thể họp luôn, các bộ phận liên quan cũng đã nhận được thông báo.”
Cô trả lời tự nhiên, Triệu Mịch Thanh thấy vậy bỗng dưng bật cười: “Cô trợ lý này làm việc rất vừa ý, anh e là mình không nỡ tìm người thay thế.”
Cô hơi sững sờ, hiểu được ý trêu chọc trong lời nói của anh, nhưng nó vô tình nói trúng tâm ý của cô.
“Anh vẫn nên cân nhắc.” Cô vẫn đùa lại một câu, trước khi ra khỏi cửa lại ngoảnh đầu lại: “Phải rồi, chiều nay họp xong em phải ra ngoài một chuyện, em không tham gia đón tiếp sếp Mao nữa.”
“Được.” Anh vùi đầu trong đống tài liệu, đồng thời nhẹ nhàng nhắc cô: “Nhân tiện em về chăm sóc An Khê và mẹ đi, chuyện bên này em không cần qua nữa đâu.”
Nghe anh nói vậy, Lương Hạnh không khỏi lắc đầu nhìn anh. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc không chút ý đùa của anh, cô hỏi: “An Ngôn không phải con trai anh à?”
Cây bút trong tay anh hơi ngừng lại, bộ dạng như đột nhiên nhớ ra: “Hôm qua nó cào lên mặt Tiểu Khê, em về bảo với nó tịch thu hết đồ chơi của nó.”
Lúc anh nói câu này giọng điệu như đang ra lệnh không được phép xen vào, như đang sắp xếp việc gì nghiêm trọng lắm. Nói xong lại lắc lắc đầu: “Trong ti vi nói rồi, nuôi dạy con trai cần nghiêm khắc.”
Lương Hạnh thầm nghĩ, người rõ ràng là độc đoán như Triệu Mịch Thanh không biết từ bao giờ lại đi tin mấy lời viển vông trên ti vi.
Nhưng cô chỉ cười mà không phản bác gì.
Triệu Mịch Thanh cưng chiều An Khê, cô đã để con bé đổi thành họ của anh. Mấy ngày nay anh vui đến nỗi không nhịn được, vừa tan làm về nhà đã bế bổng con bé lên gọi: “Triệu An Khê, Triệu An Khê.” Chưa tới hai ngày con bé đã học được tên mình.
Còn Lương An Ngôn, chỉ cần mẹ và bà cưng chiều là đủ.
Buổi chiều, Lương Hạnh theo địa chỉ trong danh bạ điện thoại, đi tới cổng một khu chung cư nào đó trong thành phố. Sau đó cô lại đi một vòng để tìm tòa nhà và tầng tương ứng. Cô đứng dưới tấm biển ấn chuông.
Một lát sau, cô nghe thấy bên trong có tiếng sột soạt. Sau đó cửa mở ra, một khuôn mặt già nua và mệt mỏi lộ ra từ khe cửa.
Cụ già mặc một chiếc áo len màu xám tro. Mở cửa ra nhìn thấy Lương Hạnh, không khỏi nhìn cô từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy vẻ do dự: “Cô là?”
Lương Hạnh cầm trong tay hai túi đồ cho mẹ và bé sơ sinh, vẻ mặt cô rất bình tĩnh, nhìn không có vẻ như nhầm nhà.
Thực sự là vậy, vừa được hỏi cô đã tự giới thiệu: “Cháu là đồng nghiệp cũ của Trịnh Vân. Cháu tới tìm cô ấy có chút chuyện, cô ấy có nhà không ạ?”
Thấy là bạn con gái, cụ già “ồ” một tiếng rồi vội vàng mời khách vào nhà, vừa lau tay vừa đi vào bếp. Một lúc sau bưng lên một ly nước ấm, ngại ngùng chào hỏi: “Trong nhà không có trà, cháu uống tạm nhé.”
Bước chân cụ già vội vội vàng vàng. Lương Hạnh chưa kịp đáp lời cụ già đã đi ngược vì tiếng khóc của đứa cháu trong phòng, lúng túng nhìn đứa nhỏ đang nằm trên giường.
Lương Hạnh đặt túi đồ trong tay xuống đi theo vào trong. Nhìn thấy một em bé trắng trẻo hồng hào trên giường cô không khỏi nhớ tới An Khê và An Ngôn. Cô đứng dựa vào cửa, mắt hướng về bóng lưng khom xuống của cụ già.
“Trịnh Vân đi vắng ạ?”